Trong phòng một mảnh tối tăm, dường như là không có người, nhưng nếu lắng nghe kỹ lại có tiếng đánh vang lên không dứt lên tai.
Ngoài ra, còn có tiếng nức nở rách nát ẩn nhẫn của nữ tử.
Ánh trăng im lặng xuyên qua màn sa, dưới ánh sáng hơi tối, có bóng ngươi vặn vẹo giao điệp che phủ, tiếng vang từ chỗ đó truyền đến.
Lòng bàn tay cực nóng dao động ở trên cơ thể tinh mịn, bóng loáng như ngọc, vết chai mỏng ở hổ khẩu cọ xát đầṳ ѵú kiều nộn, mồ hôi trên hai thân thể trần trụi chảy ròng ròng mà ướt dính, chạm đến chỗ nào cũng toàn là hỏa hoa.
Túc Yểu bị đè ngược ở trước song cửa sổ, nàng đỡ cửa sổ, mật mông nâng lên thật cao, Đông Thanh ở phía sau dùng một tay chà đạp nhũ thịt nhảy lên trước ngực, một tay nắm lấy eo liễu của nàng dùng sức va chạm, đâm cho lòng bàn tay nghiền qua đầṳ ѵú tung tăng nhảy nhót, đâm cho hai chân mềm như bông đến sắp không đứng vững được.
“Ngô ngô…” Tóc đen bị mồ hôi thơm tẩm ướt, trong miệng Túc Yểu nghiễm nhiên lại là yếm đỏ nàng mặc hôm nay, đường viền tơ lụa hoa quế như ẩn như hiện, lay động theo gió, lại lay động theo thân người.
Trong lòng Túc Yểu sợ vô cùng, chỉ sợ có người đột nhiên đẩy cửa sổ ra, như vậy toàn thân thể của nàng sẽ bại lộ ra bên ngoài – dưới bàn tay mạch sắc là bầu ngực trắng nõn, giữa khe hở ngón tay là đầṳ ѵú cứng rắn, bụng nhỏ bằng phẳng lúc lên lúc xuống, dưới rừng cây thưa thớt có căn cự vật dữ tơn vô tình xuyên qua…
Không cần đoán cũng biết biểu tình trên mặt nàng nhất định còn dâʍ đãиɠ hơn thân thể mấy phần.
Càng đừng nói miệng nàng còn đang ngậm cái yếm, nước bọt tẩm ướt vải dệt, mỗi lần nàng rêи ɾỉ yêu kiều đều nuốt vào phần thấm ướt kia.
Đông Thanh cúi người dán lên ngươi nàng, ngực rắn chắc chạm vào sống lưng mảnh khảnh của nàng, hắn mổ lên cổ Túc Yểu một ngụm, ngay cả mồ hôi cũng đều mang theo mùi hương, “Niên Niên thật thơm.”
“Ngô ngô ngô… ( đừng nói nữa… )”
“Niên Niên nói cái gì? Nói thực thích?”
“…Ngô ngô! ( không phải! )”
Đông Thanh câu môi cười, ngậm lấy thùy tai của nàng, nhỏ nhắn lả lướt, “Đó chính là phải.”
Một mặt hắn mυ'ŧ cổ Túc Yểu, một mặt giở trò với nàng, còn không quên kí©ɧ ŧɧí©ɧ dưới hông làm cự vật đi vào càng sâu…
Dươиɠ ѵậŧ va chạm với mật huyệt quá mạnh, thao một chút chính là một bãi nước, thao vài cái chính là lũ lụt lớn, dịch trắng chảy ra tí tách nhỏ giọt trên mặt đất, eo Túc Yểu càng phóng càng thấp, mũi chân như ngọc nhón lên, chỉ vì đón ý nói hùa động tác của Đông Thanh.
Không thể phủ nhận, so với sự hãi bị người phát hiện, cảm xúc càng nhiều hơn là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, là sung sướиɠ, là tình cảm mãnh liệt.
Trai thịt quấn chặt dươиɠ ѵậŧ, lại bị nó cuốn vào hoa huyệt rồi lại đi ra, màu hồng diễm lệ lại dính đầy dịch nhầy, Túc Yểu chưa có giờ phút nào muốn đi hôn Đông Thanh như hiện tại.
Cằm nàng bị cái yếm căng đến tê mỏi, phát ra tiếng nức nở ủy khuất liền được Đông Thanh phát hiện ra, hắn rút yếm ra, nhẹ nhàng xoa xương hàm của nàng, “Có phải không thoải mái hay không?”
Túc Yểu gật gật đầu đáng thương vô cùng, tiểu huyệt cũng theo đó mà co thật chặt, “Ân…”
Tiếng này giống như mèo kêu.
Đông Thanh cắn răng rút côn ŧᏂịŧ từ trong mật huyệt ra, mang ra một luồng bạch trọc uế sắc, hắn không quản mà xoay người Túc Yểu về đối diện chính mình, liếʍ láp cánh môi nàng thật cẩn thận.
Nếu hạ thể không có một cây cứng rắn còn ướt dầm dề liền càng hoàn mỹ.
Túc Yểu đuổi theo cắn lên môi hắn, “Như vậy mới có thể hôn chàng.”
Đông Thanh mềm lòng đến rối tinh rối mù, hắn nâng mông Túc Yểu đặt nàng lên ghế quý phi, một cây cưỡi lên người nàng, một cây hùng dũng oai vệ, đại gia hỏa khí phách hiên ngang đi ra từ giữa đám lông nồng đậm, tùy tiện mà chọc một cái vào tiểu hoa huyệt.
Hai tay Túc Yểu nắm chặt sườn ghế quý phi, hai chân mở ra, Đông Thanh thuận thế mà làm, lại đưa côn ŧᏂịŧ vào ôn nhu hương.
Âm thanh lay động “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên lần thứ hai, quy lăng bóng loáng, cọ qua nếp uốn của vách động, lỗ chuông tràn ra bạch dịch trộn cùng xuân thủy theo côn ŧᏂịŧ đi ra liền chảy ra ngoài…
“Niên Niên, kêu ta một tiếng Đông Thanh ca ca.”
“…” Túc Yểu sắp đạt cao trào, nàng nâng vòng eo cau mày, cổ thon dài bị mồ hôi làm cho mơ hồ phát sáng, “A… Muốn…A…”
“Niên Niên, kêu một tiếng, ân?”
Đông Thanh ngừng động tác, giờ này khắc này Túc Yểu giống như tiểu hài tử bị người dụ hoặc ăn đường, nàng leo lên người Đông Thanh ---
“Đông Thanh ca ca… A!”
Dương cụ lại bắt đầu thọc vào rút ra kịch liệt, trứng dái chứa đầy tinh hoa giống như trừng phạt mà hung hăng chụp lên viên hạch sưng to, Đông Thanh càng lúc càng nhanh, “Lại kêu một tiếng.”
“Đông Thanh… Đông Thanh ca ca…”
“Niên Niên!”
Gầm nhẹ một tiếng, Đông Thanh thu eo phun ra nuốt vào, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của Tô Yểu, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng liền như hồng thủy bắn vào hoa tâm trong mật huyệt!
…
Lại một lần gác đêm Thiển Lộ ghé vào trên vai Hùng Nâu ngủ ngon lành, cái miệng khẽ nhếch, hô hấp thanh thiển.
Hùng Nâu nhĩ lực rất tốt nghe được động tĩnh trong phòng không thiếu một mảnh.
Nếu như ở trước kia, Hùng Nâu nhất định là khí định thần nhàn mắt điếc tai ngơ, nhưng mà giờ phút này Hùng Nâu lại là mặt đỏ tai hồng.
Hắn nỗ lực không để ngực chính mình phập phồng ảnh hưởng đến Thiển Lộ đang ngủ, chỉ là tâm tư kiều diễm trong đầu lại làm thế nào cũng không tản đi được.
Đại khái… Thiển Lộ so với trong tưởng tượng của hắn còn đẹp hơn một chút.
Hắn không thể lấy một tay khác gãi gãi đầu, cầm lòng không đậu mà cười một tiếng, thầm nghĩ, nếu Thiển Lộ có thể kêu hắn một tiếng “Hùng Nâu ca ca” thì tốt rồi.
Thiển Lộ vốn ngủ không sâu, khi Hùng Nâu cười bả vai cử động một chút, nàng xoa mắt ngẩng đầu nhìn hắn, “Bao lâu?”
Hùng Nâu còn chưa phản ứng lại, ánh mắt trong đêm đen so với ánh trăng còn sáng hơn, hắn hỏi Thiển Lộ, “Ngươi có thể kêu ta một tiếng Hùng Nâu ca ca hay không?”
Thiển Lộ ngủ đến mơ mơ màng màng mà còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng cười đến ngây ngô, “Hùng Nâu ca ca.”
Hùng Nâu lập tức mở to hai mắt nhìn, hắn sờ lên ngực, đáp lời: “Ừ, ta ở đây.”
*
Thời tiết càng thêm rét lạnh, Thiển Lộ thay Túc Yểu lấy ra vài kiện áo choàng lông cừu, hỏi nàng: “Tiểu thư muốn mặc kiện nào?”
Túc Yểu chống cằm suy nghĩ chuyện khác, tùy tay chỉ một cái, “Hồng phấn.”
Thiển Lộ: “…Tiểu thư, đây là màu lam.”
“Vậy lam đi.”
“Ai được rồi.” Thiển Lộ thu những quần áo khác vào trong tủ, cằm kiện áo choàng màu lam trên tay mặc vào cho Túc Yểu, lông xù xù thật ấm áp, “Tiểu thư suy nghĩ cái gì vậy?”
“Suy nghĩ làm thế nào để cha đồng ý hôn sự của ta với Đông Thanh.”
Thân thể Hùng Nâu trên xà nhà cùng Thiển Lộ đều cứng đờ.
Thiển Lộ: “Hôm nay tiểu thư đi tìm tướng gia là vì nói chuyện này sao?”
“Ừ.” Túc Yểu không có tâm tư tiếp tục, nàng liếc mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn qua cũng không phải quá lanh, “Đi ra ngoài đi, hiện tại không có gió.”
“Dạ.” Thiển Lộ đi sau Túc Yểu hai bước, ra khỏi cửa liền nhìn lên phía xà nhà, mới đóng cửa lại.
Trước tiên Hùng Nâu liền đi tìm Đông Thanh.
…
Đông Thanh nghe xong ngòi bút trong tay hơi dừng, một giọt mực nhỏ trên giấy Tuyên Thành cũng làm như không thấy: “Nàng thật sự nói như vậy sao?”
Ngữ khí bình tĩnh cũng không áp được sự kích động trong đó.
Hùng Nâu cúi đầu, “Vâng.”
Sau khi vui sướиɠ, ý cười trên mặt Đông Thanh lại chậm rãi tản đi, hắn lẩm bẩm nói: “Nếu Niên Niên biết thân phận của ta, còn sẽ…”
Hùng Nâu cả gan nhìn thẳng Đông Thanh, “Các chủ, thuộc hạ nghĩ, phu nhân sẽ không để ý chuyện này.”
Đông Thanh vừa nghe nhưng thật ra không phiền muộn, hắn cười nhạt nói: “Đoạn thời gian này ngươi rất thân cận với Thiển Lộ đi?”
Đuôi lông mày Hùng Nâu nhảy dựng, đột nhiên quỳ một gối: “Các chủ thứ tội!”
“Sách,” Đông Thanh còn đang cười, “Ta lại không trách ngươi, như vậy khá tốt, ngươi cũng có thể toàn tâm toàn ý giúp ta bảo hộ Niên Niên.”
“Hơn nữa, vừa rồi ngươi nói ‘ phu nhân ’…” Đông Thanh sờ sờ mũi, “Rất không tồi.”
Hùng Nâu: “…”
Hắn nghĩ thầm, xem ra nếu muốn nếu muốn các chủ nhà mình không để ý việc mình thân cận với Thiển Lộ, cố gắng chụp mông ngựa là được, “Phu nhân tự nhiên là hướng về Các chủ, chuyện này ngài cũng không cần vì thế mà lo lắng.”
Đông Thanh thở dài nhìn về phía ngọn cây gần như trụi lủi bên ngoà: “Chỉ mong vậy.”