Gương mặt nữ nhân xưng vù, khóe miệng còn mang theo tơ máu, thảm hại không thôi, nghe được tiếng la của nô tỳ bên ngoài, đôi mắt tức khắc sáng ngời, vội vàng muốn kêu người tiến vào. Nàng là quý phi nương nương, lại mang theo không ít người tới đây, ở nơi này đều là người của nàng.
"A.... " Nàng vừa mới phát ra vài tiếng, cổ đã bị một bàn tay gắt gao nắm chặt, nàng trừng lớn đôi mắt, đầy mặt đều đều là sợ hãi.
Tư Trấn Khấu mặt vô biểu tình nhìn nàng, trong mắt đều là sát ý, một chút tình cảm ngày xưa cũng không hề có.
Nàng run rẩy chỉ tay, liều mạng muốn hô lớn lên, nhưng lực tay đang bóp cổ nàng kia càng thêm lực, nữ nhân chỉ cảm thấy yết hầu đau đến lợi hại, dường như cái cổ tùy thời có thể đứt gãy, hô hấp cũng càng thêm khó khăn, mặt đỏ lên, thẳng đến giờ phút này, nàng mới thật sự sợ hãi, nước mắt như mưa, trong mắt là khẩn cầu và sợ hãi.
Đến tận bây giờ, nàng mới chân chính biết đến sợ hãi.
Nàng không muốn chết, không muốn chết, chỉ muốn sống sót, dưới tình huống thiếu oxy trầm trọng, ý thức nàng dần dần trôi đi, trong đầu cũng chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ này.
Nàng không muốn chết....
Cảm giác hít thở không thông tăng thêm, nữ nhân rất nhanh sẽ không còn ý thức, ánh mắt nàng tan rã, khuôn mặt trướng đỏ, lúc này nàng liền nghe thấy âm thanh quen thuộc nói bên tai nàng, âm thanh quen thuộc như vậy, nhưng giờ khắc này lại khủng b0 đến vậy.
"Tư Hiền Tuệ, có tin hay không hiện tại ta liền bóp nát cổ ngươi? Ngươi có biết, phàm là người Tư gia, không ai không muốn lấy mạng ngươi?"
Thanh âm lạnh lẽo quanh quẩn bên tai, nữ nhân choáng váng lại một lần nữa khôi phục thần trí.
Muốn mạng nàng?
Không, sao có thể, Tư gia sẽ không, bọn họ còn muốn dựa vào vị quý phi nương nương này đây, như thế nào sẽ muốn mạng nàng?
Nàng lắc đầu, muốn phủ quyết, đáng tiếc cổ bị gắt gao bóp chặt, nàng giống như một con vịt mặc người xách cổ, chân không chạm đất, thập phần thống khổ.
Tại thời điểm nàng sắp tắc thở, cái tay chế trụ cổ nàng mới lại buông lỏng ra, nữ nhân lúc này mới chật vật đứng dậy muốn chạy ra, nhưng nàng vừa đứng dậy, đã bị một cú đá vào góc nhà, một đá này không nhẹ, nữ nhân đau đến nước mắt như mưa.
Nàng lùi về sau, tận lực muốn tránh xa Tư Trấn Khấu càng xa càng tốt.
"Buổi sáng hôm nay ta đã cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi lại cố tình không nghe, bây giờ lại chạy tới đây làm kiêu, còn muốn lôi kéo ta nhân vi sở dục, Tư Hiền Tuệ, ngươi ở kinh thành mấy năm, đầu óc không có thông minh lên, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn độc ác thế nhưng tiến bộ không ít a."
"Ngươi thật sự sẽ cho rằng ta sẽ cố kỵ tình thân, không dám gϊếŧ ngươi sao?"
Nữ nhân lắc đầu, nàng thật sự không dám nữa.
Bị vả mặt, còn bị đá, bị bóp chặt yết hầu, ở trong tử vong loanh quanh hồi lâu, thật sự đã đem nữ nhân tự cao tự đại dọa hỏng.
Tư Trấn Khấu từng bước từng bước đi đến gần vị tỷ tỷ ngày xưa.
Từ Hiền Tuệ, cái tên đã từng quen thuộc cỡ nào, phủ tướng quân cũng không bởi vì là gia đình quyền quý giàu có mà nạp nhiều thϊếp, tướng quân chỉ cưới một vị thê tử, con cái trong nhà cũng coi như hào thuận, toàn gia cũng không có cảnh huynh đệ tranh giành gia sản. Trước đây, Từ Hiền Tuệ ở trong nhà điêu ngoa tùy hứng, làm xằng làm bậy, nhưng là người một nhà, mọi người đều nhắm mắt cho qua, nhưng những thân tình đó sẽ không bao giờ còn có thể trở lại nữa.
"Hiện tại, dù ta có gϊếŧ ngươi, vứt ra ngoài, cũng không có ai dám làm gì ta." Tư Trấn Khấu không hề sợ hãi nói.
Nữ nhân lấy đôi tay che chắn cái cổ đang đau đớn của mình, nghe xong câu máu lạnh vô tình này đôi mắt kinh sợ trừng lớn, nàng hoảng sợ hét lên, đáng tiếc yết hầu đau muốn chết, chỉ thở thôi cũng đau, hận ngay sau đó không thể chết đi.
Xong rồi, xong rồi, một thanh âm nàng cũng không phát ra.
Nàng thấy Tư Trấn Khấu không sợ hãi chút nào, còn tiếp tục đi lên phía trước, điều này khiến nàng càng thêm sợ hãi. Nàng múa may cái tay, hi vọng ác ma này mau chóng rời đi.
"Ta biết lần này ngươi tới huyện Thái Hòa này là có ý đồ gì, trước khi ngươi xuất phát ta đã nhận được tin tức." Tư Trấn Khấu lạnh mặt tiếp tục nói.
Nữ nhân kinh hoảng, tựa hồ có chút không tin, nhưng sau đó không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình hiu quạnh không thôi.
"Ngươi muốn ta một lần nữa đứng trên sa trường, việc này ta sẽ không đồng ý, trước đây hoàng đế chỉ hận không thể gi3t ch3t cả nhà Tư gia, Tư Hiền Tuệ, ngươi rốt cuộc muốn Tư gia tuyệt tử tuyệt tôn ngươi mới bằng lòng hả dạ?"
"Ngươi là người Tư gia, không giúp đỡ cũng liền thôi, còn bỏ đá xuống giếng, loại việc này ngươi cũng đã làm ra, mà nay ta đã ở ẩn nơi thôn núi hoang dã, lại bị ngươi liên lụy tới, trên dưới Tư gia ngoài ta ra đều đã chết trận trên sa trường, Tư Hiền Tuệ, đầu óc ngươi đến cùng là bị lừa đá, hay đến cùng ngươi vẫn là một con bạch nhãn lang."
Nữ nhân trầm mặc cúi đầu.
Trong lòng lại là nhạo báng.
Nàng không còn là người Tư gia, như thế nào còn tâm tư đi an ủi người Tư gia, nàng nghe Tư Trấn Khấu nói những lời này mà buồn cười muốn chết. Bất quá bởi vì mới bị Tư Trấn Khấu đánh, lá gan đã nhỏ đi không ít, mặc dù trong lòng không phục, cũng chỉ có thể nghẹn lại không dám phát tác.
Tư Hiền Tuệ.
Tên này của nàng đã lâu rồi không có nghe qua.
Ngày trước khi ở trong phủ tướng quân, có vài thời điểm cha mẹ sẽ gọi một, hai lần, đại bộ phận đều gọi là tỷ tỷ, Tuệ Nhi. Sau khi gả chồng, đầu tiên là Vương phi, theo sau là Quý Phi, thân phận dần dần cao lên, xưng hô cũng không còn giống nhau, không còn ai dám kêu tên nàng, khi tên này được gọi ra, nàng còn không cảm giác được là đang gọi mình.
Cái gọi là "con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi".
Tư Hiền Tuệ cũng cảm thấy như vậy.
Nàng không nghĩ sẽ cùng Tư gia có bất kỳ mối quan hệ gì bởi vì nàng luôn nghe người khác nói "Oa, ngươi xuất thân từ phủ tướng quân a, tương lai nhất định phải gả cho hoàng thượng. Tư Hiền Tuệ cũng cảm thấy như vậy, mà đại bộ phận mọi người đều nói "ngươi là người phủ tướng quân, sau này hoàng đế đăng cơ, nhất định sẽ lấy phủ tướng quân ra chút giận, ngươi thân là người phủ tướng quân, nhất định hoàng đế đối với ngươi sẽ có chút kiêng kị, bởi vì hoàng đế cũng có người thân tín của bản thân, mà phủ tướng quân nắm giữ quân quyền, nắm giữ quyền sinh sát của trăm vạn đại quân, hoàng đế như thế nào sẽ yên tâm khi giao binh quyền cho một ngoại nhân, ngươi xuất thân từ phủ tướng quân, dù hoàng đế đối với ngươi có tình ý cũng phải kiêng kỵ ba phần." Các loại thanh âm quá nhiều, nguyên bản Tư Hiền Tuệ đối với Tư gia không có mấy cảm tình, nàng trời sinh kiều quý, lại là thiên chi kiều nữ, từ nhỏ đã được bồi dưỡng tỉ mỉ, từ nhỏ đến lớn, nghe được nhiều nhất chính là câu "tương lai sẽ là người hoàng thất", chính nàng cũng cảm thấy mình nên là như vậy. Cho nên khi phủ tướng quân vừa xảy ra chuyện, nàng không những không có cảm giác được bất kỳ thương tâm lo lắng nào, ngược lại còn thật cao hứng, ngầm thu mua không ít người, đi theo chèn ép tướng quân phủ.
Nếu không có những người này, nàng sẽ không phải cố kỵ miệng lưỡi người đời, không sợ bị hoàng đế cố kỵ?
Tư Hiền Tuệ không cho là đúng, đối với Tư Trấn Khấu không chết hận đến thấu xương, nàng đem nguyên nhân chính mình không được sủng ái đẩy đến nhân tố bên ngoài, căn bản không có nghĩ tới, đế vương mới là bậc vô tình. Hậu cung 3000 giai nhân, mỗi năm đều nạp vào không ít mỹ nhân, đế vương sủng hạnh, có mới quên cũ, nếu muốn nhìn thấy tình yêu của đế vương, bất quá chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Tư Trấn Khấu nghiễm nhiên đã nhìn thấy tia khinh thường trong đáy mắt ả, thật sâu minh bạch người này đã hết thuốc chữa, vọng tưởng muốn dùng vài câu ngôn ngữ tới thuyết phục là không có khả năng.
Tư Trấn Khấu cũng dứt khoát, trực tiếp không cùng người này vòng vo nữa.
"Ngươi muốn ta ra chiến trường cứu hoàng đế, chuyện này là không có khả năng, ta khuyên ngươi vẫn là trực tiếp rời khỏi huyện Thái Hòa, nếu tâm tình ta không tốt, trực tiếp liền bẻ gãy cổ ngươi!"
Nữ nhân sợ tới mức cả người run lên, nàng biết lúc này Tư Trấn Khấu không có nói đùa, sợ tới mức run thành một đoàn.
"Nơi này là tửu lầu của bạn lữ và nhạc phụ nhạc mẫu của ta, ngươi còn dám tới đây gây sự, ta liền chém đứt một tay và một chân của ngươi, để cho ngươi biết đâu là nơi ngươi nên tới và đâu là nơi ngươi không nên tới."
Nữ nhân sợ tới mức mặt không còn chút máu, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tư Trấn Khấu liên tục nhìn tới tay mình, càng run tới lợi hại.
Lúc này, cửa nhã gian lại một lần nữa được mở ra.
Nữ nhân nghe thấy tiếng mở cửa, sợ hãi tạm thời được ép xuống, trong lòng nhảy ra một tia hi vọng.
Ha ha, chỉ cần là nô tỳ và thị vệ của nàng vào được, nàng sẽ không còn phải chịu sự tra tấn củ Tư Trấn Khấu.
Những người nàng mang theo bên người đều là tâm phúc, khi nhìn thấy nàng bị thương như vậy, khẳng định sẽ liều mạng báo thù cho nàng.
Đến lúc đó, nhất định nàng phải đem Tư Trấn Khấu ngũ mã phanh thây, bằm thây vạn đoạn, còn muốn đem toàn bộ người trong tửu lầu gi3t ch3t hết, ph4t tiết lửa hận trong lòng nàng.
Những tiện dân đó, đáng chết vạn lần!
Gi3t ch3t hết thảy mới là kết cục tốt đẹp nhất, tưởng tượng như vậy, trên mặt nữ nhân hiện lên từng đợt hưng phấn vặn vẹo, trong đôi mắt hạnh lập lòe quang mang hung ác, khi lần nữa nhìn về phía Tư Trấn Khấu, đã không còn sợ hãi như vừa rồi.
Tư Trấn Khấu đạm mạc liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, trong lòng chỉ lạnh lùng mà cười, cũng không để ả vào mắt. Sau đó y nhìn thoáng qua người vừa tiến vào, ý bảo Thẩm Trác lại đây.
Người tới đúng là Thẩm Trác, nguyên lai khi các quan sai đó tới đây, còn mang theo không ít thị vệ, Thẩm Trác cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, nhanh chóng quyết định, cái gì cũng không quản, trấn an tốt một nhà Yến gia, khiến họ tạm thời không nóng nảy, sau đó sắp xếp nhà họ Yến, rồi liền tới đây.
Thẩm Trác chỉ cần nhìn thoáng qua, liền đại khái đoán được mọi việc, khi nhìn thấy khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ của nữ nhân kia, miệng không thể nói, cổ còn tím lên, trừng lớn đôi mắt, khi nhìn thấy hắn là người tiến vào, một bộ dáng không thể tin được, suy sụp lùi lại vài bước, trong lòng minh bạch vài phần.
Xem ra không cần chờ hắn, đại nhân đã dùng thủ đoạn của chính mình giáo huấn nữ nhân không biết trời cao đất dày này.
Thật là, đại nhân vẫn cứ trước sau như một đơn giản và thô bạo như vậy a, một chút cũng không có bộ dáng thương hoa tiếc ngọc, Thẩm Trác ở trong lòng bày rô bộ dáng vô cùng đau đớn.
Bất quá, nữ nhân này là muốn bị giáo huấn đây mà, hắn thấy nữ nhân này có trí nhớ ngắn, còn muốn lăn lộn ra gợn sóng gì.
Thẩm Trác tiến lên một bước, cười thập phần ôn hòa:"Đại nhân, việc này cứ giao cho ta đi."
Trong lòng Tư Trấn Khấu có chút nhụt chí, y cũng minh bạch biện pháp của mình chỉ là nhất thời, việc này vẫn lên để cho Thẩm Trác xử lý thì tương đối tốt hơn.
Tư Trấn Khấu gật gật đầu:"Hảo, vậy ngươi tới đi."
Tư Hiền Tuệ nhìn Thẩm Trác từng bước từng bước đi tới chỗ mình, không biết tại sao lại có cảm giác cổ càng đau tới lợi hại, cả người rét run.
Người này nhìn bề ngoài giống như thư sinh, một bộ dáng thanh tú, mang theo một tia tươi cười, thoạt nhìn rất khiến người ta yêu thích, khi cười lên như tắm mình trong gió xuân, nhưng giờ phút này Tư Hiền Tuệ lại cảm thấy vạn phần đáng sợ.
So với Tư Trấn Khấu vừa nãy tra tấn nàng còn đáng sợ hơn.
Nàng hoảng sợ bất an, muốn lui lại, nhưng đã giáp vào tường, không còn đường lui nữa, nữ nhân giống như thấy được lệ quỷ quấn thân, gương mặt vặn vẹo, khua khua tay, muốn đem Thẩm Trác đuổi ra ngoài.
Thẩm Trác không nóng không vội, từ trong tay áo móc ra một cái bình nhỏ, đổ ra mấy viên, một phen nhét vào trong miệng nữ nhân. Nữ nhân liều chết không chịu, nàng cảm giác được thuốc này không phải là thứ gì tốt, kiên quyết không ăn.
Thẩm Trác làm sao chịu để nàng như nguyện, dùng sức cạy miệng nàng, đút thuốc trong tay vào, vuốt yết hầu nàng cho thuốc trôi xuống.
Tư Hiền Tuệ suy sụp ngồi trên nền đất, ánh mắt trống rỗng, tâm như tro tàn.
Thẩm Trác cười nhẹ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân một thân quần áo hỗn độn nói:"Nương nương, mùi vị của dược này dễ chịu chứ?"
"Đan dược này a, chính là điều chế tỉ mỉ dành cho ngươi, sau khi dược phát tác, mới ban đầu trên mặt nổi mấy chấm đen, sau đó lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn, một tấc lại một tấc, đau đớn không thôi, cho dù là Phật Tổ Như Lai hay là Quan Âm Bồ Tát cũng vô pháp cứu ngươi..." Thẩm Trác thanh âm cực nhẹ, đồng thời còn mang theo một tia ý vị mơ hồ, khi nghe khiến da đầu người ta tê dại, không rét mà run.
Nữ nhân kinh hách che bụng, sợ hãi lại kinh hách, tựa hồ nghiệm chứng cho lời Thẩm Trác nói, nàng cảm giác bụng thật sự bắt đầu đau, không khỏi sắc mặt trắng bệch.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Nàng thật sự không muốn chết a, nàng còn muốn tiếp tục làm quý phi, vì cái gì tự dưng chạy tới nơi quý quái chết tiệt này, còn gặp phải những người này?!
Nàng hối hận, thực sự hối hận, nàng không nên tin vào những lời của mấy người đó, nàng không nên tham lam như vậy, không nên tới nơi này.
Đáng tiếc không có thuốc hối hận, nữ nhân hoang mang rối loạn, vài lần muốn nói chuyện, chính là yết hầu đau đến lợi hại, cằm lại bị người ta tháo khớp, mặc dù muốn nói cũng không có năng lực để nói.
Không thể biện giải vì chính mình, cũng vô pháp cầu xin, lòng nóng như lửa đốt, nàng một chút cũng không muốn chết a, tại thời điểm sắp cận kề cái chết, tựa hồ đầu óc nữ nhân cũng có chút linh hoạt, nàng cực kỳ dứt khoát, nghĩ đến nói như rồng leo, làm như mèo mửa, dù tâm cao khí ngạo đến đâu, nàng vẫn dứt khoát quỳ xuống trước mặt Thẩm Trác, còn không ngừng dập đầu, rồi lại chỉ vào mình, xua xua tay, ý bảo chính mình thật sự không muốn chết.
Trong mắt nữ nhân tràn ngập khẩn cầu cùng hy vọng.
Thẩm Trác nhìn tất cả vào trong mắt, bất động thanh sắc nói:"Ngươi đây là không muốn chết đúng không?"
Nữ nhân liều mạng gật đầu, nàng thật sự không muốn chết a. Nàng còn muốn tiếp tục làm Quý Phi của đương kim hoàng thượng.
Thẩm Trác nâng quai hàm, như là tự hỏi cái gì:"Muốn ta cứu ngươi cũng không phải là không thể, bất quá, ngươi tới nơi này chính là quấy phá đại nhân nhà ta không nói, còn đem sinh ý nhà phu nhân ta phá hỏng không còn một mảnh, những cái đó không nói, ngươi còn muốn đại nhân nhà ta ra chiến trường chịu chết, ngươi cảm thấy ta nên dễ dàng tha cho ngươi như vậy?"
Nữ nhân ngây ngẩn cả người.
Sự tình như thế nào lại biến thành cái dạng này?
Nhưng hiện tại dù nàng có muốn vì mì hà biện giải vài câu cũng không thể, chỉ có thể dập đầu, tạm thời giữ lại được cái mạng nhỏ của mình, mặt khác chỉ có thể đợi tới khi xoay người mới có thể hành động.
Mắt thấy nữ nhân sắp dập đầu đến vỡ đầu chảy máu, Thẩm Trác lúc này mới ngăn cản đối phương.
"Hảo, cứu ngươi cũng không phải là không thể, bất quá, ta cũng có một điều kiện, đây là thuốc giải do ta điều chế, trong đây có hai mươi viên, mỗi tháng dùng một viên, cũng đủ cho ngươi dùng hơn một năm, sau khi ngươi dùng hết, ta sẽ tự có cách đưa thuốc giải cho ngươi." Chỉ thấy Thẩm Trác cười tủm tỉm, trên mặt treo nụ cười như tắm gió xuân, từ trong tay áo lần nữa móc ra một cái bình trắng nhỏ.
Nữ nhân vươn tay, run rẩy tiếp nhận bình trắng nhỏ kia, mau chóng mở nắp bình lấy ra một viên đan dược nho nhỏ, giống như đậu nành, đen như mực, hương vị cũng không khó ngửi, chính là khi nuốt vào có chút kỳ quái. Sau khi nữ nhân nuốt xong đan dược, đợi một chút, tựa hồ có chút cảm giác bụng không còn đau nữa.
Xem ra thứ này xác thật là giải dược.
Nữ nhân trong bụng một trận mừng như điên, hai người này thật là đầu đất a, hiện tại nàng đã có giải dược, còn sợ hãi hai người này nữa sao?
Không đúng, từ từ, nữ nhân lúc này mới nhớ tới, bên trong bình nhỏ này chỉ có 20 viên, tên mặt thư sinh này còn nói, mỗi tháng một viên...
Mỗi tháng một viên, về sau ăn xong, lại đưa tới tay nàng.
Sét đánh giữa trời quang, mây đen tráo đỉnh, nữ nhân lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, tâm như tro tàn.
Thẩm Trác vẫn cười nhẹ như cũ, nhìn khuôn mặt Tư Hiền Tuệ thay đổi sắc màu luân phiên, không ngừng biến ảo, cảm thấy phá lệ buồn cười.
Người này vốn dĩ bệnh đa nghi rất trầm trọng, không cần hắn nói gì thêm nữa, người này đã sợ tới mức hoang mang.
"Quý Phi nương nương, ngươi ngày sau cố gắng kiềm chế, đừng lại đến địa phương nhỏ như thế này phiền toái chúng ta."
"Còn thỉnh quý phi nương nương trong lòng tự minh bạch, một khi một việc đã xuống tay, ngươi chọc ta không vui, vậy dược này ngươi cũng đừng mong lấy được." Thẩm Trác gằn từng chữ một, đem những câu nói nói rất là chậm.
Vươn tay, ý bảo nữ nhân tự mình rời đi.
Nữ nhân ngơ ngác đứng dậy, ánh mắt mờ mịt, trống rỗng, nhưng dưới tay tao to rộng kia, đôi bàn tay được tô móng đỏ gắt gao nắm chặt bình trắng màu đỏ.
Đó là giải dược của nàng.
Nàng không thể ném được.
Giống như một con rối gỗ được giật dây, quý phu nhân cao quý trước đây giờ phút này tóc tai hỗn độn, đôi mắt đỏ lên, gương mặt sưng phù, thậm chí ngay cả quần áo cũng nhăn nheo đầy nếp uốn.
Nhưng mặc dù là như vậy, nàng vẫn đi ra ngoài. Nàng vừa ra ngoài, những người ở bên ngoài đều sợ ngây người.
Này, đây là ai a?
Nhưng khi thìn thấy cẩm y kia.... Các cung nữ đều cảm thấy mắt mình nhất định là mù rồi, này, này vẫn là quý Phi nương nương cao quý của bọn họ ư?
Mấy cung nữ cùng thị vệ còn muốn tiến lên nâng đỡ, dò hỏi lại bị quý phi nương nương ngăn trở, một đám người khi tới nhanh như chớp, khi đi cũng như gió.
Lưu lại một Cửu Cung Cách với những bộ bàn ghế trống trơn.
Bọn tiểu nhị trong tửu lầu kinh hồn chưa định, người nhà họ Yến lại sợ tới mức không xong, sợ đã xảy ra chuyện gì đó.
Giờ phút này, trong nhã gian kia cũng chỉ còn lưu lại Tư Trấn Khấu cùng Thẩm Trác.
Nhìn thấy nữ nhân kia thật sự đi rồi, Tư Trấn Khấu cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Rốt cuộc đã đem một cái ôn thần tiễn đi.
Bất quá..
"Ngươi từ nơi nào tìm thấy thuốc độc?" Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, y không tin Thẩm Trác trong một thời gian ngắn lại có thể tìm được thuốc hiệu quả như vậy.
Thẩm Trác cười ha ha, đem đồ vật bên trong lọ đổ ra, đây chính là dược vừa mới cấp nữ nhân mới ăn xong đi.
"Ngươi nhìn, đó là đồ Yến Bạch Thu vừa mới làm xong đó." Từng viên, từng viên lớn như đậu phộng, màu hồng, nhìn ra có vài phần quen thuộc.
"Đây là cái gì?" Tư Trấn Khấu tò mò nhìn, nhéo một cái ra xem, xoa xoa, mùi cay nồng.
"Ớt cay?" Tư Trấn Khấu có chút nghi ngờ nói.
Thẩm Trác hết sức vui mừng, cười đến không đứng lên nổi.
"Đúng vậy, đó chính là ớt cay, bất quá là tương ớt, cho thêm một chút bột mỳ bao bên ngoài thành viên, ta cũng đã hỏi qua Cầu Cầu nhà ngươi, chỉ cần ăn thứ này vào, đừng nói người đang có bệnh, mặc dù người có thân thể tốt khi ăn vào trong bụng cũng sẽ nổi lửa, khó chịu trong chốc lát." Thẩm Trác nhìn mấy viên còn thừa trong tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Viên này mùi cay rất nồng, dùng ớt khô chế thành tương, thứ này nghiêng về khẩu vị nặng, nhưng người thích ăn cay cũng không thể ăn nhiều a.
Tư Trấn Khấu gật đầu nói:"Vậy cái giải dược kia là chuyện gì?"
"Ha ha, giải dược? Cái này còn thú vị hơn, độc dược làm từ ớt cay, giải dược lại được làm từ một ít tro trộn với bột mỳ, thêm một chút gia vị cùng hải sản mài thành bột phấn, thứ này ăn vào sẽ không sao cả, cùng lắm là chỉ bị đau bụng thôi." Khi Thẩm Trác nói đến đây, trên mặt liền tỏa sáng rực rỡ, rất là hưng phấn.
Xem ra, trước đây, hắn có không ít biện pháp hố người khác.
Tư Trấn Khấu hiểu rõ.
Bất quá, trong lòng y vẫn có nghi vấn.
"Vậy ngươi nói mỗi tháng bụng nàng sẽ đau, trên mặt còn nổi mụn?" Ớt cay kia cũng chính là có tác dụng nhất thời, nữ nhân kia tính cách lại đa nghi, không chừng sẽ làm ra chuyện xấu gì đó.
Thẩm Trác thoạt nhìn như là đã có định liệu trước, không chút nào cuống quít, vững vàng nói:"Không vội, không vội, việc này ta đã suy xét qua, chính là vì tính nàng đa nghi ta mới để nàng uống thuốc a, người bình thường uống dược chưa chắc đã linh nghiệm, nhưng trên người nàng lại linh nghiệm. Phàm là nữ nhân, một tháng sẽ có quỳ thủy (thứ của con gái ó) một lần, từ xưa đều là như thế, hơn nữa, một khi đã đến ngày này, mấy phụ nhân sẽ sắc mặt tái nhợt, trên mặt sẽ mọc mụn, đồng thời đau bụng quằn quại, đều là chuyện bình thường, cho nên ta cũng không phải vu khống, lại thêm người nọ có tính đa nghi, thích biến không thành có, cho dù không có bệnh cũng thành có bệnh, căn bản không cần lo lắng nàng biết hay không biết chuyện trúng độc này." Có lẽ, đối phương còn cảm thấy mình có thể đã trúng một loại độc nào đó cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Trác cười tủm tỉm.
Việc này, xem ra Yến Bạch Thu chính là có cống hiến lớn nhất.
Tư Trấn Khấu lúc này mới buông xuống lo lắng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Trác, đem cái ôn thần tiễn đi, cũng coi như là giải quyết mối họa lớn trong lòng y.
Y tuy rằng nói trên miệng như vậy, không để bụng gϊếŧ người, nhưng Tư Hiền Tuệ là người phương nào, là tỷ tỷ y, như thê nào hạ thủ được.
"Cảm ơn ngươi Thẩm Trác, hôm nay nếu không có ngươi, việc này thật đúng là không biết có thể thu tay lại như thế nào." Tuy rằng lấy bạo (vũ lực) trị bạo, có thể giải quyết cũng chỉ là nhất thời, dù có thể giải quyết chuyện này thì miệng người nọ vận còn đó.
Thẩm Trác lắc đầu:"Đại nhân, có thể trợ giúp ngươi, là bổn phận của ta, hơn nữa đối với ta mà nói, chuyện này cũng không đáng gì."
Hắn chính là không có ra chút lực nào a.
"Đại nhân, việc này tạm thời coi như đã xử lý, nhưng việc ngươi phải đi chiến trường ngươi cũng không thể thoát được, nữ nhân này cũng thật là đủ độc, khi đi gióng trống khua chiêng như vậy, người trong kinh thành đều đã biết được, các lão cáo già trong triều đình rồi cũng sẽ hướng tới ngươi, thỉnh ngươi xuất mã...." Thẩm Trác mặt mày ủ rũ, rất là ưu sầu.
Đối phó với quý phi nương nương thì dễ, nhưng đối phó với đám cáo già trong triều đình kia lại không có cách nào, quân thần hiếu đạo là luân lý, quốc gia đại sự, giống như là từng tầng núi lớn áp xuống.
Năm đó khi Tư gia xảy ra chuyện, các lão già có đều chọn làm rùa đen rụt đầu, không có một ai xuất lực, bây giờ giang sơn khó giữ, mới bắt đầu quay sang cầu người.
Một lũ cáo già, tiểu nhân, vô sỉ.
Thẩm Trác thoái mạ trong lòng, đối với những tên cáo già bất tử đó, lại một chút cũng không có cách nào.
Nếu ngươi thật sự đã chết thì không tính, nhưng hiện tại lại không chết, hơn nữa vẫn gánh trên lưng hai chữ "trung thần", triều đình sắp diệt vong, Tư Trấn Khấu làm sao có thể mặc kệ?
Không nói tới những vị đã chết của Tư gia, chỉ là một khi Tư Trấn Khấu không xuất hiện, dân chúng khắp thiên hạ mỗi người một miếng nước cũng đủ cho y chết chìm.
Con người đôi khi chính là vô sỉ như vậy!
Cũng khó trách Tư Trấn Khấu sẽ thống hận nữ nhân kia, đây hoàn toàn là đặt Tư Trấn Khấu lên lò nướng a.
Tư Trấn Khấu yên lặng trong chốc lát:"Chuyện này ta cũng sớm nghĩ tới, trận đánh này là không thể tránh khỏi, bất quá ta cũng sẽ không đi ngay, chờ mấy lão cáo già đó lại đây thỉnh ta đi cũng chưa muộn." Y có thể không để ý những thứ khác, chỉ riêng Yến Bạch Thu là y không yên lòng nhất, còn muốn bảo mấy cấp dưới chăm sóc hắn.
Khi biết được nữ nhân kia muốn tới đây, Tư Trấn Khấu đã đẩy nhanh tiến độ tán tỉnh Yến Bạch Thu, y muốn có một đoạn thời gian cuối cùng hảo hảo ở cùng với người mình thích, y sợ chuyến này vừa đi, liền không có cơ hội quay trở về.
Thẩm Trác trầm mặc hồi lâu.
"........... "
Hắn là quân sư của Tư Trấn Khấu, là thư đồng, cũng là sư gia, vì y bày mưu tính kế, nhưng cố tình việc này hắn lại không nghĩ ra đối sách.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhã gian là một không khí trầm trọng.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
".... Tư đại ca, các ngươi ở bên trong sao?" Thanh âm Yến Bạch Thu truyền tới.
Hai người lúc này mới đánh vỡ sự yên lặng, cùng nhau đi ra ngoài.
Nhìn thấy Yến Bạch Thu, trên mặt Tư Trấn Khấu lại hiện lên tươi cười, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những người đó muốn tới, vậy liền tới đi, những người đó đều không quản được việc của y, chỉ cần hiện tại y vẫn đi theo Cầu Cầu nhà mình, cùng Cầu Cầu ở bên nhau, như vậy trong lòng y đã vô vàn thỏa mãn.
"Cầu Cầu, khiến ngươi lo lắng rồi." Tư Trấn Khấu có chút áy náy nói, nếu không phải là bởi vì y, nữ nhân kia cũng sẽ không chạy tới đây nháo loạn, còn làm hại nhà họ Yến sợ hãi.
Yến Bạch Thu biết được quý phi nương nương kia đi rồi, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn tươi cười nhàn nhạt trên mặt Tư Trấn Khấu, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Không có việc gì, không có việc gì, ta không có lo lắng, Tư đại ca, ngươi không sao chứ, chuyện đó giải quyết xong rồi sao?" Yến Bạch Thu hỏi.
Tư Trấn Khấu biết hắn muốn hỏi về sự kiện kia, duỗi tay sờ sờ đầu hắn, xoa xoa mái tóc mềm mại, tâm tình sung sướиɠ không thôi.
"Ân, giải quyết xong rồi, nữ nhân kia sẽ không bao giờ đến nữa, sinh ý của tửu lâu vẫn có thể tiếp tục." Y lôi kéo tay Yến Bạch Thu đi xuống, Thẩm Trác đi phía sau bọn họ, thấy đại nhân không còn bộ dáng khẩn trương như ban đầu, trong lòng không tránh khỏi có chút biệt nữu.
Chẳng lẽ lần trước đại nhân mang theo tiểu mập mạp này ra ngoài, thật đúng là đã xảy ra chuyện gì?
Thật sự là nhìn không ra a!
Bất quá đại nhân đã nghẹn nhiều năm như vậy, nếu còn có thể tiếp tục chịu đựng, kia thật đúng là không có khả năng.
Lão nam nhân a, nghẹn không dậy nổi a.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh bị dọa sợ tới mức không nhẹ, nhìn Tư Trấn Khấu đang đi xuống, liền bước tới dò hỏi.
"Cái kia, Trấn Khấu a, này, việc này.... "
Tư Trấn Khấu rất là hổ thẹn nói:"Thật xin lỗi bá mẫu, làm người bị sợ hãi, việc này là ta không tốt, ngày khác ta sẽ hướng ngươi bồi tội. Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng, việc này ta đã xử lý xong, những người đó sẽ không bao giờ đến tửu lâu này nữa, chúng ta lại có thể tiếp tục mở lại sinh ý.".
Liễu Thanh Mai lúc này mới vỗ ngực, tuy rằng trong lòng có chút không thích, nhưng thái độ Trấn Khấu rất tốt, cũng xác thật là đem mọi chuyện xử lý rất tốt, nàng có muốn nói cũng không tìm ra nguyên do, mọi người lại tản ra, bắt đầu làm việc.
Sau khi khách nhân bị đuổi ra, có không ít người ở bên ngoài nhìn vào, thấy người đi rồi, còn thập phần hiếm lạ, nhưng thấy đám người kia có vẻ rất chật vật, lại cảm thấy một cảm giác rất là tuyệt.