Âu Dương Thiếu Vũ rõ ràng là một thiếu niên trắng trẻo nhưng mặc nữ trang vào vẫn rất xinh đẹp diễm lệ.
Chậc chậc.
Hắn vừa nhìn đã cảm thấy không đúng chỗ nào rồi.
Thì ra bạn thân còn có loại đam mê này, nhưng mà ăn mặc như vậy thật sự được sao?
Hơn nữa ảnh đế nhận ra một vấn đề...
Bạn thân thích con trai.
Đúng là một vấn đề làm người phải suy nghĩ sâu xa.
Thích con trai cũng không phải chuyện gì dọa người lắm, xung quanh cũng có rất nhiều nhưng mà dám kiên trì ra nước ngoài đăng kí thì còn ít lắm.
Đa số đều muốn chơi qua đường, cuối cùng vẫn kết hôn với người khác phái.
Nhưng ngay lúc này có thể xác định được bạn thân là thật lòng...
Tin tức này quá lớn rồi.
Là nữ thì tốt rồi nhưng đối phương là nam hàng thật giá thật, ảnh đế hơi u sầu, sau này sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Tương lai Hàn tổng muốn sống với ai người khác không có quyền can thiệp, cũng không có tư cách chỉ trích, đây là quyền uy của người đứng đầu.
Ảnh đế vui vẻ nghĩ, nói không chừng sau này Hàn gia sẽ có không ít người đến nhảy nhót làm trò, sẽ có chuyện vui để hóng.
Thật sự rất mong chờ.
Cha đạo đức giả, mẹ thì bạc tình, một đống lớn anh chị em loạn thất bát tao, còn có lão nhân thích giả nhân giả nghĩa, tóm lại là một đám thân thích giống như quỷ hút máu.
Lại nói bạn thân có thể ngồi trước mặt hắn mà tính cách không vặn vẹo đã làm ảnh đế âm thầm bội phục.
Tầm mắt lần nữa hướng về sân khấu, vợ chồng tân hôn trao nhẫn cưới xong, chú rể hôn lên trán cô dâu, phía dưới khách mời vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt. Người nhiệt tình vỗ tay toàn là các chị của Âu Dương Chấn Vũ và người nhà của họ.
Bọn họ đều ngồi cùng nhau, chỉ có mấy chục người hoan hô và vỗ tay trong bữa tiệc lớn, tâm trạng của người khác không hề đặt trên sân khấu. Tại vì mấy tiểu minh tinh nói chuyện rất hấp dẫn, cho dù không tham gia thảo luận thì ngồi nghe cũng được.
Vì thế trong hôn lễ xảy ra một cảnh tượng kì quái.
Đôi vợ chồng và mấy trăm khách mời phía dưới dường như đang ở trong hai thế giới khác nhau.
Hai người giống như đang diễn kịch trên sân khấu mà khách mới phía dưới chỉ lo làm việc của mình, không ai chú ý phía trên...
Nghe tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên thì mấy người khác mới giật mình, à, phải vổ tay chúc mừng cô dâu chú rể.
Nhưng mà hình như cô dâu chú rể đã đi xuống...
Vỗ tay hơi trễ rồi.
Mọi người cảm thấy hơi xấu hổ, theo bản năng ngừng lại, bữa tiệc im lặng đến đáng sợ.
Khách mời: "...." Thật dọa người, nhưng mà mọi người đều làm giống nhau mà, chắc là không sao.
Âu Dương Chấn Vũ: "...." Mấy người này chắc chắn là cố ý!
Bạch Vương Tuyết: "...." Ha ha, không sao, chuyện này tính sổ sau.
Bạch Tiểu Xuyên: "...." Kết thúc nhanh lên! Nhất định ở đây có người đang cười nhạo hắn!
Lão cha xứ nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh: "...."
Tại sao còn chưa xong nữa?
Xong rồi thì ai đó mau đến đỡ ông dậy đi, giả bộ ngất xỉu rồi tự đứng lên được thì rất dọa người đó.
Đáng thương cho bộ xương già của ông đi kiếm tiền thật sự không dễ dàng.
Ông yên lặng thở dài trong lòng, nhìn thấy đôi vợ chồng đã đi xuống, đành phải từ từ đứng lên. Bỗng trên màn hình phía sau đang chiếu ảnh của cô dâu chú rể lại phát một số hình ảnh khác lạ.
Hình ảnh rất sắc nét, tin tức còn mời MC chuyên nghiệp đọc lên, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, hòa âm có nhịp điệu, cảm xúc mãnh liệt phát ra trong đoạn clip, rất có năng lực thu hút sự chú ý vào hình ảnh.
Người trong đoạn ghi hình không ai khác chính là Bạch Tiểu Xuyên đang giả mạo Âu Dương Thiếu Vũ đứng trên sân khấu, chuyện này bị nhắc lại lần nữa, còn chiếu trên màn hình lớn làm mọi người không thể xem nhẹ.
Âu Dương Chấn Vũ đang nắm tay Bạch Vương Tuyết xuống cầu thang, bỗng hai người nghe tiếng khách mời ồ lên, trong lòng lộp bộp một trận.
Bọn họ đồng thời quay đầu lại, lập tức nhìn thấy trên màn hình lớn phía sau đang chiếu chứng cứ con họ phẫu thuật thẩm mỹ.
Bạch Vương Tuyết cắn môi, ánh mắt đảo qua trên mặt mấy khách mời.
Chuyện này chắc chắn là người Lý gia làm!
Ngoài ra còn ai giống chó điên cắn người không bỏ như thế!
Âu Dương Chấn Vũ không nén được tức giận, l*иg ngực không ngừng phập phồng, thư kí của ông ta hoang mang bối rối đi tìm quản lí làng du lịch.
Video vẫn còn đang phát giữa hội trường.
Bạch Tiểu Xuyên đứng cách đó không xa, hắn nhìn màn hình phía sau, xoay người muốn chạy khỏi chỗ này.
Hắn không muốn tiếp tục đợi ở đây, hôm nay chắc chắn có người muốn gây phiền toái cho hắn, chờ ở đây chính là chờ chết.
"Đứng lại!" Một giọng nói vang lên.
Bạch Tiểu Xuyên biết tiếng này đúng là gọi hắn, nhưng hắn xem như không nghe, tiếp tục cúi đầu đi. Ngay sau đó hắn cảm giác có người chặn đường đi trước mặt, đồng thời bả vai đau đớn vô cùng, một bàn tay nắm chặt vai hắn làm hắn lảo đảo lùi lại vài bước, cuối cùng ngã thật mạnh xuống đất.
"Bịch!" Lần này ngã không nhẹ, Bạch Tiểu Xuyên bị quăng bay.
"Tiểu, Tiểu, Tiểu Vũ con sao vậy? Bạch Vương Tuyết mặc áo cưới vừa thấy con bị đánh thì hoang mang chạy tới, nâng Bạch Tiểu Xuyên ngồi dưới đất dậy, đau lòng vô cùng.
"Ngươi là ai? Tại sao lại đánh con ta, Tiểu Vũ ngoan như vậy tại sao đánh nó?" Vương Tuyết nước mắt lưng tròng lên án.
Cô ta và Bạch Tiểu Xuyên không biết người này, mà sau khi người này xuất hiện phía sau cũng có thêm mấy người nữa.
"Ha ha, chúng tôi là ai cô không cần biết. Tôi đánh hắn là bởi vì hắn không nghe lời, làm một tên du côn không làm mà muốn biến thành bộ dáng của người khác, giả mạo thật sự rất giống đó!" Người kia độc miệng châm chọc.
Thoạt nhìn người này và khách mời không khác nhau, Vương Tuyết nghi ngờ nhìn về phía Âu Dương Chấn vũ, ông ta híp mắt phát hiện gương mặt bọn họ rất xa lạ, chưa gặp qua lần nào.
Những người này trà trộn vào tiệc cưới khi nào?
"Tiên sinh, ở đây là hội trường tiệc cưới xin mọi người chú ý lời nói, đó là con tôi các người không nên động thủ đánh người." Âu Dương Chấn Vũ tiến lên, có ý sai bảo vệ đuổi mấy người này ra khỏi làng du lịch.
Các nhân viên an ninh chuẩn bị đuổi người nhưng bị nhóm người này áp đảo, trực tiếp đẩy tay lùi về sau hơn ba mét.
Bảo vệ ngạc nhiên trong lòng, kinh ngạc không dám đến gần.
Mấy người này chắc chắn có luyện tập, một tay có thể đánh ngã bọn họ.
Bảo vệ hơi lùi về sau không dám đến gần, có vài người sợ hãi rút lui trước.
Mặc kệ Âu Dương Chấn Vũ cảnh cáo thế nào, mấy bảo vệ đều giữ khoảng cách hơn ba mét.
Chuyện này là chuyện gia đình, chỉ cần không nguy hiểm đến mạng người thì không phải chuyện của bọn họ...
"...." Các nhân viên an ninh khổ sở trong lòng, đối thủ quá mạnh, chấp một tay bọn họ cũng không thắng nổi.
"Ha ha, con? Âu Dương Chấn Vũ ông hồ đồ rồi phải không, tôi nhớ rõ ông chỉ có một đứa con tên là Âu Dương Thiếu Vũ đúng không?" Người kia tiếp tục hỏi.
Hàn Thiên Hữu ngồi ở bàn đứng dậy, chậm rãi kéo tay thiếu niên đi tới, dần dần có không ít người bắt đầu rời chỗ ngồi tới xem, còn lại đứng ở xa xa xem, không ít người lại gần để nghe chuyện.
Thân thích của Âu Dương Chấn Vũ rất nóng nảy, một đám xoa tay muốn giáo huấn mấy người này.
Hôn lễ hôm nay liên tục phát sinh chuyện làm bọn họ cực kì khó chịu, nhìn mấy người trong nhà một đám đều đã xắn tay áo lên.
"Ngươi là ai? Dám đυ.ng tới em trai ta..."
Một người chị của Âu Dương Chấn Vũ vênh mặt, lớn tiếng hung ác nói, nhưng đối thủ cao tay không coi bảo vệ ra gì, trực tiếp một quyền đánh ra, người nọ chảy máu mũi té ngã xuống đất.
"Người không liên quan thì đừng nhúng tay, nếu không nắm đấm của tôi không phải để trưng bày. Hôm nay bọn tôi đến chính là vì Âu Dương Chấn Vũ." Mấy thân thích chuẩn bị xông ra hỗ trợ bị dọa im như chim cút, không dám lên tiếng.
"Đây rốt cuộc có phải con ông không, trong lòng ông chắc là biết rõ? Tôi nhớ vợ ông Lý Tuyết Như sinh một đứa con trai tên Âu Dương Thiếu Vũ, không phải tên Bạch Tiểu Xuyên, kẻ này phẫu thuật thẩm mỹ giống con ông, tâm tư ác độc như vậy, ông không cảm thấy đáng sợ sao?"
"Chứng cứ hắn giả mạo Âu Dương Thiếu Vũ rõ ràng như vậy, Âu Dương Chấn Vũ tiên sinh, ông cảm thấy hắn là con mình sao?"
"Hay là nói Bạch Tiểu Xuyên là con riêng của ông và Bạch Vương Tuyết, nɠɵạı ŧìиɧ lúc Lý Tuyết Như còn sống mà sinh ra?" Chất vấn không chút lưu tình làm Âu Dương Chấn Vũ nói không nên lời.
Ông ta và Lý Tuyết Như có danh là vợ chống kiểu mẫu, là một đôi được mọi người hâm mộ. Mấy năm nay ở trong vòng luẩn quẩn như vậy một nữa là vì mọi người đều cho là nhân phẩm ông ta tốt, đạo đức cao, một nữa bởi vì quan hệ với Lý gia.
Nɠɵạı ŧìиɧ còn có con bên ngoài, không chỉ bị gièm pha ảnh hưởng tới sự nghiệp của ông ta, hơn nữa Lý gia sẽ không bỏ qua cơ hội chèn ép.
Chỉ cần ông ta thừa nhận có nghĩa sẽ phạm tội nɠɵạı ŧìиɧ, có thể phải vào tù.
Âu Dương Chấn Vũ suy nghĩ cẩn thận, nhưng Bạch Vương Tuyết sao có thể không rõ, cô ta rất hiểu người đàng ông bên cạnh này, căn bản không cần nghĩ cô ta cũng biết Âu Dương Chấn Vũ sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Quen biết ông ta nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhất lúc này nên giữ lấy lợi ích hay bỏ.
"Không, không phải, Tiểu Xuyên là con của tôi với chồng trước, không có quan hệ gì với chồng tôi." Bạch Vương Tuyết quyết định thật nhanh, một mực khẳng định đứa con không có quan hệ với Âu Dương Chấn Vũ.
Làm như vậy chồng cô ta sẽ không bị liên lụy.
"Tất cả đều là tôi sai, là lòng tham của tôi, tôi muốn con mình có thể làm một đứa trẻ bình thường, quanh minh chính đại, chồng tôi hoàn toàn không biết gì." Bạch Vương Tuyết ôm Bạch Tiểu Xuyên run rẩy khóc lóc, hôm nay cô ta mặc áo cưới xinh đẹp, ngồi trên mặt đất như một đóa hoa nở rộ trong tranh.
Bạch Vương Tuyết không quá xinh đẹp nhưng bề ngoài rất dịu dàng, vóc người nhỏ nhắn, giọng nói thật nhẹ nhàng, khóc lên không làm người khác thấy phiền chán mà còn cảm thấy đáng thương.
Bộ dáng cô ta như vậy làm mọi người cảm thấy cô ta rất khổ sở, làm vậy chỉ là bất đắc dĩ, mà mấy người kia thì có vẻ không nói đạo lí.
"Tôi biết làm vậy là không đúng nhưng đứa nhỏ là vô tội, nó không biết gì hết, tất cả đều là ý của tôi. Các người đừng tổn thương con tôi, muốn đánh cứ đánh tôi, hết thảy là trừng phạt đúng tội, tôi không nên tham lam như vậy..." Bạch Vương Tuyết khóc lóc giống như làm bằng nước, ôm Bạch Tiểu Xuyên ngồi trên mặt đất.
Mà Âu Dương Chấn Vũ không hổ là một đôi với Bạch Vương Tuyết, một giây đã hiểu ý của cô ta, gương mặt nho nhã lộ ra biểu cảm kinh ngạc không thể tin được.
Thoạt nhìn ông ta đang kiếp sợ vô cùng.
Thế mới nói, thì ra Bạch Tiểu Xuyên là giả mạo, thật ra hắn chỉ là con của người ngoài.
Khách mời mới vừa rồi còn cảm thấy lòng đầy căm phẫn bây giờ lại muốn mở miệng an ủi, khuyên mấy người gây chuyện đừng quá đáng, đặc biệt là trong ngày vui mừng này.
Bất kể là chuyện gì thì mọi người luôn có tư tưởng bảo thủ. Ví dụ như tiệc cưới, mừng thọ là một này vui mừng, dù có thù hận thế nào cũng không nên gây sự trong ngày này, nếu vậy thì chứng tỏ nhân phẩm có vấn đề, hèn hạ vô cùng.
Nhưng mà lúc mọi người nhìn thấy biểu cảm của Bạch Vương Tuyết và Âu Dương Chấn Vũ, trong lòng lập tức hiểu được.
Thì ra là hàng giả giật.
Người khác giả mạo con trai của mình, người cha Âu Dương Chấn Vũ này một chút cũng không nhận ra?
Các khách mời nói thầm trong bụng.
Đồng thời cũng bồi hồi trong lòng: Vậy, Âu Dương Thiếu Vũ thật đang ở đâu?
Có phải đầu óc Âu Dương Chấn Vũ có bệnh không, bị Bạch Vương Tuyết lừa dối như vậy mà một chút cũng không phát hiện?
Ban đầu mọi người còn cảm thấy là có người đến phá lễ cưới, không thể tưởng tượng chuyện vớ vẩn như phẫu thuật thẩm mỹ thành Âu Dương Thiếu Vũ lại đúng là sự thật.
Trong phút chốc, người đến tham gia tiệc cưới cảm xúc đa dạng, ánh mắt nhìn Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết cũng khác với lúc đầu.
Người đến để hóng chuyện cũng bắt đầu hoài nghi bọn họ, người trước nghe tiểu minh tinh nói chỉ xem như mấy lời vui đùa, người sau lại suy nghĩ sâu xa, có người bỗng phát hiện ra bộ mặt thật của hai kẻ này đáng sợ độc ác vô cùng.
Vì thế có vài người muốn bước đến khuyên can bỗng đứng lại, chỉ đến vây xem với mà thôi, họ nghĩ đây là chuyện nhà người khác người ngoài không thể tùy tiện nhúng tay.
"Vậy Âu Dương Thiếu Vũ thật đang ở đâu?" Mọi người tiếp tục truy hỏi.
Bạch Vương Tuyết đang khóc đến hoa lê đái vũ bỗng cứng đờ, lấy tay che nửa gương mặt đẫm nước mắt xuống, thảm thương trả lời: "Tôi, tôi không biết, chuyện này tôi không biết rõ..."
Thiếu niên vẫn được Hàn Thiên Hữu nắm tay đứng cách đó không xa, lúc đầu bọn họ đã đến rồi, đứng vây phía bên ngoài.
Cách Âu Dương Chấn Vũ rất gần, không đến một mét.
Mà hiện tài trên gương mặt nho nhã của ông ta vẫn không hề có cảm xúc, ánh mắt vẫn nhìn trên bãi cỏ.
Ông ta nghe theo Bạch Vương Tuyết, làm như đã cưới một người phụ nữ không chịu nổi sự gièm pha của người ngoài, ông ta vẫn im lặng, thái độ trốn tránh này nhìn vô cùng buồn cười.
Rốt cuộc ông ta chính là người máu lạnh từ trong xương, từ ích kỉ đã không thể dùng để miêu tả ông ta.
Người kia vẫn ép hỏi, hôm nay phải truy cứu cho ra manh mối của chuyện này, làm trò trước mặt khách mời, Âu Dương Chấn Vũ không thể bị vạch trần được, chuyện này sẽ làm cho ông ta mất hết sự nghiệp thể diện, mặt mũi như rơi xuống đống rác.
Âu Dương Chấn Vũ dường như không muốn tiếp tục ở đây, cúi xuống đỡ Bạch Vương Tuyết vẫn còn khóc lóc không ngừng, muốn đi khỏi hội trường.
Tiểu Vũ cách ông ta gần nhất, cậu yên lặng nhìn thấy tất cả, bàn tay mắm lại thành năm đấm.
Đây mới chỉ ép hỏi, vẫn chưa công khai lên án mà ông ta đã không chịu được?
Như vậy còn cái chết của mẹ và cậu thì sao?
Nên tính toán thế nào!?
Không tính đến chuyện bỏ vợ, nhưng gϊếŧ người thì phải trả bằng máu!
Nhìn bọn họ muốn bỏ đi, thiếu niên lập tức nóng nảy, cậu biết bản thân không có năng lực, cũng không có khả năng gây ra phiền toái cho ông ta, nhưng một khi để ông ta đi rồi, lần sau tìm ông ta hỏi tội không biết phải đợi đến năm nào.
Dưới tình thế cấp bách, thiếu niên dùng tay nắm chặt áo của ông ta, ngăn cản ông ta lại.
"Ông đứng lại đó cho tôi!" Cậu hô lên, giọng nói vừa vội vàng vừa quyết liệt.
Thật ra lúc Hàn tổng kéo tay thiếu niên đi tới đám đông đã có không ít người trộm đánh giá.
Đó chính là Hàn tổng sao.
Hàn gia là một trong bốn