Nô Lệ Thành Chủ & Thủ Lĩnh Man Tộc

Chương 3

Edit: Cá Heo

☆ Chuơng 3: Thao lộng kịch liệt trên lưng ngựa, tát sưng bướm nộn, điên cuồng thao bạo tử ©υиɠ.

Thân thể Từ Kỳ bị thao quá độ, cả ngày mơ màng mệt mỏi liền ngủ thẳng một giấc đến buổi trưa. Đang ngủ thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng mắng chửi, y mơ màng tỉnh dậy, phủ thêm áo choàng chuẩn bị ra xem sao.

Đẩy cửa phủ ra thì thấy một tên man tộc to lớn đang khi dễ một thương nhân. Nói là khi dễ, thật ra người thương nhân kia cũng đang hung hăng chửi lại. Tuy hai người bất đồng ngôn ngữ, nhưng nhìn vẻ mặt là biết đang mắng chửi nhau. Tên man tộc kia không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp nắm tay to chuẩn bị đánh người!

Thành chủ vội vàng quát kêu ngưng lại, nhưng man tộc này đời nào cho y mặt mũi, xô xô đẩy đẩy một hồi liền trực tiếp xô ngã thành chủ nhu nhược xuống đất. Từ Kỳ "a" một tiếng té ngã, lòng bàn tay đều trầy xước, vành mắt tức khắc đỏ lên.

Man tộc này càng thêm coi thường thành chủ, người Hán đúng là mẹ nó, ăn một bữa cơm cũng khóc, ngủ một giấc cũng khóc, phá thành cũng khóc! Hôm đó công phá thành, tất cả thư sinh trong thành đều quỳ lạy trên mặt đất, vừa khóc vừa lẩm bẩm, thật con mẹ nó còn kinh khủng hơn thú rừng thảo nguyên!

Lúc này, một nam nhân cao to cưỡi ngựa xuất hiện trên đường, những người kia gọi hắn là thủ lĩnh. Từ Kỳ ngẩng mặt lên, ngược sáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn uy phong mạnh mẽ xuống ngựa, con ngựa như đã thành bằng hữu của hắn, ngoan ngoãn phun phun hơi thở. Nam nhân vuốt ve bờm ngựa của nó, sau đó nghiêng đầu nhìn y.

Từ Kỳ không được tự nhiên cúi đầu, một đôi ủng cũ nát đập vào mi mắt, sau đó y bị một lực mãnh mẽ ôm lấy, ngã "bịch" vào lòng nam nhân.

Thủ lĩnh cầm cổ tay rồi nhìn chỗ đau của Từ Kỳ, sau đó dùng ngôn ngữ X tộc nói vọng xuống, tên man tộc kia gật đầu đáp lại, nói chuyện chỉ chốc lát, nam nhân liền cúi đầu nói với y: "Ta đã nói cho bọn họ rằng ngươi là nữ nhân của ta, sau này sẽ không có ai khi dễ ngươi nữa."

Từ Kỳ đỏ mặt nói: "Ta không phải nữ nhân của ngươi, ta là thành chủ..."

Ánh mắt nam nhân tối sầm, Từ Kỳ lập tức ủ rũ im lặng.

Nam nhân lại nói: "Lên ngựa đi, ta mang ngươi ra khỏi thành tham quan một chuyến."

Từ Kỳ định nói ta là một thành chủ thì làm sao có khả năng cưỡi ngựa của man tộc, nhưng y còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nam nhân kìm chặt thắt lưng, thân thể vυ't lên trời, đã lên lưng ngựa!

"Ô..." Vừa lên lưng ngựa liền thấy tầm nhìn được mở rộng hẳn ra, Từ Kỳ rất ít được cưỡi ngựa nên vừa xấu hổ vừa sợ hãi cầm dây cương. Mọi người ngạc nhiên nhìn lên, gương mặt y lập tức ửng đỏ, cúi đầu nói: "Mau ra ngoài thành đi, ta... ta không muốn bị dân chúng nhìn thấy..."

Nam nhân ôm chặt hông y, lưng Từ Kỳ liền dán lên một l*иg ngực rộng lớn nóng rực. Y đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Đừng... Đừng ôm thắt lưng nha..."

Tất nhiên nam nhân giả bộ ngó lơ, chờ ra khỏi cửa thành liền nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Ngươi muốn đi đâu ?"

Tiếng Hán của thủ lĩnh mang theo khẩu âm dị tộc, vừa đậm đà vừa gợi cảm, thanh âm của hắn dán gần tai y, hơi thở nóng rực kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ nháy mắt làm cho nửa người của thành chủ tê dại. Mặt Từ Kỳ đỏ bừng, thanh âm mềm nhẹ nói: "Tuỳ... Tuỳ ngươi..."

Hai người đi rất chậm, móng ngựa đạp nhẹ lên mặt đất như đang thong thả dạo chơi ngoài thành. Từ Kỳ tò mò hết nhìn đông lại tới nhìn tây, trước mắt là một vùng thảo nguyên xanh biếc mênh mông bát ngát, trên thảo nguyên còn lác đác vài con dê, con bò, dường như tất cả đều là do những người man tộc kia mang tới.

Từ Kỳ nghĩ đến quân dân trong thành, thận trọng nói: "Thủ lĩnh, ngươi có thể tách quân đội của ngươi với dân chúng trong thành ra ở riêng không ? Vì cách sống khác nhau... nên ta lo lắng về sau sẽ có nhiều mâu thuẫn."

Nam nhân cười cười nói: "Cách sống khác nhau có thể dung hợp. Lần này ta đến đây chính là muốn dung hợp văn hoá cùng người Hán các ngươi. Nếu tách ra ở riêng thì làm sao có kết quả."

Từ Kỳ định phản bác thì hắn lại nói tiếp: "Còn nữa, ngươi không nên gọi ta là thủ lĩnh, ta là Ngao già. Đặc biệt hơn, ngươi có thể gọi ta là Ngao già, cũng có thể là Ngũ Triệu Phong."

"Ngũ Triệu Phong ?" Tên man tộc xấu xa này cũng có tên Hán ?

Nam nhân không nói gì nữa, chờ con ngựa đi tới một bờ nước trong suốt. Khi Từ Kỳ đã sợ đến nắm chặt bờm ngựa, hắn mới miệng: "Cha ruột ta là Ngũ Thuỷ, cha nuôi là cựu thủ lĩnh của X tộc. Vì một số lý do đặc biệt, ta có hai phụ thân, cho nên có hai tên gọi."

"Ân." Thì ra là vậy.

Nhưng mà Ngũ Thuỷ...

Từ Kỳ luôn cảm thấy tên này khá quen tai, hồi tưởng chốc lát, đột nhiên ngạc nhiên nói: "Không phải Ngũ Thuỷ là tướng quân đã khai quốc H triều của chúng ta sao ?"

Nam nhân không nói gì thêm, Từ Kỳ đang nghĩ có phải mình đã nói sai gì hay không thì hắn đột nhiên nói: "Cái mông của ngươi ghê gớm thật, cọ dươиɠ ѵậŧ lão tử đến cứng rắn!"

Mặt mũi Từ Kỳ đỏ bừng, vểnh mông dịch lên phía trước, không ngờ căn dươиɠ ѵậŧ bự cũng đi theo, đũng quần cứng rắn "bốp" một phát đánh lên cái bướm.

"A ~~~ Không muốn..."

"Không muốn ?" Bàn tay to nắm chặt eo nhỏ, lần nữa nắc mạnh háng, làm dươиɠ ѵậŧ thô to cọ cọ bướm nhỏ, rồi đập "bép bép bép" hai mảnh thịt bím.

"Ân ~~ Không nên... Không nên đυ.ng ~~" Tại sao ngay cả khi đang cưỡi ngựa mà cũng bắt nạt y nữa...

Thành chủ xinh đẹp nỗ lực nâng thân thể lên, nhưng vừa nhấc háng, tiết khố ướt nhẹp liền siết ra hình dạng của bướm nhỏ, hai mép thịt mập mập sưng sưng như một cái miệng dâʍ đãиɠ tham ăn, lỗ l*и đỏ hồng bắt đầu rỉ nước, không những thấm ướt tiết khố mà còn làm ướt cả lông trên lưng ngựa.

Ánh mắt nam nhân tối sầm, nóng máu tát "bốp" một phát lên vυ' mập, bướm da^ʍ run rẩy rồi "phụt" một tiếng phun nước, càng thêm hiện rõ cái bướm đỏ hỏn.

"Cɧó ©áϊ ti tiện, muốn dươиɠ ѵậŧ lão tử không ?"

Man tộc thô tục dù cho nói tiếng Hán vẫn rất thô tục, Từ Kỳ xấu hổ đến hai mắt đẫm lệ, vểnh bướm nói: "Không cần ~~ Chỗ đó đau... Ngươi ngày hôm qua... hôm qua vừa mới ȶᏂασ ta..."

Hôm qua cái bướm phải nuốt dươиɠ ѵậŧ cả đêm, nuốt đến sưng phồng lên mới chịu phun bắn một bụng, thành chủ đáng thương phải tắm rửa thật lâu mới móc hết được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân!

"Ô ô ô ô... Không muốn... Hoa huyệt sưng lên rồi... Làm tiếp sẽ hỏng mất ~~"

Vừa thẹn vừa sợ, Từ Kỳ nhìn hắn một lát, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt trông cực kỳ đáng thương. Nhưng nam nhân càng nhìn lại càng cứng, đột nhiên hắn cởi đũng quần ra, nói: "Ta sẽ không thao ngươi, chỉ cách quần cọ cọ thôi."

Nha... Cách quần cọ cọ sao.... Quả thật xấu hổ chết người rồi ~~

Từ Kỳ ngượng ngùng cắn môi, tuỳ ý nam nhân dùng đại điểu vừa bự vừa dài ma sát miệng bướm, gân xanh cuồn cuộn nảy lên đánh vào lỗ nhỏ, "phụt phụt" mài lộng lỗ l*и.

Hai cánh hoa môi vừa đỏ vừa sưng đã sớm mất đi tác dụng che chắn, lúc này liền ngoan ngoãn bao bọc cự điểu như một cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ, điên cuồng liếʍ láp cây xúc xích thơm ngon. Bím nhỏ bị mài đến không ngừng chảy nước, thắt lưng y khẽ run, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bờm ngựa, trong lòng Từ Kỳ vừa cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa cảm thấy sợ hãi.

Nam nhân một bên mài bướm, một bên bóp nặn cái mông cậu, bóp đến mức mông thịt như bột mì bị biến dẹp biến tròn, rồi hắn xoa xoa vài cái, sau đó lại "bốp bốp bốp" tát lên cái mông, tát đến mức Từ Kỳ a a rêи ɾỉ, bướm nộn bị cự điểu mài sướиɠ cũng bắt đầu co giật.

"A ~~ Không muốn... Thật là khó chịu... Thủ lĩnh... Thủ lĩnh đại nhân ~~"

Nam nhân nghe y da^ʍ kêu, thích đến mức lửa dục phun trào, hắn rút đại điểu lại, đổi thành dùng cả bàn tay điên cuồng tát cái bướm!

Từ Kỳ bị tát đến trợn mắt trắng thét chói tai, mông thịt không ngừng run rẩy, bướm vốn mập phì nay lại bị tát đến càng mập càng sưng, âm đế cũng bị tát đến cứng rắn.

Từ Kỳ run rẩy, co quắp như một con rắn nước, nâng mông muốn trốn tránh ngược đãi thô bạo của nam nhân, nhưng bàn tay hắn lại tựa như hình với bóng, mỗi một phát đều chính xác tát lệch cái bướm, tát đến "bép bép bép" vang dội!

Quất liên tiếp mười mấy phát, Từ Kỳ điên cuồng xoay lắc cơ thể, nam nhân bỗng ôm mạnh lấy eo nhỏ, ngón tay cách quần đâm vào lỗ l*и!

Thân thể Từ Kỳ cứng đờ, ngón tay mảnh khảnh siết chặt bờm ngựa, đột nhiên dâʍ đãиɠ a a a a ~ phún ra một bãi nước. Không ngờ thành chủ dâʍ đãиɠ chỉ bị nam nhân dị tộc nghịch bướm liền đạt đến cao trào!

Nam nhân không nghĩ là y sẽ bắn, tát "bốp" một phát cuối cùng, đè nén thú tính nói: "Muốn dươиɠ ѵậŧ bự của lão tử không ?"

Đôi mắt Từ Kỳ đẫm lệ, tan rã nhìn lưng ngựa, mông thịt run lên một cái, thật lâu mới run giọng mang theo âm khóc nói: "Ta muốn..."

"Ngươi muốn cái gì ?"

"Ô ~~ Ta muốn... Ta muốn dươиɠ ѵậŧ bự của ngươi ~~"

Nam nhân cởi tiết khố ướt nhẹp của y ra, nhìn cái bướm đã sớm ướt đến rối tinh rối mù, hắn dùng đại điểu cà cà lỗ bướm, nói: "Chỗ nào muốn dươиɠ ѵậŧ lớn ?"

"Ta... Hoa huyệt của ta ~~"

"Hoa huyệt là gì ? Lão tử chỉ biết là cái bướm."

"Ô ô ô ô ~~ Ta hận ngươi... Ta hận ngươi ~~" Từ Kỳ lại bắt đầu khóc lóc hận hắn.

Nhưng nam nhân vẫn lãnh khốc vô tình, "Nói, cái bướm của cɧó ©áϊ muốn đại điểu của lão tử!

"Ta... cɧó ©áϊ... cái bướm... muốn dươиɠ ѵậŧ bự ~~ của ngươi ~~ nha a a a a ~~!!!" Vừa dứt lời, đại điểu 28cm liền hung hăng ȶᏂασ "phụt" vào lỗ l*и!

"A a a a... Thật bự ~~!! Đại kê ba... Đại kê ba thật bự ~~! Hỏng... cái bướm muốn hỏng ~~!!"

Cự điểu thô đen dữ tợn điên cuồng ȶᏂασ nát cái bướm đỏ tươi, dươиɠ ѵậŧ bự cùng lỗ da^ʍ đã kết hợp vô số lần, hai mép thịt mập mạp bị ȶᏂασ đến tung bay, thịt non tao lãng kẹp chặt, lúc cự điểu tiến vào thì ra sức bú lấy, lúc rút ra thì dùng sức mυ'ŧ giữ lại.

"Bên trong ngươi thật chặt, rõ ràng tối hôm qua còn rất mềm." Giọng nam nhân khàn khàn cất lên bên tai.

Từ Kỳ khóc lắc đầu, thân thể kịch liệt lay động, bởi vì ở trên lưng ngựa nên kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ so với trên giường còn sướиɠ hơn, y muốn dươиɠ ѵậŧ bự ~ muốn được nam nhân uy mãnh này hung hăng chiếm giữ, muốn bị chơi đến phun nước, chơi đến cao trào, càng muốn chết chìm trong ngực hắn...

Không biết từ lúc nào, thành chủ đơn thuần xinh đẹp đã bị thủ lĩnh hoàn toàn chinh phục, dù là thể xác hay là tâm hồn.

"Ô... Thật lớn... Dùng sức nện ta... Dươиɠ ѵậŧ bự... Thủ lĩnh dươиɠ ѵậŧ bự ~~! A ~ Quá mạnh ~~ Không muốn... Nhẹ thôi... A a a a ~~!!"

Vừa mới trêu chọc vài câu đã bị cự điểu một phát ȶᏂασ đến thét chói tai! Dươиɠ ѵậŧ bẹ đút trong bướm càng lúc càng phồng bự, gân xanh cuồn cuộn trải dài đến tận gốc, qυყ đầυ góc cạnh rõ ràng, hai quả trứng chym liên tục dập "bốp bốp bốp", mỗi một phát nện đều hung hăng hành hạ cậu, chà đạp cậu!

Nước trong bướm càng ngày càng nhiều, theo tần suất cắm rút của cự vật mà văng toé lung tung, phát ra âm thanh "nhóp nhép nhóp nhép" vang dội!

Nam nhân điên cuồng nắc háng, càng thọc càng sâu, càng thọc càng hung, mỗi một phát đều cuồng bạo ȶᏂασ mở tử ©υиɠ!

"A a ~~! Không muốn...! Thủ lĩnh... Thủ lĩnh ~~! Không cần ~~ Quá độc ác... Cứu mạng... Cứu mạng a~!!"

Đại điểu điên cuồng chơi tao thành chủ đến thở không nổi, cơ thể mảnh khảnh nằm sấp trên lưng ngựa, mập mông nâng lên, bướm da^ʍ bị ȶᏂασ văng nước khắp nơi, âm đế béo mập ma sát lên lông ngựa. Một loại cảm giác sung sướиɠ chưa từng có nháy mắt lan toả toàn thân, y đã hoàn toàn bị nam nhân lỗ mãng này chinh phục trên lưng ngựa, giống như một tên kỹ nam, càng giống như một con "đỗn lỳ"!

"A... Ta là kỹ nữ... Dươиɠ ѵậŧ bự... Đâm sướиɠ ~~!! A ~ Chọc đến rồi nha a ~~!" Tử ©υиɠ mềm mại lại một lần nữa bị đại điểu tạc mở, nam nhân tận lực ȶᏂασ mạnh chỗ đó, liên tục ȶᏂασ mở tử ©υиɠ mềm mại ra, rồi không ngừng xông tới đè ép!

Dưới mấy phát cuồng dã phịch mạnh của nam nhân, miệng tử ©υиɠ mở ra không khép lại nổi, thịt non điên cuồng mấp máy, nước da^ʍ trong tử ©υиɠ phun thẳng lên đầu khấc dươиɠ ѵậŧ, tính khí nhỏ nhắn của Từ Kỳ kịch liệt run run vài cái, trong nháy mắt liền phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa!

"A a a a a a... Bắn... Bắn ra rồi ~~!" Thân thể tao thành chủ co giật một trận, tính khí bị thao đến phun nước, bướm da^ʍ bị ȶᏂασ đến cao trào!

Nam nhân cảm thụ âʍ đa͙σ ẩm ướt hút chặt của y, tao thuỷ tuôn ra như suối, trong nháy mắt "phụt phụt" bắn tung toé ướt luôn lông ngựa dưới thân.

Liệt mã đang bị hai người cưỡi bất mãn phun phun hơi thở, tăng nhanh tốc độ tiến bước.

Nam nhân vỗ vỗ trấn an con ngựa, thấp giọng nói: "Ta đang chơi nữ chủ nhân của ngươi, chờ ta chơi hắn đến lớn bụng, ȶᏂασ cho hắn sinh con, chắc chắn sẽ cho ngươi mang theo nhi tử của ta chạy khắp thảo nguyên!"

Từ Kỳ còn đang mơ màng chưa dứt cơn cao trào, nghe thấy như thế liền xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đều vùi vào bờm ngựa.

Người xấu này... vậy mà lại muốn chơi y đến mang thai... Còn muốn y sinh con cho hắn... Thật sự là... Thật sự là một tên hạ lưu thối tha ~!

Nam nhân nâng háng y lên, phát hiện thịt bướm thơm ngon đã bị mài đỏ bừng, sưng phồng như bánh bao, âm đế béo mập cũng bị nước da^ʍ tưới đến đỏ như quả anh đào, hoàn toàn cương cứng nhô ra, lỗ bướm đỏ hỏn thì bị mở rộng thật to, lộ ra thịt non bị ȶᏂασ đến co giật.

Thành chủ vốn đã bị chơi đến cao trào lại một lần nữa bị nam nhân hung hăng phịch vào, đại điểu càn quét mỗi một tấc đất như chẻ tre, không chút lưu tình nghiền ép mỗi một chỗ tao thịt, âʍ ɦộ điên cuồng ép chặt không theo kịp tốc độ cắm rút, bị ȶᏂασ đến không khép lại nổi mà bất lực co rút!

Qυყ đầυ to lớn trạc lộng mỗi tấc nếp uốn, như muốn đem cái bướm đυ. thành một cái mũ của dươиɠ ѵậŧ, số lượng lớn tao thuỷ từ miệng tử ©υиɠ cấp tốc phun ra!

"A... a... Lại tới... Không nổi nữa ~~ Dươиɠ ѵậŧ lớn... Dươиɠ ѵậŧ lớn ȶᏂασ muốn nát ~~!!" Tần suất nắc đến kinh người, nam nhân đột nhiên ôm chặt y, đặt lên người mình rồi điên cuồng ȶᏂασ mạnh! Lúc này hắn còn ác liệt đá con ngựa, để liệt mã từ đi thong thả đến chạy nhanh lên.

Nam nhân vốn đã chơi rất mạnh, lại thêm lưng ngựa xóc nảy kịch liệt, trong nháy mắt dươиɠ ѵậŧ lớn ra sức chà đạp cái bướm như gặp thiên đường, cự long cấp tốc đỉnh lộng như muốn ȶᏂασ bay thành chủ!

"Không muốn ~~! Muốn ngã xuống rồi... Không ~~!! Tha cho ta đi... Không muốn a... Ta sợ lắm ~~!! A ~~ Đυ. chết ta rồi... Muốn chết ~~! Muốn chết rồi ~!!!" Thành chủ lung tung lắc lư như một quả cầu thịt, gương mặt ướt đẫm nước mắt, loạn nói như bị điên rồi.

Nam nhân sợ Từ Kỳ bị doạ, mạnh mẽ xoay người cậu lại, để người hướng vào trong lòng mình, bàn tay to đè mông thịt lại, phần háng nắc mạnh lên, dươиɠ ѵậŧ lớn trực tiếp phọt vào, thẳng tiến thao mở miệng tử ©υиɠ, trong nháy mắt liền xâm chiếm tử ©υиɠ y!

"A ~~ không cần ~~!" Cánh tay trắng nõn bất lực vòng qua cần cổ kiên cố của nam nhân, eo nhỏ điên cuồng xoay lắc, mặt mũi đẫm lệ điên cuồng lắc đầu.

"A... không muốn... tha cho ta đi ~! Triệu Phong ~~ Triệu Phong ca ca ~~!"

Cùng lúc đó, thành chủ trợn to hai mắt như bị điện giật, hai chữ "Triệu Phong" bỗng trở nên vô cùng quen thuộc, tựa như là một cái tên đã khắc sâu vào trong cốt tuỷ. Từ Kỳ rêи ɾỉ điên cuồng xoay mông, nam nhân lỗ mãng hôn lên đôi môi cậu, hung hăng cắn nuốt tao môi, tìиɧ ɖu͙© bá đạo cuốn đi toàn bộ hô hấp của y!

"Ưm ưm ưm ~~!" Ngay tức thì cơn khó thở cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao trào thay nhau truyền lên đại não, tử ©υиɠ lại một lần nữa bị nện đến lêи đỉиɦ! Từ Kỳ vặn vẹo đầu như bệnh tâm thần, y im lặng khóc kêu, cánh tay vòng qua vai nam nhân rồi ôm chặt, ngón tay thon dài bấu lên tấm lưng dài rộng, cấu ra từng vệt đỏ tươi.

Hắn cũng phát cuồng gầm nhẹ, tiếp tục cắm rút ȶᏂασ mạnh trên lưng ngựa, liệt mã cuồn cuộn phóng nhanh, cây dươиɠ ѵậŧ thô bạo chọc nát, nháy mắt liền thọc thẳng vào tử ©υиɠ rồi bộc phát ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều chưa từng có!

Số lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vô thịt non đang co giật, bắn đến mức thân thể Từ Kỳ không ngừng run rẩy, trong miệng loạn rêи ɾỉ.

Nam nhân bắn một phát rồi lại một phát, bắn đến mức bụng y gồ lên, khi hai bờ môi tách ra, Từ Kỳ liền "ô" một tiếng ngồi phịch trong ngực hắn, cơ thể ướt đẫm mồ luôn luôn co giật run rẩy. Gương mặt y ửng đỏ, ánh mắt mê ly, khắp thắt lưng và mông đều in đầy dấu tay mạnh bạo của nam nhân, hai đùi tuyết trắng sưng đỏ không chịu nổi, bướm nhỏ bị chơi đến không khép lại được, âm thần sưng múp một vòng như biến thành một cái l*и da^ʍ tiện. Âʍ đa͙σ còn đang cố gắng phun ra nuốt vào đại điểu, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng rung lắc không dừng.

"Ô... thật là khó chịu... Ô ô... Người xấu ~~ Bại hoại... Ta hận ngươi ~~" Từ Kỳ vừa khóc nấc vừa xấu hổ la mắng hắn.

Nam nhân ôm sát eo nhỏ của y, để tiểu tao hàng nằm gọn trong ngực mình, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi thích không ?"

Thân thể Từ Kỳ run lên, khóc nói: "Ta... Ta không biết... "

Nam nhân ôm y lên, để hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt sâu xa đè nén, "Từ Kỳ, ngươi thích ta sao ?"

Lần đầu tiên Từ Kỳ nghe hắn gọi tên mình, trong lòng thẹn thùng cực kỳ. Y thuận theo tâm tư của mình, nhắm mắt lại, ấp a ấp úng cúi đầu nói: "Ta... thích... Ta thích ngươi... Ngũ Triệu Phong..."

Trong nháy mắt nói ra cái tên đó, hai người cùng lúc run rẩy kịch liệt. Nam nhân mạnh bạo đè đầu y, hung ác mãnh liệt hôn lên đôi môi đỏ mọng. Từ Kỳ bị hôn tới đại não trống không, chỉ cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi giống đực bao lấy toàn thân, cơ thể lập tức run rẩy.

Đầu lưỡi non nớt bị bá đạo cuốn lấy, nam nhân thô bạo gặm cắn, Từ Kỳ đau tới khoé mắt đầy nước nhưng lại tình nguyện dâng hiến tất cả.

"Ưʍ... Triệu Phong ~~"

Không biết từ khi nào, y hoàn toàn đã bị nam nhân này chinh phục, tuy y oán hận hắn, sợ hãi hắn, nhưng lại nhịn không được mà động tình với hắn...

Hồi tưởng lại cơn triền miên vừa qua, y đã khóc lóc nói rằng mình là nữ nhân của hắn, nói rằng sẽ sinh con cho hắn...

"Ô ô ô..." Từ Kỳ thống khổ rơi nước mắt, vừa luống cuống vừa xoắn xuýt. Y là người Hán, là con dân của dân tộc Hán, làm sao lại đi thích một tên mọi rợ dị tộc, đã vậy còn là người đã xâm lược đất đai thành thị của mình...

Nam nhân vẫn như trước ôm hôn Từ Kỳ, trong l*иg ngực phát ra từng hơi thở dài, nồng nhiệt hôn cho đến bá đạo rồi triền miên không dứt.

Từ Kỳ bị hắn cường thế hôn đến toàn thân mềm nhũn, cự vật trong cơ thể bỗng phồng lên lại, y trừng lớn đôi mắt đẫm lệ cảm nhận thân thể bị cự điểu cắm rút, chiếm giữ một lần nữa.

Trên lưng liệt mã đang chạy băng băng, hai người cứ như hai con dã thú dây dưa làʍ t̠ìиɦ, môi lưỡi dán sát vào nhau, chỗ giao hợp điên cuồng va chạm, lỗ l*и bị thao đến tê dại, nhưng Từ Kỳ vẫn máy móc xoay lắc thắt lưng, da^ʍ lãng rêи ɾỉ kêu khóc. Cuối cùng y đã hoàn toàn bị hùng căn uy vũ to lớn này chinh phục, cả người co giật hôn mê trên lưng ngựa.

Nam nhân ôm Từ Kỳ bị bắn đến bụng bự, đi tới một bãi cỏ hoang vắng, nơi này là thánh địa của X tộc, chỉ cần nam nữ thành hôn đến đây cầu nguyện thì nhất định sẽ thành sự thật. Nếu uống sương sớm của thánh địa, khi mang thai thì cả mẹ lẫn bé sẽ đều khoẻ mạnh.

Nam nhân hái hai viên cỏ xanh mang theo sương sớm xuống, ngậm vào trong miệng, sau đó đút qua miệng Từ Kỳ đang hôn mê. Từ Kỳ mơ mơ màng màng rêи ɾỉ, "ừng ực" một tiếng nuốt xuống.

Nam nhân cười cười, thành kính mà ôn nhu hôn lên y. Từ Kỳ không biết rằng, đến khi y tỉnh lại thì mình thật sự sẽ trở thành bà xã của thủ lĩnh man tộc, *từ nay về sau đổi tên là Từ Kỳ? Đặc biệt Éc mộc...*

Tất nhiên, nam nhân vẫn cứ thích gọi cậu là tiểu ~ mẫu ~ ngựa ~

*Khúc này tui đọc hiểu chết liền luôn =)))), bạn nào hiểu thì chỉ tui với nha (*"∇`*)