Chỗ Nào Không Đúng

Chương 130: Không sao cả

Bí pháp Tịnh Lưu Li.

Đây là một loại bí pháp truyền thừa chỉ thuộc về Tinh Hải phong Giản Thành học được sau khi kế thừa Tinh Hải phong.

Dù cho thủ đoạn tu sĩ phi phàm, nhưng dưới sinh lão bệnh tử cũng không thể ra sức, nếu chết đi là tu sĩ, có lẽ có thể sử dụng bí pháp tìm được tàn hồn, lại tiến hành ôn dưỡng, những nếu chết đi là nhân loại bình thường thì sao?

Người đều không phải là từ cục đá chui ra, Tinh Hải phong nhiều tu sĩ như vậy, tất nhiên cũng có bạn bè thân thích, người nhà cùng trưởng bối.

Có vài tiền bối của tu sĩ đã bước vào đại môn tu tiên, nhưng còn có vài người thân thật sự chỉ là người thường làng trên xóm dưới.

Người thường nếu như tử vong, tất nhiên là trở về với đất, hết thảy tan thành mây khói, dù là tu sĩ hậu duệ muốn làm cái gì, cũng bất lực.

Vì thế liền có một vị phong chủ của Tinh Hải phong, nghĩ mọi cách nghiên cứu ra bí pháp Tịnh Lưu Li.

Người sau khi chết, nếu có thể trong tiếng tụng của bí pháp Tịnh Lưu Li bước vào luân hồi, linh hồn liền sẽ được tinh lọc, linh hồn trong sáng thuần tịnh nếu như chuyển thế trọng sinh, thể chất bẩm sinh liền tốt hơn phần lớn trẻ con, tương lai sau khi lớn lên dù là trí lực hay là thể lực đều cao hơn so với hài đồng bình thường.

Đây xem như là chuyện duy nhất tu sĩ có thể làm cho thân nhân sau khi họ mất.

Qua sự cải tiến của các đời tu sĩ Tinh Hải phong, dần dần pháp quyết cùng tụng văn của bí pháp Tịnh Lưu Li lại tăng lên không ít, cũng có được lực lượng trấn an oán niệm của tàn hồn tu sĩ đặc thù, Giản Thành sau khi học được số lần sử dụng không nhiều lắm, một lần dùng bí pháp Tịnh Lưu Li trước đây, là ở thời điểm Trần Húc Chi chết.

Hắn vì để cho Trần Húc Chi có thể bình yên bước vào luân hồi, cố ý niệm tụng văn ba ngày ba đêm.

Giờ phút này, Giản Thành niệm tụng văn, ánh mắt không tự giác phiêu về hướng Trần Húc Chi.

Sau đó không tự chủ được mở to hai mắt nhìn.

Cùng với vô số điểm ánh sáng, đông đảo hài cốt bị gã xương dần dần biến mất trong bí pháp của Giản Thành, sau khi bọn họ biến mất, kết giới bên ngoài thôn xóm tất nhiên tiêu tán.

Bất quá những anh linh tiêu tán đó vẫn chưa bước vào luân hồi, mà là hóa thành linh lực tinh thuần, cũng phảng phất như bị cái gì hấp dẫn, cư nhiên bao vây quanh thân Trần Húc Chi!

Giây tiếp theo, Giản Thành liền há to miệng, bởi vì hắn phát hiện dao động linh lực quanh thân Trần Húc Chi dần bắt đầu khuếch tán, sau đó giống như một cái hố đen, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực bốn phía.

Giản Thành mặt mộng bức, a, sư huynh tiến giai Nguyên Anh?

Từ Kim Đan tiến giai lên Nguyên Anh yêu cầu lực lượng linh lực thật lớn, Trần Húc Chi tuy rằng nhờ họa được phúc, [nhìn] được cũng hiểu được cảm thu sự huyền diệu của thiên địa mà năm đó Đại Nhật thượng nhân cảm thu qua, nhưng nếu không có đủ linh lực chống đỡ, y cũng không thể củng cố cảnh giới Nguyên Anh.

May mà Giản Thành siêu độ những hài cốt anh linh đó, sau khi vô số thi cốt tiêu tán hóa thành linh lực, nhưng thật ra lại vừa lúc thỏa mãn nhu cầu củng cố cảnh giới Nguyên Anh của Trần Húc Chi.

Sau khi Giản Thành tinh lọc xông toàn bộ hài cốt bên ngoài thôn xóm, tâm tình phi thường phức tạp.

Hắn giơ tay lau mặt, nhìn những linh quang đó giống như nhũ yến đầu lâm rơi vào trong cơ thể Trần Húc Chi, trong lòng nhịn không được sinh ra một tia hâm mộ: "Vận khí sư huynh thật không tồi."

........ Hắn nhưng thật ra hoàn toàn quên mất vận khí của mình cỡ nào nghịch thiên.

Nhưng vào lúc này, Ngô Thanh Nhi cầm Khởi Minh Tỏa đến bên cạnh Giản Thành.

Nàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Uy, ngươi có thể nhìn xem Khởi Minh Tỏa không?"

Giản Thành sửng sốt, hắn tiếp nhận cái khóa màu xanh lam, sau một phen cẩn thận kiểm tra, hắn lắc đầu nói: "Bên trong không có thần hồn gì, chỉ là một cái Linh khí không tồi."

Ngô Thanh Nhi nhẹ nhàng thở ra, nàng rối rắm nói: "Vậy có cần đưa cho huynh trưởng nữa không?"

Tuy rằng có chút không may, nhưng mà cái khóa này thật sự là thứ tốt.

Trong lòng Giản Thành ha hả, để cho Ngô Thanh Nhi treo nó lên cổ Trần Húc Chi? Hắn không có ngốc như vậy!

Giản Thành nhếch miệng cười: "Nếu không chờ sau khi sư huynh tỉnh lại hỏi y một chút, nếu y nói cần liền đưa cho y, nói không cần thì người liền lấy đi."

Tâm Giản Thành nói chờ sư huynh tỉnh lại hắn liền đi cáo trạng!

Đều là do Ngô Thanh Nhi nhanh tay! Nếu không nào có nhiều chuyện như vậy?!

Ngô Thanh Nhi ngẫm lại cũng đúng, liền thu hồi Khởi Minh Tỏa, nàng tiến lên định nâng Trần Húc Chi dậy, lại căn bản bất động.

Giản Thành nhìn về phía hùng yêu.

Hùng yêu run run một chút, nâng Trần Húc Chi lên đặt ở trên lưng, liền vèo một cái chạy mất.

Ngô Thanh Nhi giật mình mới phản ứng lại, nàng hồ nghi mà nhìn Giản Thành: "........ lại nói tiếp, ngươi vì sao lại ở chỗ này?"

Giản Thành đánh cái ha ha: "Ta tại sao phải nói cho ngươi?"

Sau đó hắn duỗi eo: "Mệt chết, ta đi nghỉ ngơi một lát."

Ngô Thanh Nhi nhấp môi, ánh mắt nàng nhìn Giản Thành có chút quỷ dị, ngẫm lại đối thoại giữa Giản Thành cùng Trần Húc Chi trước đó........

Tay Ngô Thanh Nhi nhịn không được xoắn lại với nhau, từ từ a, hình như Giản Thành cùng huynh trưởng là đang yêu nhau?

Thật hay giả? Là huynh trưởng cố ý nói như vậy để lừa Chung Diệu Nhi, hay là thực sự có việc này?

Nếu là giả, vậy tất nhiên không có chuyện gì, nếu là thật.......

Ngô Thanh Nhi chậc một tiếng, nhớ tới bộ dáng nổi điên trước đó của Giản Thành, không khỏi thở dài.

Hình như gia hỏa này có chút nghiêm túc.

Ai, chờ huynh trưởng tỉnh lại rồi nói sau.

Hoàn toàn giải quyết Chung Diệu Nhi cùng hài cốt bị gãy xương trong bí cảnh, trong lúc nhất thời Lam Sơn ngược lại trở thành một nơi tương đối an toàn.

Ngô Thanh Nhi lười nói quá nhiều cùng Giản Thành, nàng một bên nhìn chằm chằm trạng thái của Trần Húc Chi, một bên bắt đầu sửa sang lại điển tịch cùng bí pháp tổ tiên để lại.

Giản Thành không có quấy rầy Ngô Thanh Nhi, hắn còn đang chờ Ngô Thanh Nhi sửa sang lại đưa ra hai quyển sách đâu.

Đời trước hắn chính là tìm hiểu quyển sách này mới có thể ngộ đến Dương Thần, quyển hạ là cái gì còn chưa kịp làm rõ ràng.

Hơn nữa Giản Thành còn đang tự hỏi một chuyện càng quan trọng.

Tỷ như nói lời trước đó sư huynh lừa Chung Diệu Nhi.

Liền như vậy trôi qua ba ngày, Trần Húc Chi đột nhiên tỉnh.

Thời điểm y tỉnh, Giản Thành an vị ở bên giường nệm cắn hạt dưa, đối diện là Ngô Thanh Nhi đang nhanh chóng lật sách, không khí trong phòng an tĩnh bình thản.

Trần Húc Chi có chút ngốc, tâm thần y rối loạn vài giây mới hoàn hồn, cũng theo bản năng mà a một tiếng.

Giản Thành phát hiện Trần Húc Chi tỉnh trước tiên, lập tức kinh hỉ nói: "Sư huynh, ngươi tỉnh!"

Ngô Thanh Nhi vội vàng ngẩng đầu, đối diện đôi con ngươi đen bóng của Trần Húc Chi, cũng lộ ra tươi cười vui mừng: "Huynh trưởng! Huynh bình an không có việc gì thật là quá tốt!"

Trần Húc Chi xoa xoa huyệt thái dương, một tay chống giường nệm muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiên chính mình vẫn luôn gối trên người hùng yêu!

Nga, là hùng yêu sau khi bị lệnh cưỡng chế thu nhỏ lại = =

Không thể không nói, một thân da lông du quang thủy hoạt kia của hùng yêu vuốt thật thoải mái.

"Chung Diệu Nhi đã chết sao?" Trần Húc Chi mở miệng chuyện thứ nhất là xác định sinh tử của Chung Diệu Nhi.

Giản Thành cười tủm tỉm mà nói với Trần Húc Chi: "Bị lư hương của sư huynh vừa lúc đánh lên đầu, hương tro toàn bộ rơi trên người nàng."

Trần Húc Chi nghe vậy tức khắc lộ ra biểu tình đau đớn: "Đó chính là hương tro sư tổ luyện hóa mấy trăm năm, trước nay chưa từng dùng qua, lần này cư nhiên dùng hết!"

Giản Thành trầm mặc một chút, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "....... có thể loại bỏ Chung Diệu Nhi đã rất không tồi."

Cư nhiên ghét bỏ hương tro quá nhiều?

Trần Húc Chi nhớ tới nữ tử tóc lam ở trong mảnh nhỏ ký ức, không khỏi bĩu môi.

"Sự tình của Chung Diệu Nhi không cần gấp." Giản Thành bắt đầu tính sổ: "Sư huynh chuyện Chung Diệu Nhi bị hương tro ăn mòn, ngươi đã tính kế tốt sao?"

Trần Húc Chi nghe vậy, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ân, ta đánh giá khả năng hẳn là lớn hơn 50%."

Giản Thành nhịn không được bắt đầu nghiến răng, thanh âm nói chuyện nhưng lại ôn hòa: "Lớn hơn 50%? Sư huynh, ngươi là tính như thế nào?"

Nhắc tới điểm này, Trần Húc Chi nhịn không được đắc ý, y nói: "Nếu ngươi nói cái tế đàn kia là Luân Hồi Đài, còn là Luân Hồi Đài của Tổ sư gia, đã nói lên cái Luân Hồi Đài kia đã ở nơi này rất nhiều năm, Thanh Nhi cũng nói cái tế đàn kia là truyền thừa nhất tộc bọn họ, nói cách khác, Chung Diệu Nhi ở trong Luân Hồi Đài đã vô số năm tháng."

"Nàng là một nữ tử, lại rất có thể là cũng mất đi thân thể, cũng trở thành khí linh, như vậy đối với một người mà nói, muốn nhất tất nhiên là một khối thân thể, một khối thân thể tu sĩ hoàn hảo không tổn hao gò, có được linh căn, cũng có thiên phú phát triển thật tốt."

"Trong lời nói của nàng có rất nhiều lời châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngươi với ta, ta hoài nghi nàng từng chịu qua tổn thương về tình yêu, vừa lúc ngươi lại khắc Tứ tượng điên linh trận trên người ta, kết hợp lại mà nói, ta cảm thấy hẳn là dùng sách lược dùng nhược điểm của kỳ địch, cũng dụ địch thâm nhập."

Trần Húc Chi đĩnh đạc mà nói, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Giản Thành ngày càng âm trầm, ngay cả Ngô Thanh Nhi vốn dĩ nghe đến lòng đầy bội phục cũng bị thần sắc của Giản Thành làm cho hoảng sợ, thậm chí thật cẩn thận lui sang bên cạnh.

Còn về hùng yêu, đã sớm co lại thành một đoàn từ trước, ý đồ biến mình thành một cái gối đầu chân chính.

Trần Húc Chi còn đang nói: "Mà sự tình cũng đúng như ta sở liệu, Chung Diệu Nhi thật sự động tâm, chỉ cần nàng động tâm, nàng liền sẽ nhất định đoạt xá thân thể ta, lư hương sư tổ cho ta cần phải ở thời điểm ngươi luyện hóa thần hồn ta mới có thể phát động, đến lúc đó thần hồn Chung Diệu Nhi xâm nhập thân thể ta, hai cái chạm vào nhau, tất nhiên sẽ sinh ra một tia cơ hội."

Nói tới đây, Trần Húc Chi cư nhiên thở dài: "Ta suy nhất không nghĩ tới chính là Chung Diệu Nhi cư nhiên đâm đổ lư hương, đem hương tro đều đổ ra, thật là quá............"

Phanh ——!

Một quyền của Giản Thành nện ở trên tường.

Hắn diện vô biểu tình mà nhìn Trần Húc Chi, phảng phất như núi lửa sắp dâng trào.

"......Vậy ngươi có suy xét điểm thất bại sao?"

Thanh âm nam tử tóc đen run nhè nhẹ, trong mắt phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt.

Trần Húc Chi bị hoảng sợ, y giật mình, vui mừng nguyên bản trong lòng liền như thủy triều biến mất, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

....... Giản Thành hình như đanh sinh khí, hơn nữa là vì an nguy của mình mà phẫn nộ.

Trần Húc Chi rũ mắt, y nhấp môi, nhẹ nhàng thở dài.

"Có suy xét qua."y nói: "Nếu thất bại, ta liền trở thành khí linh của đỉnh ba chân vậy."

Giản Thành đột nhiên duỗi tay bắt lấy bản vai Trần Húc Chi, hận không thể đem người trước mặt nhét vào trong thân thể mình, không bao giờ thả ra.

Hắn phẫn nộ mà nói: "Vậy ngươi liền......"

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, lời còn chưa nói xong, miệng Giản Thành đã bị Trần Húc Chi ngăn chặn.

Trần Húc Chi trở tay chặn bả vai của Giản Thành, hơi hơi dùng sức, đem hắn đẩy ngã trên giường.

Tóc dài màu đỏ rơi ra, Giản Thành nháy mắt cảm thấy chính mình tựa hồ bị một ngọn lửa bao quanh.

Trần Húc Chi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Giản Thành, khẽ cười.

Thanh âm y ôn nhu không thể tưởng tượng.

"..... Ta lúc ấy không có nói dối."

"Nếu thật sự trở thành khí linh của ngươi, ta nghĩ, có thể vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, cũng không sao cả."

=============

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao ta một cái cẩu độc thân sau khi tham gia lễ thành hôn còn phải viết cẩu lương = =