*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. La Thần truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh giải thích: “Linh sủng không dùng mắt để nhận chủ. Nàng yên tâm, dù nàng có biến thành hình dạng gì thì bọn chúng cũng sẽ nhận ra được.”
Vinh Tuệ Khanh chợt hiểu ra. Khẳng Khẳng, Lang Thất và Xích Báo đều là linh sủng đã lập khế ước sinh tử với cô, quan hệ giữa chúng nó và cô đương nhiên sẽ không thay đổi vì vẻ bề ngoài.
Đối với người bình thường thì lại không như vậy. Đặc biệt là một người phàm như Ngũ Hồng Hoan.
Vinh Tuệ Khanh tiến lên một bước, đứng trước mặt Ngũ Hồng Hoan: “Ta chính là Vinh Tuệ Khanh. Hiện tại cô có thể chịu thua triệt để rồi chứ?”
“Cái gì?!” Mắt Ngũ Hồng Hoan trừng to như chiếc đèn l*иg: “Cô thật sự là... Vinh3Tuệ Khanh? Vinh Tuệ Khanh làm gì có thể như...”
“Không xinh đẹp bằng ta, đúng không? Ý cô là vậy chứ gì?” Vinh Tuệ Khanh bức ép hỏi tới: “Vậy có phải ta xinh đẹp hơn cô không?”
Ngũ Hồng Hoan cứng họng không nói nên lời, chỉ đành dùng ánh mắt chua chát nhìn sang La Thần.
La Thần vốn không nhìn nàng ta, thay vào đó chắp tay nhìn ra ngoài bầu trời phía trước động phủ.
Lang Thất chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức nhảy ra, cười giễu nói với Ngũ Hồng Hoan: “Đồ xấu xí, lần này ngươi từ bỏ được rồi chứ gì? Chủ nhân bọn ta xinh đẹp hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, lên được phòng khách, vào được phòng bếp, nằm được lên giường, ngươi thì là thá gì? Dám...” Lời còn chưa dứt,0Lang Thất đã ôm họng lè lưỡi, cơ hồ bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt đường thở.
Vinh Tuệ Khanh cười thầm, biết La Thần đã ra tay, liền ôn hòa nói: “Được rồi, chuyện trước kia cũng đã qua rồi. Người đàn ông của ta xem như cũng có chỗ sai, bởi y không từ chối cô thẳng thừng mà lại chơi trò ám muội với cô, khiến cô ấp ủ hi vọng không nên có. Đó cũng không thể hoàn toàn trách cô. Để bù đắp cho lỗi lầm y gây ra, mười lượng vàng trước kia coi như tặng cho cô, không cần trả lại nữa. Nếu cô còn tiếp tục dây dưa không buông, ta đành phải bảo Lang Thất đi đòi nợ, lấy vàng về lại!”
Ngũ Hồng Hoan tức giận: “Vàng vốn là cô nên bồi5thường cho ta! Cô hại ta bị người nhà đuổi khỏi cửa, bị tông tộc dìm sông, trở thành một kẻ không nơi nương tựa. Ta rơi vào kết cục như ngày hôm nay đều là do cô hại! Số vàng kia là để bồi thường cho việc ta bị đuổi khỏi gia môn!”
“Ồ? Thế ý cô là ta phải trả cô thêm một khoản nữa để bồi thường tổn thất vì cô chơi trò ái muội với người đàn ông của ta phải không?” Vinh Tuệ Khanh nói xong liền sầm mặt: “Đã cho cô thể diện cô đừng có từ chối! Lời tốt lời xấu đều đã nói cả rồi, cô vẫn cứ chấp mê bất ngộ thì xin lỗi, mười lượng vàng ta đã cho cô lúc trước ta đều phải đòi lại. Đừng nói thêm gì nữa! Mau4trả tiền!”
Ngũ Hồng Hoan nghiến răng: “Tiền thì ta không có, chỉ có một cái mạng này!”
Vinh Tuệ Khanh ôm bụng cười lớn: “Mạng cô đáng tiền lắm ấy chứ! Hơn mười lượng vàng gấp nhiều lần, phải không, Lang Thất? Nói cho Ngũ cô nương cần tiền không cần mạng đây biết mạng của nàng ta đắt giá như thế nào!”
Lang Thất chống nạnh cười đến điên cuồng: “Đương nhiên rồi. Thứ nhất, ta có thể bán ngươi cho nhà giàu có nào đó làm thϊếp, với dung mạo của ngươi... Đúng rồi, ngươi còn là hoàng hoa đại khuê nữ nữa nhỉ? Ôi, ngươi trừng mắt cái gì? Phải thì phải, không phải cũng không sao, cùng lắm lấy giá rẻ hơn một chút là được. Thứ hai, ta có thể bán ngươi vào thanh lâu làm hoa khôi. Dù9trên người không có nhiều tiền đến mười lượng vàng, nhưng chỉ cần làm việc trong thanh lâu một thời gian, rồi cũng có ngày ngươi kiếm được mười lượng vàng. Thứ ba...”
Ngũ Hồng Hoan không nghe thêm nổi nữa, bịt tai hét lớn: “Các ngươi ác độc như vậy sẽ bị báo ứng!”
Vinh Tuệ Khanh không muốn nghe nữa, hỏi La Thần: “Có thể xóa đi kí ức của nàng ta không? Để nàng ta quên đi những chuyện trước kia là tốt nhất.”
La Thần gật đầu, tiến lên phía trước, một tay ấn tại huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Ngũ Hồng Hoan, khẽ rót linh lực vào đầu Ngũ Hồng Hoan, tìm đến những kí ức có liên quan đến bọn họ mà xóa sạch tất cả.
Trong đầu Ngũ Hồng Hoan “bùm” một tiếng, cả người mềm nhũn ngất đi.
Vinh Tuệ Khanh bảo Lang Thất: “Đưa nàng ta về.”
Đợi Lang Thất vác Ngũ Hồng Hoan xuống núi rồi, Vinh Tuệ Khanh âm thầm đuổi theo, dặn dò Lang Thất: “Đừng cho nàng ta sống an nhàn quá.”
Cuộc sống quá an nhàn sẽ dễ đắn đo cân nhắc được mất, đến lúc đó dù không có việc gì cũng thành có.
Tuy bọn họ có lỗi nhưng cũng đã sửa đổi, huống hồ chuyện nam nữ vốn không thể cưỡng cầu.
Lang Thất hiểu ý, sau khi đưa Ngũ Hồng Hoan về nhà nàng ta tại kinh thành, nó trở ra đi mua một thùng sơn đỏ, viết lên cửa hiệu trang phục của nàng ta: “Ngũ Hồng Hoan mau trả ta mười lượng vàng!”. Sau đó lại thừa lúc đêm tối, đi đến ngõ hẻm thanh lâu trong kinh thành, viết lại nơi ở của Ngũ Hồng Hoan, bày tỏ “Cửa nhà riêng biệt, kín đáo tuyệt đẹp, hầu hạ chu đáo, tuyệt đối bảo mật”, rõ là tác phong của một kĩ nữ ngầm.
Ngày hôm sau, Ngũ Hồng Hoan tỉnh dậy, đau đầu chóng mặt, không nhớ nổi những ngày gần đây đã làm gì. Lại thấy bà mụ, nha hoàn hốt hoảng chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài có người đến đòi nợ, cũng có người... có người... đưa thiệp đến, nói tối nay sẽ sang uống rượu hoa.” Nói thế lại đỏ cả mặt.
Ngũ Hồng Hoan cả giận: “Cái gì? Còn không mau đi tìm lý trưởng?! Ta là con gái nhà lành, sao bọn họ lại có thể khinh thường ta như vậy?!”
Nha hoàn nọ bĩu môi, dâng một mảnh giấy nhỏ người ta đưa kèm với thiệp đến tay Ngũ Hồng Hoan: “Tiểu thư, nghe nói những tấm thiệp này được dán khắp thành, những nhà xung quanh đều đã biết chuyện này, họ bàn tán sôi nổi, muốn tiểu thư phải dọn khỏi nơi này. Họ nói rằng nơi này không phải chỗ để làm kĩ nữ ngầm...”
Ngũ Hồng Hoan tức đến run người: “Ai là kĩ nữ ngầm? Bảo bọn họ nói rõ ràng cho ta!”
...
Từ đó, Ngũ Hồng Hoan trải qua những ngày gà bay chó chạy. Sau này, nàng ta không chống chọi được miệng lưỡi sắc như dao của đám đông, lại có người thỉnh thoảng đến cửa nhìn ngó tài sản của mình, bất đắc dĩ mới tìm một người đàn ông lớn tuổi gả đi, xem như giữ lại được một chút gia sản.
Về sau, nàng ta sinh con dưỡng cái, lúc nửa đêm tỉnh mộng cũng từng giật mình thảng thốt, luôn cảm giác cuộc sống của mình không nên trải qua như vậy, nhưng phải như thế nào thì nàng ta lại không nói rõ được.
...
Lang Thất trở về động phủ trên núi, cười hì hì kể lại toàn bộ mọi chuyện nó đã làm ở kinh thành cho Vinh Tuệ Khanh nghe.
Vinh Tuệ Khanh nghe xong, cười kinh khϊếp: “Ngay cả chiêu cay độc như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, ngươi hay quá ha!”
Lang Thất đắc ý: “Tạt sơn đỏ, phát tờ rơi khắp phố đều là trò hay đúng sở trường của Lang Thất!”
Vinh Tuệ Khanh ngây ra, sau đó mỉm cười.
La Thần không để ý, cả ngày tu luyện trong mật thất, củng cố tu vi Kim Đan hậu kỳ, hi vọng có thể trùng kích Kết Anh sau vài năm nữa.
Vinh Tuệ Khanh cũng biết cơ duyên Kết Anh đã vuột mất thì phải chờ đến lần tới, không biết phải mất mấy trăm năm, cô không thể cứ ở mãi trong động phủ. Cô còn rất nhiều kế hoạch, phải hoàn thành từng cái một, không thể cầm cố mình trong động phủ này.
Chiều ngày hôm đó, Vinh Tuệ Khanh đến mật thất tu luyện của La Thần, ngồi trên giường đá bên cạnh suối linh mạch thương lượng cùng La Thần: “Thần thúc, ta muốn gia nhập Thanh Vân Tông.”
Thanh Vân Tông là tông môn cấp hai, một nhánh của Pháp gia tại Ngũ Châu Đại Lục, nằm trên núi Côn Ngô bên ngoài kinh thành nước Đại Chu - đất nước lớn mạnh nhất Đông Đại Lục. Thực lực tông phái vô cùng hùng hậu, vả lại Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh của Thanh Vân Tông từng có duyên gặp mặt với Vinh Tuệ Khanh, là một người đầu óc nhạy bén, không dễ bị qua mặt.
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến bản đại cương từng triển hiện trước mặt cô, cho thấy ngày bi thảm tại Thanh Vân Tông của nữ chính trong nguyên tác. Tuy đã cố gắng giả heo ăn thịt hổ, nhưng có vài vị sư huynh và sư muội lại hợp lực ức hϊếp cô.
Cô đã từng có cơ hội minh oan với Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông Phác Cung Doanh, nhưng nữ chính trong truyện lại là một người dĩ hòa vi quý, có tính cách yếu đuối thánh mẫu “ta không xuống địa ngục thì ai xuống”, cho nên đã lãng phí một cơ hội tốt. Phác Cung Doanh có muốn chống lưng cho cô cũng không cách nào lên tiếng, đành phải buông xuôi.
Những ngày ở Thanh Vân Tông trong nguyên tác tuy rất cực khổ, nhưng Vinh Tuệ Khanh thật lòng cảm thấy nữ chính trong nguyên tác đã tự mình biến những ngày tháng đó thành ra như vậy. Nếu đổi một cách khác, cô sẽ không phải bi thảm đến vậy.
Huống hồ, ở Thanh Vân Tông còn có công pháp cao cấp thích hợp cho cô thăng tiến tu vi. Nữ chính vốn có được công pháp đó mới có thể từ tu vi Luyện Khí mà lần lượt tránh thoát bao nhiêu lần bị hãm hại, chống đỡ cho đến kết truyện, cuối cùng vui vẻ bên nhau với La Thần.
Công pháp cao cấp đó là kim chỉ nam do dàn ý, hoặc có thể nói là do tác giả đưa ra cho nữ chính.
Theo cách nghĩ của Vinh Tuệ Khanh thì những cái hố kia cô sẽ không nhảy vào, nhưng kim chỉ nam thì nhất định phải có. Bởi vì chắc chắn những tình tiết đau buồn đó vẫn sẽ tấn công cô theo các cách thức không ngờ đến được, cô phải chuẩn bị thật chu đáo.
Làm những thứ mình quen thuộc còn hơn là những thứ mình không thạo gì. Thế nên Vinh Tuệ Khanh quyết định lần này cô vẫn chọn đến Thanh Vân Tông bái sư. Dù sẽ có nhiều cạm bẫy thì tự đáy lòng cô cũng đã biết nên làm thế nào. Nếu đổi sang một tông môn khác, cô sẽ không có nhiều tinh lực để phòng ngừa minh thương ám tiễn khắp phía.
Mặc dù vậy, cô sẽ không làm giống như lần trước, không chỉ che giấu dung mạo và tư chất, mà còn cẩn thận thông qua khảo thí nhập môn của tông môn cấp hai để vào tông môn. Lần này, cô nhất định phải tỏa sáng khắp nơi, để cho Thanh Vân Tông cung cung kính kính mời cô vào!
“Thanh Vân Tông?” La Thần nhíu mày hồi lâu: “Đó là tông môn cấp hai.”
Vinh Tuệ Khanh đi qua đi lại trong mật thất: “Năm nay là năm tông môn cấp hai sẽ tổ chức đại điển thu đồ đệ ba năm một lần. Ta muốn đến đó thử vận may.”
La Thần lắc đầu: “Nếu chỉ là muốn thử vận may thì không cần đâu. Vận may của tông môn cấp hai không phải ai cũng có phần.”
Vinh Tuệ Khanh cắn răng: “Nếu ta có cách làm người ta chú ý đến mình thì sao?”
“Nàng có cách gì?”
“Thần thúc, thúc có ấn tượng gì về trận pháp trên không ở kinh thành nước Đại Sở không?”
La Thần nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Ta nhớ, dường như nàng đã sửa đổi một ít.”
Vinh Tuệ Khanh đắc ý: “Trận ấy tên Tù Lung. Tiếc là Trận Pháp Sư lập ra trận ấy chỉ có trình độ bình thường, biến một trận pháp vốn có thể bao phủ đất trời dựng thành chẳng ra gì, thật là khiến người ta cười ngất.”
La Thần nhíu mày: “Thế thì sao? Theo ta biết, bài thi nhập môn của tông môn cấp hai lại không thi trận pháp.”
Đâu chỉ không thi trận pháp, ngay cả luyện đan, luyện khí cũng sẽ không thi. Bởi vì những kỹ năng này cần đến thiên tư, mà thiên tư như vậy thậm chí còn hiếm thấy hơn cả linh căn. Đương nhiên, có thiên tư lại có cả linh căn thì càng hiếm thấy.
“Tù Lung Trận trên bầu trời kinh thành nước Đại Sở được bố trí bởi Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông Kỷ Lương Đống. Ta muốn khiêu chiến với ông ấy, đánh bại ông ấy, đoạt được danh hiệu Đại Trận Pháp Sư, thẳng tiến vào Thanh Vân Tông. Ta tu vi Trúc Cơ, lại là Đại Trận Pháp Sư, chắc chắn khi vào được chí ít cũng nhận đãi ngộ của đệ tử nội môn.” Vinh Tuệ Khanh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu cô không muốn giả heo ăn thịt hổ thì phải giương nanh giương vuốt của mình ra, khiến cho những người muốn tính kế với cô phải khϊếp sợ.
Có thân phận Đại Trận Pháp Sư bảo vệ, con đường cô đi trong Thanh Vân Tông hẳn sẽ dễ đi hơn rất nhiều nhỉ?
Nghe Vinh Tuệ Khanh nói xong, La Thần rơi vào trầm tư, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng: “Ta đi cùng nàng. Chắc hẳn Thanh Vân Tông cũng sẽ không đuổi một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ ra khỏi cửa.”
Vinh Tuệ Khanh hết sức vui vẻ. Đương nhiên là cô muốn đi cùng với La Thần, trước đó còn lo rằng La Thần sẽ không chịu đi, còn đang tiếc mình sắp phải rời xa La Thần. Hiện tại, La Thần lại chủ động nói ra, thật không còn gì bằng.
Sau khi ra ngoài, hai người dặn dò Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất một lượt, sau đó lại thu dọn đồ đạc cùng lên đường đi nước Đại Chu Quốc - đất nước lớn nhất ở Đông Đại Lục. Vinh Tuệ Khanh đã sớm bố trí một trận pháp che giấu linh khí ở nơi này. Động phủ của bọn họ cho dù có tu sĩ Nguyên Anh đi ngang qua cũng không thể dùng thần thức tra dò ra được.
Để thuận tiện, họ cùng ngồi trên phi thuyền hạch đào của La Thần thong dong tự tại tiến về nước Đại Chu.
Dọc đường, họ thấy được những đệ tử từ các môn phái và rất nhiều tán tu đều vội vã đi đến nước Đại Chu.
“Những người này đều muốn đến tham gia thi vào tông môn cấp hai.” La Thần cười giới thiệu cho cô.
Vinh Tuệ Khanh hết sức tò mò về chế độ đẳng cấp này. Hóa ra giữa các môn phái, nếu rời tông môn cấp dưới vào được tông môn cấp trên thì không bị xem là phản bội. Mà tông môn trên một cấp cần bổ sung đệ tử tinh anh liên tục cũng ngầm chấp nhận hành vi này.
Mỗi lần tông môn cấp hai mở cuộc thi nhập môn, những đệ tử môn phái cấp dưới đều giống như đi tham gia khoa cử vậy, bất kể ngày đêm đuổi đến tông môn cấp hai của mỗi môn phái. Họ chỉ mong có thể gặp may, được tông môn cấp hai chấm trúng thì bọn họ có thể một bước lên trời.
“Có điều người có thể tiến vào tông môn cấp hai trong số những người này lại rất ít, trừ phi là đặc biệt ưu tú. Mà tu sĩ đặc biệt ưu tú đa số lại tự cao tự đại, sẽ không nhân nhượng những tông môn cấp ba đó.”
Vinh Tuệ Khanh im lặng. Trước đây, ba đại phái của nước Đại Sở là Long Hổ Môn, Vạn Càn Quán và Hoàng Vận Tự đối với bọn họ từng xa xôi không thể chạm đến. Họ còn phải tốn rất nhiều công sức hi vọng có thể được ba đại phái chọn làm đệ tử nội môn.
Nào ngờ bây giờ, những môn phái hô mưa gọi gió ở nước Đại Sở chẳng qua chỉ là tông môn cấp ba tầm thường mà thôi. Một tông môn cấp hai thôi đã có thể đè ép bọn họ không thở nổi.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ lắc đầu. Nếu không phải tông môn cấp cao nhất trong ba cấp không thu đệ tử từ bên ngoài, cô hẳn đã đến thẳng tông môn cấp cao, không cần phải chịu đựng khuất nhục ở tông môn cấp hai một lần nữa.
Không còn cách nào khác, đường phải đi từng bước một, cô chỉ đành đấu trí đấu dũng với đại cương trong phạm vi mình có thể khống chế được.
Vinh Tuệ Khanh đeo mạng che mặt màu đen, đứng ở đầu thuyền hiếu kì nhìn quanh.
Ở một nơi không xa, trên phi thuyền của Vạn Càn Quán có vài đệ tử nội môn tư chất tương đối xuất chúng, trong số đó bỗng đâu xuất hiện cả Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư.
Đại Ngưu ngồi bên cạnh La Xảo Tư, vô cùng tò mò với cuốn sách trong tay La Xảo Tư, cười hỏi: “Sư tỷ đang xem sách gì vậy?”