Trông cả người Nghiêm Tiêu tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cô sợ đến mức không ngừng đánh anh.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
“Dù cô giãy giụa thế nào đi chăng nữa tôi đều không buông.” Anh đè cô trên giường, cố định chân tay cô.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã cố gắng đạt yêu cầu của anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Tôi muốn cô ở bên tôi!” Anh nói thẳng.
“Cái gì?” Cô mở to mắt.
“Cô không hiểu ý nghĩa của cụm từ “ở bên tôi” sao? Giống lần trước chúng ta ở khách sạn đó! Nếu cô quên thì giờ cũng đúng dịp gợi lại trí nhớ.”
“Tôi không muốn!”
“Cô có tư cách cự tuyệt sao?” Anh lạnh lùng nói.
Mặt cô tái nhợt, sử dụng hết hơi sức húc đầu gối lên trên nhưng lại bị anh nhanh chóng né ra.
Anh cúi đầu, hung tợn nhìn cô.
“Hừ! “Nó” nhất định sẽ hung hăng trừng phạt cô!”
“Anh buông tôi ra! Nhiều phụ nữ nguyện theo anh như vậy, vì sao nhất định phải ép tôi?”
“Tôi chỉ cần một mình cô!”
Ngoài ý muốn, cô cắn mạnh cánh tay anh cho đến khi mùi máu tươi xộc lên, cô mới nhả ra.
Nhìn cánh tay bị thương, thần sắc anh âm trầm.
“Đồ đàn bà không biết trời cao đất rộng! Cô dám cắn tôi?!” Anh nổi trận lôi đình.
“Tôi không cố ý. Nếu anh chịu thả tôi, tôi sẽ không cắn anh!” Cô thừa cơ cánh tay phải của anh lơi lỏng mà chui ra.
“Nói cho cô biết, hôm nay nếu tôi không muốn cô, tôi không gọi là Nghiêm Tiêu nữa!” Anh cầm điều khiển trên tủ đầu giường nhấn một cái, cửa phòng điêu khắc hoa lệ lập tức đóng lại.
Cô chạy đến nơi mới phát hiện cửa đã khóa.
“Anh còn có người phụ nữ khác…” Cô liếʍ môi hết sức sợ hãi! Vẻ mặt nghiêm trọng của anh không giống đang nói đùa.
“Cô không trốn được đâu. Nếu cô muốn chơi, tôi sẽ cùng chơi đến cùng!” Anh kéo dây buộc áo choàng tắm, lộ ra cơ ngực màu đồng cùng với…
Cô hít một hơi, mở to mắt mà không dám nhìn.
“Anh đừng qua đây!” Cô chạy về phía khác.
“Trốn tìm xác thực có thể tăng thêm lạc thú, không ngờ cô cũng biết trò này.”
“Câm mồm!” Anh thật ghê tởm, cố ý vặn vẹo ý của cô.
Côi nghĩ có lẽ mình nên trốn vào phòng tắm. Nhưng vừa mới xoay người, cửa phòng tắm đã tự động đóng lại.
“Nghiêm Tiêu!” Cô sợ tới mức không thở được.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội. Cô muốn tự mình tới đây hay là muốn tôi sang bắt cô?” Giọng anh nói mang theo sự uy hϊếp.
“Tôi không chọn, để cho tôi đi!”
“Ha ha ha, hiệp thương tan vỡ!” Dứt lời, anh như một con báo nhào sang cô.
Cô chạy mới chưa được mấy bước liền bị anh ôm chặt từ sau lưng.
“Không…” Cô trốn không thoát!
“Cưng à, em đang run vì cái gì vậy?”
“Nghiêm Tiêu, đừng, tôi không muốn…”
“Cưng này, em chọc giận tôi em có biết không?”
Anh bắt lấy đôi tay đang vung vẩy của cô, dùng dây áo choàng tắm trói chặt chúng.
“Đây là do em tự chuốc lấy!”
“Đừng vậy…” Cô thở hổn hển.
“Chỉ cần tôi muốn là đủ.” Anh liếʍ hôn lỗ tai của cô.
“Không cần!” Cô giãy giụa muốn tách khỏi anh.
“Đúng rồi, tôi quên hôn cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn làm tôi vừa yêu vừa hận rồi.” Anh giữ cằm cô, chăm chú hôn môi cô.
Đột nhiên, chuông cửa réo rắt vang lên làm Nghiêm Tiêu cau mày. Là ai không thức thời tới nhấn chuông cửa vào lúc này?
“Tổng giám đốc Nghiêm, xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi đã mang tất cả tài liệu tới.” Là Tân Khắc Lực, giọng hắn từ bộ đàm ngoài cửa truyền tới.
Trong nháy mắt, Thanh Nhu hoàn toàn tỉnh táo. Thì ra Nghiêm Tiêu gọi cô tới đây là có mục đích!
“Anh… thật ghê tởm!” Chắc cô điên nên mới nãy lại cảm thấy anh dịu dàng. “Anh cố ý gọi Khắc Lực đến, cố ý làm nhục tôi, cố ý làm tôi đau không muốn sống nữa, đúng không?!”
“Em nghĩ là tôi gọi anh ta tới ư?”
“Không phải giả bộ nữa! Rõ ràng anh cố ý làm tôi nhục nhã!” Cô che mặt, cảm giác mình ti tiện cực kỳ!
“Cô đã nhận định là tôi làm vậy tôi cũng chẳng thể nói gì hơn.” Anh nhấn phím call trên máy bộ đàm.
“Anh làm gì vậy?” Cô vừa giận vừa sợ, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ Tân Khắc Lực nghe thấy.
“Nếu không sợ chồng sắp cưới của cô biết thì cô có thể lớn tiếng một chút.” Anh lấn đến gần cô hơn.
“Tổng giám đốc Nghiêm, anh đâu ạ?” Ngoài cửa, Tân Khắc Lực loáng thoáng nghe thấy chút âm thanh bên trong.
“Không!” Cô nhỏ giọng thở dốc.
“Nếu cô chịu hợp tác, tôi có thể giúp cô giữ bí mật này.”
“Tổng giám đốc Nghiêm, anh không muốn gặp tôi sao?” Tân Khắc Lực mặt dày đứng ngoài cửa không chịu đi.
Nghiêm Tiêu muốn cắt hắn ta thành tám khúc! Dám đến phá hư chuyện tốt của anh!
Tay Thanh Nhu nắm chặt drap trải giường. Cô đã trở thành người phụ nữ dâʍ đãиɠ, thật thương tâm.
“Gọi tên tôi, Thanh Nhu!”
“Anh nhỏ tiếng một chút, tôi cầu xin anh…” Cô ăn nói khép nép, bị anh “ăn” triệt để.
“Vậy gọi Tiêu, mau!”
“Tiêu… Tiêu…” Cô phục tùng khẽ gọi.
Mà ở bên ngoài, Tân Khắc Lực vẫn chưa chịu đi. Hắn xác định có âm thanh truyền đến từ bộ đàm, đó là tiếng thở dốc đầy lửa nóng!
“Anh Nghiêm, tôi có lòng tới thăm hỏi anh. Tôi thấy anh rất có hứng thú với Thanh Nhu, chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi có thể tặng cô ấy cho anh. Tôi vẫn chưa chạm qua cô ấy, cô ấy là một xử nữ mê người.”
Đáng chết! Nghiêm Tiêu giận dữ tắt bộ đàm.
Bấy giờ, Thanh Nhu đang vùi mặt vào chăn bông. Anh vươn tay, cảm thấy mu bàn tay ướŧ áŧ.
Anh bắt cô ngẩng mặt lên, quả nhiên trông thấy hai mắt cô đẫm lệ.
Đáng chết! Cô khóc!
Thoáng chốc, lòng anh dâng lên vô hạn nhu tình, ôm lấy cô, hôn lên nước mắt khổ sở của cô.
“Sao phải khóc? Thật xấu xí!”
“Anh không hiểu đâu! Tránh ra!” Cô rất đau lòng, rất khổ sở. Cho dù đã sớm biết rõ Tân Khắc Lực với cô hư tình giả ý nhưng nghe mấy lời vô tình hắn vừa nói vẫn làm cô thương tâm muốn chết.
“Đừng khóc nữa, không có gì đáng khóc cả.” Anh ra lệnh. Để cô thấy rõ bộ mặt thật của Tân Khắc Lực sớm một chút cũng tốt.
“Tôi không có quyền khóc sao? Anh buông tôi ra!”
Chẳng lẽ cô không biết anh sẽ đau lòng lắm sao?
Không lâu sau, cô khóc mệt thϊếp đi thật say, hồn nhiên không biết nước mắt vương trên khóe mi cô khiến anh mất ngủ. Tân Khắc Lực luôn trước mặt cô nói một đằng sau lưng làm một nẻo! Nếu không phải ngày hôm nay chính tai nghe những lời đó, Thanh Nhu sẽ không thể nào tin được. Cô dùng đủ mọi cách để săn sóc hắn nhưng… tất cả đều chỉ là dối trá.
“Nhu Nhu, vừa tan tầm anh liền vội vã đến gặp em. Anh phát hiện ra càng ngày mình càng không muốn xa em.” Tân Khắc Lực còn tưởng mình nguỵ trang không chê vào đâu được. Hắn bỏ ra nhiều công sức như vậy, Thanh Nhu nhất định sẽ bị hắn làm cảm động, về sau sẽ ngày càng nghe lời hắn.
“Nhu Nhu…” Hắn muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi!” Thanh Nhu đã đoán được điều hắn muốn hỏi.
“Em đã đi xin lỗi Nghiêm Tiêu rồi à?” Trở lại chuyện chính, công ty hắn vẫn quan trọng hơn.
“Ừ, tuy nhiên việc anh ta có chấp nhận lời xin lỗi đó hay không thì em cũng không biết.” Cố đè nỗi chán ghét xuống, cô khéo léo trả lời. Vì chuyện đó mà cô đã phải trả một cái giá rất lớn.
“Vậy em thấy ánh mắt anh ta nhìn em như thế nào? Có nói gì với em không?”
“Rất bình thường.” Cô trả lời đơn giản, bỗng nhớ tới Nghiêm Tiêu, trái tim liền rung động. “Sao anh lại hỏi thế?”
“Anh cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống em. Anh lo anh ta có ý đồ bất lương với em…” Hắn cố ý khích bác ly gián.
Thanh Nhu đột nhiên cảm thấy Tân Khắc Lực là một người hoàn toàn thất bại. Sự nghiệp khó khăn, hắn không tự kiểm điểm xem vì sao mình thất bại, ngược lại chỉ biết oán trời trách đất, ghen tị với người giỏi hơn.