Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 41: Lời thề

Rõ ràng trên tay ông là lời thề cao quý, tại sao lại biến thành những từ ngữ xấu hổ thế này.

Lão cha xứ dẫn chương trình run rẩy cầm tờ giấy trên tay, híp mắt hơi mờ của mình nhìn gần lại cho rõ, phần sau của lời tuyên thệ đều được sửa lại...

"Xin hỏi cô có nguyện ý chung sống với Âu Dương Chấn Vũ cả đời, bất luận bần hàn, nɠɵạı ŧìиɧ, sinh con ngoài giá thú, chung chồng, hãm hại vợ hợp pháp,..."

Cha xứ già đáng thương đã chủ trì nhiều hôn lễ nhưng chưa từng xảy ra sự cố, lần này chỉ muốn kiếm thêm thu nhập thôi, không nghĩ tới lúc đọc lời thề trong tiệc cưới lại xảy ra rắc rối.

Đây sao có thể là từ ngữ chúc phúc được, toàn là lời châm chọc chế nhạo.

Thật sự, thật sự không thể đọc lên...

Ông cảm thấy muốn khóc ngay tại chỗ, run rẩy sắp đổ như cành liễu lung lay trong gió, cuối cùng ông đành lựa chọn một biện pháp mất mặt, chỉ cần qua khỏi chuyện này là được.

Làm bộ té xỉu ngã xuống đất...

Ông lớn tuổi như vậy chắc là không ai cố tình muốn làm khó đâu, ông run rẩy ngã xuống đất, tờ giấy trong tay rơi ra, giả bộ bất tỉnh.

Vốn dĩ là một khoảnh khắc đáng nhớ, đột nhiên lại biến thành trò cười, Âu Dương Chấn Vũ và Vương Tuyết kinh ngạc nghe ông ta đọc lời tuyên thệ giống như là một người điên.

Lão già chết tiệt này!

Mắt mờ rồi hả?

Đang nói cái gì vậy!

Âu Dương Chấn Vũ miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm trạng đang bạo phát, ông ta trừng mắt nhìn lão cha xứ, muốn chất vấn xem lão rốt cuộc đang làm gì nhưng mà cha xứ lại run rẩy ngã xuống đất...

Giả vờ ngất xỉu thì nên giả giống một chút có được không, quỳ rạp trên mặt đất như vậy đến người mù cũng nhận ra!

"...."

Âu Dương Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt luôn ôn hòa từ trước đến nay tức giận đến sắp phun ra lửa.

Trong lòng Bạch Vương Tuyết cũng rất lo lắng, cô ta biết rõ trong lúc này tuyệt đối không thể tức giận, có tức đến mấy cũng không thể ra tay, huống chi đối phương còn là một ông lão.

Chỉ cần động thủ thì cho dù có lí cũng khó nói rõ được.

Bạch Vương Tuyết kéo tay Âu Dương Chấn Vũ, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay, an ủi nói: "Đừng nóng giận, chắc chắc có người giở trò, em đoán là người Lý gia làm, tuyệt đối đừng mắc mưu. Chúng ta giả vờ oan ức một chút, cứ để cho bọn người này nháo, nếu quá đáng đương nhiên sẽ có người thông cảm thay chúng ta, mà chúng ta chỉ là người bị hại.

Bạch Vương Tuyết nói lời này rất dịu dàng nhỏ nhẹ, đúng là lời Âu Dương Chấn Vũ thích nghe.

Cô ta đã tính tới hôn lễ hôm nay có thể sẽ không thuận lợi nên không tức giận như Âu Dương Chấn Vũ.

Chuyện phục vụ lúc nãy bỗng nhiên nhảy lên sân khấu và chuyện tờ giấy ghi lời thề này làm trong lòng Vương Tuyết đã hiểu được bảy tám phần, cô ta nghĩ nếu bọn họ muốn hủy hoại danh dự của mình thì cứ cho bọn họ nháo, tốt nhất nháo càng loạn càng lớn, dù sao mình sẽ là người bị hại.

Ngạn ngữ nói rất đúng, thà phá hủy mười tòa thành còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân.

Từ trước đến nay người phá hủy hôn lễ luôn bị chỉ trích, mà cô cứ làm kẻ yếu đuối là được rồi.

Âu Dương Chấn Vũ lập tức hiểu được ý của vợ mới cưới, bình tĩnh lại đi tới chỗ lão cha xứ nhặt tờ giấy lên, Vương Tuyết cũng nhìn thoáng qua, mới liếc mắt một cái đã tức giận run người.

"...!!!"

Không thể nổi nóng, không thể nổi nóng.

Bạch Vương Tuyết không ngừng nói với bản thân, trên mặt vẫn tươi cười ngọt ngào giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Mà Âu Dương Chấn Vũ đã muốn xé nát tờ giấy thành từng mảnh.

"... Lời tuyên thệ đã nói xong, chúng ta đến phần trao nhẫn."

Âu Dương Chấn Vũ mặt không đổi sắc cầm lấy micro đơn giản giải thích một chút, người bên cạnh đem đôi nhẫn màu bạc tới, ông ta và Bạch Vương Tuyết bỏ qua không cần người dẫn chương trình đoạn này, tự đeo nhẫn cho nhau.

Bạch Vương Tuyết và Âu Dương Chấn Vũ muốn xem nhẹ chuyện này nhưng khách mời ở đây lỗ tai đều còn tốt, nghe rõ ràng rành mạch.

Lời tuyên thệ sao lại biến thành thế này?

Lừa hôn?

Lốp xe dự phòng?

Nɠɵạı ŧìиɧ, còn gϊếŧ vợ...

Các khách mới nghe thấy đều ngơ ngác, trong lúc nhất thời đồng loạt ồ lên, khách mời nghị luận với nhau làm hội trường trở nên hỗn loạn vô cùng.

Mọi người bàn tán hoài nghi liệu lời tuyên thệ này có phải là bị đánh tráo rồi không.

"Ai làm vậy chứ?

"Dù sao cũng không thể hại người như vậy, đây là hôn lễ của người ta, ý đồ thật sự ác độc.

"Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì thế này."

Đa số khách mời đến đều có ý chúc phúc, tuy nhiên hiện tại ở đây còn có mười mấy tiểu minh tinh.

Bọn họ nói chuyện như thật, bát quái châm ngòi ly gián, bịa đặt sinh sự tuyệt đối là sở trường.

Huống chi đã có kịch bản sẵn nữa.

Tuy không có đạo diễn nhưng đã có kịch bản, phải dựa vào biểu hiện của bản thân, tự mình tranh thủ cơ hội lộ mặt, giành đất diễn nhiều một chút.

Bọn họn không nói vời người ở đây, trên người mỗi người đều mang theo camera mini, quay chụp một đường.

Đi một chuyến này, ngày mai bọn họ có thể nâng cao danh tiếng rồi.

Xoay người làm minh tinh tuyến ba bốn, lúc đó chụp ảnh quảng cáo, mời dự tiệc đều có phần.

Vì thế một đám đều thật ra sức, đương nhiên là ngoại trừ ảnh đế ảnh hậu, bọn họ chỉ đến xem náo nhiệt.

Vậy nên trên mỗi bàn tiệc đều bàn tán không ngừng.

"Này, tôi nghe nói gia cảnh Âu Dương Chấn Vũ lúc trước rất nghèo khó, vì muốn làm giàu mà lừa gạt tiểu thư Lý gia. Lừa người rồi còn để cho thanh mai trúc mã với ông ta làm vợ bé, một bên dùng tiền của vợ một bên nuôi tình nhân, cuối cùng vì muốn cưới tình nhân mà hại chết vợ mình."

"Tai nạn giao thông gì chứ, đều là gạt người, là ông ta ghét bỏ vợ hợp pháp mới đúng."

"Ai da, mọi người chưa nghe qua sao, đồ trong nhà lúc nào cũng không bằng người bên ngoài! Đừng nhìn bộ dạng nhã nhặn như vậy, ác độc rồi thì còn đáng sợ hơn người xấu mấy phần."

"Có câu này chắc mọi người đều nghe rồi, nhân sinh có ba chuyện đắc ý nhất chính là gì? Thăng quan, phát tài, đổi lão bà! Đặc biệt là đàn ông trung niên thì thật quá may mắn, tất cả đều có được, mọi người nói có phải không?"

Các khách mời im lặng.

Bọn họ không dám hùa theo tiểu minh tinh, mà tiểu minh tinh đều hướng tới camera mà nói, nghe qua đều rất thuyết phục, giống như chuyện xảy ra chính là như vậy.

Tuy rằng lời nói có hơi sơ sài nhưng mà cũng rất hợp lí.

Bọn họ không biết rốt cuộc Âu Dương Chấn Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Tuyết Như vừa chết đã lập tức cưới vợ khác, bọn họ không tin việc này không có mờ ám.

Trong hội trường tiệc cưới, tuy đa số khách mời đến để chúc mừng nhưng phần lớn vẫn duy trì im lặng, chỉ có lỗ tai nghe ngóng rất tích cực.

Có người lanh mồn lanh miệng sau khi nghe tiểu minh tinh châm ngòi liền mắc mưu, lời qua tiếng lại tranh cãi không ngừng.

Tiệc cưới sang trọng đột nhiên biến thành cái chợ trời. Sự chú ý của khách mời chẳng đặt trên đôi vợ chồng mới cưới nữa, mà tất cả đều tò mò về chuyện cũ của bọn họ.

Câu chuyện qua miệng mấy tiểu minh tinh kể lại thật sự rất lôi cuốn.

"Chậc! Mọi người đừng nhìn Âu Dương Chấn Vũ có vẽ nhã nhặn, thật ra ông ta trong ngoài không đồng nhất, vợ trước đáng thương bị ông ta lừa gạt thảm như vậy, lại nói chúng tôi lăn lộn trong giới đã gặp nhiều loại người thế này rồi."

"Mọi người cho rằng tôi có bệnh sao, ở đây bịa đặt thì danh tiếng tôi cũng bị ảnh hưởng!"

Thật ra bọn họ chỉ cố gắng kiếm đất diễn cho mình thôi.

Ăn vạ chuyên nghiệp, tạo drama bóc phốt muốn gì có đó.

"Đó là vì chúng tôi có hai em gái, bị Âu Dương Chấn Vũ đùa giỡn tình cảm không nói, còn đạp hư thân thể, chúng tôi sao có thể ngồi yên mà nhìn được?"

"Để cho ông ta tiếp tục hãm hại cô gái vô tội khác sao?"

"Tuy chúng tôi chỉ là tiểu minh tinh mọi người coi thường, cũng không trông cậy vào tương lai được vào nhà giàu có, nhưng không thể nào trơ mắt nhìn cô gái đáng thương bị lừa gạt được?"

"Tôi cũng là phụ nữ thì làm khó phụ nữ làm gì chứ? Lần này chúng tôi đến chỉ muốn nói một lời giải thích, cùng với cứu vớt cô gái sắp sa vào vũng bùn kia."

"Chúng tôi chỉ đến giúp cô dâu, loại đàn ông không bằng cầm thú này tuyệt đối không thể lấy..."

"Haizzz, đầu năm nay muốn làm chuyện đúng với lương tâm thật là không dễ dàng."

....

Khách mời yên lặng nghe xong thì trợn mắt há mồm, trong lòng như có vô số bom nổ đạn bay: "..."

Các ngươi nói thật sao?

Bọn ta không vào giới giải trí, các ngươi cũng đừng gạt bọn ta chứ.

Mà người ngồi ở bàn bên cạnh, thiếu niên thấp thỏm bất an chứng kiến từng chuyện từng chuyện khôi hài, từ khϊếp sợ đến nghi ngờ, bình tĩnh rồi cuối cùng là cười lạnh.

Vốn dĩ tất cả đều là thật, ngoài trừ chuyện sau đó tiểu minh tinh nói cậu không rõ lắm nhưng trước đó đều là thật.

Chỉ là dùng cách khác để vạch trần thôi.

Hôn lễ bị phá hỏng, vốn dĩ nên cảm thấy phản cảm mới đúng nhưng cậu một chút cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất mắc cười.

Rõ ràng đã không tiếp tục được nữa nhưng vẫn cố tình chống đỡ, tiệc cưới này so với trò chơi của con nít còn không bằng.

Thiếu niên im lặng nhìn vợ chồng tân hôn đang cười gượng trên sân khấu, còn có Âu Dương Chấn Vũ giả kia tái nhợt mặt mày, dường như hắn muốn lập tức rời khỏi chỗ này.

"Thế nào? Có hài lòng không?"

Người đàn ông bên cạnh hỏi cậu.

Chuyện này hắn đã sắp xếp, đi phá hỏng tiệc cưới, còn lên kế hoạch kĩ càng.

Thiếu niên gật đầu: "Rất vừa lòng, đây là mong muốn của em."

Vạch trần bộ mặt dối trá của ông ta, làm mọi chuyện xấu dơ bẩn của ông ta bại lộ trước mắt mọi người.

Cậu không tin tưởng chuyện lương tâm trỗi dậy, hối hận trong lòng này nọ. Âu Dương Chấn Vũ vì tư lợi mà ác độc như vậy, lương tâm sớm bị chó tha rồi.

Nhưng mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia của ông ta nhất định phải xé xuống, sau đó mỗi ngày đều bị người khác nhìn chằm chằm, nghi ngờ ông ta, sẽ làm cho ông ta phải thấp thỏm lo lắng, tinh thần và thể xác lúc nào cũng căng thẳng.

"Nhưng mà vẫn chưa vạch trần được Bạch Tiểu Xuyên..." Cậu thấy hơi đáng tiếc.

Âu Dương Chấn Vũ phản ứng quá nhanh, phục vụ kia mới nói hai câu đã bị kéo đi.

Nếu nói thêm chút nữa, cậu muốn xem người có gương mặt giống mình kia có phải sẽ la hét nói mình chính là Âu Dương Chấn Vũ.

"Không sao, chuyện vẫn còn phần sau." Hàn Thiên Hữu nắm tay cậu, ngón tay thiếu niên thon dài, xương ngón tay rõ ràng, mỗi móng tay đều mượt mà hồng nhạt, đáng yêu cực kì.

Dường như hắn đã phát hiện ra được bảo bối, nắm trong tay nhéo nhéo thưởng thức như ở chốn không người.

Ảnh để Tưởng Thần và ảnh hậu ngồi yên lặng uống trà, bộ dáng khá lạnh nhạt giống như không để ý tới chuyện gì.

Mà Ôn Minh Thành thường xuyên liếc mắt nhìn cô gái mặt trang phục cung đình lộng lẫy, hiện tại đã ngồi xuống ghế nhưng vẫn không gỡ mũ xuống, cả bữa tiệc ít có cô gái nào ăn mặc khoa trương như vậy.

Lúc ngồi xuống thấy cô ấy cao hơn mấy cô gái khác khoảng nửa đầu, có cảm giác như hạc trong bầy gà.

Cô ta có vẻ hiểu rất rõ chuyện của Âu Dương Chấn Vũ, lúc ngồi xuống luôn nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Ảnh đế phát hiện dường như cô rất hận Âu Dương Chấn Vũ.

Mà chuyện khôi hài liên tiếp xảy ra cũng là do bạn thân phái người làm, mục đích để lấy lòng cô gái này... rốt cuột đây là ai?

Có ân oán với Âu Dương Chấn Vũ còn hiểu được, nhưng có thù hận với tên giả mạo kia, chẳng lẽ đây là con gái riêng của Âu Dương Chấn Vũ? Não ảnh để đột nhiên sáng suốt.

Nhớ lại lúc thấy gương mặt dưới mũ của cô gái và mặt của hàng giả kia, đột nhiên ảnh đế phát hiện ra một chuyện, dung mạo hai người họ thật sự rất giống.

Ngoại trừ màu da và màu mắt hơi khác biệt, nhìn qua hai người có vẻ không khác nhau lắm.

Ảnh đế nhớ lại, hình như bạn thân có nói cô gái này tên Tiểu Vũ, chẳng lẽ cô gái trước mặt này thật sự là nam!!!

Chính là Âu Dương Thiếu Vũ thật?!

"..."

Ảnh đế cảm thấy mình đã đoán ra được chân tướng, nhưng chuyện làm hắn không thể chấp nhận chính là...

Hàn Thiên Hữu có sở thích nữ trang play???

Hết chương 41. (19/10/2021)

Edit: Thỏ Cụp Tai