Chương 69. Phun ra nuốt vào
Mạnh Tiềm Tinh còn đang nghĩ cô nói bậy bạ gì đó, liền cảm thấy dưới thân nóng lên, trong nháy mắt liền cảm nhận được sự ấm áp và ướŧ áŧ vô cùng, theo bản năng hắn duỗi tay đẩy bả vai Tống Lưu, lại bị cánh tay của cô ôm chặt eo.
Hắn hít một hơi thật sâu, muốn mình bình tĩnh lại.
Tống Lưu chỉ nhợt nhạt ngậm qυყ đầυ, mυ'ŧ vào lung tung không theo quy luật, đầu lưỡi duỗi ra liếʍ loạn xạ, côn ŧᏂịŧ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng phun ra chất lỏng, có một ít bị cô nuốt xuống, còn có một ít theo khóe miệng chảy xuống cổ cô, càng có nhiều nước miếng hỗn hợp trộn lẫn, phun ra nuốt vào đè ép nhau, phát ra tiếng chụt chụt, trong đêm tối yên tĩnh càng rõ ràng hơn.
Thậm chí Mạnh Tiềm Tinh còn cảm thấy hình như mình nghe tiếng tiếng tim đập như trống đánh của mình.
Bỗng nhiên Tống Lưu ngừng lại, đầu lưỡi đẩy qυყ đầυ ra, trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt ở trong đêm tối lóe sáng, không tỉnh táo lắm nhưng cũng không mơ hồ.
Mạnh Tiềm Tinh cúi đầu nhìn cô, qυყ đầυ còn dừng ở bên miệng cô, côn ŧᏂịŧ cứng thẳng dữ tợn giật giật chọc vào đôi môi hồng nhuận của cô, vừa mềm vừa mịn.
Trái tim hắn đập mạnh, động tác nhanh hơn não, đi một bước nhỏ về trước, hai chân đứng thẳng gắt gao kẹp chân Tống Lưu, để cô ngồi ở mép giường, qυყ đầυ nhẹ nhàng đặt trên môi cô.
“Ưm…” Tống Lưu nhẹ giọng kêu lên, miệng bị bắt mở lớn, nhưng cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể ăn hơn một nửa thôi, đầu lưỡi gian nan di chuyển trong khoang miệng, hàm răng cũng không cẩn thận chạm phải thịt non yếu ớt trên côn ŧᏂịŧ.
“Hừ…” Mạnh Tiềm Tinh vừa sảng khoái vừa đau, nắm tay Tống Lưu đặt lên côn ŧᏂịŧ di chuyển lên xuống, đẩy mặt cô về sau một chút, rồi nói, “Ngậm một chút là được rồi… Ưm… Miệng mở lớn một chút, chậm một chút… A… Thật thoải mái…”
Một tay khác của Tống Lưu cũng đặt lên, hai tay cùng nhau cầm côn ŧᏂịŧ thô to cọ xát, rời đi một chút, côn ŧᏂịŧ cũng không đi sâu vào, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp trên qυყ đầυ, cũng không biết cố ý hay vô tình mà thường xuyên đυ.ng vào mã mắt, dùng sức mà mυ'ŧ vào.
Cô chỉ há to miệng, để Mạnh Tiềm Tinh tùy ý di chuyển côn ŧᏂịŧ đánh vào môi cô, cắm vào khoang miệng, khi hít thở toàn là hormone giống đực của hạ thể hắn, Tống Lưu cảm thấy cổ họng khô khốc, liều mạng nuốt nước miếng, hút mạnh làm côn ŧᏂịŧ lại trướng thêm một chút.
Hai tay xoa ấn côn ŧᏂịŧ, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, còn có xúc cảm làm người ta thấy nghiện, Tống Lưu vươn ngón tay sờ sờ hai túi trứng đong đưa, sờ phải làn da gấp uốn, cô liền dùng sức vuốt ve hai cái, còn muốn xoa tiếp, đã bị Mạnh Tiềm Tinh dùng tay bóp cằm, bắt cô ngẩng đầu lên, côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào, đi qua cánh môi phấn nộn, lướt qua hàm răng sắc nhọn, thong thả kiềm chế dính sát lấy cổ họng của cô.
Tống Lưu hơi khó chịu, muốn kêu thành tiếng, cổ họng lại bị lấp kín, đành phải dùng tay véo eo hắn lung tung.
Mạnh Tiềm Tinh sảng khoái đến mức toàn thân căng ra, vòng eo lắc lư đυ.ng phải thịt mềm trong khoang miệng của Tống Lưu, qυყ đầυ bị thịt mềm đè ép rồi buông ra, chất lỏng đặc sệt chảy ra.
Tống Lưu nếm được mùi vị tanh nồng, không nhịn được dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, rồi lui lại một chút, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Mạnh Tiềm Tinh gầm nhẹ hai tiếng, hung hăng đâm vào hai cái, liền vội vàng lui ra, vẫn có một ít bắn vào miệng Tống Lưu.
Cô sặc vài cái, không chờ Mạnh Tiềm Tinh lấy khăn giấy để cô nhổ ra, cô cũng đã nuốt vào, còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi.
Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy mắt đỏ bừng, cố kìm nén cảm giác muốn trét tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên cổ và ngực cô.
Tống Lưu nhẹ nhàng lên tiếng, “Em muốn uống nước.”
Mạnh Tiềm Tinh cầm cái ly ở bên cạnh đút cô uống.
Tống Lưu giương mắt nhìn hắn, khóe mắt hơi hồng, mang theo yêu kiều và tìиɧ ɖu͙© say đắm, hít hít cái mũi, “Thoải mái không?”
“Thoải mái.” Mạnh Tiềm Tinh trầm giọng đáp, uống cạn nước còn sót lại trong ly, cong lưng bế Tống Lưu ném lên giường, cả người cũng nhanh chóng đè lên, hôn lên môi cô.