Giản Thành tỏ vẻ chính mình đã chịu kinh hách cực lớn.
Trước khi đi lên hắn đã hỏi thăm qua chưởng quầy, Trần Húc Chi không phải một người đến, bên người còn có Tiêu Thâm Thủy, bất quá chưởng quầy cũng nói, Tiêu Thâm Thủy là khách quen của Túy Tiên Cư, một tháng tổng sẽ đến ba bốn lần, thưởng thức rượu nhất phẩm, tự mình ngồi một hồi.
Giản Thành cho rằng Trần Húc Chi cùng Tiêu Thâm Thủy là nửa đường gặp nhau, liền kết bạn cùng đi.
Trước kia nhận hức của Giản Thành đối với Tiêu Thâm Thủy hoàn toàn đến từ miệng người khác, trước khi hắn chân chính bộc lộ tài năng trong Đại Nhật Tiên Tông, Tiêu Thâm Thủy cũng đã chết, cho nên hắn chưa từng ở chung với Tiêu Thâm Thủy.
Cho nên hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Tiêu Thâm Thủy cư nhiên yêu cầu trực tiếp, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn liền hỏi thiếu hiệp ngươi muốn bái sư không?
Lời này hắn trả lời như thế nào?
Nếu Giản Thành trả lời là đồng ý, vậy hắn liền trở thành đệ tử của Tiêu Thâm Thủy, phải đi theo Tiêu Thâm Thủy về Tinh Hải phong! Vậy có khác gì với đời trước? Nga, vẫn có, hắn với Trần Húc Chi như cũ không cùng tông, thậm chí còn kém bối phận = =
Nếu Giản Thành trả lời không đồng ý, nếu như hắn cự tuyệt Tiêu Thâm Thủy có cùng thân phận và địa vị với Trần Húc Chi, vậy hắn càng không thể lại đi tìm Trần Húc Chi.
Nếu không ngày sau gặp lại trong tông môn, hắn cự tuyệt Tiêu Thâm Thủy lại bái sư Trần Húc Chi, đây không phải là gây sự sao?
Thời khắc mấu chốt, Trần Húc Chi mở miệng, tạm thời hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thâm Thủy.
"Tiêu sư huynh muốn thu đồ đệ?" Trần Húc Chi nói: "Thủ đồ của Tinh Hải phong cũng không thể quá tùy tiện, ngoại môn đệ tử của tông môn nhiều như vậy, vì sao sư huynh liếc mắt một cái nhìn trúng tiểu tử này?"
Nội tâm Giản Thành nói đúng vậy, ta mẹ nó không muốn đi Tinh Hải phong nha ~ ngươi coi trọng ta điểm nào? Ta sửa còn không được sao?
Đương nhiên trên mặt Giản Thành cìn duy trì biểu tình khϊếp sợ, người bên ngoài nhìn thấy giống như là vui vẻ đến choáng váng.
Tiêu Thâm Thủy nói: "Trần sư đệ không nhìn ra sao? Trên người thiếu niên này sinh cơ cơ hồ muốn tràn ra!" dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái: "Nga, người không có tu luyện pháp thuật phương diện xem khí này, đây là bí thuật của Tinh Hải phong ta."
Hắn nói: "Tinh hỏa của Tinh Hải phong ta có thể đánh thức sinh cơ của người sắp chết, đồng thời sau khi tu hành sinh sinh bất tận hỏa, sinh cơ của bản thân cũng sẽ càng ngày càng tràn đầy, đương nhiên sinh cơ vốn dĩ đã tràn đầy này nếu tu hành thuật này càng là làm ít công to, khi tiến giai nguyên anh sẽ càng thêm dễ dàng."
Trần Húc Chi diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Giản Thành, đúng nha, Giản Thành nói như thế nào cũng là đại năng hóa thần, đời trước hắn tu luyện sinh sinh bất tận hỏa, đương nhiên cũng có thể tu luyện mấy thứ lung tung khác, nhưng công pháp khác có tốt so ra cũng kém sinh sinh bất tận hỏa.
Giản Thành có thể dùng bí thuật thay đổi tuổi hoặc diện mạo, nhưng sinh cơ khác với thường nhân lại không che lấp được, hoặc là nói thằng nhãi này cơ bản là đã quên chuyện này = =
Tiêu Thâm Thủy còn đang khuyên giải Trần Húc Chi: "Hơn nữa tu sĩ tràn đầy sinh cơ tu luyện Nhuận linh bí pháp rất có khả năng diễn sinh ra thần thông đặc thù nha, hạt giống tốt như vậy sao có thể lưu lạc ngoài tông môn?"
Trần Húc Chi bưng lên chén rượu trước mặt nhấp một ngụm, che đi biểu tình hơi vặn vẹo trên mặt.
Nhuận Linh bí thuật là bí mật không truyền của Tinh Hải phong, cùng loại với y tu Thái Tố Cốc, người tu luyện loại bí thuật này có thể kép tu sĩ gần chết trở về, Giản Thành trong nguyên tác tất nhiên cũng tu luyện loại bí pháp này, thậm chí còn thu được rất nhiều tiểu đệ bằng bí pháp này.
Bất quá yêu cầu của bí pháp cũng rất cao, chỉ có tu sĩ kim đan trở lên mới có thể sử dụng, nếu không ngày đó ở Vọng Đoạn sơn, Tiêu Thâm Thủy đã sớm trị liệu cho mình.
"Thì ra là thế, như vậy chúc mừng sư huynh thu giai đồ." Trần Húc Chi lãnh khốc vô tình liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, tỏ vẻ chính mình bất lực, tiểu tử ngươi hoặc là lập tức cút đi về Thái Tố Cốc, hoặc là liền bà nói gia nhập Tinh Hải phong đi.
Giản Thành: "............"
Hắn chỉ có thể trong lòng buồn bực trên mặt hưng phấn xoay người quỳ gối: "Đệ tử Thành Hạo kiến qua sư phụ!"
Òa! Ủy khuất muốn khóc T^T
Trần Húc Chi mang theo mấy bình rượu ngon Tiêu Thâm Thủy đưa y, mang Ngô Thanh Nhi trở về sơn môn.
Tiến vào sơn môn Đại Nhật Tiên Tông, Trần Húc Chi phải về chủ phong, Tiêu Thâm Thủy đưa đồ đệ mới ra lò hướng về Tinh Hải phong, khi tách ra ánh mắt Giản Thành hận không thể dính trên người Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi cáo biệt với Tiêu Thâm Thủy, hai người cũng không nhìn thấy biểu tình của Giản Thành, nhưng Ngô Thanh Nhi theo sau Trần Húc Chi, lại xem toàn bộ biểu tình biến hóa của Giản Thành ở trong mắt.
Ngô Thanh Nhi tất nhiên bắt đầu dùng bí thuật gia truyền bắt đầu bói toán.
..........nàng cảm thấy, chính mình cùng Thành Hạo trước mặt này đều là luyện khí kỳ, hẳn có thể nhìn thấu đối phương, kết quả đợi đến khi tay Ngô Thanh Nhi hợp lại trong tay áo run nhè nhẹ vài cái, đôi mắt nàng không tự chủ được trợn tròn.
Nàng cái gì cũng không thấy.
Trong lòng Ngô Thanh Nhi nổi sóng, hoặc là Thành Hạo này có bí bảo hộ thể, hoặc là Thành Hạo này khác với vẻ bên ngoài! Tu vi của hắn là giả!!
"Như vậy ta liền trở về." Tiêu Thâm Thủy thu được giai đồ hận không thể lập tức tìm sư phụ giám định một chút, nếu không thành vấn đề liền hảo hảo bồi dưỡng!
Trần Húc Chi gật đầu: "Ta sau khi trở về có thể sẽ bế quan, chỉ có không nhận được tin tức, nếu là trong lúc đó tổ chức nghi thức thu đồ đệ, trước tha lỗi ta tạm thời vắng mặt."
Tiêu Thâm Thủy vui rạo rực xua tay mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, chờ sư đệ xuất quan lại bổ sung."
Sau đó hắn vô cùng cao hứng mà dắt Giản Thành đi rồi.
Trần Húc Chi làm lơ đôi mắt nhỏ khát cầu của Giản Thành, xoay người mang theo Ngô Thanh Nhi về chỉ phong.
Y cảm thấy Giản Thành đi đến Tinh Hải phong cũng tốt, cách tiểu sư muội cũng xa, cách Diệp sư bá cũng xa, cách Ngô Thanh Nhi càng xa, thật là nơi tốt để đi tu luyện, đợi y lại ném Ngô Thanh Nhi đến môn hạ của Diệp Vô Cấu, y liền lập tức bế quan!
Khi Trần Húc Chi ôn tâm tình muốn lập tức bế quan trở lại Tam Khê Các cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Vẫn là ở nhà tốt nhất.
Bất quá y chỉ kịp tu chỉnh một chút, thay đổi xiêm y, liền mang theo Ngô Thanh Nhi đến trước Lãm Nhật Các nơi cư trú của Bạch Anh chưởng tôn.
Đã sớm nhận được truyền thư của đồ đệ nhà mình nháy mắt khi Bạch Anh chưởng tôn nhìn thấy Trần Húc Chi, liền lộ ra tươi cười cực lớn.
"Hảo hảo hảo, trở về là tốt."
Bạch Anh chưởng tôn xem xét một chút liền phát hiện đồ đệ mình đã tiến giai Kim Đan trung kỳ, không khỏi càng cao hứng.
"Húc Chi, ngươi gần đây tiến bộ có chút nhanh, phải chú ý căn cơ." Tuy rằng trong lòng cao hứng, bất quá Bạch Anh chưởng tôn còn để ý đến vấn đề quan trọng, ôn tồn khuyên nhủ Trần Húc Chi: "Không cần ham đề cao tu vi cùng cảnh giới, cần phải nắm vững cơ sở mới được."
Trần Húc Chi đầu tiên khom người quỳ gối hành đại lễ, sau đó mới đứng dậy đi đến trước người Bạch Anh chưởng tôn, y cười nói: "Sư phụ nói chí phải, kỳ thật lúc này có thể thuận lợi tiến giai, cũng là nhờ mấy năm trước đó tiềm tu ở tông môn, có cơ sở kiên định mới có thể khi gặp cơ duyên liền tiến bộ."
Bạch Anh chưởng tôn nghe y nói xong rất là vui mừng, ông nói: "Trong lòng ngươi rõ là tốt, lúc này trở về tạm thời không cần đi ra ngoài, hảo hảo củng cố một chút nhưng gì lấy được khi du lịch."
Trần Húc Chi nói: "Đệ tử đang có ý này, lúc này liên tục tiến giai, đệ tử ở trên đấu pháp cũng không nắm vững, không ít bí thuật vẫn chưa luyện tập, hơn nữa.........." y lộ ra biểu tình ngượng ngùng: "Kim kiếm bản mạng linh kiếm của đệ tử cũng nát."
Bạch Anh chưởng tôn biến sắc: "Cái gì? Nát? Sao lại nát?"
Trần Húc Chi càng ngượng ngùng: "Trước đó sở trong bí cảnh bị Thiên Chu Tinh đánh nát."
Bạch Anh chưởng tôn lập tức liền hiểu, lúc ấy nếu Trần Húc Chi nói ra việc này, ông vô luận như thế nào cũng không cho phép Trần Húc Chi rời đi tông môn, cho nên Trần Húc Chi dấu giếm việc này, cho tới bây giờ mới nói.
Ông hừ một tiếng, có chút nghĩ mà sợ: "Ngươi đứa nhỏ này quá quật cường! Ta cho rằng ngươi có bản mạng linh kiếm hộ thân cho nên mới thả ngươi đi ra ngoài, kết quả ngươi.............."
"May mắn là còn bình an." Bạch Anh chưởng tôn trừng mắt nhìn Trần Húc Chi một cái: "Lấy ra ta nhìn xem."
Trần Húc Chi thành thành thật thật lấy kim kiếm của mình đem ra, sau khi Bạch Anh chưởng tôn nhìn thấy bị tức đến nghẹn thở: "Nát thành như vậy còn không bằng trực tiếp luyện mới!"
Trần Húc Chi ngượng ngùng nói: "Cái mới còn cần thời gian ôn dưỡng, không bằng cái cũ dùng thuận tay..........."
Bạch Anh chưởng tôn tức khắc bị tức đến điên, ông duỗi tay chỉ chỉ cái mũi của Trần Húc Chi, cuối cùng cười mắng: "Ngươi hỗn trướng này!"
Bạch Anh chưởng tôn trầm ngâm nói: "Hòe Hoa kiếm trước đây của ngươi đâu? Hòe Hoa kiếm là bản mạng linh kiếm sớm nhất của ngươi, lấy mảnh nhỏ phụ trợ kim kiếm, luyện chế ra kiếm mới hẳn không cần ngươi hao phí quá nhiều thời gian ôn dưỡng."
............. Ai nha, cái đó đưa cho Giản Thành = =
Trần Húc Chi khụ một cái nói: "...........cái kia cũng nát."
"..............." Bạch Anh chưởng tôn hơi hơi mỉm cười: "Mảnh nhỏ thì sao?"
"Nát quá lợi hại, ném ở bí cảnh." Trần Húc Chi không dám nhìn biểu tình của Bạch Anh chưởng tôn.
Bạch Anh chưởng tôn duỗi nắm tay, sau đó lại mở ra, ông rất muốn đánh tơi bời đồ đệ một trận, nhưng mà.............nhịn xuống, nhịn xuống, đây không phải là ma tu, đây là đồ đệ, không thể đánh, sẽ đánh hỏng..........
Ông rít gào: "Cút cho ta——!!"
Trần Húc Chi lập tức nhanh chóng chạy mất.
Bạch Anh chưởng tôn nặng nề mà thở ra một ngụm khí.
Giây tiếp theo Trần Húc Chi lại chạy về.
Y lấy ra từ tỏng ngực tài liệu thượng đẳng mà Giản · cá chép · Thành tìm được, đạt ở trước mặt Bạch Anh chưởng tôn.
"Kính nhờ sư phụ."
Sau khi nói xong vèo một tiếng lại chạy.
Bạch Anh chưởng tôn: "................"
Sau khi rời đi chủ điện, Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Ngô Thanh Nhi đang chờ ở ngoại điện, xấu hổ a một tiếng.
Quên nói với sư phụ chuyện của Ngô Thanh Nhi.
Nhưng hiện tại tuyệt đối không thể trở về! Trở về nhất định bị đánh thành bã!
Trần Húc Chi đơn giản nói: "Sư phụ có chút vội, ta không dám quấy rầy lão nhân gia, ngươi theo ta trực tiếp đến Giới Luật Đường đi."
Ngô Thanh Nhi ừ một tiếng, nàng đi theo phía sau Trần Húc Chi, đợi sau khi rời đi Lãm Nhật Các, thình lình kéo tay áo Trần Húc Chi.
"Huynh trưởng."
Trần Húc Chi quay đầu nhìn nữ hài: "Làm sao vậy?"
Ngô Thanh Nhi nhỏ giọng nói: "Thành Hạo kia, cho ta cảm giác thực không tốt."
"..........." Oa, lúc này mới lột trần Giản Thành?
Trần Húc Chi dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Ngô Thanh Nhi.
Y hỏi: "Hắn có vấn đề gì?"
Ngô Thanh Nhi nhíu mày: "Tu vi của hắn là giả."
Đương nhiên là giả a, người ta hiện tại là Trúc Cơ kỳ đấy!
Trần Húc Chi vẻ mặt âm trầm: "Giả? Vậy có thể phiền toái, Tiêu sư huynh hiện tại thực coi trọng hắn, nếu không có chứng cớ, ta không tiện nói thẳng, hơn nữa........."
Y liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái: "Tuổi tác của ngươi cũng có vấn đề, nếu liên lụy tới ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không thể lưu lại tông môn."
Ngô Thanh Nhi tươi cười xinh đẹp, rất là vui vẻ: "Đa tạ huynh trưởng lo lắng, tiểu muội chỉ là hy vọng trong lòng huynh trưởng hiểu rõ, chớ có bị vẻ ngoài thiếu niên kia lừa."
Nghe được lời này, trong lòng Trần Húc Chi có chút vớ vẩn, vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Y nói: "Ngươi yên tâm, lòng ta hiểu rõ."
====================
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc nhiều năm sau, Ngô Thanh Nhi: Huynh trưởng ta vẫn là bị lừa!!!