Thời gian Chu Khải Thâm giải phẫu nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Hai giờ chiều đưa vào phòng giải phẫu, năm giờ kém mười lăm phút mới ra ngoài.
Giải phẫu rất thuận lợi, không có xuất huyết, tiêu bản đã được đưa đi kiểm nghiệm, ngày kế tiếp sẽ cho ra kết quả. Lúc được đẩy ra, Chu Khải Thâm mang theo mặt nạ dưỡng khí che hơn một nửa mặt, trên tay còn ghim kim, các loại dụng cụ theo dõi trên người, trận thế theo dõi đặc biệt lớn.
Trước khi tiến vào phòng giải phẫu, tin tức có sức công phá mà Triệu Tây Âm nói với Chu Khải Thâm, người trong phạm vi năm mét đều có thể nghe thấy. Cố Hòa Bình và lão Trình cùng lúc kinh sợ, nhịp tim giống như “180” bên trong, loảng xoảng không thể bình thường lại.
Hai ông lớn không ai dạy cũng tự hiểu, mười phần tự giác “cưỡng chế giam giữ” Triệu Tây Âm trong phòng nghỉ. Nói cho hay thì chính là phụ nữ có thai không thể kích động, không thể để cô bận tâm bất kỳ điều gì.
Bên này Chu Khải Thâm được đẩy ra, khẳng định bộ dáng dọa người. Hai người bọn họ không muốn Triệu Tây Âm lo lắng hãi hùng. Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, Cố Hòa Bình cùng lão Trình một người một câu mắng liên tục:
“Chu ca là tên vương bát đản.”
“Họ Chu không biết xấu hổ.”
“Chu Khải Thâm thật sự không ra gì.”
Sau khi vũ nhục xong, hai người lại đồng thời trầm mặc, cùng nhau thở dài: “Cô gái Tiểu Tây này, thật sự so với bất kỳ ai cũng kiên cường hơn.”
Thư ký Từ tìm người hai người chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp nhất. Trên cơ bản không có chuyện cho người khác làm. Nhưng Cố Hòa Bình và lão Trình vẫn một mực canh giữ ở chỗ này, không ngừng hỏi bác sĩ tình huống cụ thể, phần quan tâm thật lòng kia còn thân thiết hơn so với người thân.
Vì lý do an toàn sau phẫu thuật, Chu Khải Thâm được đưa vào ICU quan sát một đêm, thấy người đến bây giờ còn chưa tỉnh, lão Trình không kìm nén được đến hỏi bác sĩ.
“Bình thường không phải thuật là tỉnh thuốc mê mới đưa ra khỏi phòng phẫu thuật sao? Sao anh ta còn ngủ?”
“Bệnh nhân trong phòng phẫu thuật đã tỉnh lại một lần, đoán chừng tác dụng của thuốc chưa hết, đừng gấp gáp, ngày mai sẽ càng ngày càng tốt.”
Kết quả là, miệng Cố Hòa Bình tiếng gió vù vù, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh cũng không buông tha, ở trước mặt không ngừng lải nhải niệm kinh: “Anh đừng tỉnh, cô vợ trẻ nhà anh còn có đứa con ruột của anh, tất cả đều chạy đi hết. Tiểu Triệu tìm một tiểu thịt tươi trẻ tuổi, cao một mét chín chơi bóng rổ, đúng là đẹp trai uy mãnh.
Nói như thật, đâm một nhát kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy làm cho Chu Khải Thâm thật sự tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, như thế có một chút đột ngột, sau đó dụng cụ giám sát cảnh báo, nhịp tim lại vượt chỉ tiêu.
Lão Trình vui vẻ, ôi chao một tiếng, “Thần kỳ.”
Cố Hòa Bình cũng cười, đi lại gần còn nói thêm, “Tỉnh à, tỉnh là được, tỉnh lại thì vợ trẻ con thơ đều vẫn còn là của anh.”
Chu Khải Thâm rất suy yếu, trên trán quấn một vòng băng gạc, trong mũi còn có một ống thở. Môi mỏng trên dưới khẽ chạm, khàn giọng hỏi: “Tiểu Tây đâu?”
Thư ký Từ vội vàng đi gọi bác sĩ, lão Trình an ủi anh, “Yên tâm, trông nom giúp cậu rồi. Sợ cô ấy lo lắng nên đã sắp xếp cho cô ấy đi nghỉ ngơi.”
Biểu cảm của Chu Khải Thâm rõ ràng là chưa hài lòng, nhưng sau khi phẫu thuật thân thể suy yếu, nói câu nào đều con mẹ nó tốn sức. Lão Trình biết anh lo lắng, cười nói: “Cậu không nghe lầm, cậu Chu, chúc mừng, cậu sắp làm cha rồi.”
Dụng cụ giám sát vang lên tích tích chói tai, Cố Hòa Bình phụt một tiếng, “Nhanh ngậm miệng đi, giải phẫu thuận lợi, đừng làm mình bị vui chết, chết như vậy thật sự là chuyện lạ khó gặp đấy.”
Sau đó bác sĩ đi vào kiểm tra, tăng thêm cho anh một liều thuốc, Chu Khải Thâm lại mê man ngủ thϊếp đi. Sau khi bên này tất cả đều thỏa đáng, lão Trình mới dẫn Triệu Tây Âm đến thăm anh.
Cách tấm thủy tinh, không để cho cô tiến vào phòng bệnh.
“Yên tâm đi Tiểu Tây, anh Chu tuế tuế bình an*.” Lão Trình nói.
* Năm nào tuổi nào cũng bình an.
Triệu Tây Âm yên lặng nhìn qua, cô nhìn người đang vùi trong chiếc chăn màu trắng bên trong. Hai mắt nhắm lại, khuôn mặt lúc ngủ vẫn anh tuấn như cũ. Anh không giống một bệnh nhân, phảng phất chỉ như nửa đời mệt mỏi, cuối cùng có thể dừng chân nghỉ ngơi.
Trạng thái quá yên tĩnh của Triệu Tây Âm cũng làm cho lão Trình thấy kỳ quái, dùng ánh mắt thăm dò mấy lần, thật sự không đoán được tâm tư của cô.
“Em gái, không vui à?”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu một chút, ánh mắt một mực dừng trên người Chu Khải Thâm, “Thật sự thì không có cái gì hài lòng hay không hài lòng, dù sao mặc kệ kết quả như thế nào, em cũng cần người này.” Cô cúi đầu xuống, tự mình cười một tiếng.
Nụ cười này làm cho lão Trình xem như rõ ràng.
Hiểu rồi, mặc kệ là người đàn ông này là chết hay là tàn, Triệu Tây Âm đều có thể tiếp nhận, có thể đối mặt.
Đây là một loại thản nhiên đã thuyết phục bản thân mình, đầu hàng với tình cảm trước mặt.
Ngày thứ hai, Chu Khải Thâm được đưa vào phòng bệnh thường, nhưng do nguyên nhân dùng thuốc, vẫn ngủ nhiều, tỉnh ít. Mỗi lần tỉnh lại đều tìm bóng dáng Triệu Tây Âm. Nhưng người chăm sóc nói cho anh biết, vợ anh mỗi lần đều đến sớm, đợi mười phút đã đi. Hơn nữa hôm nay cô ấy cũng chưa tới.
Mấy ngày nay tâm tình của Triệu Tây Âm như ngồi cáp treo, đặc biệt ưu tư hao tổn tinh thần. Bản thân cô cũng cảm thấy trạng thái không tốt, cũng không gắng gượng chống cự, về nhà ngủ cho tốt một giấc.
Thầy Triệu không biết những việc này, mỗi này vẫn đi làm như thường lệ, đêm qua tràn đầy phấn khởi muốn làm thịt kho tàu. Kết quả là Triệu Tây Âm ngủ mơ mơ màng màng vừa rời giường, nghe mùi thịt bay lên từ phòng bếp, nhịn không được nôn ọe một tiếng.
Thầy Triệu còn tưởng rằng cô bị cảm cúm, đi tìm cho cô một viên thuốc cảm. Triệu Tây Âm không dối gạt, nói ra một cách tự nhiên, “Ba, con không sao, chính là, chính là mang thai.”
Triệu Văn Xuân mất hồn, hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Triệu Tây Âm che ngực, nhíu nhíu mày, lại muốn ói.
Vừa tới toilet, chỉ nghe một tiếng “Cạch” nặng nề, là tiếng động kinh hoảng nồi cơm rơi xuống đất.
Mấy ngày nay Chu Khải Thâm xảy ra chuyện, bên ngoài còn phát sinh một chuyện lớn.
Ngày Triệu Tây Âm và Tô Dĩnh ký hợp đồng, tại trung tâm nghệ thuật cô ngẫu hứng nhảy một đoạn [Nghê Vân Bôn Nguyệt]. Không làm tóc, không có trang phục diễn xuất chính thức, không có diễn viên múa phối hợp. Hoàn toàn là tùy tâm mà nhảy múa.
Một màn biểu diễn này được trợ lý của Tô Dĩnh quay lại, tiện tay đăng lên Weibo cá nhân.
Trợ lý này tuy chỉ là một nửa người trong giới, nhưng không chịu trách nhiệm tuyên truyền cho nên weibo chỉ là một tài khoản phổ thông, bình thường hay chuyển phát một ít tiết mục ngắn và đăng vài tấm ảnh chụp. Không nghĩ tới là vừa đăng video này của Triệu Tây Âm lên, lại đưa tới sự chú ý khắp nơi, mắt thấy lượng chuyển phát từ mấy chục lên mấy trăm, mọi việc xảy ra sau đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát, mới mấy ngày đã lên đến mấy vạn.
“Quá đẹp rồi! Cái tư thái này, khí chất này, động tác này quá tuyệt!”
“Lúc cô ấy cười á, tôi muốn chết luôn.”
“Tiểu tỷ tỷ thật là xinh đẹp mà, đây là chân của thần tiên chứ gì nữa, đều là nữ mà tôi muốn tự sát luôn.”
“Cô ấy nhảy [Nghê Vân Bôn Nguyệt], sân khấu kịch của Tô Dĩnh, chỉ diễn ở Bắc Kinh, giá trị vô cùng tuyệt vời, phải đến xem tận mắt!”
“Cô ấy ở học viện vũ đạo Bắc Kinh, sư tỷ của tôi. Còn tham gia quay [Cửu Tư], mọi người chú ý nhiều hơn nha.”
“Tôi chỉ là người qua đường, đây là cách ra mắt bằng marketing, giám định hoàn tất ☺”
Đúng nghĩa là Triệu Tây Âm đã đỏ* lên rồi.
*Nổi tiếng
Truyền thông nối gót nhau mà tới, liên tục liên hệ bên phía Tô Dĩnh, cái gì cũng có, chương trình tống nghệ, phát sóng trực tiếp, phỏng vấn, quay chụp. Cơ hội giống như kính vạn hoa, rực rỡ lộng lẫy, bất ngờ xảy ra.
Tô Dĩnh là người rất có nguyên tắc, một mực từ chối.
Cô và Triệu Tây Âm chỉ ký hợp đồng lao động bình thường, tuyệt đối không vượt khuôn khổ mà tự tiện quyết định. Cũng không mượn cơ hội tuyên truyền cho [Nghê vân bôn nguyệt] của mình. Đoàn đội của cô ngo ngoe muốn động đều bị Tô Dĩnh ngăn cản lại.
Cô nói: “Làm người phải biết tôn trọng lẫn nhau, có thể sẽ có lợi ích nhất thời nhưng lại vĩnh viễn đánh mất lòng người.”
Những việc này là do hôm nay Triệu Tây Âm tới trung tâm nghệ thuật mới nghe trợ lý của Tô Dĩnh nói cho cô biết. Trợ lý còn nói xin lỗi cô, “Thật xin lỗi nha Tây Âm, không có sự đồng ý của cô đã đăng video lên mạng, nhưng thật sự không phải tôi cố ý đâu.”
Triệu Tây Âm cười cười, “Không sao.”
Đồng thời trong lòng lại vô cùng phiền muộn, cô lại phụ lòng hảo tâm của Tô Dĩnh.
“Em mang thai?” Quả nhiên, Tô Dĩnh càng nghe cô nói, biểu cảm có thể nói là hoảng sợ đủ kiểu.
Triệu Tây Âm kiên trì nói: “Thật xin lỗi cô Tô, thật sự không phải em muốn mang thêm phiền phức đến cho cô.” Tiếng nói của cô nhỏ dần, “Em cũng không biết đứa bé này lại tới đột ngột như vậy.”
Tinh thần của Tô Dĩnh lung lay, nửa ngày mới tiếp nhận được sự thật này, bình tĩnh nói: “Cô không mắng em, muốn mắng cũng chỉ có thể mắng chồng em.”
Triệu Tây Âm cong cong môi, cười khổ.
Lại là một hồi im lặng, Tô Dĩnh không có than thở, không có chỉ trích, không có oán trời trách đất. Bản thân cô có năng lực tự ổn định cảm xúc cực mạnh, sau phút chốc mất mát ngắn ngủi đã tiếp nhận sự thật này.
Cô chỉ hỏi hai vấn đề:
“Sau khi sinh con xong có khiêu vũ lại hay không?”
Triệu Tây Âm không do dự: “Nhảy.”
“Khiêu vũ vẫn sẽ chọn nơi này chứ?”
Triệu Tây Âm đáp: “Chọn.”
Tô Dĩnh gật đầu, đã không còn biểu cảm dư thừa, “Được.”
Triệu Tây Âm nhìn cô ấy, hốc mắt hơi nóng, dần dần đỏ lên. Cô nức nở nói: “Cô Tô.”
Âm thanh nhàn nhạt của Tô Dĩnh cắt ngang: “Không cần cảm thấy có lỗi, khiêu vũ có thể là yêu thích của đời em, nhưng không phải là toàn bộ cuộc đời em. Cô đã từng nói, cô không dựa vào em để kiếm tiền, chúng ta lựa chọn hỗ trợ lẫn nhau, tôn trọng đối phương. Em đã nguyện ý đến, cô sẽ nguyện ý chờ em.”
Buổi chiều ngày nọ, Triệu Tây Âm hàn huyên cùng Tô Dĩnh thật lâu.
Trò chuyện về cách nhìn chuyên nghiệp, về vũ đạo tâm đắc, trò chuyện về những việc bản thân đã trải qua.
Sau đó nữa, Tô Dĩnh lại nói đến chuyện chồng mình, nói đến lão Kiều, một người phụ nữ thanh lãnh cao ngạo như cô giọng nói cũng như tan trong gió xuân.
Sau nữa, lại nói tới Đới Vân Tâm.
Tô Dĩnh nói cho cô: “Bộ phim kia cô Đới đầu tư tìm Tề Tư Kiều làm nữ số một, chưa quay đã hot, thế lực tuyên truyền rất đầy đủ. Cô Đới xuất hiện trên rất nhiều chương trình tống nghệ, gần đây rất nổi tiếng. Từ chối cô ấy em có hối hận không?”
Ý cười của Triệu Tây Âm thu lại một nửa, không giấu được nỗi buồn vô cớ xuất hiện trong mắt. Cô nói: “Em và cô Đới đã rất lâu không có liên lạc. Có thể đời này cô ấy cũng không muốn gặp lại em. Không hối hận, hy vọng cô ấy mọi chuyện đều tốt.”
Tô Dĩnh nghĩ nghĩ, lại nhắc đến một chuyện với cô, “Năm em học năm hai đại học được học viện cử đi Pháp tham gia thi đấu, nhưng khi ra sân khấu lại gặp sự cố. Em bị thương chân, sau đó không còn khiêu vũ, cuối năm học lại chuyển sang chuyên nghiệp. Lúc ấy rất ít người biết đến chuyện này, mấy năm nay trên mạng cũng khó tìm được tin tức có liên quan.”
Dừng một chút, có lẽ Tô Dĩnh cũng ý thức được mình quá trực tiếp: “Thật xin lỗi, nhắc lại không thoải mái.”
Từ đầu đến cuối Triệu Tây Âm đều bình tĩnh, nhàn nhạt cười một tiếng, “Không sao, cô nói là sự thật.”
Tô Dĩnh gật đầu, không bóc ra vết sẹo của người khác mà là có ý tốt nhắc nhở: “Cái video kia của em hot, có không ít tài khoản marketing tìm tên em, lục lại sự cố năm xưa ở Pháp. Trong lòng em có cân nhắc thì tốt, những chuyện râu ria này, qua mấy ngày sẽ quên.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Cảm ơn.”
Tô Dĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói: “Tranh tài năm đó, cô là một thành viên trong tổ giám khảo.”
Triệu Tây Âm ngơ ngác.
“Năm đó cô đã xem qua video thi đấu của em, loại sai lầm cấp thấp này, em vốn không nên phạm phải.”
“Nếu như em nói, giày múa của em bị người khác động tay động chân, cô có tin em không?”
Tô Dĩnh ăn ngay nói thật: “Coi như cô tin, cũng không có ích gì.”
Mặt mày Triệu Tây Âm bình thản, “Em biết.”
Tự mình chứng minh có quan trọng hơn cách nhìn của người khác không?
Đương nhiên quan trọng.
Nhưng bây giờ Triệu Tây Âm đã không còn là thiếu nữ tuổi hai mươi kia, thề sống thề chết bảo vệ mộng tưởng, mang trong người yêu cầu thật cao với thế giới này, lại không chấp nhận cùng thông đồng làm bậy với thực tế. Một khi gặp phải cản trở hay bất công, nội tâm u ám lập tức phóng đại gấp trăm lần, không muốn chấp nhận thích ứng, mà lựa chọn không chùn bước nhảy xuống vực sâu vạn trượng, để chứng minh bản thân là một ánh trăng sáng trong vòng tròn đó.
Cô đã lãng phí sáu năm hoàng kim nhất của một diễn viên múa, kỳ thực kết quả là chân chính ở trong gông cùm xiềng xích, chỉ có chính cô.
Nội tâm Triệu Tây Âm từng có sóng to gió lớn, cho đến hôm nay, khi suy xét lại đã là một mảnh im ắng không tiếng động.
Cho nên, nhiều năm như vậy, thế giới này vẫn kỳ quái như cũ, mà cô lựa chọn hòa hợp với chính mình.
Chạng vạng tối, Tô Dĩnh ở bên cạnh ăn cùng cô một bữa cơm, lái xe đưa người về nhà. Ở cửa tiểu khu, Triệu Tây Âm khoác áo khoác ngắn mỏng màu ráng chiều, bóng lưng duyên dáng tinh tế. Tô Dĩnh nhìn qua cửa sổ xe, chỉ ít lâu trước đây, cô luôn cảm thấy cô bé này có hình bóng giống như cô thời còn trẻ.
Nhưng bây giờ, cô giật mình nhận ra, Triệu Tây Âm căn bản không giống cô, cũng không giống bất kỳ kẻ nào. Cô ấy một mình xinh đẹp, chỉ là chính mình.