Thực khách tửu lầu bởi vì bị đuổi ra ngoài, có thể nói là giận không dám nói gì, nhưng mọi người đều biết, người xua đuổi bọn họ rất có địa vị, chính là từ trong kinh thành tới, lại là sủng phi của đương kim thánh thượng. Trong lòng tuy rằng là oán hận không thôi, ai cũng không có lá gan cùng người của quan phủ đối nghịch.
Một bộ phận thực khách oán hận vài câu, liền rời đi, đi tìm tửu lầu khác ăn cơm, còn một bộ phận vẫn đứng lại vây xem.
Những người này đều là xem náo nhiệt, còn có phần nhiều là muốn nhìn thấy bộ dáng của quý phi nương nương kia, trong lòng tò mò, một đám đều duỗi dài cổ, ai cũng muốn nhìn xem, lúc này người mới đi vào không lâu lắm, liền thấy đi ra ngoài.
"Di, sao lại thế này, không phải nói là nương nương muốn dùng bữa sao? Như thế nào nhanh như vậy đã đi ra?" Các thực khách nhón chân mong chờ khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, này cũng là quá nhanh đi, chẳng lẽ là cảm thấy đồ ăn bên trong không ngon... A, ta đã nhìn thấy rồi, ai, như thế nào mà lại che kín thế kia căn bản nhìn không thấy người a."
"Ta cũng không có nhìn thấy, bị một hàng cung nữ vây quanh, ai nha, các cung nữ đó đều không tồi, một đám nhìn non mịn có thể véo ra nước."
Quần chúng không rõ nguyên do nhiệt liệt ăn dưa, còn không có thể nhìn thấy vị quý phi kia, chiếc kiệu tinh sảo thật nhanh đã được nâng đi rồi.
Cứ như vậy vội vàng đến rồi vội vàng rời đi.
Các thực khách trong lòng nói thầm, này là Cửu Cung Cách tiếp đãi không chu đáo a, không thể đem quý phi nương nương lưu lại, này còn không phải là đắc tội với người sao, không biết tửu lầu này có thể mở thêm mấy ngày nữa. Còn không chờ các thực khách buồn bực lâu, liền nhìn thấy một lão bảo khác của tửu lầu, ban đầu là vị đồ tể gϊếŧ heo trong thị trấn, mà nay cũng Yến tiểu lão bản cùng nhau hợp tác mở tửu lâu. Khi đi ra, trên mặt y không có biểu tình gì, nhưng nhìn khí thế kia cũng có vài phần bộ dáng.
"Các vị thật xin lỗi, vừa mới bổn tiệm có xảy ra chút chuyện bất quá hiện tại đã xử lý tốt, các vị có thể yên tâm vào tiệm ăn cơm." Tư Trấn Khấu nói chuyện luôn trực tiếp.
Thẩm Trác ở một bên vỗ trán lắc đầu:"Đại nhân, nơi này giao cho ta là được, sau bếp còn phải vội, người đi giúp Yến Bạch Thu đi."
Tư Trấn Khấu cũng đang có ý này, lập tức gật đầu liên tục.
"Hảo, nơi này liền giao cho ngươi."
Thẩm Trác cho y cái ánh mắt yên tâm, ngay sau đó cười khanh khách, ngữ khí khách khí, mở miệng nói:"Các vị, các vị, thật sự xin lỗi a, vừa nãy thật đúng là đắc tội rất nhiều, hy vọng các vị đại nhân đại lượng, không cần để trong lòng, tửu lầu của chúng ta vẫn mở cửa như bình thường.... "
Có Thẩm Trác ăn nói khéo léo, sinh ý cũng được vãn hồi lại không ít, nhưng vẫn có một ít khách nhân không lôi kéo được trở lại, bởi vì có rất nhiều khách nhân bị đuổi ra ngoài, đều chỉ đang ăn được một nửa, tiền cũng không thu lại được, bởi vậy tổn thất cũng không ít, cũng may món phật khiêu tường tương đối quý, cũng kéo lại được một khoản.
Khách nhân lục tục kéo vào, Yến Bạch Thu ở sau bếp tâm trạng phập phồng không yên.
Một bên hắn xào rau, một bên phân tâm truy vấn:"Bọn họ thật sự sẽ không tới nữa chứ?" Đối với hết thảy sự việc trên lầu, với sự tình giáo huấn nữ nhân kia, Yến Bạch Thu hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn chỉ là một dân thường nhỏ nhoi, trước kia lá gan đặc biệt nhỏ, hiện tại thật vất vả lá gan nở to ra một chút, có thể cùng người ngoài giao lưu, hôm nay đột nhiên ùa tới nhiều quan binh cùng thị vệ như vậy, một đám lại một đám hung thần ác sát, bên hông treo đao, đem Yến Bạch Thu dọa tới không nhẹ.
Tuy rằng hắn không có thét chói tai, nhưng suy nghĩ khẩn trương lại hoảng hốt, rõ ràng là bị dọa sợ.
Tư Trấn Khấu lại một lần nữa chủ trương đứng bếp, bởi vì việc này là do mình liên lụy tới Yến Bạch Thu mới có thể như vậy, nhất thời dâng lên áy náy cùng tự trách.
"Sẽ không lại đến, việc này ta cùng Thẩm Trác đã giải quyết tốt." Nữ nhân này sẽ không đến nữa, nhưng qua một đoạn thời gian sẽ có những lão nhân quan lại tới đây, Tư Trấn Khấu cảm thấy việc này vẫn nên cùng Yến Bạch Thu nói qua một tiếng, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì nữa.
Bất quá, hiện tại không phải là thời điểm tốt.
Yến Bạch Thu vẫn như cũ có chút thất thần.
Tư Trấn Khấu thật bất đắc dĩ, không biết có phải hay không bởi vì nguyên nhân là khách nhân bị đuổi giữa chừng, sinh ý của tửu lâu hôm nay rõ ràng không tốt bằng những hôm trước, bởi vì trong lòng mỗi người đều nhớ tới chuyện này.
Tửu lầu sớm đóng cửa, giống như những ngày trước, Tư Trấn Khấu đưa Yến Bạch Thu về nhà, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh đối với Tư Trấn Khấu muốn nói lại thôi, rất nhiều lần muốn nói chuyện, cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì lại không có nói tiếp.
Một hồi về tới nhà, nhóm lên mấy ánh đèn dầu, trong phòng tức khắc sáng sủa lên.
Tư Trấn Khấu cũng thực tâm, lập tức liền nhận sai, thái độ thập phần thành khẩn.
"Bá phụ bá mẫu, chuyện hôm nay là do ta giải quyết không chu toàn, khiến cho hai lão nhân các ngươi bị sợ, bất quá Tư Trấn Khấu ta bảo đảm, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra một lần nữa."
Liễu Thanh Mai thật sâu liếc mắt nhìn Tư Trấn Khấu một cái, nàng ban đầu phi thường xem trọng Tư Trấn Khấu, nhưng hiện tại nhìn tới Tư Trấn Khấu lại cực kỳ phức tạp.
Nàng thở dài một hơi:"Trấn Khấu a, việc này cũng không trách ngươi, chỉ là, chỉ là.. Bất quá, người nọ đến tửu lâu chúng ta rốt cuộc là tới làm gì?"
Tư Trấn Khấu cũng không có giấu giếm, liền đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại, thậm chí đem cả mục đích mà nữ nhân kia đến đây kể lại, lúc này lại đến phiên hai lão nhân nửa ngày cũng không nói lên lời.
Tư Trấn Khấu giờ khắc này giống như là đang chờ đợi phán xét, gian nan chờ đợi.
Yến Bạch Thu cầm lấy cánh tay Tư Trấn Khấu, biểu lộ quyết tâm cùng lập trường muốn ở bên Trấn Khấu... "Cha, nương, việc này Khấu ca đã sớm nói cùng ta, ta cũng đã biết."
Hắn cũng biết việc này thoạt nhìn không có não lắm, nhưng thật vất vả hắn mới tìm được một người đối tốt với mình, lại còn là toàn tâm toàn ý, không để ý tới dung mạo hắn, Yến Bạch Thu làm sao nỡ buông tay.
"Cha, nương, các ngươi cũng thấy được, mấy ngày nay Tư đại ca chiếu cố ta như thế nào, hơn nữa... Tư đại ca là người duy nhất không chê ta béo, ghét bỏ ta xấu xí, các ngươi thử nghĩ xem, ở huyện Thái Hòa này làm sao tìm được một người tốt giống như Tư đại ca? Có thể mỗi ngày được ở bên Tư đại ca, ta đều cảm thấy thật mỹ mãn." Yến Bạch Thu gắt gao kéo cánh tay Tư Trấn Khấu.
Nội tâm Tư Trấn Khấu cảm động, không khỏi rầu rĩ nhìn về phía Yến Bạch Thu thấy tiểu mập mạp nhà mình một bộ dáng kích động, không khỏi duỗi tay cầm lấy tay đối phương.
"Hơn nữa, Tư đại ca thật sự rất tốt, rất tốt."
Liễu Thanh Mai không khỏi thở dài một hơi.
Con trai của nàng nàng biết, là loại người cố chấp, một khi đã nhận định, dù kéo nhau thế nào cũng không quay đầu lại.
Nàng nhìn về phía Tư Trấn Khấu, thấy người này tuy rằng lạnh mặt, nhưng trong ánh mắt đều là hài tử của nàng mang theo tôn trọng cùng kính ý.
"Vậy ngày sau những người kia tới, ngươi thật sự muốn đi chiến trường?" Liễu Thanh Mai lại bắt đầu lo lắng.
Tư Trấn Khấu cũng không giấu giếm, trực tiếp gật đầu:"Đúng vậy, việc này dù ta muốn trốn cũng không được, đặc biệt là chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta khẳng định chạy cũng không thoát."
Yến Bạch Sinh nghe được lời này, lại là một trận răng đau.
Liễu Thanh Mai cảm thấy nước mắt của mình đều sắp rơi xuống, nàng rất muốn lớn tiếng nói:"Ngươi đi chiến trường, nhi tử ta đây nên làm sao bây giờ a? Nếu là ngươi chết, nhi tử ta lại không phải lẻ loi một mình?"
Nhưng những lời này, nàng thế nào cũng không thốt ra được, bởi vì nàng nhìn tới ánh mắt kiên định của nhi tử mình, ỷ lại cùng tín nhiệm Tư Trấn Khấu như vậy, một lòng đều để ở trên người đối phương.
Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
".... Cầu Cầu, việc này ra cùng cha ngươi đều mặc kệ chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi." Thời điểm Liễu Thanh Mai nói những lời này, tâm can giống như bị dao cắt.
Tư Trấn Khấu cùng Yến Bạch Thu nghe vậy, không khỏi đồng thời vui vẻ, tựa hồ như không dự đoán được mọi việc sẽ thuận lợi tới vậy, hai người đều vui mừng cảm tạ song thân.
"Cảm tạ bá phụ bá mẫu, ta nhất định sẽ đối tốt với Cầu Cầu."
Giải quyết xong chuyện này, hai lão nhân tựa hồ cũng cảm thấy mệt mỏi, chuẩn bị nấu chút nước ấm tẩy rửa, mà Yến Bạch Tuyết vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh lại đứng lên.
Liễu Thanh Mai chú ý tới khuê nữ của mình tựa hồ có chuyện gì muốn nói, gương mặt kia hồng hồng, đôi mắt vẫn luôn quay tròn đổi tới đổi lui.
"Tiểu Tuyết, đã trễ thế này, ngươi còn có chuyện gì sao?" Suốt thời gian này vẫn luôn làm việc ở tửu lầu, hai lão nhân bận rộn trong, ngoài, trên người Yến Bạch Tuyết phát sinh chuyện gì họ cũng có biết một chút, nghe bọn tiểu nhị trong tửu lâu nói, trong trấn tựa hồ có một công tử trẻ tuổi theo đuổi Yến Bạch Tuyết.
Liễu Thanh Mai nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Yến Bạch Tuyết, trong lòng có vài phần suy đoán, nhưng lại giả vờ là không hiểu.
Yến Bạch Tuyết nguyên bản muốn kéo dài chuyện này thêm một thời gian rồi hãy nói, nhưng nhìn quan hệ Tư đại ca cùng ca ca thật tốt, tình cảm một ngày so với một ngày càng tốt hơn, nàng cũng thập phần vui vẻ trong lòng, bên cạnh đó cũng có chút mong đợi, cũng có thể có người đối với nàng tốt như vậy.
Hơn nữa cha mẹ thật thông tình đạt lý, phàm là người đối với huynh muội bọn họ tốt, cha mẹ đều sẽ đồng ý, nhìn thấy Tư đại ca như vậy, dù cha mẹ có chút hà khắc cũng không nháy mắt lấy một cái liền đồng ý. (Hà khắc ở đây không phải là cay nghiệt mà là sợ con mình khổ sở thôi nha)
Kia, vậy chuyện của nàng, nếu nói ra, hẳn là cha mẹ sẽ đồng ý.
Tưởng tượng đến vị kia của mình, Yến Bạch Tuyết trong lòng chảy ra từng đợt ngọt ngào, vui mừng không thôi, hận không thể hiện tại liền đem người kéo tới đây, để cha mẹ hảo hảo nhìn xem.
"Nương, ta không phải cùng ngươi nói chuyện này sao, cái kia, cái kia chính là gần đây trong trấn có một công tử Lý gia, ta cùng hắn đã có một đoạn thời gian quen biết, cảm thấy hắn là một người không tệ lắm, hắn nói tính toán thêm chút thời gian liền tới nhà ta cầu hôn, nương, ngươi xem việc này..." (mun bị lật thuyền rồi, bữa trước chèo mãi Bạch Tuyết với Thẩm Trác 😁😁)
Gương mặt tiểu cô nương hồng hồng, chờ đợi nhìn Liễu Thanh Mai.