Bách Niên Hảo Hợp

Chương 100

Khi Lê Nhiễm nghe được câu trả lời của anh thì không rõ mình có cảm giác gì.

Tức giận?

Chưa nói tới.

Mất mát?

Cũng không thể định nghĩa vậy được.

Trước khi dấn thân vào mối tình này, cô đã từng ám chỉ vô số lần trong lòng, đứng quá nghiêm túc, đừng tiến vào quá sâu, với kiểu đàn ông như Cố Hòa Bình, đừng vọng tưởng anh có thể lá rụng về cội, vì cô mà quay đầu. Cô có hảo cảm với anh, cô ra lệnh cho mình, phần “hảo cảm này” phải có một thước đo chính xác, không được quá sâu.

Cho nên khi Cố Hòa Bình nói “Đừng nháo”, biểu cảm của Lê Nhiễm còn thoải mái hơn cả anh, cô chu cái miệng nhỏ nhắn, “Thuận miệng nói vậy thôi, đừng coi là thật.”

Cố Hòa Bình vừa nghe thì không vui, “Hả?” một tiếng, anh véo mặt cô, hỏi: “Em chưa từng nghĩ đến chuyện tu thành chính quả với anh à?”

Lê Nhiễm nhìn vào mắt anh, “Vậy là anh bằng lòng về gặp ba mẹ em rồi?”

Cố Hòa Bình nhướn mày, “Thế thì mai nhé?”

Không ngờ anh lại dứt khoát như vậy, Lê Nhiễm nhìn thêm hai giây rồi thu ánh mắt lại trước, cũng dứt khoát đáp, “Đừng nháo.”

Cũng là câu “Đừng nháo” này khiến tâm tư của Cố Hòa Bình quay về. Anh cười rồi buông tay ra, ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, “cạch” một tiếng, dây an toàn lại được cài lần nữa.

Cửa hàng Taobao của Lê Nhiễm làm ăn không tệ, từ thiết kế cho đến sản xuất, rồi sau đó là tiêu thụ, tất cả đều do cô đích thân làm. Gần đây, cô còn đăng kí công ty thương mại điện tử mang tên mình, nghiêm túc trở thành một người phụ nữ thành đạt. Những lúc Cố Hòa Bình không có gì làm thì thường thích đến văn phòng cô loanh quanh một chút, dán mắt vào những kiểu dáng hàng mới, con người đảo qua lại, không có hảo ý.

Công việc cần làm chấm dứt ở đây, Lê Nhiễm đặt một tay ngang hông, một tay cầm giấy cứng quạt gió hạ nhiệt. Cố Hòa Bình bất ngờ ôm chầm lấy cô từ đằng sau, “Nhiều quần áo như vậy, có thể mặc hết không?”

Lê Nhiễm liếc một cái, “Em có tự mặc đâu.”

Đôi tay vòng ngang hông đang cù cô như có như không, Cố Hòa Bình thấp giọng, “Em mặc rất đẹp.”

Lê Nhiễm: “Nói bậy, anh đã thấy em mặc bao giờ đâu.”

Cố Hòa Bình cúi đầu, môi chạm bên gáy cô, “Vậy tối mặc cho anh xem, để xem anh có nói bậy không.”

Lê Nhiễm đạp ra sau một đạp, “Cút đi.”

Cố Hòa Bình đỡ eo cô, cười rất vô liêm sỉ, “Có em hỗ trợ thì nó mới cút được.”

Lê Nhiễm vừa nghe thì không hiểu, nhưng cô biết đó nhất định không phải lời đứng đắn gì, không khách khí dùng khuỷu tay thúc ra sau một cái, trúng vào xương sườn Cố Hòa Bình, anh đau quá, suýt thì không thở nổi, “Mẹ ơi, bạo lực gia đình!”

Lê Nhiễm hừ lạnh, “Em và anh chưa cùng nhà thì bạo lực gia đình đâu ra, đừng có vu tội.”

Cố Hòa Bình không kêu đau nữa, sắc mặt trầm xuống, nói nửa đùa nửa thật: “Em phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta nhanh như vậy à?”

Lê Nhiễm nhẹ giọng “xì” một tiếng, “Cái miệng này của anh ấy, ai tin thì người đó là kẻ ngốc.”

Cố Hòa Bình buông vòng ôm, bình tĩnh phủi tay áo không dính bụi bặm, cười phong lưu phóng khoáng, nói: “Cũng đúng.”

Tối thứ Sáu, Cố Hòa Bình và mấy người Chu Khải Thâm ăn chung.

Vừa vào phòng bao, lão Trình lập tức hỏi: “Không dẫn bạn gái cậu tới cùng à?”

Cố Hòa Bình đang khát, uống một hơi hết nửa ly nước chanh, sau đó bình tĩnh nói: “Cô ấy không thích nhiều người.”

“Nhiều khỉ mốc.” Lão Trình nói: “Ba chúng ta thôi.”

Chu Khải Thâm ở một bên, đáp không mặn không nhạt, “Cô ấy và đám bạn Tiểu Tây tuần nào cũng đi ăn hai lần, năm nào cũng hẹn mấy đợt du lịch, trong đám bạn bè đó, đoán xem ai là người sôi nổi nhất?”

―― không phải không thích nhiều người, mà là căn bản không muốn ra ngoài với cậu, không muốn dung nhập vào những mối quan hệ của cậu.

Lão Trình hiểu ra, cười như có như không, “Câu nói này rất hay, có nhân ắt có quả.”

Cố Hòa Bình không tức giận chút nào, thái độ rất lười biếng, “Đừng có giễu cợt tôi, không đến nỗi đau lòng muốn chết nước đâu, tôi không ép cô ấy, tùy.”

Chu Khải Thâm đi tới, nhấn xuống vai anh một cái, nói ám chỉ: “Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, đừng nghịch lửa.”

Cố Hòa Bình cười thoải mái, “Bị bệnh gì thế. Vui vẻ bên nhau là được rồi. Hơn nữa, tôi có ý nghiêm túc đấy, mà người ta không muốn thôi. Cũng tốt, tìm được vị trí riêng cho mình, tôi khỏi mang gánh nặng.”

Chu Khải Thâm nhíu mày, “Cậu đang nói tiếng người hả?”

Cố Hòa Bình bình tĩnh, “Sao không phải tiếng người? Chuyện này chẳng phải để cô ấy định đoạt à? Không được, Thâm Nhi, chuyện nào ra chuyện đó, anh không thể vì Tiểu Nhiễm là bạn thân của bà xã mà giúp thân không giúp lí.”

Chu Khải Thâm thản nhiên xắn tay áo, sau đó vung cánh tay lên, “Có tin tôi đánh cậu không?”

Giữa anh em với nhau, không phải chưa từng đấu đá miệng lưỡi với nhau, nửa đùa nửa thật, không đáng so đo. Nhưng lần này, Cố Hòa Bình như uống nhầm thuốc, đạp một cái làm bàn nhỏ uống trà lộn ngửa, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, anh giẫm lên mặt đất đầy mảnh vụn, ôm giận đập cửa ra ngoài như một cơn gió.

Chu Khải Thâm nhặt một ly trà lên, thô bạo ném tới cánh cửa, “Con mẹ nó, cậu có bị bệnh không, thái độ gì với tôi đấy!”

Lão Trình cản người lại, đúng là vãi thật, chuyện gì đang xảy ra thế này.

Mà kĩ năng quản lí ưu tư của Cố Hòa Bình đã tu luyện đến cấp mười, rất ít khi dỗi người khác lâu, một giờ sau, anh lại đi vào, cười hì hì, hai tay ôm quyền, nói xin lỗi với Chu Khải Thâm, nhưng theo kiểu hát kinh kịch: “Chu ca ca, đệ đệ biết sai rồi.”

Chu Khải Thâm liếc anh một cái, “Đồ điên.”

Suy nghĩ lại thì cũng đúng, chuyện tình cảm này, chỉ người trong cuộc mới biết ấm lạnh thế nào.

Cố Hòa Bình rất dụng tâm với Lê Nhiễm, khi yêu đương, anh không hay chơi bời lêu lổng nữa. Tan làm liền chạy đến văn phòng của cô, đợi cô làm xong việc thì dẫn cô đi loanh quanh khắp Bắc Kinh, anh thường chọn đến ăn ở những quán nhỏ ít được biết trong hẻm.

Lê Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Cô vui vẻ, Cố Hòa Bình cũng vui vẻ theo.

Ngày đó, sau khi món giò tỏi giã ở hẻm đường Thúy Hoa xong, Lê Nhiễm thật sự không chống đỡ được nữa, sờ bụng nói: “Căng rồi căng rồi.”

Cố Hòa Bình thuận thế áp lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa bụng cô, sau đó chạy thật nhanh, nghiêm túc nói: “Giống bụng bầu ba tháng ấy.”

Lê Nhiễm đuổi theo đánh anh, “Đâu có béo như vậy!”

Cố Hòa Bình vòng tay qua eo cô, kéo cô đến sát người mình, “Có béo nữa anh cũng không chê. Không tin em cứ mang thai một đứa đi, anh đảm bảo sẽ phục vụ hàng ngày.”

Lê Nhiễm cười híp mắt, ôm chặt cổ anh, vẻ mặt dịu dàng khiến người ta yêu thương, hỏi: “Cố Hòa Bình, rốt cuộc anh đã nói những lời ngon ý ngọt này với bao nhiêu người rồi?”

Cố Hòa Bình ngẩn ra, đôi môi đang cong bỗng rút lại một nửa.

Lê Nhiễm là cây ngay thì chẳng sợ chết đứng, “Xem kìa, chính anh cũng không nhớ rõ chứ gì?”

Đang lúc rét đậm, gió vào lúc chạng vạng rất lạnh lẽo, một trận gió lướt qua, thổi bay mái tóc ngắn của Cố Hòa Bình, để lộ khuôn trán đầy đặn. Lê Nhiễm có thể cảm nhận được, vòng tay ôm mình đang lỏng dần. Cố Hòa Bình vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh nói: “Lê Nhiễm, ý của em là sao?”

Lê Nhiễm hơi ngơ ngác.

“Có phải anh nói cái gì em cũng không tin không? Đối xử tốt với em, em nói anh đối xử với ai cũng vậy, nói mấy câu thật lòng với em, em lại thấy anh đang nói nhảm. Em xem anh là thứ đồ chơi gì? Hay ngay từ lúc bắt đầu, em đã chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nghiêm túc?”

Lê Nhiễm hé miệng muốn phản bác, “Tính tình trước đây của anh thế nào, một mình em không định đoạt nổi. Không phải em không tin anh, nhưng dù gì thì anh cũng phải đưa ra chút thành ý chứ.”

Cố Hòa Bình cười một tiếng, vén áo khoác ra phía sau, hai tay đặt ngang hông, đứng một cách lười biếng, có điều ánh mắt sắc như dao, “Thành ý gì? Điền khế ước bán thân cho em? Hay là ngày nào cũng phải tỏ tình? Bây giờ anh đưa em về gặp người lớn, em dám đi với anh không?”

Lê Nhiễm không lên tiếng, nhưng ánh mắt lộ một chút e dè.

Cố Hòa Bình nói thẳng, “Anh biết là em dám.”

Lê Nhiễm ngẩng đầu lên.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là em hoàn toàn tin tưởng anh.”

Hiển nhiên, cô không có.

Trông Cố Hòa Bình có vẻ không đứng đắn, nhưng anh cách mà anh nhìn nhận sự việc lại hết sức tài tình.

Đối mặt yên lặng hồi lâu, cuối cùng, anh vẫn là người làm hòa trước, anh nói: “Được rồi, anh biết rồi. Ngay từ đầu, em đã giữ thành kiến đối với anh. Em cẩn thận dè dặt, sợ tiến thêm một bước. Em chỉ muốn tìm người giải sầu, đơn thuần yêu đương thế thôi. Em chưa từng nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh.”

Lúc Cố Hòa Bình phân tích lí lẽ, anh tỉnh táo đến đáng sợ.

Lê Nhiễm suy nghĩ kĩ lại một lần nữa, cô mím chặt môi mọng, không cam lòng yếu thế, phản bác, “Cố Hòa Bình, đừng tự xem mình là thánh tình. Cuộc sống trước ba mươi tuổi của anh như thế nào, không cần em nêu ví dụ chứ? Anh chỉ toàn tự xem mình là trung tâm, anh nói anh nghiêm túc, không phải em không tin anh, ít nhất anh cũng phải để thời gian chứng minh nữa.”

Cố Hòa Bình nói: “Bao lâu? Một tháng hay một năm? Có ý nghĩa vậy sao?”

Lê Nhiễm lớn giọng: “Sao không có ý nghĩa?! Giờ mới chưa được bao lâu, anh đã nghi ngờ em vậy rồi, có thể thấy anh căn bản không có thành ý.”

Cố Hòa Bình cũng không tức giận, ánh mắt chợt tối đi, sau đó không nói gì. Ngón tay anh giật giật, anh cảm thấy lòng bàn tay mình khô ráo, ấm áp. Anh nhẹ nhàng nói: “Lê Nhiễm, anh không lừa gạt em. Anh bắt đầu với em bằng hảo cảm ―― còn em?”

Lê Nhiễm siết chặt tay, đốt ngón tay hiện lên trắng bệch.

“Em thì cẩn trọng dè dặt, mang tâm thế rút lui toàn vẹn, giữ thành kiến với anh, dùng tư cách một người chưa từng thử để phán xét kết cục cho anh để bắt đầu.” Lúc Cố Hòa Bình nói những lời này thì rất đau buồn, nhưng trên người anh như được khoác khôi giáp, không gì xâm nhập được, tất cả đều không sao.

Đã nói đến nước này, Cố Hòa Bình thản nhiên đến giữ vai cô, sau đó áp cô vào ngực mình, cười cà lơ phất phơ, “Về thôi Nhiễm Nhiễm, anh đưa em về nhà.”

Một vẻ ngoài khách khí giảng hòa.

Sau đó, Cố Hòa Bình vẫn cứ như cũ, tối nào cũng nhắn tin với cô, hẹn cô đi xem phim, ăn cơm. Nhưng mà Lê Nhiễm cố ý không đáp trả. Không phải cửa hàng bận rộn thì là phải nhập hàng, tóm lại là tìm đủ loại lí do.

Tiểu Thuận không nhìn nổi, “Rõ ràng là nhớ, hà cớ gì phải tự làm khó mình như vậy?”

Lê Nhiễm xù lông, “Chị đây nhớ khi nào?”

Tiểu Thuận “xì” một tiếng, “Vậy chị ôm điện thoại ngẩn ra làm gì?”

Đầu mũi Lê Nhiễm cảm thấy xon xót, cô thấp giọng, “Không có.”

“Không chắc chắn đâu.”

“Cái gì?”

“Không chắc chắn lãng tử quay đầu.”

Lê Nhiễm trề môi, “Quay đầu thì vẫn là một lãng tử.”

Tiểu Thuận đỡ trán, “Vậy thì hết cách rồi. Ầm ĩ lâu thế, ngay từ đầu chị đã chẳng có hi vọng gì với anh ta.”

Lê Nhiễm cảm thấy không đúng hoàn toàn, nhưng khi cô muốn giải thích thì mãi không giải thích nổi.

Hai người giằng co một hồi lâu.

Cố Hòa Bình chu toàn mọi mặt, da mặt dày, tóm lại là cũng mặt dày mày dạn mà xuống nước trước. Gọi điện thoại, gửi Wechat, thỉnh thoảng còn đến cửa chặn người. Anh càng như vậy, ngược lại, Lê Nhiễm càng trốn tránh, như thể cô đang muốn chứng minh, phán đoán ban đầu của mình không hề sai.

Cho đến sáng sớm thứ Ba, cô tăng ca xong, lúc rời khỏi văn phòng thì gặp phải một cô gái trẻ tuổi, chẳng biết cô ta đã đợi đó bao lâu rồi.

Cô bé kia ăn mặc cả người đỏ chót, tóc xõa đến vai, vẻ mặt ai oán, thật giống như cô hồn dã quỷ vào lúc khuya, Lê Nhiễm bị dọa suýt chút nữa ngất xỉu. Cô ta kéo tay Lê Nhiễm xong, lập tức khóc lóc, “Chị trả anh Bình lại cho em được không? Không có anh ấy, em không sống nổi hu hu hu.”

Lê Nhiễm: “…”

Xem nợ phong lưu không biết vào ngày tháng năm nào của tên kia kìa, đúng là sinh mãi không hết.

Đúng lúc đó, Cố Hòa Bình gọi điện tới.

Giọng người đàn ông kia mang theo chút nũng nịu, “Bạn gái thân yêu, thử thách đã đủ chưa? Chắc là rồi nhỉ, ngày nào cũng chiến tranh lạnh như vậy, anh cũng không có cơ hội để phát triển, đúng không? Hay là chúng ta làm hòa trước, sau này xem anh biểu hiện thế nào?”

Có thể là nhất thời xúc động, mà cũng có thể là đã suy nghĩ cặn kẽ, trước thử thách cuối cùng này, Lê Nhiễm bật thốt lên, “Cố Hòa Bình, chúng ta chia tay đi.”

Cố Hòa Bình suýt chút nữa tắt thở, “Thế này là sao?”

Kiều Nhiễm dứt khoát, “Chia tay.” Nói xong, cô lập tức hối hận. Thế nhưng, lời đã nói ra khỏi miệng, cô sẽ không thu hồi, cô nghĩ trong đầu rằng cứ nói thêm vài câu nữa, sau đó cho anh một nấc thang, chuyện này cứ vậy là lật kèo.

Cố Hòa Bình im lặng một lát, sau đó nói: “Anh chuẩn bị chút quà cáp, hẹn ngày giờ, anh và em sẽ về gặp ba mẹ em nhé, được không?”

Rốt cuộc cũng cảm nhận được chút ngọt ngào, Lê Nhiễm giữ đúng mực, kiêu ngạo nói: “Không muốn.”

Lúc này, Cố Hòa Bình ở đầu kia điện thoại nổi bão, “Có vấn đề gì sao? Lâu lâu lại lôi tôi ra làm khỉ để đùa bỡn. Được thôi, chia tay. Anh đây còn một khoảng trời cao biển rộng, nhường biển biếc trời xanh cho cô đó!”

Điện thoại bị cúp.

Lê Nhiễm bối rối.

Từ đó, Cố Hòa Bình thật sự không liên lạc nữa.

Nói là hối hận thì Lê Nhiễm không hối hận lắm, có lẽ Tiểu Thuận và Tiểu Tây nói đúng, ngay từ ban đầu, cô đã phán án tử đối với Cố Hòa Bình. Giờ là lúc hành quyết thôi. Cô tự an ủi mình, không sao đâu, đây là một kết quả đã biết trước.

Nhưng tại sao vừa cúi đầu, hai mắt cô lại cay xót thế này.

Lúc bọn họ yêu nhau thì không công khai với bên ngoài, hôm nay chia tay, hai người cũng lẳng lặng, không đến nỗi quá khó coi,

Lê Nhiễm tiếp tục xây dựng niềm vui với cửa hàng Taobao của mình.

Cố Hòa Bình vẫn tiếp tục lang bạt khắp nơi.

Hai người trở về đúng quỹ đạo, cuộc sống như không có gì thay đổi. Chỉ có lão Trình hôm đó là chợt kinh ngạc, nói với Chu Khải Thâm: “Hình như Hòa Bình không hay ra ngoài chơi nữa nhỉ?”

Chu Khải Thâm đang trò chuyện Wechat với Triệu Tây Âm – người đang quay phim ở Thanh Hải, không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ một lát vậy thôi.”

Tình cảm nào có sâu đậm như vậy, cùng lắm chỉ là khó chịu chốc lát và một chút tiếc nuối thoáng qua.

Nửa tháng sau, Cố Hòa Bình lại trở thành một người bình thường, đúng với câu “Chỉ một lát vậy thôi” của Chu Khải Thâm. Anh hẹn chơi với đám bạn xấu, ban ngày ẩn núp, đêm tối bò ra, đời người vừa ngắn vừa khổ, chàng công tử họ Cố vẫn tiêu soái ngất trời.

Cuộc sống trôi qua đều đặn, chuyện vui duy nhất gần đây phải kể đến vào trung tuần tháng Tư, nghe nói Triệu Tây Âm mang thai. Chu Khải Thâm hớn hở kể tin tức này cho bọn họ, Cố Hòa Bình thì mắng lanh lảnh bằng tiếng Bắc Kinh.

Chu Khải Thâm ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, ngậm thuốc lá, vui mừng nhân sinh đắc ý, chậc, mặt đầy vẻ khoe khoang.

Tối nay anh phải bay, không có nhiều thời gian, chỉ tiện nói khi về sẽ mang quà về cho con nuôi.

Ban ngày nhiều chuyện, cho nên bay buổi tối, phóng một đường như chớp, cuối cùng cũng đuổi kịp chuyến bay. Đến khi hạ cánh thì đã là hơn mười giờ. Công ti hợp tác cung ứng đã đợi nhận điện thoại ở sân bay từ lâu.

Cố Hòa Bình tới Sơn Tây bàn hợp đồng, đối phương xem anh như Phật sống, lo cho ăn ngon uống sang. Anh vừa gọi điện thì đã có ba chiếc xe sang tới đón, một đống người tiền hô hậu ủng, bên kia còn khoa trương sắp xếp vệ sĩ áo đen.

Đầu Cố Hòa Bình đầy dấu chấm hỏi, tên nhà quê nào đây.

Anh được đội ngũ hoành tráng đưa đến chỗ họp cực sang, phòng khách được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, khắp nơi toàn là tường kính lấp la lấp lánh, Cố Hòa Bình suýt thì choáng váng. Hai hàng chân dài mặc kì bào* đón khách nũng nịu hô đồng thanh: “Hoan nghênh giám đốc Cố!”

(*) kì bào: một loại áo của dân tộc Mãn, Trung Quốc

Đi vào phòng bao mới phát hiện có chốn bồng lai khác.

Bên B giới thiệu xung quanh, đây là giám đốc Vương, đó là giám đốc Lý, Cố Hòa Bình không nhớ một ai, xem tất cả như là mây khói. Sau đó, có một vị nữa bước vào, ông ta mặc áo dạ màu đen, dáng cao, vóc người săn chắc, nhìn chỉ quá bốn mươi, anh tuấn chững chạc, hết sức khí phái.

Giọng người giới thiệu cũng khác với khi nãy, anh ta cúi người, gật đầu nịnh hót, “Đây là chủ tịch Sầm, là ông chủ lớn mỏ vàng Phúc Sơn và mỏ vàng Lạc Ninh. Chủ tịch Sầm, vị này là giám đốc Cố ở thủ đô, Cố Hòa Bình.”

Con người Cố Hòa Bình có nhãn lực, biết người này khí độ bất phàm, tuyệt không phải hạng người tầm thường, vì thế nên thái độ cũng nhiệt tình hơn một chút, đưa tay ra bắt, “Chào chủ tịch Sầm.”

Sầm Phi Kiện liếc anh một cái, cười híp mắt, “Được, tuổi trẻ tài cao.”

Đang hàn huyên, cấp dưới ông ta đi vào báo cáo, tuy đã hạ thấp giọng, nhưng Cố Hòa Bình đứng gần, có thể nghe rõ ràng.

“Cô chủ đã thu xếp ổn thỏa, đang hát ở phòng bao bên cạnh.”

Vợ Sầm Phi Kiện qua đời vì bệnh ung thư, ông ta độc thân đến nay, nhà có mỏ vàng, mỏ than, mỏ bạc, nghe nói còn có một tòa núi kim cương ở Nam Mĩ. Đúng là nhà giàu ẩn hình. Mười mấy năm nay ông ta không đi

Ông ta “ừ” một tiếng, dặn dò: “Đưa chút bánh ngọt vào, đừng để dâu tây, nó không thích.”

Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.

Lần này, một cái đầu tròn thò ra, ngước lên, nói với Sầm Phi Kiện: “Ba! Trả khóa xe mô tô lại cho con, con phải về nhà xem Dịch Dương Thiên Tỉ hát rồi!”

Cố Hòa Bình nghe thấy giọng nói này, lại thấy ngoại hình người kia, biểu cảm có thể dùng từ sợ hãi để hình dung.

Sầm Nguyệt ngừng một lát, chậm rãi dời mắt đi chỗ khác, sau đó xác định trên mặt anh.

Cô chỉ hơi sững sờ một giây rồi lập tức khôi phục vẻ trấn tĩnh, đôi mắt xinh đẹp mở to, nụ cười nhàn nhạt một cách tinh quái.

Sầm Nguyệt kéo ống tay áo ba mình, “Con không về nhà nữa.”

Sầm Phi Kiện buồn bực vì chủ ý cô thay đổi nhanh như vậy.

Sầm Nguyệt nháy mắt với Cố Hòa Bình mấy cái, bình tĩnh giải thích, “Bởi vì ở đây có người đẹp trai hơn.”

Cố Hòa Bình giật nảy mình, cảm thấy giây phút này, anh như con cừu đang đợi bị làm thịt.

Be ~