Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 22: Em trở về là tốt rồi

Đi được một đoạn ngắn, Tống Hoài An liền nhận được điện thoại Trương Gia , hỏi anh dỗ người thế nào.

Tống Hoài An tỏ vẻ bất lực, đành phải đem điện thoại đưa cho Tùy Ngộ, để cho Tùy Ngộ dạy Trưng Gia.

“ Tại sao lại cãi nhau?”

“Không biết, hôm nay cô ấy vừa trở về đã nổi giận, anh chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

“Anh có phải làm sai chuyện gì không?”

“Nào có ! Anh nào dám đắc tội với bà cô này chứ.”

“Vậy anh đi mua bó hoa, lại mua đồ ăn vặn chị ấy thích là tốt rồi, nói chuyện dễ nghe, dù sao nhận sai trước, ngàn sai vạn sai đều là anh sai. Nhưng chăc skhoong phải vô cơ gây rối đâu, chắc không có việc gì đâu.”

Tắt điện thoại, Tống Hoài An cười nói: “Vậy em có phải cũng dỗ như vậy?”

“Vậy anh muốn thửu một chút sao?”

“Không cần!” Tống Hoài An dắt tay cô để tới bên miệng, hôn lên mu bàn tay “Cái giá chúng ta cãi nhau quá lớn.”

Đúng vậy, quá lớn, giữa bọn họ duy nhất một lần cãi nhau đã tách ra 5 năm. Sớm biết rằng như vậy, anh sẽ sớm xin lỗi một chút, vô luận sai ở ai, vì cái gì sai,anh đều nói xin lỗi với em trước, sau đó trở lại bên người anh được không?

Chẳng qua là cuối cùng bọn họ không có .

Sai ở hai bên, một người không dỗ, một người không quay đầu lại.

Một trận cãi nhau chính là 5 năm, 5 năm dài đăng đẵng khổ sở.

Tùy Ngộ ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, nói: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp a!”

“ Gió cũng rất dịu dàng.”

Ánh trăng rất đẹp, gió cũng rất dịu dàng.

Anh yêu em.

Em cũng yêu anh.

Đi dạo xong thì hai người liền đi về.

Lúc về nhắn dc tin nhắn của Trương Gia , nói dỗ tốt lắm, nhưng ví tiền đau, sắp dọn sạch giỏ hàng mới hết giận.

Wechat Tùy Ngộ không thêm người nào, cũng không có gì chơi, liền cầm lấy điện thoại Tống Hoài An lướt vòng bạn bè. Thấy Triệu Khả Nhi than thở trên vòng bạn bè, nói hai vợ chồng sẽ không sống yên được, chỉ khi quét sạch giỏ xe mua sắm mới có thể nguôi giận. Phía dưới người bình luận nói bọn họ cứ phát cơm chó

Tùy Ngộ trong lúc nhất thời đã quên bản thân dùng điện thoại của Tống Hoài An, tưởng mình dùng số Wechat cũ, thuận tay ở dưới bình luận nói, hâm mộ.

Tống Hoài An rửa sạch trái cây bưng đến cho cô, hai người ở trên sô pha ăn trái cây nói chuyện phiếm, trò chuyện tới Triệu Khả Nhi cùng Trương Gia .

“Em nhớ rõ lúc ấy bọn họ ở bên nhau còn nói chúng ta là Nguyệt Lão phái tới.”

“Đúng vậy, Trương Gia lúc trước còn nói muốn mời chúng ta ăn cơm, kết quả là ăn đám cưới hai người họ.”

Tùy Ngộ cười cười, mềm nhũn nhào vào trong ngực Tống Hoài An , “Thật bủn xỉn mà!”

“Đúng vậy, mỗi lần không phải tiền không mang đủ chính là không mang tiền, anh nghi ngờ cậu ta lắm.” Tống Hoài An nhéo mặt cô , nói “Em gầy đi phải không?”

“Phải không? Sao em không biết.”

“Ừ...” Tống Hoài An ôm eo cô “Ừ, là gầy, ít nhất gầy một cân.”

Tùy Ngộ đối với phương pháp cân này của anh không đồng ý, “Ôm một cái là có thể biết được? Còn có thể biết gầy mấy cân?”

“Ừ! Không tin em đi cân đi.”

“Trong nhà không cân mà, coi như là vậy đi thì một cân mà thôi, nhìn không ra cái gì.”

Tống Hoài An xoa xoa mặt cô“Ngày mai mang em đi ăn ngon.”

“Ừ.” Nghĩ nghĩ lại nói “Nếu không hẹn vợ chồng Khả Nhi đi, hình như sau hôn lễ cũng chưa từng gặp lại.”

“Được.”

Bọn họ hẹn chính là thịt nướng.

Tùy Ngộ thích ăn thịt nướng, nhưng sẽ không nướng, mà Trương Gia so với Tùy Ngộ bọn họ tệ hơn, không một ai sẽ nướng, ba người gào khóc đòi ăn mà chờ Tống Hoài An nướng.

Triệu Khả Nhi cầm lấy bia cụng ly với Tùy Ngộ, “Sư tỷ, rốt cuộc chị nhớ đến người ta đấy.”

“Nhớ , sao lại không nhớ .” Tùy Ngộ cũng cầm lấy bia cùng cô ấy chạm vào ly, thời tiết nóng bức lạnh băng bia xuống bụng, đông lạnh đến mức Tùy Ngộ nhe răng trợn mắt, “Oa, đã lâu không uống bia.”

Triệu Khả Nhi thấy cô như vậy, cười cong eo, “Ha ha ha ha ha, ở Anh quốc không có bia uống sao? Mấy năm không thấy, cũng không nhớ uống bia thế nào.”

“Anh quốc không uống, sợ say không ai đưa về.” Tùy Ngộ thuận miệng nói.

Chuyện năm năm này, Triệu Khả Nhi không biết, nhưng là Tống Hoài An biết, Trương Gia cũng biết.

“Cũng là, sư tỷ, sao điện thoại không gọi được, WeChat cũng không trả lời, có phải đi Anh quốc liền xme thường tụi em phải không!!!”

Tùy Ngộ không muốn giải thích, chỉ lấy cớ lừa dối cho qua, “Không phải, sau khi đến Anh quốc thì mất di động.”

“Được rồi, được rồi” Trương Gia giữ chặt Triệu Khả Nhi, đem thịt nướng Tống Hoài An nướng xong để trong chén, “Ăn thịt cũng không ngăn được miệng em! Nhanh ăn đi, bằng không đợi lát nữa Tống Hoài An không nướng, anh xem em ăn cái gì!”

“Anh .. anh ...sao không thể học học sư huynh, giờ thịt không nướng ” Triệu Khả Nhi nhai xong thịt mới cảm thán nói: “Mỗi lần muốn ăn thịt nướng đều đến dính phúc sư tỷ. Xấu hổ quá.” Ngoài miệng nói xấu hổ, cơ thể lại rất thành thật, nhắm ngay thịt nướng đã nướng xong gắp hai miếng

Tống Hoài An thấy bọn họ vẫn là giống trước kia không hề khách khí, chạy nhanh đem mấy miếng nướng ngon gắp đến bát Tùy Ngộ .

Triệu Khả Nhi tấm tắc hai tiếng, lại nhìn Trương Gia nói: “ Học một chút đi.”

Vẫn giống như trước đây, Tống Hoài An phụ trách nướng cho bốn người . Lúc anh nướng thịt, ba người nói đông nói tây, trời nam đất bắc , một người so với một người còn buông thả hơn, hoàn toàn không giống bên ngoài lão tổng luật sư cao lãnh, ngẫu nhiên Tống Hoài An cũng sẽ chen vào vài câu.

Ăn đến cuối cùng, Tùy Ngộ có chút say, đầu có chút mơ hồ, dựa vào tay Tống Hoài An , bắt lấy tay anh, không cho anh nướng thịt, “Đừng nướng, em ăn norồi, để cho Trương Gia tự nướng đi, luôn bắt nạt anh thôi.”

“ Được..” Tống Hoài An ngừng tay, vuốt mặt cô hỏi, “Có phải em uống say không, khó chịu không?”

“Không uống say, không khó chịu.” Dùng sức lắc đầu, một trận khó chịu, ôm Tống Hoài An không chịu buông tay, “Anh ăn no chưa?”

“Ăn no.”

“Nói dối! Em chưa thấy anh ăn gì cả mà.” Tùy Ngộ cầm lấy chiếc đũa kẹp một miếng thịt, đưa đến bên miệng Tống Hoài An , “Ăn đi, biết anh như vậy mà.”

Triệu Khả Nhi mấy năm nay tửu lượng tốt hơn. Nhìn hai người bọn họ như vậy, Triệu Khả Nhi xúc động đến khóc lên, “Sư tỷ... Chị không biết, chị rốt cuộc đã trở lại. Em đã nhiều năm không ăn thịt nướng rồi.”

“ Tại sao?” Tùy Ngộ quay đầu nhìn Triệu Khả Nhi ngồi đối diện sợ hãi, rút mấy khăn giấy cho cô ấy “Khóc cái gì?”

Triệu Khả Nhi dựa vào trong ngực Trương Gia , khóc sướt mướt, đại khái vẫn là say

“Sư huynh mấy năm nay đều không cho bọn em ăn thịt nướng.” Nhắc tới còn tủi thân..

Trương Gia che lại miệng cô ấy, cười nhạo cô ấy “Em xem em này , Triệu luật sư, khóc thành như vậy, mất mặt không!”

“Anh không hiểu.” Triệu Khả Nhi ném tay Trương Gia ra, khóc đến lớn hơn nữa , “Em mong ngóng hai người tốt lên, em , em cảm giác bọn họ tốt, hai chúng ta mới là thật sự tốt.”

Tùy Ngộ cười hì hì ôm Tống Hoài An, “Bọn chị hiện tại khá tốt, hai người các ngươi cũng khá tốt.”

“ Dạ dạ dạ, khá tốt, sư tỷ, hai người về sau cũng phải tốt đấy biết không? Chị không biết, chị vừa đi du học, sư huynh gầy đi nhiều lắm. Anh ấy nói bận đi thực tập nên mới gầy! Điêu , anh ấy gầy do nhớ chị thôi.”

Tùy Ngộ duỗi tay vuốt mặt Tống Hoài An , nhìn bên trái một chút nhìn phải một chút, nói: “Gầy sao? Sao chị không cảm thấy.”

“Không ốm, không ốm, đừng nghe em ấy nói bừa.” Tống Hoài An bắt lấy tay cô, sợ cô làm loạn đυ.ng tới bếp nướng.

“Gầy!” Triệu Khả Nhi trề môi, khoa tay múa chân, “Đều gầy thành như vậy” sau đó lại cười hì hì nhìn Trương Gia “Anh nói có phải hay không.”

“ Dạ dạ dạ.” Trương Gia tức giận mà nhìn cô ấy.

“Chị xem đi, chồng em nói đúng kìa.”

Nói xong, tự mình gục đầu xuống ngủ trước rồi.

Tùy Ngộ không hề dấu hiệu khóc ra tiếng, Tống Hoài An hoảng sợ, chạy nhanh hỏi cô sao lại thế này.

Tùy Ngộ khóc không dừng được, cũng không nói lên lời.

Cuối cùng bởi vì tiếng khóc liên tiếp không ngừng bị chủ quán đuổi ra.

Tính tiền , Tống Hoài An không tranh trả tiền cùng Trương Gia , bởi vì anh nói: “Còn nhớ rõ trước kia nói mời bọn tôi ăn cơm không, hôm nay chúng ta hẹn đủ người, cậu cũng đủ tiền đấy.”

Trương Gia không uống rượu, sau này tốt nghiệp , chỉ cần là cùng Triệu Khả Nhi đi chơi đều không có uống rượu. Bởi vì Triệu Khả Nhi thích uống, giữa hai người bọn họ dù sao cũng phải có một người giữ tỉnh táo, người này chính là Trương Gia.

Mà Tống Hoài An càng không cần phải nói, cho tới nay đều là anh, đại học là anh, tốt nghiệp vẫn là anh, bởi vì bọn họ nói nếu trong bốn người chỉ có Tống Hoài An đáng tin cậy nhất, hơn nữa Tống Hoài An cũng không yên tâm để Tùy Ngộ giao cho người khác.

Từ quán thịt nướng đi ra, bốn người chia làm hai đường, Trương Gia vừa ôm vừa dỗ Triệu Khả Nhi lừa lên xe.

Mà Tùy Ngộ còn khóc, trong chốc lát lại thút thít khóc, trong chốc lát lại khóc đến khàn cả giọng, không có biện pháp, Tống Hoài An đành phải đem cô ôm vào trong xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn, cô đột nhiên đứng lên, đυ.ng vào đầu lại ở khóc, “Đau quá!”

Tống Hoài An ôm cô, còn phải xoa xoa đầu cho cô “A, ngoan, không khóc, không đau không đau.”

“Đau .” Tùy Ngộ bắt lấy hắn tay đặt ở trên ngực, khóc lóc nói “Nơi này đau.”

Tống Hoài An lại vỗ vỗ lưng cho cô, thuận thuận khí, dỗ cô nói “Ôi, không đau không đau , không đau.”

Tùy Ngộ bĩu môi làm nũng, “Anh thổi thổi.”

Tống Hoài An hôn hôn cô, hỏi “Còn đau không?”

“Tống Hoài An, anh có phải gầy đi không” Tùy Ngộ khoanh lại eo anh, đem đầu vùi vào bụng anh, khóc đến đặc biệt đau lòng, “Sao anh lại gầy như vậy, năm năm này có phải anh sống đặc biệt không tốt ?”

Tống Hoài An ôm cô, bắt tay cô đặt trên đầu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh muốn nói, đúng vậy, năm năm này anh đặc biệt khổ sở. Nhưng anh không có nói, bởi vì năm năm này đã qua đi, em đã trở lại, anh không có gì oán giận

Anh nói “Em đã trở lại thì tốt rồi.”

Tống Hoài An không muốn thừa nhận, anh thật sự gầy rất nhiều, giống Triệu Khả Nhi nói, mặt gầy đến khô quắt khô quắt, giống Triệu Khả Nhi nói, muốn Tùy Ngộ nghĩ ra được.

Lúc đó Tùy Ngộ mới vừa đi , anh rất không dễ chịu, làm gì đều không dễ chịu, cơm cũng ăn không vô, cái gì đều không muốn làm, cả người lười biếng không hăng hái. Hơn nữa khi đó anh còn không muốn để cho người khác biết, cuối cùng thật sự là chịu đựng không nổi, hẹn Trương Gia ra tới uống rượu, mới tỉnh lại.

Say mới biết rượu nồng, từng yêu mới biết tình nặng.

Say rượu qua đi, anh mới tỉnh lại , mới chân chính tiếp nhận sự thật Tùy Ngộ rời anh mà đi.

Nhưng hiện tại hết thảy đều như chính anh nói, em trở về thì tốt rồi. Em trở về nhớ nhung trong anh mới trở lại đươc, em đã trở lại anh mới sống lại.

*****