Anh ta hít một hơi thật sâu rồi lại hít một hơi thật sâu. Anh ta mở chăn bông, nhìn vào bên trong và thấy rằng người anh ta không mặc một mảnh quần áo nào.
Rất tốt
Lê Minh Viễn
Anh lại dám hại anh ta
Tần Thiên vẻ mặt khó coi nhìn Lâm Xuân Mạn một cái, đứng dậy nhặt hết quần áo trên đất mặc vào.
Nhìn cảnh này thì Lâm Xuân Mạn có chút mất mát nói: “Tần Thiên, tôi sẽ không cần anh chịu trách nhiệm, là tôi tự nguyện.
Cô ấy thật sự thích Tần Thiên rất nhiều.
Vô cùng thích.
Ngay cả khi cuối cùng không ở bên nhau thì cũng không hối hận. ít nhất là họ đã từng thân mật với nhau, Lâm Xuân Mạn đã hài lòng lắm rồi.
Tần Thiên nói không ra lời: “Sau này sẽ nói chuyện với cô sau, tôi đi tìm Lệ Minh Viễn giải quyết trước!” “A? Tổng giám đốc Lệ này có quan hệ gì, anh ấy có lòng tốt cho anh ở lại. Nếu tính kỹ lại thì cũng là lỗi của tôi, là do tôi cam tâm tình nguyện. Khi anh chủ động, tôi cũng không từ chối... bởi vì anh biết đó, tôi thích anh
Khóe miệng của Tần Thiên giật giật nói: “Câm miệng! Trước tiên đứng dậy thu dọn, tôi sẽ đưa cô về nhà sau!” Nói xong thì anh ta mặc quần áo vào, tức giận bước ra khỏi phòng.
Lâm Xuân Mạn nằm trên giường, quấn lấy chăn bông, không thể tin vào tại mình nói: “Tần Thiên thật sự muốn đưa mình về nhà?”
Cô ấy che mặt như một cô ngốc dưới lớp chăn bông, vậy là anh ta không đuổi cô ấy đi, không mắng cô ấy vô liêm sỉ. Hơn nữa còn đưa cô ấy về nhà.
Điều này có nghĩa là chiều hướng của mọi thứ dường như không tệ.
Có lẽ, có những khả năng khác!
Ở tầng dưới, Tô Noãn Tâm vẫn đang nấu bữa sáng trong bếp, trong khi Lệ Minh Viễn phụ giúp cô.
Bữa sáng của Tô Noãn Tâm được nấu một cách lơ đễnh. Cô không bao giờ ngờ rằng chú của mình lại ra tay nhanh gọn như vậy.
Nói trả thù Tần Thiên thì anh lại làm quyết liệt như vậy.
Tối hôm qua, cả đêm thì Xuân Mạn cũng chưa từng từ khách phòng trở về. Nếu không có gì bất ngờ thì hai người bọn họ hẳn là đã gạo nấu thành cơm rồi đúng không?
Cô có chút cảm giác lo lắng không thể giải thích được, không biết Tần Thiên có tức giận đến mức đánh nhau với chủ của cô không khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt sau khi tỉnh dậy.
Tần Thiên đầu chỉ muốn đánh nhau một trận, anh ta còn có ý nghĩ muốn gϊếŧ người!
Ngay lúc Tô Noãn Tâm đang lơ đãng, cô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn.
Ngay lập tức có một tiếng gầm vang lên, khiến trái tim cô chấn động. “Lệ Minh Viễn! Đi ra cho ông đây!” *
Theo bản năng thì Tô Noãn Tâm liếc nhìn Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn vẻ mặt lãnh đạm, nhưởng mày nói: “Không sao, anh ta không dám làm gì anh.”
Tô Noãn Tâm có chút lo lắng nói: “Thật không có sao?” “Tên kia bị cắm sừng quá nhiều lần, năm đó cũng coi như sống rất tình cảm nhưng mà lại tổn thương rất nhiều. Sau bao nhiêu năm thì cậu ta dường như không còn suy nghĩ nhiều về tình cảm nữa. Đối với cậu ta mà nói thì ai cũng điều không thành vấn đề, nhưng mà phải ngoan ngoãn, không gây chuyện. Mà Lâm Xuân Mạn lại rất thích hợp, và Lâm Xuân Mạn rất thích cậu ta và không quan tâm tên này có thích cô ấy hay không. Vì vậy, xét ở một khía cạnh nào đó thì cả hai rất xứng đôi, phải không?”
Nghe có vẻ có lý.
Chú nhà cô cũng không phải là muốn trả thù Tần Thiên không, có cảm giác như anh đang giúp bạn mình mình thoát khỏi những tổn thương mà anh ta đã phải chịu trong quá khứ.
Mặc dù các phương pháp hơi tệ, hơn nữa Tần Thiên sẽ bài xích.
Trong phòng khách, Tần Thiên không tìm thấy ai, tức giận hét lên: “Lệ Minh Viễn, cậu dám hãm hại ông đây mà cậu không dám hứng chịu cơn giận của ông đây sao?”