Cổ Thanh Nhã thấy Lệ Minh Viễn không đáp lời thì không khỏi mang vẻ mặt tràn đầy đáng thương nhìn anh, nói: “Anh Lệ... à không, tổng giám đốc Lệ, anh muốn trừng phạt thế nào đều được... em đều chấp nhận, mong anh đừng liên lụy đến nhà họ Cổ bọn em...
Trong mắt Lệ Minh Viên nhanh chóng xẹt qua vẻ chán ghét: “ồ? Cô Cố, cô muốn tôi phạt cô thế nào?”
Hốc mắt Cổ Thanh Nhã hơi đỏ, uất ức nói: “Tổng giám đốc Lệ... muốn trừng phạt em thế nào, em đều chấp nhận.
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy nổi da gà khắp người.
Mẹ ơi... Cổ Thanh Nhã này là muốn người ta thương tiếc mình tới mức nào chứ... cái dáng vẻ đáng thương này nếu đổi thành tên đàn ông khác thì e là đã hận không thể lập tức ôm cô ta lên giường trừng phạt một phen rồi.
Lẽ nào Lệ Minh Viễn không động lòng chút nào sao?
Đối mặt với ánh mắt Tô Noãn Tâm đột nhiên nhìn qua, sau khi Lệ Minh Viễn hiểu rõ được ý tứ trong ánh mắt kia thì khóe miệng không khỏi co rút một cái: "Ngay cả chết mà cô Cổ cũng bằng lòng sao? Nếu là vậy.….. thì có thể thử lấy cái chết tạ tội trước mặt tôi xem?”
Con nhóc vô lương tâm, vậy mà còn có tâm trạng xem kịch hay!
Thấy được trong mắt cô nhóc hiện lên vẻ khϊếp sợ khi nghe anh đột nhiên nói câu này...thì trong mắt Lệ Minh Viễn liền không nhịn được hơi hiện lên ý cười.
Cổ Thanh Nhã nghe anh nói vậy thì sắc cô ta liền trắng bệch, nói: “Tôi... nếu tổng giám đốc Lệ cần, tôi... tôi có thể làm được.”
Chẳng qua Cổ Minh Đức đã nổi giận gào lên: “Này cậu kia, cậu đừng có quá đáng!”
Lệ Min Viễn nhướng mày nói: “Tổng giám đốc Cổ, chẳng lẽ là do tôi chủ động yêu cầu trừng phạt con gái ông sao? Lẽ nào không phải từ đầu đến cuối đều là cô ta tự mình cầu xin trừng phạt sao?” “Thanh Nhã nhà tôi có tấm lòng lương thiện, nhưng tổng giám đốc Lê lại nhẫn tâm như vậy!”
Tô Noãn Tâm trực tiếp bị chọc tức cho bật cười, cô cười lạnh nói: “Cổ Minh Đức... người không biết còn cho rằng hôm nay chú tôi tới đây là chuyên môn để ức hϊếp con gái ông vậy!” “Nếu ông sợ con gái ông chịu thiệt chịu khổ, vậy thì ông làm ơn bảo cô ta đi đi được không?” “Đừng có ở đây cản trở nữa... không có cô ta thì chuyện này đã sớm giải quyết xong rồi...con gái ông cứ liên tục ở đây ra vẻ đáng thương cầu xin người ta thương xót, nói toàn những lời hoàn toàn không liên quan gì tới chuyện hôm nay cần giải quyết, lẽ nào ông thật sự không nhìn ra được gì sao?” Cổ Minh Đức chau mày nói: “Noãn Tâm... Thanh Nhã coi cháu là bạn, cũng không có lòng xấu với cháu, cháu không cần đề phòng nó. “Xin lỗi, tôi thật sự không cần người bạn như cô ta... chú à, bớt nói nhảm đi, trời tối rồi.”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Mặc kệ tổng giám đốc Cổ và bà Cổ có ly hôn hay không thì cũng mong bà Cố sẽ tự mình đến bệnh viện gặp mẹ vợ tương lai của tôi, sau đó thành tâm thành ý quỳ xuống xin lỗi cho những chuyện độc ác mà bà ta đã làm với mẹ vợ tương lai của tôi!” “Cũng đừng cảm thấy yêu cầu của tôi quá đáng... dù sao hôm nay mẹ vợ của tôi cũng suýt tý nữa đã chết trong bệnh viện rồi!” “Vả lại, bà Cổ đã quyết tâm muốn dồn mẹ vợ tôi vào chỗ chết, ngay cả nguồn thận cũng ngăn cản không cho tìm kiếm... tính chất nặng nhẹ của chuyện này, trong lòng tổng giám đốc Cổ tự mình hiểu rõ.
Một mạng người, đổi lấy một cái quỳ gối xin lỗi, yêu cầu này đúng thật không quá đáng.
Nhưng từ đó về sau thể diện của nhà họ Cổ cũng coi như mất sạch... sau khi bị truyền ra thì có lẽ không thể nào ngẩng đầu nhìn người ta nổi.
Cổ Minh Đức có hơi do dự, nếu nhà họ Lệ thật sự ra tay đối phó với nhà họ Cổ nhỏ bé bọn họ thì quả thật đơn giản chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Nhưng dù vợ mình có tệ đến thế nào thì cũng đã sinh cho nhà họ Cổ ba đứa con.
Vả lại, chuyện liên quan đến Tô Ngọc Mỹ này cũng là do ông ta xử lý không thỏa đáng, ông ta cũng có sai.
Cổ Thanh Nhã chau mày nói: “Tổng giám đốc Lê... tôi quỳ xuống xin lỗi thay mẹ mình được không?”