Chú Là Của Em

Chương 397: Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cô nhóc

“Ha, lời của ông nói, tôi có thể tin là thật sao?” Tô Noãn Tâm tức giận nói.

“Trong lòng tôi chỉ có một người vợ duy nhất cả đời này... Đó chính là cô giáo của cô, trong lòng của tối ngoại trừ cô ấy thì không có bất kì ai khác, mặc dù tôi đã từng chơi qua rất nhiều phụ nữ nhưng đó đều là thế thân của cô ấy... Tâm trí của tôi không phút giây nào ngừng nghĩ về cô ấy!”

“Cả đời này, chỗ này... Cho đến chết cũng chỉ chứa đựng hình bóng của một người”

Ngón tay của Lục Viễn Phương chỉ vào trái tim của mình, những lời thâm tình được nói ra trong khung cảnh màn đêm đã bao phủ mọi vật.

Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Anh nói với tôi chuyện này để làm gì?”

“Cô nhóc... Điều tôi muốn nói với cô chính là, cô là học trò của Bạch Kỳ Sương, sự tồn tại của cô đối với tôi mà nói chính là một đàn em... Ít nhất thì... Về chuyện gia đình của Minh Viễn, tôi sẽ không lừa cô... Vậy nên cô vẫn không muốn cho tôi biết chỗ của hai mẹ con họ sao?”

“Nếu ông thấy chán thì cứ nói đi” Ha ha, con nhóc này rõ ràng rất muốn biết mà lại cổ làm ra cái vẻ kiêu ngạo không quan tâm. Cũng không biết sau khi nghe chuyện xong, cô nhóc này có vội vàng chạy về gặp anh ta không nữa. “Dì hai của Lệ Minh Viễn cô đã từng gặp chưa?” Tại sao đột nhiên ông ta lại hỏi cô đã gặp dì hai của Lệ Minh Viễn chưa để làm gì? Đáy lòng Tô Noãn Tâm bỗng nổi lên một dự cảm bất thường. “Đã từng gặp rồi”. “Đó không phải là dì hai của Lệ Minh Viễn, đó là mẹ ruột của cậu ta”

Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy trong đầu mình dường như vừa mới vang lên một tiếng nổ, sau đó mọi thứ trở nên trống rỗng. . ngôn tình hài

Cô đã từng gặp Lam Thanh Như, đã từng nhìn vào mắt của dì ấy nhưng lại không hề giống với Lệ Minh Viễn... Cô thực sự không thể ngờ được rằng họ lại có mối quan hệ như vậy.

Thế mà... Là thật!

“Việc này đã khiến nhà họ Lệ dính phải không ít điều tiếng, chuyện đó đến giờ vẫn được mọi người ghi nhớ... Tuy có nhiều lời dị nghị nhưng cũng may người biết không nhiều, chỉ người trong cuộc biết với nhau thôi, và tôi là một trong số đó... Cô có biết, làm sao Lệ Minh Viễn lại tới đây khi anh ta còn là một đứa trẻ không?" Biểu tình của Tô Noãn Tâm có chút đờ đẫn: “Làm sao mà... tới được?”.

“Bố anh ta bị bệnh lao khi anh ta vẫn còn rất nhỏ... Mẹ anh ta biết vậy thì đã không ngần ngại mà phản bội bố anh ta, bà ta đến với người chú thứ hai của anh ta... Hừ, mà tôi cũng không hiểu tại sao bà ta lại có tố chất tâm lí tốt đến vậy...”

“Nếu là người ngoài thì không sao... Nhưng đó lại là em trai của bố Lệ Minh Viễn..." Tô Noãn Tâm không khỏi hít vào một hơi khí lạnh: “Sau đó thì sao?”.

"Sau đó... Lam Thanh Như để được ở bên Lệ Lâm, bà ta đã nhận lúc Lệ Đức Sâm trở bệnh nặng... trốn ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ và trở về để kết hôn với Lệ Lâm, ngày họ kết hôn, chính là ngày bố của Lệ Minh Viễn qua đời.”

Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy giọng nói của mình lạc đi, mở miệng đáp lời anh ta còn mang theo cả âm rung. Chuyện này... Chú cũng biết cả sao?”.

“Cô cứ nghe tôi nói hết đã... Ngày đó không chỉ là ngày kết hôn của Lam Thanh Như và Lệ Lâm, không chỉ là ngày giỗ của bố Lệ Minh Viễn mà đồng thời còn là sinh nhật của anh ta... Cũng chính là ngày hôm nay.”

Lục Viễn Phương nói một cách rất nhẹ nhàng, nghe như đang bịa chuyện vậy. Cả người Tô Noãn Tâm như người mất hồn...

Cho nên rất nhiều người trông vẻ bề ngoài thì rất hào nhoáng... Nhưng thực tế thì chỉ có ai đã từng trải qua như họ mới biết được những thứ ở bên trong.

Trước đây cô cảm thấy gia cảnh mình nghèo khó, mẹ lại sinh bệnh nặng, cuộc sống như vậy là tuyệt vọng lắm rồi...

Nhưng giờ đem so sánh với những chuyện mà chủ nhà cô đã phải trải qua lúc nhỏ, cô không nghĩ anh lại phải chịu đựng nhiều chuyện đến thế.

Thời điểm chú lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ con, không có đủ sự chín chắn để hiểu được mọi chuyện.

Lục Viễn Phương lấy ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm lên. Xuyên qua ánh sáng của ngọn lửa, ông ta thấy đôi mắt của cô gái nhỏ đang đỏ hoe... Một tia mỉa mai lóe lên trong mắt ông ta.