Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 25: Mỹ phẩm

Tùy Ngộ từ Vân Nam trở về , gầy mất một vòng, cũng đen một vòng. Liễu Trác đau lòng vô cùng, vội vàng lôi kéo cô về nhà nuôi hai ngày mới bằng lòng thả cô về phòng.

Không chỉ Liễu Trác, Du Minh cũng đau lòng, đau lòng đến nhờ người ở nước ngoài mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da trở về cho cô.

Tùy Ngộ bao lớn bao nhỏ trở lại ký túc xá , nằm ở trên sô pha không muốn động. Tống Hoài An giúp cô mở ra từng món một , càng mở sắc mặt càng khó cọi.

Tùy Ngộ từ trên sô pha lên chạy đến bên người anh, cả người ghé vào trên lưng anh “Anh sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?”

Tống Hoài An một bên gỡ ra nước thần tiên Du Minh cho cô , một bên cau mày, “Không, không có gì”

“Không, anh nhất định là có chuyện ” Tùy Ngộ đem đầu vùi ở sau cổ anh, hít một hơi thật sâu, “Mau nói, bằng không em cắn anh, cắn chết anh.” Nói xong liền hé miệng đặt ở chỗ cổ của anh.

Tống Hoài An cõng cô lên, đi vào phòng.

Tùy Ngộ nhìn bàn trang điểm một bàn mỹ phẩm dưỡng da, rất nhiều đều cùng dạng Du Minh mua .

Tùy Ngộ nhìn hình ảnh trong gương phản xạ ra , cau mày, vẻ mặt mâu thuẫn của Tống Hoài An, thật sự là nhịn không được, ghé vào trên lưng anh cười đến nước mắt chảy ào ào.

“Em còn cười. Này làm sao bây giờ, anh vừa mới đều gỡ hai bộ cái này, hơn nữa cái này là bộ ba.”

Tùy Ngộ nghiêng đầu ở trên mặt anh hung hăng hun hun, “Anh thật đáng yêu! Ha ha ha ha ha, anh mua lúc nào vậy, sao em không biết?”

“Mấy ngày nay, Triệu Khả Nhi ra nước ngoài đi công tác nên anh nhờ mua.”

“Sao anh vô duyên vô cớ nhớ tới mua những thứ này cho em vậy ” Tùy Ngộ siết chặt cổ anh, giả vờ tức giận, “A, có phải làm sai chuyện gì không?”

“Không có.” Tống Hoài An nhéo nhéo đùi cô, đem cô thả trên giường, “Lúc trước không phải em nói hâm mộ Trương Gia cho Triệu Khả Nhi quét sạch giỏ hàng sao?” Tống Hoài An móc di động ra, đem bài viết kia cho cô xem, tủi thân nói: “Di động em không có taobao, anh không có cách quét sạch, nên để cho Triệu Khả Nhi tùy tiện mua chút.”

Tùy Ngộ cũng quên vụ này, ôm di động, cười đến lăn lộn thỏa mãn trên giường, “Em khi đó chỉ tùy tiện nói một chút.”

“......”

“Hơn nữa chính em cũng không thế nào chú ý đến những thứ này .”

Tống Hoài An bị nghẹn đến mức một câu đều nói không nên lời.

Tùy Ngộ thấy Tống Hoài An bộ dáng trầm mặc, lại nhịn không được tới dỗ anh. Giống như bạch tuộc , hai tay hai chân trói chặt anh, hôn hôn khóe miệng anh, “Cảm ơn, em rất thích.”

“ Có thật không?”

“Thật sự!”

Mặt mày Tống Hoài An chuyển thành vui vẻ, đem cô đè ở dưới người hôn .

“Anh mua hết bao nhiêu tiền đó ”

“Anh cũng không biết, anh đưa cho cô ấy thẻ .”

Tùy Ngộ mặt đầy vạch đenn, “Lòng anh thật là lớn , Triệu Khả Nhi tiêu tiền phung phí như vậy mà anh cũng dám đưa thẻ cho cho Khả Nhi. Cô ấy khẳng định không chỉ mua mỹ phẩm dưỡng da đi!”

Quả nhiên, Tống Hoài An kéo tủ quần áo, một túi xách Dior kinh điển , còn có một quần áo ít thượng vàng hạ cám , cũng mặc kệ có thích hay không, chính là tóm được cái nào đắt thì mua.

Tùy Ngộ muốn nói không cần thiết, nhưng nhìn vẻ mặt Tống Hoài An cầu khen ngợi lại nói không nên lời khó nghe ,nói, “Em rất thích, cảm ơn.”

Nghỉ ngơi tốt , Tùy Ngộ mới gọi điện thoại cho Triệu Khả Nhi, nói cô ấy xài tiền bậy bạ.

“Ai nha, sư tỷ, chị yên tâm đi, sư huynh chính là tài năng xuất chúng trong giới luật pháp chúng ta, có rất nhiều người bỏ ra số tiền lớn mời anh ấy nhận vụ kiện. Chị cứ việc mua sắm, chị dù không làm việc, mỗi ngày mua mua mua, sư huynh cũng nuôi nổi chị. Chị yên tâm đi.”

“ Làm sao, hiện tại anh ấy lợi hại như vậy ?”

“Cũng không phải là, sư huynh là thiên phú dị bẩm, tham gia vào nhiệu vụ kiện, hơn nữa từng buổi đều thắng trận, ai không muốn tìm anh ấy chứ. Sư huynh chính là cao thủ trong tranh chấp kinh tế, người có thể có tranh chấp kinh tế đều là người nào? Kia khẳng định là giàu có đến đè chết người. Chị yên tâm đi. Mua 100 túi DIOR nữa cũng không vấn đề g.”

“ Được rồi được rồi, có tiền cũng không thể xài như vậy. Chính em cũng vậy, già đầu rồi, nên học quản lý tài sản.”

Nói chuyện vài câu rồi tắt máy. Tùy Ngộ ngồi ở trước máy tính nhịn không được nhớ tới lời Triệu Khả Nhi nói. Trong khoảng thời gian này cô cũng rất ít chú ý đến công việc Tống Hoài An , cũng rất ít chú ý thành tựu của anh, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm nhắc tới cũng qua loa cho qua. Tống Hoài An này trên cơ bản chỉ cần không hỏi, chính anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện công việc , thành công cũng tốt, thất bại cũng thế, thuận cảnh như vậy, nghịch cảnh cũng như vậy. Mà Tùy Ngộ, sau khi quay lại cô quả thật rất ít quan tâm công việc của anh, dẫu sao cô cũng không cho anh lời khuyên gì có thể giúp cho anh, cho nên trên cơ bản cũng không biết về chuyện công việc của Tống Hoài An

Không nhịn được, Tùy Ngộ ở công cụ tìm kiếm đánh ra ba chữ “Tống Hoài An” .

Trang web hiện lên nửa người Tống Hoài An , anh mặc tây trang, tay đút túi quần, vẻ mặt rất nghiêm túc, hai mắt nhìn phía trước, đó là một loại tự tin kiên định của Tống Hoài An.

Kinh nghiệm của anh trải qua không giống như những sao sáng, rất nhiều vụ kiện đều viết thật sự giản lược. Cô nhìn những bài viết đó, làm thế nào cũng không cách nào tưởng tượng ra Triệu Khả Nhi nói thiên phú dị bẩm, cô chỉ nhìn thấy Tống Hoài An ngồi ở trước bàn đọc sách, một ngọn đèn màu vàng, trên bàn sách để đầy đủ loại văn kiện, trên giá sách xếp đầy sách luật pháp giống như cục gạch vậy, trên trang sách dính đầy giấy ghi chú, giống như đi vào ký túc xá nho nhỏ trước đây anh đã từng đã làm như vậy.

Tống Hoài An cho rằng động tác của mình rất nhẹ, cho rằng Tùy Ngộ không biết anh buổi tối mỗi ngày ngủ vài giờ, thật ra thì cô đều biết, cô chỉ là không muốn nói. Tống Hoài An của cô mạnh như vậy , nền nỗ lực đều so người khác càng nỗ lực. Có lẽ Triệu Khả Nhi nói đúng, anh thiên phú dị bẩm, nhưng chỉ có cô nhìn sau lưng thiên tài, rốt cuộc giai đoạn đó cô đã từng cùng anh đi qua một đoạn.

Người khác cho là vì thiên phú dị bẩm, kỳ thật bên trong đều có dấu vết anh rất cố gắng .

Tuy rằng lúc học đại học Tống Hoài An không có ra sức học hai bằng, nhưng chính anh tự học tất cả chương trình học kinh tế . Người khác không biết, nhưng Tùy Ngộ biết, người đàn ông nhìn gọn gàng ngăn nắp vậy, kỳ thật sau lưng so với ai khác đều nỗ lực hơn. Anh mỗi một bước thành công đều là chính anh làm nên, mỗi một phần thành công anh đều có máu có nước mắt.

Lúc học đại học yêu xa, một Bắc Thành, một Hải Thành, mỗi ngày liên lạc công cụ chính là điện thoại .

Bọn họ giống như những đôi yêu nhau bình thường vậy, mỗi ngày video, giọng nói, giống như luôn có chuyện nói không hết, không chê phiền.

Nhưng ngày thường đi học thời gian hai người rất ít nói chuyện phiếm, buổi trưa, chụp đồ ăn gửi cho đối phương, tùy tiện trò chuyện hai câu, xong đều ở thư viện đến 11 giờ mới về rồi sau khi đi ra mới trò chuyện tiếp. Trò chuyện cũng không nhiều lắm, được một lúc, Tống Hoài An lại phải đọc sách, Tùy Ngộ không muốn tắt, liền cùng Tống Hoài An thương lượng, bảo anh mở ra video, cô không có việc gì ngắm anh cũng tốt rồi. Tống Hoài An cười cô ngốc, nhưng vẫn chiều theo ý cô. Hai người mỗi đêm mở video, làm chuyện riêng của mình.

Bọn họ lúc thi cấp bốn không để ý nhiều, căn bản khi thi cấp sáu, vì để an toàn nên trước thi một tháng, hai người mỗi ngày vào buổi tối dùng di động mở video, máy tính làm khả năng nghe, kiểm tra các bộ bài thi, xong rồi còn chữa cho nhau.

Cuối kỳ, cũng mở video ôn tập. Có lúc buổi tối Tùy Ngộ đọc sách sẽ buồn ngủ, Tống Hoài An liền sẽ tắt video để cô gọi điện thoại, để cô trở về ngủ.

Tùy Ngộ thích Tống Hoài An, luôn muốn thấy anh, cho nên chỉ cần có thời gian rảnh sẽ ngồi máy bay, ngồi tàu về Bắc Thành, đến đại học Tống Hoài An tìm anh. Thật ra thì khi đến đại học gặp mặt, nhưng trạng thái hai người cũng không khác bình thường cho lắm, đều học tập, không giống nhau chính là có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, không cần cách một cái màn hình.

Kỳ thật không giống những đôi yêu nhau khác như, bọn họ sẽ cố ý không đến trung tâm thành phố để ăn cơm, một là bởi vì mọi người đều người Bắc Thành , ngày thường được nghỉ hẹn hò cũng đã ăn hết quán ở đó, mà qua lại một chuyến ở trung tâm thành phố quá phiền toái, cũng lãng phí thời gian, cho nên bọn họ giống nhau đều lựa chọn quán gần trường để ăn, hoặc ra bên ngoài trường học đến phố ăn vặt ăn cái gì đó, sau đó lại về thư viện học . Nếu thư viện không có chỗ ngồi trống, bọn họ sẽ đến phòng học.

Cùng ở thư viện nhưng không giống nhau, ở phòng học không có yêu cầu nghiêm như ở thư viện , hai người ngồi ở cuối cùng của phòng học , Tống Hoài An có đôi khi sẽ để Tùy Ngộ kiểm tra kiến thức cho anh, nếu anh có thể nói hoàn toàn đúng Tùy Ngộ sẽ thừa dịp không có ai trộm hôn anh, hoa mỹ là-- khen thưởng. Kỳ thật Tống Hoài An vừa mới bắt đầu cũng rất hưởng thụ, nhưng sau đó anh phát hiện Tùy Ngộ hôn anh, chính anh cũng sẽ có một ít ý tưởng khác, càng tối muộn khả năng hiệu quả sẽ càng kém, bởi vậy anh đều tận lựa chọn ở thư viện học, chính là vì kiềm chế ý tưởng tà ác của mình.

Khi trở về khách sạn, anh vẫn luôn đang học.

Tùy Ngộ cũng không phải mỗi lần trở về Bắc Thành cũng ở khách sạn, có đôi khi cũng về nhà ở, về nhà thì Liễu Trác sẽ nấu rất nhiều món ăn ngon cho cô, còn có một ít đồ bổ, Tùy Ngộ đau lòng Tống Hoài An, cái gì đều lưu một phần cho anh, tóm lại Tùy Ngộ có, Tống Hoài An khẳng định không thể thiếu, thậm chí so Tùy Ngộ thì anh còn nhiều hơn. Sau đó mỗi lần trộm tìm các loại lý do mang đến cho anh.

Vừa mới bắt đầu yêu nhau khẩu vị Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An kỳ thật cũng không cùng, Tùy Ngộ thanh đạm, Tống Hoài An không thịt không vui, mấy năm qua ngược lại là đem khẩu vị hai người dưỡng thành nhất trí, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng khỏe mạnh.

Mới đầu Liễu Trác cũng hoài nghi Tùy Ngộ, Tùy Ngộ nói bừa mình phải đưa cơm cho một người bạn học.

Cuối tuần về nhà hai ngày, có thể đưa cơm cho Tống Hoài An mỗi ngày . Có đôi khi Tống Hoài An đi học không rảnh, để cho Đại Pháp tới đón cô, cô thấy ngại, sau đó dứt khoát đem một phần đưa cho Đại Phát, khiến Đại Phát cảm động đến sửng sốt , không nói hai lời đem Tống Hoài An ghi chú đổi thành “ Bạn trai nữ thần Tùy Ngộ nữ thần ”, địa vị lập tức thay đổi. Dỗ Tùy Ngộ vui vẻ, chỉ là sau lại bị Tống Hoài An phát hiện , cũng đem ghi chú của Đại Phát đổi thành “Vua nịnh hót của cô ấy”, cho tới bây giờ cũng không sửa lại.

Lúc đó Tống Hoài An ở trong ký túc xá 6 người, 5 đôi yêu nhau, ba cặp nơi khác, còn hai người khác đã chia tay từ năm nhất đại học và năm 2 đại học, mỗi người đều hâm mộ Tống Hoài An có bạn gái như Tùy Ngộ vậy , có thể vì anh mà Hải Thành chạy đến Bắc Thành liên tục, chớ đừng nhắc tới Đại Phát là cẩu độc thân, mỗi lần Tùy Ngộ tới gặp mặt, luôn ồn ào bảo Tùy Ngộ giới thiệu bạn gái cho, tiêu chuẩn chính như Tùy Ngộ vậy.

Tùy Ngộ thường thường ở trong kí túc xá của bọn họ bị nhắc tới, nhưng Tống Hoài An rất ít tham dự thảo luận, chính mình ngốc tại một bên kiếm tiền.

Đại Pháp hỏi anh làm thế nào mới có thể tìm được bạn gái giống như Tùy Ngộ , anh để cho Đại Pháp đi hỏi cô , câu trả lời Tùy Ngộ chính là, đầu tiên phải có nhan sắc.

Sau đó Tống Hoài An hỏi cô, có phải có nhan sắc là đủ rồi không.

Tùy Ngộ ôm cánh tay anh lắc lắc, cười thật ngọt ngào, làm Tống Hoài An nhớ tới kem.

Cô nói, không phải, đầu tiên phải là anh!

********