"Không được cũng phải được, không phải do ngươi quyết định." Vệ Du Dương quyết đoán nói, không cho chút thương lượng, hai tay y vẫn ngang ngược véo chặt bộ ngực rắn chắc của Vệ Kiến Sâm như cũ, đầu lưỡi mềm mại luân phiên đánh vòng trên đầṳ ѵú bên trái của hắn, sau đó lại chuyển đến bên phải mυ'ŧ sâu núm thịt vào trong miệng, nhấm nháp liếʍ ướt thịt vυ' bóng loáng xung quanh nó: "Ta muốn uống sữa của cha, cha phải thỏa mãn ta."
Vệ Kiến Sâm mờ mịt nhìn con trai say mê hôn ngực phải của mình, đầṳ ѵú mềm rục của hắn không ngừng run rẩy dưới môi lưỡi của Vệ Du Dương, hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đánh sâu vào trong đầu hắn, khiến hắn không khỏi dời mắt, đầu óc rối loạn mà từ chối: "Ta không muốn, như vậy rất kì quái... Ưʍ... không thể cho ngươi uống, thật kì lạ, ta không thích..."
Sự thật lại không giống như lời hắn nói, ngược lại Vệ Kiến Sâm vô cùng thích thú, lúc hắn nói còn không quên tiếp tục sờ dươиɠ ѵậŧ của mình, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ hoảng hốt, không chỉ xoa đũng quần trở nên nhăn nheo mà còn chủ động mở đùi ra, tự cởi đai lưng, áo quần cũng sắp bị lột hết.
"Ngươi càng không cho ta ăn thì ta càng muốn uống sữa ở chỗ này của ngươi, ngươi không cho ta thì ta sẽ ép ngươi phải cho." Vệ Du Dương đắc ý nói, nói xong liền hút mυ'ŧ đầṳ ѵú còn chưa sinh sữa của hắn đến nghiện, cho đến khi nó cứng rắn như muốn nứt da chảy máu mới thôi, hai tay cũng buông tha cho bộ ngực đã tràn đầy vết ứ của Vệ Kiến Sâm, đứng dậy đóng cửa sổ lại, sau đó cởϊ qυầи áo.
Quần áo rườm rà rớt xuống đất từng cái một, y giơ tay nhấc chân đều vô cùng thong dong ưu nhã, Vệ Kiến Sâm lại không có tâm trạng thưởng thức màn cởϊ áσ tháo quần này của người đẹp, hắn chỉ lo vuốt ve giữa háng, nhéo nhéo qυყ đầυ, thậm chí dùng hai ngón tay đè vào hoa huyệt, dùng vải dệt bịt chặt lỗ nhỏ không ngừng phun nước, trong miệng không lẩm bẩm vài câu không rõ ràng: "Đồ khốn nạn... Ngươi đừng đắc ý, ta... ưʍ... tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện được..."
Vệ Du Dương vô cùng chăm chú ngắm nhìn tư thái dâʍ đãиɠ khi hắn thủ da^ʍ, ánh mắt lặng yên không tiếng động biến đổi, khàn giọng cười: "Ngươi nhìn ngươi xem lão già da^ʍ này, đã da^ʍ thành bộ dạng này mà ngoài miệng còn không chịu ngoan ngoãn." Ánh mắt y nhìn về phía qυầи ɭóŧ giữa hai chân Vệ Kiến Sâm, rõ ràng tràn đầy ý muốn xâm lược nhưng vẫn dịu dàng thắm thiết dỗ dành: "Sờ rất thoải mái có phải không? Mau cởϊ qυầи ra nào, để ta xem xem ngươi đã ướt thành cái dạng gì rồi."
Có lẽ do thể chất của Vệ Kiến Sâm đặc thù, càng bị người ta đối xử tàn nhẫn thì càng ngoan ngoãn, mới vừa rồi không chút chống cự bị con trai dùng bạo lực xoa bóp ngực còn chưa nói, bây giờ nghe thấy mệnh lệnh của y đã lập tức cởϊ qυầи ra, cuối cùng chỉ chừa lại hai chiếc vớ màu trắng, còn có mớ nước da^ʍ tràn đầy đôi chân.
Thế là cảnh đẹp mà Vệ Du Dương không đoán trước được đã xuất hiện, y sững sờ tại chỗ, chăm chú ngắm nhìn, từ da thịt tràn đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© của Vệ Kiến Sâm đến côn ŧᏂịŧ đang hưng phấn và lỗ nhỏ non mềm của hắn, sợ rằng không cẩn thận sẽ bỏ sót...
Trên ghế nằm màu tối được phủ lông hồ ly, có một nam nhân áo rách quần manh đang nằm, dáng người lười nhác của hắn vô tình lộ ra ý mời gọi, cơ thể cường tráng là sự kết hợp kì diệu giữa cứng rắn và mềm mại, kể cả cái bụng phồng lên cũng không thể phá hoại loại cảm giác xinh đẹp này.
Việc thiếu kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu làm Vệ Kiến Sâm rất khó đè nén được ham muốn, sắc mặt của hắn cũng đỏ lên khác thường, cái cổ hơi ngửa ra sau nặng nề thở dốc, tưởng tượng bàn tay của mình là của Vệ Du Dương mà vuốt ve toàn thân, thành thật âu yếm l*иg ngực và dươиɠ ѵậŧ, duỗi hai chân dài ra kẹp lấy nhau cọ xát, đạt được kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi.
"Ưʍ... Dương nhi..." Hắn khàn khàn rêи ɾỉ, hai mắt đã ướt đẫm, khát vọng không được giải thoát làm cho hắn nhẹ lắc mông, một bên nắm côn ŧᏂịŧ không ngừng vuốt ve trên dưới, một bên chà lau vuốt ve hai bên mảnh hoa môi, cơ hồ muốn không màng cảm giác xấu hổ mà cắm mấy ngón tay vào trong lỗ nhỏ cào một cái, dùng móng tay moi móc cảm giác ngứa ngáy sâu bên trong: "...Mau giúp cha cào cào, ngứa quá, ngứa... Ngươi cào nơi này cho ta đi..."
Vệ Du Dương rất ít khi được chứng kiến cảnh hắn phóng đãng tự sờ huyệt nhỏ của mình, tim cũng sắp ngừng đập, y nuốt nuốt nước bọt làm ướt cổ họng, trên mặt tươi cười vặn vẹo, tiến lên nắm lấy mắt cá chân của Vệ Kiến Sâm nâng lên: "Cha, cái bộ dáng dâʍ đãиɠ này của ngươi thật sự rất giống hồ ly tinh." Y trêu chọc nói, thành kính hôn lên gan bàn chân hắn, đồng thời nhìn chằm chằm cái động nhỏ ướŧ áŧ đầm đìa, nhìn nó phun trào nước sốt làm ướt tấm thảm hồ ly dưới mông hắn: "Cáo già da^ʍ như ngươi đúng là hiếm thấy."
"Ngươi nói bậy, ta không phải, ta chỉ là... A, ngứa..." Vệ Kiến Sâm nhẫn nại cắn môi dưới, đôi mắt ướŧ áŧ đáng thương nhìn Vệ Du Dương, hắn thật sự không muốn phát da^ʍ nhưng ông trời lại không buông tha mà thay phiên xoa nắn hai cái núʍ ѵú cứng ngắc trên ngực hắn, còn cào lên qυყ đầυ sắp phun tinh, hơn nữa dùng đuôi nhỏ không ngừng quét qua hai mảnh thịt môi, không cho chúng nó dán sát lại che khuất cửa động ướt nóng: "...Ưm a a, Dương nhi, nóng chết rồi... Mau, ngứa quá..."
Mắt thấy cảnh hứng tình này của hắn, Vệ Du Dương cũng không thể ngó lơ được nữa, y quỳ gối giữa hai chân nam nhân, thô bạo đẩy cái tay đang sắp cắm vào huyệt nhỏ kia ra: "Đây đều là của ta, ngươi dám cắm vào thử xem, ta cho ngươi đẹp mặt!" Y tàn nhẫn quát, lấy tay cướp lấy vị trí vừa rồi Vệ Kiến Sâm xoa nắn, ngón giữa chợt đâm thẳng vào trong cái động tràn đầy nước sốt của hắn, sau đó nóng nảy moi đào bên trong: "Tướng công giúp ngươi tìm xem bên trong có cái gì cứ làm ngươi ngứa mãi có được không? Hử?"
Hoa huyệt ướŧ áŧ chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đón được vật thể xâm chiếm, cho dù không phải là cây dươиɠ ѵậŧ to nóng quen thuộc cũng đủ để nó vui mừng ngậm mυ'ŧ, Vệ Kiến Sâm vội vàng không ngừng gật đầu: "Ưʍ... Tìm xem, Dương nhi, vào bên trong..."
Hắn không chịu nổi mà thúc giục, không những không chống cự để người ta chơi đùa mật huyệt của mình mà còn nhiệt tình sờ soạng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© non mịn, khiến cho hai bên hoa môi tách ra: "...Ư, Dương nhi... ở bên trong, nhanh tìm..."
Vệ Du Dương kìm nén suy nghĩ muốn chơi chết hắn, đáy mắt có loại sắc thái u ám nóng bỏng, cảm nhận được vách tường mềm mại đang hút cắn ngón giữa của mình, y đâm sâu vào chậm chạp đưa đẩy tay phải ra vào trong hoa huyệt của Vệ Kiến Sâm, làm cho cái lỗ da^ʍ này theo động tác đút cắm mà phát ra tiếng vang nhỏ bé yếu ớt, ngón tay cong lên đào ra không ít dịch da^ʍ, thâm trầm cười nói: "Cha, có lẽ là chưa vào đủ sâu, trừ bỏ cái đống nước da^ʍ sền sệt này thì con không tìm được vật gì khác trong huyệt nhỏ của cha, cha nói xem nên làm thế nào bây giờ?"