Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 32-2

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Thẩm Dục có chút kỳ quái, "Làm sao vậy, chẳng lẽ lại có nhân cách gì ra quấy rối?"

Hứa Y lắc đầu, "Không có, chỉ muốn hỏi một chút."

"Đương nhiên là phát triển theo hướng tốt," Thẩm Dục bất đắc dĩ, "Anh sẽ không lừa em loại chuyện này."

Cố Kỳ đoán xác thực không có sai, lần bắt cóc này tuy rằng là người khác đã sớm lên kế hoạch tốt nhưng Hứa Y kỳ thật đã sớm phát hiện, thậm chí so với Thẩm Dục còn biết sớm hơn nhiều.

Bệnh của Thẩm Dục là cần thiết phải trị, nhưng nội tâm anh thật sự là kháng cự người khác quá cao.

Chỉ sợ ngay cả Thẩm Dục cũng không chạm được đến.

Tuy rằng anh đồng ý để Trần Lý Nguyên quay về hỗ trợ, nhưng Trần Lý Nguyên rốt cuộc có thể giúp được đến trình độ nào, ai cũng không nói rõ được.

Xem ra vẫn là bản thân Thẩm Dục không phối hợp, có nguyện ý rộng mở tâm tư với người khác hay không.

Cho nên Hứa Y muốn dùng sức đánh cược một phen, lấy thân phạm hiểm xem có thể cạy ra một góc tim của Thẩm Dục hay không, để anh chậm rãi nhìn thẳng vào bản thân và nhân cách khác của mình.

Hứa Y mạo hiểm có chút lớn.

Cô không biết trong lòng Thẩm Dục sẽ có cảm thụ gì đối với chuyện này, nhưng nhân cách mới xuất hiện làm Hứa Y không thể không làm một cái tính toán.

Hứa Y không biết Hướng Hoán bọn họ sẽ dùng phương pháp trực tiếp như tai nạn xe cộ làm cô với bảo tiêu tách ra, cũng không biết bản thân sẽ chịu thương nghiêm trọng như vậy.

Nhưng mà kết quả rất tốt.

Ít nhất Thẩm Dục hiện tại chuyển biến tốt đẹp.

"Đúng rồi, đột nhiên nhớ tới một việc." Hứa Y nói đến: "Anh biết cái hộp màu đỏ gì không?"

Thời điểm Thẩm Dục mới vừa nghe được, đầu óc dừng một chút, nhớ không nổi cái hộp màu đỏ gì, sau đó lại bỗng chốc bừng tỉnh, đồ vật của Phó Viễn?

Thẩm Dục mang lên một tia cảnh giác: "Biết, Phó Viễn để đồ vật thích nhất đặt ở bên trong, làm sao vậy?"

"Anh biết?" Hứa Y ngạc nhiên nói.

"Ký ức giữa các nhân cách không thông với nhau, ngay cả cô cũng không biết chuyện, Thẩm Dục như thế nào biết?

Thẩm Dục tránh nặng tìm nhẹ, "Cậu ấy nhờ anh giữ cẩn thận, có thể là sợ anh không chú ý nên cậu ấy cố ý viết giấy cho anh."

Phó Viễn tự mình viết giấy cho Thẩm Dục? Đôi mắt Hứa Y trừng đến mở lớn, không phải đâu, thế giới này thật kỳ ảo?

Phó Viễn có thể nói là nhân cách bên trong không nghe lời nói của Thẩm Dục nhất, thế nhưng còn sẽ viết giấy cho Thẩm Dục? Giả?!

Trong lòng Hứa Y xoay vài vòng, xác định bản thân không có nghe lầm.

"Anh ấy viết như thế nào?" Hứa Y tò mò.

Phó Viễn viết giấy xin giúp đỡ cho Thẩm Dục, không biết viết cái nội dung gì, đầu óc Hứa Y mau chuyển động suy nghĩ.

Thẩm Dục: "Tùy tiện viết đây là đồ vật của tôi, hy vọng anh bảo quản thật tốt linh tinh, chỉ nói mấy câu."

Đương nhiên không phải.

Đầu tiên Phó Viễn kể lể cho Thẩm Dục một trang thật dài cho thấy anh kì thật cũng không phải rất muốn nhận quà, nhưng người đều đã tặng, anh chỉ có thể cố mà nhận lấy.

Giở đến trang thứ hai, Phó Viễn lại dong dài giới thiệu cho Thẩm Dục mấy chục cái địa phương có thể giấu, ngay cả không thấm nước, phòng cháy, phòng trộm cũng đều suy nghĩ tới.

Trang thứ ba bắt đầu uy hϊếp Thẩm Dục, nếu anh không đem đồ vật hoàn hoàn chỉnh chỉnh giấu kĩ, anh ấy liền tuyệt đối không để Thẩm Dục yên ổn.

Xem xét xuống, Thẩm Dục liền thấy Phó Viễn vô cùng cao hứng vì lần đầu tiên nhận được quà, đến nỗi thứ khác, anh lựa chọn xem nhẹ.

Nhưng đồ vật là Hứa Y đưa, anh cho dù ghét bỏ Phó Viễn cũng sẽ không giày xéo tâm ý của Hứa Y.

Đồ vật anh đã giấu đi rất kĩ, có thể tìm được hay không vậy xem mệnh anh ấy.

Hứa Y có chút không tin lời nói của Thẩm Dục: "Thật sự?" Từ khi nào Phó Viễn học được lời ít mà ý nhiều? "Thật là ngoài dự đoán, em còn tưởng rằng anh ấy là cái loại người thích thao thao bất tuyệt."

Thẩm Dục im miệng không nói, Hứa Y ở phương diện nào đó rất hiểu biết Phó Viễn.

"Em nhớ rõ em đưa cái món quà gì không?" Thẩm Dục như thở ra, "Thẩm Vân Khinh giống như rất cao hứng."

Xuất hiện số lần ít nhất tức ý nghĩa đối với thần khí.

Hứa Y nghĩ nghĩ, "Trước kia hình như đưa qua, bất quá không nhớ đưa cái gì." Cô bổ sung một câu, "Bất quá nhưng thực ra em thường xuyên đưa Tạ Di một ít trò chơi và đồ thủ công."

"Ồ, cho nên một phòng mười tám cấm kia đều là kiệt tác của em?"

Hứa Y ho khan một tiếng, "Đại khái là vậy."

Còn có một ít là Tạ Di trộm mua từ trên mạng –– không có tiền để người sử dụng, thực mau như trứng chọi đá, cái gì cũng không mua được.

Không có thẻ, cho dù có thể lấy đến cũng đoán không trúng mật mã, cuối cùng chỉ có thể xin Hứa Y hỗ trợ.

Đồ vật Hứa đại tiểu thư muốn, cho dù là đồ giới hạn đã bán xong, xưởng cũng sẽ tăng ca chế tác, hơn nữa tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái gì chất lượng dùng không tốt, kéo dài thời hạn là chuyện nhỏ.

Đổi một câu nói, Tạ Di so với bất luận kẻ nào đều tìm được "kim chủ" trước rồi.

Ở giữa mọi người coi như là người may mắn nhất.

Rốt cuộc kim chủ ba ba mua sắm vì tất cả, ngay cả Thẩm Dục đều nhận được món quà nho nhỏ.