Bách Niên Hảo Hợp

Chương 101

Bấy giờ, Cố Hòa Bình mới bừng tỉnh, trước đây, khi còn ở Bắc Kinh, Sầm Nguyệt thường ăn nói viển vông với anh, ví dụ như “Bao nuôi anh cần bao nhiêu tiền”, “Anh bằng lòng đến làm rể nhà giàu không”, những lời nói tưởng chừng như là đồng ngôn vô kị này, thì ra đều là thật.

Theo phán đoán của anh, tài sản của Sầm Phi Kiện hẳn là khá phong phú, từng cử động giơ tay nhấc chân đều không giống nhà giàu mới nổi.

Còn Sầm Nguyệt, sau câu nói đó, cô cũng không bắt chuyện với anh nữa, chỉ ngồi trên sofa cạnh cửa, cúi đầu bấm điện thoại. Sầm Phi Kiện nhìn con gái một cái rồi để cô đợi. Một phòng bao toàn các ông chủ lớn, uống rượu ca hát là hoạt động thông thường. Năng lực ngoại gia của Cố Hòa Bình không cần phải bàn, gặp ai cũng có thể xưng anh gọi em. Chẳng mấy chốc mà say hết một nửa.

Dính rượu vào, chuyện làm loạn gì bên B cũng có thể quản. Có người phóng khoáng vung tay lên, gọi quản lí vào, uốn lưỡi thì thầm bên tai quản lí gì đó. Rất nhanh sau đó, một đống chân dài mặc kì bào đi vào, mùi nước hoa át hết mùi rượu, Cố Hòa Bình suýt chút nữa bị xông cho choáng váng.

Anh ngồi trên ghế sofa dài, còn chưa kịp thư giãn thì vạt áo đã bị người ta kéo lấy, lắc lắc mấy cái.

Cố Hòa Bình chóng mặt, quay sang nhìn thì thấy Sầm Nguyệt, chẳng biết cô vọt tới từ lúc nào.

Cô nghiêng đầu, gương mặt trắng mịn được ánh đèn nhiều màu chiếu sáng rực rỡ. Cố Hòa Bình cúi đầu xuống theo bản năng, “Em nói sao?”

Sầm Nguyệt lớn tiếng hơn một chút, nói với anh, “Anh chọn cô thứ ba bên trái ấy, điểm của cô ấy ở đây khá cao, phục vụ không tệ.”

Cố Hòa Bình: “…?”

“Đừng chọn những cô khác, toàn là người lọc lõi* thôi, anh sẽ không thích đâu.”

(*) người lọc lõi: châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh

Trong đầu Cố Hòa Bình nghĩ, cô gái à, em quả thật là một nhân tài. Thậm chí, anh bất chợt bừng tỉnh, cô từng nói thích anh, mà có phải bây giờ anh đang nghe nhầm không? Nào có ai đề cử phụ nữ khác cho người mình thích chứ?

“Không hay rồi.” Sầm Nguyệt bỗng nói: “Ba em sắp hát rồi.”

“Cái gì?”

Cô đã kéo tay anh đứng lên, “Chúng ta đi thôi, ba em hát khó nghe lắm.”

Ra khỏi phòng bao, cô vẫn luôn kéo tay áo anh, Cố Hòa Bình kêu to oai oái, “Quần áo anh sắp bị em kéo rách rồi.”

Sầm Nguyệt nói: “Vậy chẳng phải càng hay à?”

“Hả?”

“Vừa nãy thấy nhiều người đẹp như vậy, hẳn anh đang rất nóng mới đúng.”

Cố Hòa Bình nghe được hàm ý trong lời nói của cô, “Đừng tưởng anh không biết em đang đâm chọt mắng anh.”

Sầm Nguyệt gật đầu, “Em cố ý để anh biết mà.”

Cố Hòa Bình cười hề hề vui vẻ, “Chắc em là Sầm Giang Giang*.”

(*) Giang Giang: hình dung chuyện gì, vật gì đó có phẩm chất hoặc chất lượng tốt, hình dung người ưu tú

Đến đây, rốt cuộc Sầm Nguyệt cũng cười phá lên.

Hai người đứng hóng mát bên cửa sổ, Cố Hòa Bình hỏi: “Em quay xong bộ phim kia, có phải từ Thanh Hải về thẳng Sơn Tây luôn không?”

“Không ạ, em còn về Bắc Kinh thu dọn hành lí.”

“Sau này tính thế nào? Ở nhà hay lại đến Bắc Kinh?”

“Ở nhà chơi với ba em trước đã.”

Cố Hòa Bình “à” một tiếng.

Sầm Nguyệt hỏi anh, “Anh tới đây công tác hả?”

“Ừ, bàn hợp đồng.”

“Vậy anh cứ bàn đi, đừng đi chơi với bọn họ.” Sầm Nguyệt nghiêm túc nói: “Nếu muốn đi chơi thì hãy hỏi em, em dẫn anh đi chơi đúng chỗ.”

Cố Hòa Bình dở khóc dở cười, “Này cô bé, em có thể dè dặt một chút không?”

Sầm Nguyệt nói “Em mà dè dặt, anh sẽ không biết em thích anh mất.”

Cố Hòa Bình không tránh được cái nhìn chăm chú của cô, thản nhiên, thành thật, còn có một phần nóng lên vừa đúng lúc, giống như biểu đạt tâm ý là một chuyện rất bình thường trong cuộc sống của cô, đơn giản hệt nói thích trời trong, thích uống trà sữa, thích múa cột vậy.

Tất nhiên, Cố Hòa Bình chẳng hề bị lung lay.

Nhiều năm vậy rồi, chuyện ba hoa anh nói với người khác quá nhiều, cho nên bây giờ đao đâm không thủng, tim cứng như đá. Anh nhìn Sầm Nguyệt, cảm thấy cô gái này đơn thuần, thẳng thắn, không giấu giếm tâm tư, có chút khôn vặt, nhưng không xấu xa.

Sầm Nguyệt đứng lâu nên chân tê, hơi hất cằm với anh, “Thôi bỏ qua đi, em đưa anh về.”

Cố Hòa Bình cười, “Biết lái xe không?”

“Em lái xe tới đấy, còn có bằng lái đây.” Sầm Nguyệt đi thẳng về phía trước.

Cuộc xã giao này có cũng được, không có cũng được, đi hay không đi cũng không có ảnh hưởng gì. Cố Hòa Bình theo cô vào thang máy xuống lầu, Sầm Nguyệt đi nhanh lấy xe trước. Chưa đầy hai phút, một chiếc mô tô phân khối lớn dừng trước mặt Cố Hòa Bình.

Sầm Nguyệt đội mũ bảo hiểm màu đen, chiếc xe mô tô ngắn ngủn cũng phủ một màu đen tuyền, cô chống một chân xuống đất, hai tay vịn tay lái, cô hất mặt, huýt sáo với anh một cái, “Lên xe.”

Cô còn ném một chiếc mũ bảo hiểm màu tới, không những là màu hường phấn mà phía sau còn in hình Hello Kitty. Cố Hòa Bình ngắm nghía chiếc mũ một hồi, mặt toàn vẻ chê bai, nhưng cuối cùng vẫn chịu đội.

Anh ngồi đằng sau, điều chỉnh tư thế, “Anh nhớ hồi ở Bắc Kinh em cũng từng lái phải không? Chở Tiểu Tây.”

“Phải.” Sầm Nguyệt lời ít ý nhiều, vặn ga một cái, tiếng động cơ nổi ầm ầm, “Đi thôi.”

Xe vừa vọt lên, Cố Hòa Bình ngả về sau theo quán tính, bất giác túm vai Sầm Nguyệt.

Gió đêm tháng Tư hơi lạnh, đèn đuốc đã tắt lịm, khung cảnh đường phố chạy lùi về sau như một đoạn phim tua ngược, tốc độ quá nhanh, Cố Hòa Bình không nghĩ được gì nữa. Dáng người Sầm Nguyệt nhỏ gầy, đứng gần ai cũng thấy nhỏ con, cô nghiêng lưng về phía trước, dáng vẻ này trông rất quen thuộc.

Sau khi cô dừng xe, Cố Hòa Bình vất vả cởi mũ bảo hiểm, nhưng không tìm được điểm chốt, hồi lâu vẫn chưa cởi được.

“Anh đừng động.” Sầm Nguyệt đè tay anh lại, mở nút cài bên cạnh, “Được rồi.”

Cố Hòa Bình há miệng thở dốc, tóc cũng xẹp xuống, “Sao con gái con đứa như em lại thích chơi thứ này?”

Sầm Nguyệt kẹp mũ bảo hiểm bên hông, lắc đầu tóc, “Vậy sao đàn ông hơn ba mươi tuổi như anh còn chưa kết hôn?”

Cố Hòa Bình cười, “Chẳng phạm pháp.”

Sầm Nguyệt rất thẳng thắn, “Anh chia tay với bạn gái à?”

Trước khi cô quay xong《Cửu Tư 》rồi rời Bắc Kinh thì có nghe được đôi chút từ Triệu Tây Âm.

Tâm tư Cố Hòa Bình trầm xuống, nụ cười nhạt đi mấy phần, “Cô bé, đừng đυ.ng đến chuyện riêng tư của anh.”

Sầm Nguyệt “à” một tiếng, “Vậy là chia tay rồi.”

Cố Hòa Bình gượng cười, “Em gái, đừng cắm dao vào lòng anh nữa được không?”

Sầm Nguyệt làm động tác tay bắn súng, “Đoàng đoàng đoàng.”

Cố Hòa Bình cười, hơi thu thái độ, ba phần đùa giỡn, năm phần nghiêm túc, còn hai phần nữa là chế giễu như có như không, “Bể khổ vô bờ, nên sớm quay đầu.”

Ý muốn nói, em nên thu chút mơ mộng tình yêu thiếu nữ của mình lại.

Đừng yêu anh, không có kết quả.

Nếu là trước kia, Cố Hòa Bình có thể chơi đùa một chút. Nhưng với cô bé Sầm Nguyệt này, anh không muốn đυ.ng, mà cũng không đυ.ng được. Ý đã lộ rõ, lời nói cũng uyển chuyển. Cô là người thông minh, nhất định sẽ không giả vờ hồ đồ không hiểu.

Đương nhiên Sầm Nguyệt hiểu được, yên lặng nhìn anh hai giây, chỉ hai giây này, Cố Hòa Bình luôn cảm thấy trong mắt cô có phiền muộn và thẫn thờ.

Nhưng là vì bản thân, không phải vì anh.

Cố Hòa Bình đặt mũ bảo hiểm phía sau mô tô, đi mấy bước đến bên lan can, tay đặt trên đó, trông về phong cảnh xa xăm ở bờ sông bên kia, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng vẫn không đứng đắn nổi, nói chuyện vớ vẩn, chẳng biết có cố ý hay không, “Anh nói cho em biết này, anh không phải chính nhân quân tử gì, ba mươi mấy rồi, thân thể cũng không quá tốt, em trẻ tuổi xinh đẹp, chọn bừa một người cũng tốt hơn anh.”

Sầm Nguyệt nghe nghiêm túc, mãi không lên tiếng.

Cố Hòa Bình ngoảnh đầu nhìn cô, cho là cô khó chấp nhận, anh cười híp mắt, nói: “Hơn nữa, anh không thích yêu xa.”

Sầm Nguyệt: “Vậy em đến Bắc Kinh thì sao?”

Cố Hòa Bình chau mày, “Ôi trời ơi, nói lâu vậy mà em không hiểu à?”

Sầm Nguyệt “xì” một tiếng, “Em có ngốc đâu.”

Cố Hòa Bình nhìn kĩ lại vẻ mặt lúc này của cô, suy đoán tâm tư, cuối cùng đưa ra kết luận, cô bé này là điển hình của kiều người đại trí giả ngu, biết tiến biết lùi.

“Nhưng có sao nói vậy, em khen anh đẹp trai, điểm này thật sự cảm ơn em.” Cố Hòa Bình vỗ ngực một cái, “Phải chi mười năm trước được em khích lệ thế này, anh đã vào showbiz làm nam thần để khỏi phụ lòng em.”

Sầm Nguyệt lắc đầu, “Vậy thì nhất định đừng, khẩu vị của em lạ lắm.”

Cố Hòa Bình hơi sửng sốt, lại nói, “Em đếm lại xem, đây là lần thứ mấy em chửi anh trong tối nay rồi?”

Sầm Nguyệt bĩu môi, “Nên chửi.”

Yên lặng mấy giây.

Cố Hòa Bình chợt thở dài một tiếng, rời lan can đi tới, hơi khom người trước mặt Sầm Nguyệt, tầm mắt song song với cô.

“Tiểu Nguyệt Lượng*.” Anh gọi cô.

(*) nguyệt lượng: mặt trăng

Miệng Sầm Nguyệt hơi mấp máy, giọng nói trong trẻo vang lên, “Dạ?”

“Những gì anh nói với em tối nay, em đã rõ chưa?” Cố Hòa Bình hỏi.

Sầm Nguyệt không lên tiếng, nghiêng mặt sang một bên.

Cố Hòa Bình đưa tay ra, quả quyết bưng mặt cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó trầm giọng nói: “Sống cho thật tốt, làm việc cho giỏi, tìm người thật tốt mà yêu đương cho hạnh phúc. Nghe chưa cô em?”

Sầm Nguyệt vẫn yên lặng, đồng thời đưa ngón trỏ ra, chợt điểm lên mi tâm của anh.

Cố Hòa Bình mỉm cười, tránh tay cô, sau đó đứng thẳng, lùi ra sau hai bước, khoát tay với cô một cái, “Đi thôi.”

Anh xoay người, áo khoác mỏng tung ra thành hai nửa vòng cung.

“Cố Hòa Bình.” Sầm Nguyệt gọi anh.

Bước chân của người đàn ông khựng lại.

Sầm Nguyệt không nói lời nào, nhưng sự do dự và chần chừ lại rõ ràng trong bầu không khí.

Cố Hòa Bình thở dài, nói: “Dù anh thật sự chơi đùa với em, đó cũng chỉ là chơi đùa, dối người gạt ta, cuối cùng em vẫn là người thiệt thòi. Anh Hòa Bình không lừa em, em cứ coi anh như một chú chim bồ câu đi, nhảy nhót hai cái, sớm muộn gì cũng phải bay đi.”

Nói xong, anh bỏ đi thật.

Băng qua đường, vào quán rượu có cửa xoay, rẽ phải, cho đến khi bóng lưng mất hút.

Cố Hòa Bình đặt vé máy bay về Bắc Kinh vào tối hôm sau.

Tới làm sao thì về như vậy, vẫn một thân một mình.

Sau khi xuống máy bay, anh liền kêu bè gọi bạn, tháo nút áo sơ mi cười cà lơ phất phơ, “Tối nay uống một ly ở chỗ cũ.”

Sau khi Triệu Tây Âm mang thai, Chu Khải Thâm gần như biến thành một người đàn ông hoàn hảo, đi làm về đúng giờ, từ chối phần lớn các cuộc xã giao, nghiêm túc làm một thê nô. Rốt cuộc lão Trình cũng thuyết phục được Chiêu Chiêu, sau lần cầu hôn thứ n, anh ta đã ôm được mĩ nhân về.

Cố Hòa Bình cười anh ta, “Không dễ dàng gì, anh Trình của chúng ta có danh phận rồi, không còn là chó hoang không ai thèm nữa. Khi nào hai người làm hôn lễ thế?”

Lão Trình nói: “Hôn lễ phải hoãn một chút. Ba mẹ tôi cầm bát tự hai đứa đi Hồng Kông xem ngày tốt rồi, hai năm nay phạm thái tuế, chắc phải đợi sang năm nữa.”

Cố Hòa Bình: “Lâu vậy sao?”

Lão Trình cười, “Không vấn đề gì, đi đăng kí trước đã. Chiêu Chiêu nói không làm hôn lễ cũng được, tôi đưa cô ấy đi du lịch khắp nơi.”

Cố Hòa Bình giơ ngón cái, nở một nụ cười thật lòng.

Hai người nâng ly cụng nhẹ, uống cạn miếng rượu vang đỏ cuối cùng.

Lão Trình hơi dựa vào ghế sofa, thả lỏng cả người, nhìn anh mấy cái, nói bóng gió: “Người anh em, không còn trẻ nữa, nên thu tâm lại rồi.”

Cố Hòa Bình cười không đứng đắn, đáp không nhanh không chậm: “Thu rồi, không phải chưa từng thu. Có điều là người ta không tin thôi. Tôi còn có thể làm sao? Khóc ba, cầu mẹ, xin bà để cô ấy một lòng đi theo tôi sao?”

Lão Trình giễu cợt, “Cậu giả vờ đi.”

Cố Hòa Bình cười, “Thật sự không giả vờ.”

Lão Trình nói: “Tôi chỉ có thể nói cậu biết, hôm đó tôi nghe chính miệng Tiểu Tây nói là ông Lê đã sắp xếp cho Lê Nhiễm đi xem mặt.”

Cố Hòa Bình vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khóe miệng cong len một nụ cười nhạt, “Sắp xếp công tử nhà nào thế?”

“Lấy đâu ra nhiều công tử như vậy, là nhân tài xuất thân khoa quốc phòng, làm cái gì đó mà nghiên cứu vũ khí kiểu mới.”

Cố Hòa Bình gật đầu, “Mạnh hơn tôi nhiều.”

Lão Trình cười, “Hả? Cậu vẫn tự hiểu mình quá.”

Cố Hòa Bình chỉ cười, không nói lời nào, lười biếng nằm trên ghế sofa, một chân khoác lên tay vịn, ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm, vậy mà lại trông rất hợp với khí chất của anh. Anh nhắm hai mắt dưỡng thần. Lão Trình nhất thời cho rằng anh giả vờ, tình cảm bộc phát hoặc trong lòng xúc động. Vì vậy anh ta hắng giọng một cái, định an ủi: “Nếu cậu thích thật thì cũng không phải hết cơ hội rồi đâu, nếu cậu không thích, cứ xem lời tôi nói như rắm đi.”

Anh ta lải nhải một hồi, vậy mà từ đầu đến cuối, Cố Hòa Bình chẳng đáp lại.

Bây giờ, lão Trình mới giật mình, mẹ kiếp, anh đang ngủ thật.

Sau này, có một lần Cố Hòa Bình đi xã giao ở Quốc Mậu thì đυ.ng phải Lê Nhiễm. Lê Nhiễm mời công xưởng hợp tác đi ăn cơm, cũng một đoàn người rất đông. Cố Hòa Bình vừa ra khỏi phòng rửa tay liền tình cờ đối mặt với cô.

Hai người nhìn nhau không tránh né, ai nấy đều bình tĩnh.

Cố Hòa Bình tươi cười chào hỏi, “Cô chủ Lê, trùng hợp thật.”

Lê Nhiễm liếc mắt, người này mãi chỉ có bộ dạng này.

“Đến đây ăn cơm à?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, mời khách.” Cô đáp.

“Căn phòng nhỏ kia à? Có muốn ngồi chung không?” Anh lại hỏi.

“Không cần, chúng tôi đông lắm, sợ quấy rầy anh.” Lê Nhiễm cười hì hì đáp lại.

Cố Hòa Bình gật đầu lia lịa, “Được thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

Lê Nhiễm nổi giận “ồ” một tiếng, khinh bỉ, “Quỷ keo kiệt.”

Cố Hòa Bình cười hăm hở, nói, “Nghe nói lần trước cô đi xem mặt?”

Lê Nhiễm thở hổn hển, “Miệng ai rộng thế?”

Thật ra thì không cần lão Trình phải nói, có quan hệ rộng, Cố Hòa Bình muốn biết cũng chẳng phải việc khó. Nhà họ Lê có nghiệp lớn, tin tức gì cũng không giấu được. Anh xem phản ứng của Lê Nhiễm thì biết, “Xem ra, xem mặt thất bại rồi.”

Lê Nhiễm tung chiêu sang, “Chuyện của tôi không khiến anh xía vào.”

Cố Hòa Bình cũng không tránh, anh bỗng bị cù nhột, cười to ha ha.

“Vì sao lại thất bại?”

“Đơn vị của bọn họ mang tính bí mật, buổi sáng vào cửa thì tương đương với việc mất liên lạc, còn đi công tác bí mật như cơm bữa.” Lê Nhiễm cũng chẳng giấu giếm, nói rất thản nhiên: “Tôi không quen như vậy.”

Cố Hòa Bình không thu nụ cười, giọng bình bình: “Nhất định là thất bại, cô vốn thiếu cảm giác an toàn mà.”

Lê Nhiễm quay đầu nhìn anh một cái.

Cái nhìn này có mấy phần phức tạp.

Còn ánh mắt Cố Hòa Bình nhìn cô vẫn nghiêm túc, không vòng chín lượn mười, nhìn vậy mà không phải vậy, anh vẫn cười, nói: “Thôi cô đi đi, tôi buông một nước.”

Lê Nhiễm trề môi, sau đó đi lướt qua anh.

Đi được chừng mười bước, cô không quay đầu, cũng không biết Cố Hòa Bình có còn ở đó không. Tuy nhiên, cô vẫn đưa tay phải lên lắc lắc, là động tác tạm biệt.

Cho đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất ở khúc cua, Cố Hòa Bình mới lộ người khỏi góc tường. Anh vòng tay trước ngực, đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm vào khoảng không không người hồi lâu, sau đó cúi đầu xuống, cười một tiếng cực khé.

Xuân tàn hạ trôi, thu qua đông tới.

Trung tuần tháng Mười Hai, Triệu Tây Âm hạ sinh một cô con gái.

Ông chủ Chu nghiễm nhiên trở thành một người cuồng khoe con gái điên dại, không có việc gì lại sáp tới chụp hình. Lão Trình và Chiêu Chiêu lĩnh giấy đăng kí kết hôn, tiếp tục kinh doanh quán trà của bọn họ. Ngay cả thư kí Từ Cẩm của Chu Khải Thâm cũng báo tin tốt là bà xã mang thai.

Hơn một năm nay, dường như những người xung quanh hay chuyện hồng trần đều dần lắng xuống, một chặng đường cũ khép lại, nhường chỗ cho chặng đường mới mở ra.

Chu Khải Thâm gọi con gái rượu là Chu Y, tên mụ là Nhất Nhất, bởi cô bé ra đời vào ngày thứ Hai*. Cố Hòa Bình chỉ thích loại tên đơn giản này, hiếm khi khen ông chủ Chu, “Hay lắm đấy, không học đại học cũng có thể đặt tên hay như vậy.”

(*) ở Trung Quốc, thứ Hai là “tinh kì nhất”

Nói gì thì cũng chỉ đổi lấy một chữ “cút” của Chu Khải Thâm.

Lại một mùa thu tới.

Buổi chiều thứ Sáu, mấy người bạn cũ hẹn hò ăn chung, Triệu Tây Âm mang theo em bé Nhất Nhất tới, cô bé này rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt sáng rực như hai quả nho. Vả lại, cô bé cực kì ngoan ngoãn, không đòi không quấy, đặt trong ghế cho em bé, từ đầu đến cuối không khóc không ồn.

Cố Hòa Bình rất thích, cứ trêu đứa bé mãi.

Triệu Tây Âm nói: “Anh Hòa Bình, khi nào mới có thể uống rượu mừng của anh đây?”

Cố Hòa Bình cười hì hì, “Không biết năm tháng nào nữa.”

Câu trả lời nằm trong dự liệu. Nửa năm nay, Triệu Tây Âm bận rộn tập múa với tuần diễn cả nước, có điều cũng nghe được không ít chuyện phong lưu văn nhã của Cố Hòa Bình. Lãng tử vẫn là lãng tử, người ta nói quay đầu là bờ, nhưng có lẽ có vài người vốn chỉ thích tự do tràng giang đại hải, có thuyền không lên, có bờ không đến.

Triệu Tây Âm là người thông minh, lập tức chuyển đề tài. Chu Khải Thâm đến mời anh, “Tháng sau là tiệc đầy tuổi của Nhất Nhất, tới trợ giúp nhé.”

Cố Hòa Bình vẫn vẻ không đứng đắn, “Chủ cửa hàng Lê có đến không?”

Chu Khải Thâm: “Làm sao?”

Anh lựa giọng, nói năng rất tùy tiện, “Cô ấy đi thì tôi đi.”

Chu Khải Thâm ném một vỏ đậu phộng về phía anh, “Đồ điên.”

Triệu Tây Âm cười hì hì chêm vào, “Trùng hợp quá, tối qua em gọi điện cho Tiểu Nhiễm, cậu ấy cũng hỏi anh có đi không.”

Cố Hòa Bình chẳng thèm nghĩ, chống cằm, nói đùa: “Anh mà đi thì chắc chắn cô ấy sẽ không tới.”

Triệu Tây Âm làm động tác tay OK.

Cô làm vậy rồi nghiêm túc quan sát vẻ mặt Cố Hòa Bình trong mấy giây. Có điều anh vẫn bình thản, trên khuôn mặt không có chút gợn sóng. Triệu Tây Âm chớt buồn bã, đôi tình nhân ngắn ngủi này như thật sự buông tay, từ biệt lẫn nhau rồi.

Sự nghiệp bán hàng online của Lê Nhiễm hôm nay là càng làm càng tốt, còn hợp nhất hai cửa hàng bán đồ nam trên mạng, ghi danh độc quyền, nâng giá trị phát triển không ngừng. Cô bằng tuổi Triệu Tây Âm, đã hai mươi tám rồi, xem mặt nhiều lần nhưng chưa truyền tin tốt tới. Thỉnh thoảng cô cũng oán thán với Triệu Tây Âm, “Chị đây muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, bọn đàn ông kia mù hết rồi sao?! Hu hu hu, cậu mang thai đến hai lần rồi mà tớ vẫn còn là một người đóng gói giao hàng.”

Triệu Tây Âm cười sặc sụa, hai tay chống nạnh, ưỡn bụng ra đυ.ng cô, “Tới đây, cho cậu chút hơi này.”

Chuyện tâm linh thật sự không đùa được, không lâu sau, vào một lần xem mặt, Lê Nhiễm rốt cuộc cũng tìm được người vừa ý. Đó là một giáo viên tiếng Anh trường trung học thuộc Bắc Đại, ba mươi tư tuổi, nho nhã ít nói, tướng mạo đàng hoàng. Anh ta không phải là tuấn nam gì, nhưng rất khiến người khác cảm thấy an toàn.

Mà đúng vậy, trong muôn vàn chúng sinh, nào có nhiều thứ tốt đẹp đến thế?

Sống ổn định qua ngày mới là một cuộc sống đáng quý.

Năm mà con trai của Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm ra đời là năm mà lão Trình và Chiêu Chiêu cử hành hôn lễ. Cố Hòa Bình đưa liền hai phần tiền mừng xong, đau lòng muốn chết, “Mấy người thông đồng đúng không, thừa dịp cháy nhà hôi của.”

Chu Khải Thâm ước lượng sức nặng bao lì xì của anh, coi như hài lòng, “Có phải không trả lễ đâu, tại cậu kém cỏi thôi.”

Chậc, chọc Cố Hòa Bình giận đến nỗi đầu bốc khói đen.

Lúc Tiểu Chu Chu đầy tháng thì không bày mâm cỗ linh đình, đồng chí Chu Khải Thâm thậm chí còn bận đến nỗi quên mất mình còn có một con trai hôm nay đầy tháng, trên đường tan làm mới nhớ ra, tạt vào tiệm bánh ngọt bên đường mua một chiếc đặc biệt đem về nhà.

Ngược lại, Sầm Nguyệt rất có lòng, cô và Triệu Tây Âm vẫn còn duy trì liên lạc, người không có mặt, nhưng vào 0 giờ gửi qua Wechat cho cô 6666 tệ cho có không khí vui mừng. Chu Khải Thâm liếc sang, chợt nhớ ra, “Có phải năm đó cô bé này thích Cố Hòa Bình không nhỉ?”

Triệu Tây Âm cười miệng tiếng, “Chuyện tám trăm năm trước, chắc em ấy quên từ lâu rồi. bây giờ Tiểu Nguyệt Lượng cũng được coi là một tiểu minh tinh, hình như đạo diễn Bàng sắp cho em ấy diễn bộ phim mới.”

Triệu Tây Âm bình thản nói, thật ra thì có một vài chuyện chưa từng cho ai biết.

Có một lần, Triệu Tây Âm vô tình phát hiện acc Weibo phụ của Sầm Nguyệt, đại khái là cô không private mục tìm kiếm liên quan, cho nên bị Triệu Tây Âm nhìn thấy. Weibo đó của cô tên Tiểu Nguyệt Lượng, bài đăng lác đác, chỉ share chút tin tức, khoe chút đồ ăn ngon, chưa chưa bao giờ đăng hình mình.

Triệu Tây Âm tiện tay lướt qua, sang trang trạng thái thứ hai thì cô thấy một bài của ba năm trước.

Tiểu Nguyệt Lượng viết: “Vui vẻ, lại gặp phải anh ấy ở Sơn Tây rồi, cảm ơn mỗi lần gặp người ấm áp.”

Triệu Tây Âm lại lướt về trang thứ nhất, update Weibo gần nhất cũng dừng vào khoảng thời gian đó.

Tiểu Nguyệt Lượng nói: “Bồ câu bay đi rồi ~~o(>_