Tiểu Thư x Lão Đại

Chương 28: Phiên ngoại Đông Thanh & Túc Yểu (H)

Túc Yểu mang thai được bốn tháng.

Chuyện biết được tin mang thai này là vào hai tháng trước, ngày ấy lập hạ, vạn dặm không mây, ánh nắng mặt trời vô cùng tươi đẹp.

Vốn dĩ đã hẹn cùng Đông Thanh đi đầu đường ăn mì thịt bò của quán mới mở nhưng lúc đi Túc Yểu lại đau eo, đành phải thôi.

Nhưng không chịu nổi thèm ăn, Túc Yểu liền để Thanh Hòa đi mua cho nàng một phần về để nếm thử món mới.

Nói đến Thanh Hòa, nàng ấy đã được Thiển Lộ dạy dỗ thành nhất đẳng nha hoàn, thay Thiển Lộ hầu hạ Túc Yểu.

Mà Thiển Lộ thì sao?

Nàng ấy sớm đã được Hùng Nâu cưới về nhà sau khi Túc Yểu cùng Đông Thanh thành thân nửa năm.

Thanh Hòa mang theo mì thịt bò trở lại phủ đệ được Nguyên Tương Đế đặc biệt ban cho Đông Thanh, từ xa Túc Yểu chưa thấy người đã ngửi thấy mùi hương thịt bò.

Nhưng mà vấn đề vẫn cứ tới như vậy.

Vốn muốn ăn Túc Yểu lại đại chấn đột nhiên che miệng lại lao ra ngoài phòng nôn khan một trận, làm cho Đông Thanh đang đi tìm sách cho nàng khϊếp sợ.

Đông Thanh cũng mặc kệ sách, bước nhanh về phía Túc Yểu vỗ nhẹ sống lưng nàng, "Chỗ nào không thoải mái vậy?"

Túc Yểu không trả lời, mắt lạnh của Đông Thanh đảo qua, làm Thanh Hòa đông lạnh đến động cũng không dám động, hắn trầm giọng quát: "Trước đó ngươi để phu nhân ăn cái gì?"

Sau đó còn không đợi đối phương trả lời liền nói một câu: "Mau đi thỉnh đạo phu cho ta!"

Thanh Hòa lập tức buông lỏng mì thịt bò đang cầm trong tay, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết! Hôm nay phu nhân vẫn luôn không ăn uống gì," nàng chỉ hướng mì thịt bò bên cạnh, "Đây là món duy nhất phu nhân muốn ăn hôm nay, lão gia, nô tỳ..."

"Không liên quan đến Thanh Hòa." Túc Yểu ngắt lời Thanh Hòa.

Lúc này nàng hòa hoãn lại, dựa vào trong khuỷu tay Đông Thanh, "Chàng đỡ ta về phòng nằm trước đi."

Đông Thanh đen mặt phất tay để Thanh Hòa lui ra, lúc này Thanh Hòa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phía sau lưng nàng đều là mồ hôi lạnh, thật đúng là bị dọa thảm.

Người có thể chi phối cảm xúc của lão gia, phóng mắt khắp thiên hạ sợ là chỉ có phu nhân đi.

...

Rất nhanh đại phu đã được mời đến, nhưng khí tràng của Đông Thanh quá mức cường đại, đại phu tuổi tác đã cao, bị Đông Thanh hù đến bắt mạch tay còn run lên.

Túc Yểu than thầm, nói với Đông Thanh: "Đông Thanh, chàng ra ngoài trước đi."

Đông Thanh bị lời này làm cho nghẹn lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.

Tay đại phu rốt cuộc không run lên nữa.

Túc Yểu cười đến ôn hòa, nàng dịu dàng hỏi đại phu: "Thế nào?"

Lão đại phu dò xét một hồi lâu, lông mày nhíu chặt mới buông ra, ngay sau đó cười đến mặt đầy nếp nhăn đều xô về một chỗ, "Chúc mừng phu nhân, đây là hỉ mạch!"

Ngoài phòng bông nhiên vang lên một tiếng thật lớn, trong nháy mắt Đông Thanh liền đến trước mặt Túc Yểu ---

"Niên Niên!"

Túc Yểu cười đến mặt mày cong như vầng trăng non, cọ cọ khuôn mặt trên lòng bàn tay, nhẹ giọng trả lời mang theo vẻ mặt hy  vọng nhìn Đông Thanh: "Chàng không nghe lầm đâu, hỉ mạch."

"Đông Thanh, chúng ta có hài tử."

*

Trừ bỏ việc ngồi xem sách giáo dục hài tử cùng với những việc cần chú ý của thai phụ mà đại phu viết kia, Túc Yểu cho rằng tay nàng cũng sắp bị phế đi.

Liên tục ban đêm hai tháng, Túc Yểu thậm chí cảm thấy hổ khẩu đều bị cọ sát ra cái kén.

Đêm nay Túc Yểu ngủ sớm, trong lúc mơ mơ màng màng giống như có người đang lôi kéo tay nàng, ngay sau đó năm ngón tay liền cầm lấy vật quen thuộc, gậy gộc cứng như sắt...

"...Đông Thanh."

Túc Yểu còn chưa tỉnh ngue, thanh âm mềm mại, ngọt ngào, lập tức gậy gộc trong tay càng cứng càng thô hơn.

Đêm hè khô nóng, áo ngủ của Túc Yểu càng ngày càng mỏng, cho tới bây giờ áo ngủ liền mỏng đến không cần xốc lên cũng có thể nhìn đến màu sắc của yếm.

Thiển bích sắc, ở giữa còn có bạch hoa.

Hầu kết lăn lộn, Đông Thanh áp lên người Túc Yểu, "Niên Niên... Đại phu nói nữ tử sau khi mang thai ba tháng là có thể hành phòng, cẩn thận một chút liền có thể... Này đều... Này đều tháng thứ tư..."

Đông Thanh vùi đầu ở hõm vai Túc Yểu nói, cánh môi lúc đóng lúc mở, hơi thở phả vào sau tai nàng, Túc Yểu bị ngứa cười ra tiếng, ý thức cũng thanh tỉnh không ít.

Đương nhiên nàng biết khoảng thời gian này Đông Thanh nhẫn nhịn có bao nhiêu khó chịu.

Đặc biệt bởi vì nàng mang thai mà bộ ngực trướng lớn, càng làm cho Đông Thanh vui mừng, hàng đêm bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đùa bỡn, thật ra nàng cũng khó nhịn.

"Vậy... Vậy chàng nhẹ một chút..."

"Ân!"

Một tiếng này còn mang theo sự vui mừng nhảy nhót, Túc Yểu cười đến thanh thúy dễ nghe, nàng vuốt cái đầu không an phận của Đông Thanh, "Vui vẻ như vậy sao?"

Đông Thanh vội vàng mυ'ŧ vào cổ của nàng, ngón tay đẩy vạt áo ra sờ đến nhũ thịt mềm mại, mơ hồ truyền đến tiếng nghẹn khuất của hắn, "Đều hai tháng chưa tiến vào, có thể không vui sao?"

Tính tình trẻ con như vậy, so với Đông Thanh mặt lạnh ban ngày kia thật là khôn giống chút nào.

Đông Thanh khác biệt như thế này, Túc Yêu thật là... Cực kỳ thích.

"Nhẹ, nhẹ chút... Đau."

Đông Thanh nghe lời giảm bớt lực đạo vuốt ve đầṳ ѵú, đầu lưỡi thô lệ cũng dừng lại ở bên tròn trịa kia, đầu lưỡi mang theo nước bọt ướŧ áŧ, chuyển quanh quầng vυ' một vòng, hồng quả xinh xắn ở giữa liền cứng rắn, Đông Thanh há miệng hàm xuống, cọ xát qua lại, lại dùng lực hút một cái-- thật muốn hút ra nước sữa.

Phía trên tiếng nước tấm tắc rung động, phía dưới cũng không thể vắng vẻ.

Túc Yểu vắt chéo hai chân, muốn kẹp lấy cái tay Đông Thanh đang quấy phá giữa hai chân nàng, lại không nghĩ đến chỉ đưa tay linh hoạt của hắn vào càng sâu.

Lòng bàn tay có vết chai, dán lên viên châu run rẩy, Đông Thanh còn hung hăng nghiền áp qua chỗ đó một phen, Túc Yểu co rúm lại, một đợt mật thủy liền chảy ra từ miệng huyệt.

Rốt cuộc mật huyệt đã hai tháng không có dị vật xâm lấn, Đông Thanh sợ lỗ nhỏ nhất thời không chịu nổi cự vật lang bạt, hắn buông tha liếʍ láp nhũ thịt, một đường xuống phía dưới, một ngụm ngậm lấy trai thịt khẽ run.

"A..."

Túc Yểu co rụt lên phía trên, lại bị Đông Thanh kéo về, "Chạy cái gì."

Phì lưỡi chen vào trong nhục huyệt, trong đó quả nhiên chặt chẽ hết thuốc chữa, tầng tầng lớp lớp mị thịt ập vào trước mặt, linh hoạt đảo qua, liền khơi ra một hồ xuân thủy.

Túc Yểu đổ mồ hôi nóng, cả người ướt giống như được nước ấm xối qua, nàng nắm chặt chăn đơn, trong xương cốt tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, vô cùng ngứa ngáy lại không cào được đến chỗ ngứa.

Thịt lưỡi bắt chước tần suất ra vào của dươиɠ ѵậŧ, chỉ vào không ra, còn liên tiếp đỉnh lộng khối thịt mềm trong u kính kia, liếʍ một cái, lại chọc một cái, không bao lâu liền có lượng lớn mật thủy tiết ra, làm ướt mặt của Đông Thanh.

Gông cùm xiềng xích của Đông Thanh giải khai, hai chân vô lực mở ra, Đông Thanh đem lưỡi rời khỏi, lại tiến đến trước mặt Túc Yểu, dây dưa nước bọt với nàng.

Mùi xạ hương ngọt tanh nổ tung ở trong miệng, lại cũng không thơm ngào ngạt bằng mùi hoa quế trên người Túc Yểu.

Côn ŧᏂịŧ dựng đến cực cao cọ từng chút một qua khe thịt, tiểu viên châu cứng rắn thẳng tắp bị cọ đến vừa hồng lại vừa sưng.

Khe thịt được mở rộng thành động nhỏ, Đông Thanh phân thần hôn Túc Yểu, tay đã xoa lên nhục côn gấp gáp không chờ được, nắm lấy mã mắt trêu đùa viên tiểu hạch, cọ xát mấy lần, Đông Thanh mυ'ŧ vào nước bọt trong miệng Túc Yểu càng thêm ra sức.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa --- vọt đi vào.

Thật là quá chặt, so với khi xử nữ còn chặt hơn.

Thân mình Túc Yểu vừa mới tiếp nhận một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại tiết ra ào ạt một lần nữa.

Hồi lâu không được ấm áp vây quanh, sức chịu đựng của Đông Thanh cũng giảm, thình lình bị một trận nhiệt dịch rửa qua, côn ŧᏂịŧ chôn ở trong hoa huyệt nhảy dựng, thiếu chút nữa bị kẹp mà bắn ra ngoài.

Hắn xoa xoa nhũ sóng như nước, "Niên Niên, thả lỏng chút."

Vì dời đi lực chú ý muốn bắn ở hạ thể, ánh mắt Đông Thanh dừng lại ở trên ngực Túc Yểu.

Song phong cao ngất, ngày thường Đông Thanh thích nhất là xoa nắn, lúc này không có gì ngăn cản, hắn niết đến càng không kiêng nể gì, "Sao Niên Niên lại mềm như vậy chứ?"

Nơi này sờ, nơi kia hôn, hai viên nhũ cầu đều bị nước miếng làm ướt, sáng lấp lánh.

Chờ đến khi động tĩnh ở u huyệt dần dần bình ổn, Đông Thanh cười sáng lạn, bẻ hai chân của Túc Yểu ra treo ở trên cánh tay, cẩn thận mà thao lộng lên.

Thời gian mang thai đã hơn bốn tháng, bụng Túc Yểu không hiện quá rõ, Đông Thanh thao đến cực cẩn thận.

Tuy nói không thể buông ra thao mạnh mẽ, Đông Thanh lại cam tâm tình nguyện.

Nhưng Túc Yểu không được, nửa vời thế này làm nàng càng khó chịu. Nàng ngồi dậy ôm chặt Đông Thanh, hắn lập tức liền ngừng động tác.

Chỗ kia thật sự quá trướng.

Túc Yểu hàm chứa lỗ tai Đông Thanh liền mềm giọng nói: "Đông Thanh, để ta ở phía trên đi, như vậy không dễ ảnh hưởng đến bảo bảo."

Một trận thiên toàn địa chuyển, hai người liền thay đổi vị trí.

Túc Yểu khóa ngồi ở trên người Đông Thanh, phong tình vạn chủng, tóc đen của nàng trút xuống đến vòng eo, trên mặt ý loạn tình mê, hai vυ' tròn trịa đĩnh kiều, eo liễu tinh tế mà một tay có thể ôm hết, dưới ánh sáng hơi tối của dạ minh châu, nàng giống như một con hồ ly tinh.

Cái loại  chuyên môn câu hồn nhϊếp phách con người.

Túc Yểu cắn môi, xoắn eo thon, theo động tác của Đông Thanh chậm rãi ngồi xuống...

Phần côn ŧᏂịŧ còn lộ ra bên ngoài càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn một đoạn nhỏ ---

Đến đỉnh, ngồi không được.

Nhu di chống ở trên bụng nhỏ kiển cố, lông tóc đen nhánh ở giữa bị nuốt hết vào, Túc Yểu khẽ nhếch miệng, nhỏ giọng rêи ɾỉ yêu kiều đứt quãng, "A... A.... Đông Thanh..."

Muốn mệnh mà.

Đông Thanh nhẹ nhàng nắm lấy eo Túc Yểu, phối hợp nâng mông chính mình cùng đè nặng nàng ngồi xuống.

Nhiều lần đâm sâu, thẳng chọc đến hoa tâm, hai vυ' bị hạ thể va chạm mà không ngừng lắc lư...

Vừa trắng vừa mềm, thật muốn ăn, Đông Thanh nuốt một ngụm nước miếng.

Liền như vậy đâm xuống mấy trăm cái, eo Túc Yểu đau đến không chịu được, nàng thỏa hiệp mà nằm sấp xuống, ngược lại làm côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu---

Cái này thật sự là toàn căn đi vào.

Đông Thanh nhẫn đến mức răng đều chua xót, hắn nhẹ nhàng ôm chặt Túc Yểu mà xoay người một cái, rốt cuộc lấy về quyền chủ động.

"Mệt mỏi rồi đi? Còn lại đến lượt ta."

Một đêm này Túc Yểu tiết đến ba bốn lần, bị thao đến cả người bủn rủn, hiện tại tự nhiên là tùy Đông Thanh bài bố.

Nàng mềm oặt mà ngã vào trên giường, Đông Thanh vừa liếʍ nhũ thịt của nàng vừa cắm côn ŧᏂịŧ vào đường đi chặt hẹp, lại thao mấy chục cái mới nghênh đón bắn ý.

Phút chốc hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, kéo tay Túc Yểu khoanh lấy côn ŧᏂịŧ ướt dính bạch trọc liền bắt đầu nhanh chóng loát động lên...

Túc Yểu: "..."

Khóc không ra nước mắt, như thế nào vẫn là phải dùng tay!

...

Hương vị hoan ái trong không khí thật lâu chưa tiêu tán.

"Đông Thanh."

Túc Yểu ghé vào trên người Đông Thanh, mí mắt trầm trọng, nói chuyện đều mơ hồ không rõ, "Chàng nói, đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta muốn gọi là gì nha?"

Đông Thanh họ Chu, Túc Yểu nghĩ kỹ rồi, nhũ danh đứa nhỏ gọi là Tiểu Hi, đại danh lại chưa nghĩ ra.

"Ân... Đã kêu ---"

Đông Thanh vuốt ve thịt mềm bên hông Túc Yểu, "Chu Thụ."

Túc Yểu có gắng vực dậy tinh thần hỏi hắn: "Vì cái gì nha?"

"Tùy tiện nghĩ."

"...Đông Thanh!" Đôi mắt đẹp của Túc Yểu trừng to, vỗ rớt bàn tay không an phận của hắn, "Đây là con của chúng ta!"

Đột nhiên Đông Thanh liền bẹp miệng, "Nàng hung ta, nàng lại vì một nam nhân khác mà hung ta..."

"...Đó không phải cái gì nam nhân, nó là con của chúng ta, huống chi, còn chưa chắc đã là con trai."

"Ta chính là biết nó là con trai, hơn nữa nàng còn vì nó mà hung ta."

Túc Yểu dở khóc dở cười, hồi phục mà bò trở lại trên người hắn, dỗ hắn: "Được rồi, đều nghe chàng."

"Vậy về sau nàng còn hung ta hay không?"

"...Không hung."

Quỷ ấu trĩ.

*

Sáu tháng sau.

Chu Thụ ra đời.

Đông Thanh một lời thành sấm, là con trai.

Túc Yểu không nói lời nào mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May mắn là con trai, nếu là con gái, tên Chu Thụ cũng không tránh khỏi quá kỳ quái đi.

Chỉ cầu về sau tên hài tử có thể được Đông Thanh coi trọng một chút.

Nhưng mà... Cái tên quỷ ấu trĩ kia, nàng luôn là không có biện pháp với hắn.

Tùy hắn đi.

***

Editor: ôi chương này dài quá. Các nàng vote + cmt cho t đi nào. 1 chương nữa là hoàn rồi ^.^