Vệ Kiến Sâm hoài nghi nhìn chằm chằm y, tức giận nói: "Ngươi đau lòng cho cục thịt trong bụng ta thì có."
Vệ Du Dương bật cười, cúi đầu cọ cọ mái tóc hắn, tham lam ngửi ngửi phần cổ, nhỏ giọng thì thầm: "Không có, quan trọng là ngươi, đứa bé chỉ là tài sản kèm theo thôi. Ta có thể không cần con, không cần thân phận địa vị nhưng không thể không có ngươi."
"Hừ, lời chót lưỡi đầu môi, chỉ nghe cho có là được." Vệ Kiến Sâm tùy hứng đến ngạo mạn đáp, nhưng lại ngẩng cổ tiện cho Vệ Du Dương hôn môi, ỷ lại ôm lấy bả vai rộng lớn của y, dung túng cho y tùy ý sờ soạng khắp nơi. Vệ Du Dương khẽ cắn một cái nơi hõm vai hắn, giống như vô ý hỏi: "Vậy ngươi định giữ lại đứa nhỏ này à?"
Vệ Kiến Sâm mẫn cảm co rúm lại, phát ra tiếng kêu rên kháng nghị: "Tấn nhiên... Ngươi cho rằng ta vĩ đại như vậy sao? Giang sơn mà tổ tiên Vệ gia đánh đổi được, ta tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay kẻ khác." Hắn đứt quãng nói, trong lúc nói chuyện thế nhưng lại kèm theo một tia ngoan độc: "Đứa nhỏ này dù không nên giữ cũng bắt buộc phải giữ."
Dòng máu ích kỷ của bọn họ quả nhiên là rất giống nhau, Vệ Du Dương vừa lòng cười cười, dấu hôn bao trùm một đường tới xương quai xanh của Vệ Kiến Sâm, đầu lưỡi xoay tròn vài lần ở chỗ trung tâm, đồng thời cởi vạt áo ở hai bên sườn của hắn ra, vân vê hai núʍ ѵú nhỏ hồng hồng, nghịch ngợm xoa nắn véo niết...
Lúc này bộ dáng của Vệ Kiến Sâm quá mức mê người, hắn nằm nghiêng, quần áo lộn xộn, chỉ thấy vải dệt màu xanh lá đã trượt xuống khuỷu tay của hắn, đai lưng bên hông cũng bị cởi lỏng một chút, cặp chân dài phía dưới nhẹ nhàng giao nhau, cả người tản ra sự gợi cảm mê hoặc.
"Cha thật hiểu chuyện, thật ngoan." Vệ Du Dương khàn giọng nói, y níu lấy đầṳ ѵú Vệ Kiến Sâm không bỏ, chờ đến khi l*иg ngực hắn phập phồng mới buông ra, sau đó dùng kĩ xảo kẹp đầṳ ѵú giữa ngón tay, bàn tay bao lấy quầng vυ' xoa nắn, lực độ mỗi đầu ngón tay đều đều xoa niết bộ ngực hắn: "Ta đã mời một vị bằng hữu trong giang hồ, trong khoảng thời gian này nàng sẽ ở trong cung giúp ngươi điều dưỡng cơ thể, sau này cũng sẽ đỡ đẻ cho ngươi."
Cơ thể đã bị dạy dỗ đến mẫn cảm nhanh chóng tiến vào lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©, kɧoáı ©ảʍ chậm rãi tụ tập nơi đầṳ ѵú sưng to của Vệ Kiến Sâm, hắn chờ mong mà ưỡn ngực đợi vuốt ve, ánh mắt mê ly nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo, nghi ngờ hỏi: "Ưʍ... Người này đáng tin không?"
Vệ Du Dương không tiếng động gật gật đầu, y ôn nhu hôn lên môi Vệ Kiến Sâm để trấn an, sau đó tựa như bình tĩnh mà đánh mắt, đột nhiên mười đầu ngón tay dùng lực nắm chặt cơ ngực hắn, hai viên thịt bị y lôi ra từ khe hở ngón tay, sau đó Vệ Du Dương vội vàng cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú bên trái của hắn, ngay cả quầng vυ' cũng ăn vào trong miệng, hung hăng bắt đầu liếʍ mυ'ŧ.
"A..." Vệ Kiến Sâm khép mi mắt, tiếng thở hỗn loạn của hắn để lộ vui sướиɠ cùng khổ sở, bộ ngực bị gắt gao bóp chặt làm hắn không thể động đậy, máu ở đầṳ ѵú tràn đầy khiến nó cảm giác của nó càng thêm rõ ràng, chỉ qua mấy lần hút liếʍ đã biến thành sưng to: "Nhẹ chút, hơi hơi đau..."
"Về sau chảy sữa sẽ càng đau." Vệ Du Dương trầm giọng cười nói, đầu lưỡi của y luân phiên chơi đùa nơi đầṳ ѵú Vệ Kiến Sâm, thỉnh thoảng lại dọc theo quầng vυ' của hắn mà đâm chọc, sau một lúc lâu mới phun nó ra, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt nó, lại nói: "Nàng nói sẽ có khả năng có sữa, nhưng không biết qua mấy tháng mới có."
Hai tay Vệ Du Dương vẫn không chịu thả chậm mà cứ xoa lung tung, hai núm thịt nhỏ của Vệ Kiến Sâm vừa mới bị hút đến sưng đau bây giờ lại vô cùng ngứa ngáy, hắn không nhịn được mà tự mình xoa bóp nó, cho dù sờ đến núʍ ѵú cứng rắn dính rất nhiều nước miếng nhưng hắn vẫn không muốn tin mà lắc đầu: "Nói bậy... Không có sữa..."
"Ngươi lại không tin ta sao? Về sau cứ chờ xem." Vệ Du Dương cười cười, y đẩy ngón tay Vệ Kiến Sâm ra, lại lần nữa ngậm cắn đầṳ ѵú đỏ tươi ướŧ áŧ vào trong miệng, răng nanh không nhẹ không nặng mà cà mấy cái, làm cho hắn thoải mái hưởng thụ, cơn ngứa ngáy kì dị bị đánh tan, dươиɠ ѵậŧ cương cứng giữa hai chân làm cho đũng quần cũng phồng lên.
Vệ Kiến Sâm là người rất biết hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, tay phải của hắn nắm chặt cạnh ghế, tay trái xoa xoa dương cụ nổi lên, tự an ủi: "Ưʍ... không được..." Hắn yếu ớt nghẹn ngào, ngực đã bị ngược đãi đến chết lặng, nhưng hoa huyệt phía dưới vẫn nổi lên sóng nhiệt cơ khát, sâu bên trong lỗ nhỏ không ngừng phun trào mật dịch, làm ướt vách động: "Dương nhi... không thể có sữa được..."