Chỗ Nào Không Đúng

Chương 47: Bái sư

Phía đông thành thị, Túy Tiên Cư.

Tiêu Thâm Thủy là khách quen nơi này, sau khi tiến vào lập tức có điếm tiểu nhị quen biết tiến lên.

"Ai! Tiêu chân nhân ngài đã tới? Vẫn là quy củ cũ?"

Tiêu Thâm Thủy gật đầu: "Quy củ cũ."

Điếm tiểu nhị kia lập tức kéo dài giọng: "Được a, ghế lô hào đinh chữ thiên lầu ba, ngài bên này mời."

Tiêu Thâm Thủy đi ở phía tước, Trần Húc Chi để Ngô Thanh Nhi đi trước người, y đi ở cuối cùng.

Khi đi ngang qua thính đường, Trần Húc Chi cố ý đi thật chậm, ánh mắt quét một vòng, phát hiện tu sĩ ngồi ở thính đường đều là luyện khí kỳ, hoặc là tu sĩ quen thuộc tại thành thị, còn những điếm tiểu nhị qua lại giữa các bàn.........ngạch, không thấy được Giản Thành a = =

Trần Húc Chi đi chậm hơn nữa, cũng đã tới cửa thang lầu, y cuối cùng không dấu vết nhìn một lần, không phát hiện Giản Thành, chỉ phải đi theo lên lầu.

Chẳng lẽ Giản Thành ở trên đường đã xảy ra chuyện?

Vì lo lắng cho Giản Thành, Trần Húc Chi lâm vào tự hỏi, thẳng đến khi ngồi vào phòng mới phản ứng lại.

Tiêu Thâm Thủy đang nhiệt tình cầm thực đơn giới thiệu cho y: "Loại linh tửu này vào miệng vừa tinh khiết lại thơm, tác dụng chậm mười phần, hương vị thực không tồi, bất quá loại này cũng tốt, uống xong có chút ngọt, nhưng cũng không nồng, thanh triệt thuần tịnh, ẩn chứa thủy linh lực nhè nhẹ, tương đối thích hợp với sư huynh, còn có một loại này........"

Trần Húc Chi thu liễm tâm thần, y cười đánh gãy giới thiệu của Tiêu Thâm Thủy: "Ta bình thường chưa từng tới nơi này, đối với những thứ đó không quá hiểu biết, không bằng liền dựa theo sở thích của sư huynh, dù sao với ta mà nói, mặc kệ loại linh tửu nào cũng là lần đầu tiên uống."

Y nói: "Hơn nữa, về sau số lần uống với sư huynh còn nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày toàn bộ nếm một lần."

Nghe được lời này, Tiêu Thâm Thủy đầu tiên là sửng sốt, thực nhanh liền phản ứng lại, hắn cười to: "Trần sư huynh nói không sai, sau này cơ hội còn nhiều lắm, bây giờ cũng không cần phải nếm hết toàn bộ."

Trần Húc Chi cười gật đầu, y liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái, nói với Tiêu Thâm Thủy: "Tiêu sư huynh, đây là muội muội ta mới nhận, tên là Ngô Thanh Nhi, sau này còn xin sư huynh chiếu cố nhiều hơn."

Tiêu Thâm Thủy nhướng mày.

Hắn cũng không phải không thấy được nữ hài đi bên cạnh Trần Húc Chi.

Nhưng mà đối với tu sĩ có tu vi cùng thân phận bậc này mà nói, nếu không cố ý giới thiệu, nữ hài đó đều chỉ có một loại khả năng: thị thϊếp hoặc tôi tớ.

Cho nên trước khi Trần Húc Chi chính thức giới thiệu, Tiêu Thâm Thủy giả như không thấy được Ngô Thanh Nhi.

Nữ tu sĩ nếu không có thực lực cường hãn, cũng chỉ có thể nhờ vào tu sĩ khác bên cạnh che chở, đối với tồn tại bậc này, Tiêu Thâm Thủy từ trước đến nay khinh thường cũng lười chú ý tới, nhưng mà sau khi Trần Húc Chi chính thức giới thiệu, liền có nghĩa không phải là thị thϊếp hoặc tôi tớ của Trần Húc Chi, mà là tồn tại ngang hàng.

Tiêu Thâm Thủy cười nói: "Nga? Nguyên lai là muội muội của Trần sư đệ." Hắn hơi trầm ngâm, liền lấy ra một viên ngọc châu đặt trước mặt Ngô Thanh Nhi: "Sư đệ không nói sớm, trong tay ta bây giờ chỉ có linh châu bậc này, ủy khuất Ngô đạo hữu, cứ cầm chơi đi."

Ngô Thanh Nhi đứng dậy hàng lễ cảm tạ, ngón tay nắm lấy viên linh chây có chút trắng bệch.

Không có thực lực, nàng ơ trước mặt tu sĩ khác cái gì cũng đều không phải.

Trần Húc Chi nói: "Thanh Nhi tuổi nhỏ, không bằng gọi cho nàng chút linh quả."

Tiêu Thâm Thủy nói: "Đây là tất nhiên." Hắn liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái: "Sư đệ tính toán để cho Ngô đạo hữu bái nhập tông môn sao?"

Trần Húc Chi gật đầu: "Thanh Nhi tuy rằng là tứ linh căn, nhưng trời sinh có dự cảm đặc biệt với nguy cơ, nếu như ứng dụng trong chiến đấu mà nói có thể có hiệu quả kỳ diệu, ta tính toán để nàng đi môn hạ của Diệp sư bá."

"Nga?" Tiêu Thâm Thủy lại liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái, Ngô Thanh Nhi nhận thấy Tiêu Thâm Thủy nhìn kỹ, ngẩng đầu cười cười.

Tiêu Thâm Thủy trầm ngâm nói: "Thiên phú như vậy đích xác đáng giá bồi dưỡng, Ngô đạo hữu trước kia là tán tu sao?"

Trần Húc Chi vừa muốn trả lời, Ngô Thanh Nhi liền mở miệng: "Ân, trước kia theo gia gia tu hành, cha mẹ ta đều là người thường, chỉ là vì có chút cảm giác thiên phú đối với nguy hiểm, sau khi ma tu biết được gϊếŧ cha mẹ cùng gia gia của ta, còn muốn bắt ta đi, ta liều mạng chạy trốn, may mắn nghĩa huynh đi ngang qua vươn tay trợ giúp đã cứu ta."

Nàng dùng ngữ khí kiên định mà nói: "Ngày nào đó ta nhất định vì gia gia cùng cha mẹ báo huyết cừu này!"

Nếu Trần Húc Chi không xem nàng như nô bộc, nếu cho nàng cơ hội được cường giả khác bình đẳng mà đối đãi, nàng liền phải học cách đứng ra.

Nàng không thể vĩnh viễn tránh ở sau lưng Trần Húc Chi.

Biểu tình trên mặt Tiêu Thâm Thủy hòa hoãn vài phần, hắn nói: "Một khi đã như vậy cần tu hành thêm đi, nếu Diệp sư bá không thu ngươi, cũng có thể đi Huyễn Nguyệt phong của Linh Nguyệt chưởng tôn thử xem, Linh Nguyệt sư thúc tính tình ôm hòa, hẳn là sẽ không cự tuyệt."

Ngô Thanh Nhi gật đầu thật mạnh, nhẹ giọng nói: "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở."

Tiêu Thâm Thủy cười nói: "Loại sư tình này Trần sư đệ cũng biết, ngươi không cần cảm tạ ta."

Lời tuy nói như vậy, nhưng ngữ khí Tiêu Thâm Thủy nói chuyện với Ngô Thanh Nhi vẫn ôn hòa hơn nhiều.

Trần Húc Chi duỗi tay sờ sờ đầu Ngô Thanh Nhi: "Mặc kệ là báo thù hay tu hành, đều không gấp được."

Tiêu Thâm Thủy nói: "Không sai, tỷ như Trần sư đệ, trước đó ở trong tông môn nhiều năm cũng không tiến thêm, lần này xuất môn du lịch nửa năm, liền tiến giai Kim Đan trung kỳ, tốc độ như vậy thật sự làm ta hổ thẹn a." Hắn nhún vai: "Ta lúc này bị thương, tuy nói cũng có chút dễ hiểu, nhưng chưa đạt đến cấp độ kim đan, ta đang cân nhắc nếu không phải ra ngoài du lịch mấy năm."

Trần Húc Chi nghĩ đến trước đó tông môn đật được bí cảnh, liền nói: "Vừa rồi còn nói Thanh Nhi không nên gấp gáp, trong nháy mắt ngươi lại thực nóng nảy."

Tiêu Thâm Thủy thở dài, hắn nói: "Sóc Nguyệt sư muội của Huyễn Nguyệt phong xuất quan, nàng cũng tiến giai Kim Đan."

".........." biểu tình Trần Húc Chi vi diệu lên, ba phong của Đại Nhật Tiên Tông, đại đệ tử chủ phong tất nhiên là y, đại đệ tử Tinh Hải phong là Tiêu Thâm Thủy, đại đệ tử Huyễn Nguyệt phong chính là nữ tu tên gọi Sóc Nguyệt này.

Đương nhiên dựa vào cốt truyện của truyện ngựa giống, Sóc Nguyệt cũng là một trong số những thành viên trong hậu cũng của Giản Thành, bất quá số lần nàng lên sân khấu cũng không nhiều lắm, bởi vì tính tình của Sóc Nguyệt thật sự là.........

Dùng thánh mẫu tới hình dung cũng không quá.

Nhìn thấy Giản Thành gϊếŧ linh thú, khóc lại khóc; nhìn thấy Giản Thành gϊếŧ ma tu, khóc lại khóc; nghe nói Giản Thành gϊếŧ Trần Húc Chi, trực tiếp phong bế Huyễn Nguyệt phong, nói Đại Nhật Tiên Tông đã ô uế.

Trong tiểu thuyết bên người Giản Thành bách hoa nở rộ, căn bản không thiếu một vị mỹ nữ Sóc Nguyệt, cho nên từ giữa truyện khi Giản Thành đạt được Đại Nhật Tiên Tông, liền hoàn toàn không có suất diễn của Sóc Nguyệt.

Nhưng nguyên nhân chính là Sóc Nguyệt một lòng từ bi, thấy cái gì cũng đều phải cứ một cái, ngược lại tiến vào cảnh giới thành tâm thành ý, tục xưng ta tin tưởng vững chắc, ta tất làm được.

............ cho nên thực lực của nàng tiến bộ cực nhanh, trước khi Trần Húc Chi tiến giai kim đan, nàng một mình có thể đánh hai người Tiêu Thâm Thủy cùng Trần Húc Chi.

Bất đắc dĩ chính là, sau khi Sóc Nguyệt đánh thắng, nàng liền yêu cầu Trần Húc Chi cùng Tiêu Thâm Thủy thề, trong vòng một năm tiếp theo, nếu không có nguy cơ sống còn cùng với yêu cầu tu luyện, không được chủ động gϊếŧ người cùng hết thảy sinh linh khác!

Sóc Nguyệt mỗi năm đều thắng, nếu không như vậy, Trần Húc Chi tội gì luyện ra dỗ người đại pháp cùng các loại quỷ kế thủ đoạn đáng thắng người?

Trần Húc Chi khô khan nói: "A, Sóc Nguyệt sư tỷ xuất quan? Đây là chuyện tốt a!"

Tiêu Thâm Thủy nhìn Trần Húc Chi, chuyện tốt cái quỷ! Nàng lại muốn đáng người!

Trần Húc Chi nói: "Sau khi bế quan tất nhiên muốn ra ngoài du lịch, mới có thể thi triển sở học, cũng đạt đến tri thức cùng thể nghiệm mới, hơn nữa Linh Nguyệt sư thúc không thể ra cửa, Diệp sư bá trước đây có nói nhiều lời chèn ép, Linh Nguyệt sư thúc là sư muội của Diệp sư bá, Diệp sư bá có lẽ chỉ nói vài câu, nhưng Sóc Nguyệt sư tỷ là tiểu bối, có lẽ sẽ bị Diệp sư bá trực tiếp tống cổ đi ra ngoài."

Tiêu Thâm Thủy thở dài: "Cũng chỉ mong như vậy, bất quá xét đến cùng vẫn phải nhìn thực lực." Sau đó hắn hâm mộ nhìn Trần Húc Chi: "Sư đệ lần này nhưng thật ra có thể cùng Sóc Nguyệt sư muội hảo hảo so đấu một phen, Bạch Anh sư bá nhất định rất cao hứng."

Trần Húc Chi nhìn khuôn mặt khổ qua của Tiêu Thâm Thủy, nghĩ nghĩ nói: "Ta lần này sở dĩ có thể tiến giai Kim Đan, cũng là cơ duyên xảo hợp."

Nếu không gặp được Giản Thành chỉ điểm, cởi bỏ khúc mắc, y cũng không thể nào tiến giai.

"Ở trong tông môn không thiếu trưởng bối dạy dỗ, ngươi cũng coi như là mới ra ngoài du lịch trở về, nếu không thử bế quan tiềm tu một đoạn thời gian?" Trần Húc Chi đề xuất: "Ta lần này trở về phải hảo hảo củng cố một phen, học một ít bí thuật linh tinh."

Tiêu Thâm Thủy ngô một tiếng, hắn sờ sờ cằm: "Cũng đúng, có thể suy xét tu hành một môn tạp học, phát ra nhiều tư duy hơn một chút."

Đang nói đến đay, ánh mắt của Tiêu Thâm Thủy dừng ở trên người Ngô Thanh Nhi.

Trong lòng hắn vừa động.

Cái gọi là dạy và học cùng tiến bộ, hắn có phải cũng nên thu một đồ đệ hay không?

Tuy rằng hắn là Trúc Cơ kỳ, còn chưa có tư cách chính thức thu đồ đệ, nhưng mà đệ tử ký danh hẳn không có vấn đều gì, cùng lắm thì chờ tiến giai kim đan, trực tiếp thu đệ tử ký danh làm đệ tử đích truyền, vị trí đại đệ tử đích truyền Tinh Hải phong này cũng rất quan trọng, trước tiên bồi dưỡng đệ tử cũng có thể thấy rõ bản tính của đối phương.

Nhưng vào lúc này, cửa ngoài ghế lô bị gõ vang.

Một thanh âm trong treo vang lên: "Tiền bối, linh tửu cùng linh quả ngài muốn đã tới."

Tinh thần Trần Húc Chi rung lên, tới! Đây tuyệt đối là Giản Thành!

"Tiến vào."

Tiêu Thâm Thủy nói với Trần Húc Chi: "Tới tới tới, chuyện phiền lòng để sang một bên, tới nếm thử linh tửu nơi này, hương vị quả thật không tồi."

Xoạch, một thiếu niên mặc trang phục điếm tiểu nhị đẩy cưa tiến vào.

Hắn vừa tiến vào, không chỉ có Trần Húc Chi, ngay cả Tiêu Thâm Thủy đều là trước mắt sáng ngời.

Ha! Thật là một thiếu niên tuấn tú sang sảng!

Điếm tiểu nhị phần lớn đều là khom lưng uốn gối, trên mặt treo lên tươi cười khiêm tốn hiền lành, mà thiếu niên trước mặt này lại lộ ra một cỗ tinh thần phấn chấn bồng bột cùng sinh cơ, hắn đẩy cửa tiến vào, giống như hắn đều không phải là điếm tiểu nhị hầu hạ người, mà là quý công tử ngắm hoa trên đường vào ngày xuân, thái độ hắn rót rượu cũng tự nhiên như kêu gọi bạn tốt uống rượu, thong dong tự nhiên.

Nói trắng ra là, xem một cái liền biết người này tuyệt đối không phải vật trong ao, nếu có thể gặp được kỳ ngộ có thể hóa rồng mà lên.

Sau khi thiếu niên rót rượu cũng chưa trực tiếp rời đi, hắn cười tủm tỉm hỏi: "Các vị tiền bối còn cần thêm cái gì không?"

Trần Húc Chi còn chưa mở miệng, Tiêu Thâm Thủy lại hỏi: "Ngươi là điếm tiểu nhị mới tới? Ta là khách quen nơi này, lại chưa từng gặp qua ngươi."

Thiếu niên nói: "Ta họ Thành, gọi Thành Hạo, là một tán tu, nghe nói Đại Nhật Tiên Tông là nhân tài kiệt xuất trong chính đạo, liền tới đây tìm kiếm cơ duyên."

Tiêu Thâm Thủy cười to: "Ngươi tiểu tử này thật sư dứt khoát, tóm lại ngươi chính là tới bái sư?"

Thành Hạo, cũng chính là Giản Thành nói: "Chúng ta người tu đạo tất nhiên không ngừng tiến lên phía trước, nếu Đại Nhật Tiên Tông là tốt nhất, ta vì sao phải đi bái sư ở tông môn kém hơn?" nói tới đây, Giản Thành cố ý thở dài: "Nào nghĩ đến đi tới nơi này mới phát hiện, Đại Nhật Tiên Tông mười năm mới mở sơn môn một lần, một lần mở ra đã là ba tháng trước, ta đã tới chậm."

"Không muộn không muộn!" Tiêu Thâm Thủy đối với thanh niên đối diện cực kỳ vừa lòng, hắn đang muốn thu đồ đệ đây, liền có sắn một đồ đệ!

Hắn cười tủm tỉm nói: "Thiếu niên, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, sinh cơ tràn đầy, không biết ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy, đến thừa đại pháp?"

Giản Thành: "............."

========================

Tác giả có lời muốn nói:

Bái sư cũng không phải muốn bái ngươi, tưởng bái là có thể bái.