Editor: YingHayĐiLinhTinh
Hứa Y trùm chăn, ở trong chăn xoa xoa eo đau nhức bị lăn lộn ngày hôm qua.
Thẩm Dục mới đi nấu cơm, hiện tại trong phòng chỉ có một mình cô.
Đàn ông trong những loại việc này dường như so với phụ nữ không cần dạy cũng hiểu.
Ngoại trừ chữa bệnh, Thẩm Dục hoặc là ở công ty hoặc là ở nhà, không có khả năng đi tìm phụ nữ bên ngoài, video kỳ quái cũng chưa từng có, nếu không phải hiểu biết trời sinh, vậy không thể nào nói nổi.
Thẩm Dục nhẹ nhàng mở cửa, bưng bộ đồ ăn quen mắt đặt ở một bên.
Hứa Y thoáng nhìn, có cơm, còn có mùi thơm từ canh gà hầm táo đỏ bay đến.
Hứa Y thở dài, chậm rãi ngồi dậy, thanh âm có chút ách "Qua lâu như vậy rồi, không cần tẩm bổ."
Thẩm Dục không để ý tới cô, ngồi ở một bên giường làm mép giường hơi lõm xuống.
"Muốn anh đút cho em sao?"
Hứa Y từ chối, Thẩm Dục đút miếng đầu tiên cho đến miếng cuối cùng, khả năng hôm nay rốt cuộc không dậy được.
"Không được, em tự mình ăn."
"Tùy em." Thẩm Dục bất đắc dĩ, nhưng ý cười ở khóe miệng không hạ xuống, "Nhớ rõ uống nhiều canh." Anh vừa nói vừa xoay người nhặt đồ vật trên mặt đất.
Chờ anh bỏ hết quần áo vào máy giặt, Hứa Y còn chưa ăn được bao nhiêu cơm.
Thẩm Dục đột nhiên cười nói: "Tay đều run thành như vậy, anh đút cho em."
Hứa Y ngước mắt: "Lại đây." Hoàn mỹ kế thừa sự bá đạo của Hứa gia.
Không chút nào ngượng ngùng, coi như là một đặc điểm lớn của Hứa đại tiểu thư.
Thẩm Dục "phốc" cười một tiếng.
Thật là đáng yêu.
"Không biết xấu hổ." Hứa Y nhẹ nhàng buông chiếc đũa, nhìn chằm chằm hỏi anh.
Ngày hôm qua kêu dừng lại nửa ngày, Thẩm Dục chỉ qua loa lấy lệ nói với cô một câu "Tùy em.", động tác vừa đa dạng, sức lực còn không thân sĩ, các loại lời âu yếm đều nói được ra, nếu không phải Thẩm Dục xuất thân không phải người thường, chỉ sợ mấy từ ngữ da^ʍ uế đều nói ra.
Hứa Y biết trên người mình khẳng định đầy dấu hôn ứ lại… Tóm lại, mấy ngày nay cô đừng nghĩ ra cửa hóng gió.
Thẩm Dục buồn cười, "Ngượng ngùng."
Thân thể đại tiểu thư của Hứa Y thật sự mảnh mai, hơi dùng chút lực liền để lại vết.
Nhưng Thẩm Dục chính là nhịn không được.
Nhịn không được muốn toàn bộ thân thể cô đều mang ấn ký thuộc về riêng anh.
Tuy rằng hiệu quả của trị liệu tâm lý quả thực không tồi, nhưng chút cố chấp này không thay đổi chút nào.
Anh cầm lấy cái muỗng đút canh cho Hứa Y, bảo đảm với cô: "Uống nhiều chút, anh không làm gì khác."
Chỉ cần không ở trên giường, phần lớn lời Thẩm Dục nói đều có thể tin.
Gió êm sóng lặng dùng xong cơm, Hứa Y ôm bụng lười biếng nằm lại giường.
Thẩm Dục không làm đầu bếp thật đúng là đáng tiếc.
Toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì đại tiểu thư - Thẩm đầu bếp: "Mới vừa ăn no, đừng ngủ."
Hứa Y thở dài: "Mệt."
Thật sự mệt, thân thể đều không muốn động.
Thẩm Dục bất đắc dĩ, biết cái nồi này là do mình, đành phải động thủ chỉnh lại gối đầu để Hứa Y thoải mái dựa lên.
Hứa bá tổng chính là tùy hứng sai khiến bản thân như vậy vì tiểu kiều thê.
Tiểu kiều thê hôm nay cố ý xin nghỉ không đến công ty, cả ngày đều có thể ở trong nhà.
Gần đây Thẩm tổng một lòng đặt ở trên người Hứa Y, ngoại trừ hội nghị quan trọng cần phải tham gia, cái nào có thể đẩy Thẩm tổng đều đẩy đi hết.
Tích góp một đống lớn văn kiện cho cấp dưới xử lý, cho dù xin nghỉ, Thẩm tổng cũng nhường văn kiện tích góp chuyển tới cho Trương Chiếu.
Qua đêm ở công ty hoặc ở nhà bồi Hứa Y, Thẩm tổng không chút do dự lựa chọn cái sau.
Hứa Y dựa vào gối đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Dục thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào máy tính lại nhìn di động, không ngừng gửi đi tin nhắn –– vì không làm ồn đến cô, ngay cả điện thoại Thẩm tổng cũng không nghe.
"A Dục." Thanh âm Hứa Y nhẹ nhàng.
Thẩm Dục đột nhiên ngẩng đầu, tay run lên, đang soạn tin nhắn.
Anh cũng mặc kệ đối phương có cái cảm thụ gì, lập tức đứng dậy khẩn trương chạy đến trước giường, còn không đợi Hứa Y mở miệng đã không ngừng hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Nơi nào không thoải mái? Có phải ngày hôm qua anh làm em bị thương?..."
Hứa Y đỡ trán, không thể hiểu được: "Không có việc gì, đừng nghĩ quá nhiều, đều đã qua hơn một tháng, nếu thực sự có vấn đề đã sớm nói ra."
Thẩm Dục bỗng chốc thả lỏng lại, sau đó lại khẩn trương hỏi một câu: "Có phải anh làm ồn đến em không?"
"Không có." Hứa Y bất đắc dĩ.
Vừa rồi vẻ mặt Thẩm Dục còn ý cười mà nói giỡn với cô, như thế nào lại lập tức biến về bộ dáng như cô sắp chết rồi.
Thẩm Dục khẩn trương hề hề: "Thật không?!"
Hứa Y cường điệu thật sự một lần, cảm thấy cùng anh nói tiếp liền không để yên đề tài này, Hứa Y hỏi: "Mệt không?"
Thẩm Dục không thể hiểu được: "Mệt?"
Mệt? Anh làm cái gì sao?
Hứa Y lại lần nữa đỡ trán, xem vài tờ lại quay đầu nhìn cô vài lần, giống như sợ cô mọc cánh bay đi, như vậy còn có thể xử lý xong công việc?
"Anh đi thư phòng đi." Ít nhất hiệu suất cao hơn.
Từ góc độ nào đó mà nói, Hứa đại tiểu thư thuộc về loại hình hiền thê lương mẫu, tuy rằng còn không tính là lương mẫu, nhưng hiền thê cô tự nhận mình làm không tồi.
Sắc mặt Thẩm Dục trắng xanh: "Thật sự làm ồn đến em?"
Câu tiếp theo chỉ sợ là sẽ xin lỗi, Hứa Y bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị giải thích với anh, bằng không anh lại không để yên.
"Vậy trước anh không làm nữa, anh với em nói chuyện phiếm."