*Cơm cún trên cái tiêu đề ý chỉ việc couple đú đỡn nhau tát hường vào mặt thiên hạ đó.
Một khi động vật động dục, ham muốn giao phối sẽ khống chế đại não, hươu cao cổ đực ngửi được mùi ngọt ngào của giống cái phát tình trong không khí, nhưng nó đã đến thân cây mà chỉ có thể ngửi, không thể thấy con cái đâu, nó trở nên nôn nóng bất an.
"Hướng tiên sinh..." Lý Hành Ca nằm úp sấp trên nhánh cây to thật cao, hơi sợ độ cao. Rõ ràng đã nói không được giao hợp bằng hậu môn rồi mà ngón tay của đối phương lại cứ chọc chọc vào đóa cúc nín chặt của cậu.
Hướng Tư Thần trấn an vỗ vỗ cái mông thịt đàn hồi của Lý Hành Ca, nói: "Yên tâm, chỉ một chút thôi." Hắn có thể cảm giác được người này ở trên cây rất căng thẳng, hậu huyệt siết hơn ngày thường. Sau khi tiến vào hai đốt ngón tay, Hướng Tư Thần bắt đầu nhẹ nhàng hành sự.
Hươu cao cổ đực phun khí phì phì, lúc thì cọ cọ, lúc thì đi vòng vòng quanh thân cây, rất sốt ruột.
Mà trên cây, Lý Hành Ca cũng rất sốt ruột, bị ngón tay tiến hành mát-xa tuyến tiền liệt, gậy thịt phía trước của cậu càng cứng. Lý Hành Ca sợ làm dơ quần, không thể không cởi sạch sẽ, gió trên cao thổi qua, cậu sợ tới mức run lên.
"Đừng ấn chỗ đó nữa... sẽ... sẽ nhịn không nổi..." Cậu vô cùng tội nghiệp nhắm tịt mắt không dám nhìn phía dưới. Lúc hươu cao cổ đứng lên, đầu nó quá gần, còn chút xíu thôi là có thể chạm vào cậu.
"Được rồi, chúng ta cố gắng làm xong việc nhanh một chút ha." Đã tìm được đúng điểm cần tìm, Hướng Tư Thần hứa lèo cầm "cậu em" khủng bố ấn lên hậu huyệt, từ từ chọc thủng đóa cúc. Nháy mắt, thành ruột ấm áp chặt khít bao lấy đoạn đầu tiên của gậy thịt, hắn sướиɠ đến cả cổ cũng đỏ lên, sau đó đỡ lấy eo đối phương, chỉ dùng một khúc đó... mạnh bạo nắc dồn dập.
"Không... không phải nói không giao hợp bằng hậu môn sao?!" Mặc dù không cắm vào toàn bộ, Lý Hành Ca vẫn rất sợ hãi. Người này luôn nuốt lời, nói không chừng hôm nay cậu sẽ bị bệnh trĩ!
"Dã chiến sướиɠ không?"
Cậu lắc lắc đầu: "Đừng... đừng làm mạnh như vậy mà, tôi sợ lắm!"
"Yên tâm, tôi sẽ không thọc vào toàn bộ... Ngoan~ không cần sợ, hưởng thụ cho đã!"
"Sợ... sợ té..." Nhánh cây rung lắc quá dữ dội, cậu luôn có cảm giác nó sẽ gãy mất, vì căng thẳng, hậu huyệt lại thít chặt hơn, đối phương thì càng dùng sức đội lên vùng xung quanh bàng quang cậu, thật sự sắp nhịn không nổi.
Hướng Tư Thần tia kỹ tình trạng của Lý Hành Ca, hắn biết trong lúc giao hợp đối phương thường bài tiết mất khống chế, hai lỗ đều sẽ phun nước, cái bộ dạng bị chính mình cᏂị©Ꮒ tơi tả này thật sự khiến hắn chơi cả trăm lần cũng không đã ghiền. Cảm giác được cơ thể người kia càng ngày càng run rẩy, hắn biết sắp tới rồi, thọc vào rút ra như điên, đợi chờ thời khắc đó đến.
"Đừng cắm nữa mà... Chỗ đó... sắp nhịn hết nổi rồi..."
"Nghe lời~ không cần nín~"
"Sẽ làm dơ quần... Ưmm..."
"Không sao, chẳng mấy chốc sẽ khô , lát nữa chúng ta cũng trở về mà~"
Thân thể run rẩy kịch liệt, Lý Hành Ca đỏ mặt nhịn không được hoa huyệt phun nướ© ŧıểυ, gậy thịt muốn xuất tinh nhưng không bắn ra, nướ© ŧıểυ ở đó cũng bị ngăn chặn, chỉ có thể tiểu từ cái nơi ngượng ngùng kia.
Đây chính là thời khắc mà tên đại biếи ŧɦái Hướng Tư Thần mong đợi nhất, quả nhiên, hươu cao cổ dưới tàng cây cảm giác được cái gì, ngẩng đầu lên hứng nướ© ŧıểυ. Hươu cao cổ đực có thói quen uống nướ© ŧıểυ hươu cao cổ cái, dùng nó để xác định xem con cái có rụng trứng hay không, giao phối trong tự nhiên cũng không phải là để hưởng thụ, cho nên cái bọn chúng cần chính là hiệu suất.
Nhìn thấy nướ© ŧıểυ của mình lộp bộp chảy xuống theo nhánh cây, bị hươu cao cổ uống vào, Lý Hành Ca không chịu nổi suýt khóc lên, cảm giác mình thật sự giống một con hươu cao cổ cái đang giao phối, cậu run cả người, tiểu đến giọt cuối cùng cái lỗ bé xinh mới đóng lại.
Sau khi hươu cao cổ đực uống được nướ© ŧıểυ thì càng thêm nóng nảy, đây là một con cái có thể mang thai, nó nhất định phải đoạt được! Con thú kêu vang, dùng cái cổ thật dài cọ cọ cây, sau đó nhấc hai chân trước, đạp lên thân cây, lại nhổm dậy. Nó ngửi thấy mùi của giống cái.
Thời cơ chín muồi, Hướng Tư Thần rút cây gậy thịt giống như củ sen ra, dùng tốc độ nhanh nhất "phập" một tiếng, cắm vào hoa huyệt chưa được ngón tay mở rộng phút nào. Mấy ngày không làm, bên trong đã khôi phục sự chặt khít ban đầu, vì căng thẳng mà co bóp liên tục.
"Á..." Kɧoáı ©ảʍ thoáng chốc tăng vọt vượt quá giới hạn, không biết Lý Hành Ca là sướиɠ hay là khó chịu mà ngửa đầu nghẹn ngào thật lâu, thân thể còn chưa được khuếch trương đã bị cái dươиɠ ѵậŧ quá khổ thọc thẳng miệng tử ©υиɠ khiến cậu run rẩy không ngừng. Lý Hành Ca từng hưởng qua mùi ngon của quả mọng, làm sao có thể quên mất vị của nó, vừa bị thọc đến đáy, cậu lập tức nhớ lại nỗi sợ hãi và niềm vui sướиɠ sau khi bị chơi tử ©υиɠ.
"Quá căng... Ư..."
"Tôi muốn di chuyển rồi~"
Dươиɠ ѵậŧ có nấc không cắm thẳng trơn tru như bình thường, mỗi đoạn đều có kích thước lớn nhỏ khác nhau, khi nó ra ra vào vào, Lý Hành Ca đều chịu những cảm thụ không đồng nhất, cậu vừa thích vừa sợ, thỉnh thoảng mở mắt lại nhìn thấy mấy con thú, sự xấu hổ chuyển hóa thành kɧoáı ©ảʍ bò khắp toàn thân, có loại cảm giác kỳ cục giống như làʍ t̠ìиɦ công khai ở nơi công cộng.
Trên cây bên cạnh có mấy con khỉ đang ngồi xổm, chúng nó vây xem từ đằng xa, lát sau cũng chí chóe giao phối với nhau.
"Chát!"
"Á..."
Bàn tay to lớn của Hướng Tư Thần tát lên mông thịt non mềm đàn hồi của Lý Hành Ca, tiếng vang vừa dứt, quả đào lập tức đỏ ửng lên, tiểu huyệt hưng phấn lại tràn ra mấy luồng dịch ngọt.
"Mùi da^ʍ của cậu cũng làm mấy con khỉ bên kia hứng tình cᏂị©Ꮒ nhau rồi kìa, đợi lát nữa tôi rút ra, phải chăng bọn chúng sẽ nhảy qua đây thay phiên nhau hϊếp da^ʍ cậu?"
Huyệt bị nhồi vừa chật nít vừa tê tê, cậu cảm thấy những thớ thịt của mình đều bị từng đoạn thịt của cái dươиɠ ѵậŧ kia chà tới chà lui thật là đáng thương: "Giao hợp với động vật... sẽ nhiễm bệnh... Hu..."
Có thiên tài mới chịu để chúng nó luân phiên hϊếp cậu đó! Hướng Tư Thần chẳng buồn chửi bậy, hắn nắc hông nhanh hơn, cảm thấy cổ tử ©υиɠ đã bắt đầu biết mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của mình, trở nên mềm mại đi, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có thể tiến đến cửa Thiên Đường tuyệt diệu.
Dưới gốc cây, hươu cao cổ càng ngày càng không yên, nó đứng thẳng ngẩng đầu, vươn cái đầu lưỡi dài khủng khϊếp, liếʍ liếʍ hai mép thịt béo múp của Lý Hành Ca, còn quét qua túi trứng nữa. Cảm giác đáng sợ tê tê khiến cả người cậu nổi cả da gà.
"Đổi... đổi tư thế đi... bị liếʍ tới rồi!"
Lưỡi hươu cao cổ rất khủng, để có thể ăn mấy lá cây trên cao, lưỡi chúng nó dài xấp xỉ nửa mét, sự bền dẻo chắc nịt của cơ thịt trên lưỡi thực sự không thể xem thường, vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ, chỉ nhẹ nhàng cuốn một cái là có thể câu lấy thức ăn vô cùng gai góc đang mọc vững chắc trên cây vào miệng. Bây giờ chiếc lưỡi đó cuối cùng cũng có thể nếm được mùi ngon ngọt, càng ra sức liếʍ láp, ý đồ khiến cho con cái này lại bài nướ© ŧıểυ lần nữa để xác nhận xem có thật sự rụng trứng động dục hay không.
"Không..." Trước kia Lý Hành Ca không cảm thấy giao phối là chuyện hổ thẹn, cậu cho rằng đó là quá trình cần phải trải qua nếu muốn duy trì giống nòi, nhưng sau khi làm một lần rồi lại một lần với Hướng Tư Thần, không hiểu sao cậu tự biết rằng tuy loại chuyện này không hề hổ thẹn nhưng hẳn là rất riêng tư. Lưỡi hươu cao cổ dốc sức liếʍ mở tép thịt của cậu, nghiền qua cái hạt đậu mà hôm nay còn chưa được chiếu cố đến, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Hành Ca tê dại một trận. Cậu lại bị thú vật liếʍ cho ướt tèm nhem!
Đương nhiên Hướng Tư Thần cũng nhìn thấy, tuy hắn không cho phép người của mình bị hϊếp, nhưng cái đồ hươu cao cổ ngốc này chỉ có thể liếʍ liếʍ, tự dưng hắn cảm thấy tình thú không ngờ, rõ ràng cảm giác được cổ tử ©υиɠ Lý Hành Ca càng mềm mại hơn.
"Nó... nó đang liếʍ tôi kìa... Ư hư..." Lý Hành Ca cũng bị dọa khóc. Chẳng lẽ lát nữa Hướng Tư Thần thật sự muốn bắt mình giao phối với từng con thú ở đây sao?
Hươu cao cổ liếʍ đến dâʍ ɖị©ɧ ngọt nị, thanh kiếm sắc bén dưới bụng nó dựng cao, càng ra sức liếʍ, động tác quá thô bạo khó tránh khỏi cọ qua cây thịt phía trước, nhưng cái đấy có mùi giống đực, nó rất ghét.
"A... Hướng tiên sinh?" Cậu loạng choạng, âʍ đa͙σ bị bắt tiếp nhận sự cắm rút chơi đùa của cây thịt khủng, tiết ra chứng cứ sung sướиɠ, kỳ quái hỏi người đứng phía sau: "Sao lại... bịt... lỗ tinh của tôi... Á..."
"Đương nhiên là sợ cậu bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, dọa chạy hươu cao cổ chứ gì!" Dĩ nhiên đại biếи ŧɦái Hướng Tư Thần sẽ không nói như vậy, hắn thả chậm tốc độ, từ từ cắm vào tử ©υиɠ của đối phương, thở dốc đáp: "Sợ cậu lại tiểu*..."
*Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ bắn cùng một lỗ.
"Vậy... vậy cũng phải lấp kín... lỗ tiểu ở âʍ ɦộ nữa..."
Đệt! Cậu đừng có dễ thương như vậy được không, tôi sẽ bắn đó! Gắng sức khống chế thuộc tính bắn trong vòng ba giây của hươu cao cổ để kéo đến bây giờ thực sự rất khó khăn!
"Tôi... tôi thật sự muốn... muốn tiểu..." Lý Hành Ca sốt ruột, không bàn đến chuyện đầu lưỡi hươu cao cổ vẫn luôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu, nó còn lau qua lỗ tiểu của cậu nhiều lần nữa, cứ bị ám chỉ như vậy lại khiến cậu cảm thấy nhịn không nổi, muốn tiểu ra, càng sốt ruột hơn chính là..."Ngài... ngài mau buông tay... Tôi muốn xuất tinh... A... Muốn bắn... Ưʍ... Khó chịu..."
"Nghe lời, không thể buông, cậu sẽ bài tiết mất khống chế." Nói xong, lại tăng nhanh tốc độ đẩy đưa.
"Nhưng mà bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ... đã sắp tiểu... Aaa... Đầu lưỡi... đầu lưỡi dùng sức quá mạnh... Ô ô ô... Nhanh lên một chút... nhanh làm xong..." Cậu cảm thấy mình sắp điên rồi, dươиɠ ѵậŧ to dài có nấc của Hướng Tư Thần đang lởn vởn quanh cổ tử ©υиɠ cậu, thỉnh thoảng thọc vào thúc làm một phen. Lý Hành Ca đầu váng mắt hoa ở trên không, tựa như có thể tiếp tục bay lên.
"Xè --" Hoa huyệt phun nướ© ŧıểυ, Lý Hành Ca run rẩy, lặng im thét trong lòng, đôi lông mày nhíu chặt, miệng há lớn, hít thở không thông vài giây, cánh mũi mấp máy, cắn chặt môi dưới, tiếp theo run rẩy mấy cái, trong huyệt phun ra một luồng nước xuân khác.
"Cắm tới... tử ©υиɠ..."
Hướng Tư Thần cắn răng nỗ lực kìm nén không bắn, tiếp tục thúc háng làm mạnh bạo, nhiều lần cắm toàn bộ cơ quan sinh dục cứng rắn đến tận đáy, thọc mở cái nơi thai nghén sinh mệnh kia, nhìn bộ dáng xinh đẹp khi lêи đỉиɦ đến thất thần của đối phương.
Có lẽ người song tính đều quyến rũ bẩm sinh như vậy, hắn cảm thấy Lý Hành Ca chính là loại yêu tinh chỉ tùy tiện đùa bỡn một cái là có thể da^ʍ đến phun nước, bắn tiểu.
Mà hoa huyệt của bé yêu tinh cao trào, cây thịt phía trước đã sớm lêи đỉиɦ lại bị trì trệ không được phóng thích, cậu nôn nóng uốn tới ẹo lui, hoa huyệt mới vừa kết thúc trận triều phun mất hồn nhưng vẫn bị người ta thả ga làm "bạch bạch bạch" tới tận tử ©υиɠ, đợt kɧoáı ©ảʍ này còn chưa nguôi lại một đợt khác ập đến, tê dại cả người.
"A a a... Buông ra... Ngài đừng... đừng làm vậy với tôi nữa mà... tôi sẽ... tôi sẽ nghiện tìиɧ ɖu͙© mất..."
"Từ ngữ cao cấp như vậy mà cậu cũng biết?"
Cậu ủy khuất nói lầm bầm: "Ngài... chỉ biết bắt nạt tôi thôi... Lưỡi... hươu cao cổ... liếʍ rất đau..."
Cũng có thể là bắt nạt đủ rồi, cũng có thể là Hướng Tư Thần thật sự nhịn không nổi, hắn buông tay ra, thúc hông một cái, thọc thật sâu vào tử ©υиɠ, thình lình bộc phát, dịch trắng phun tung toé, giội rửa cái khoang sinh mạng kia.
Lý Hành Ca ngưỡng cái cổ lên thật cao giống một con hươu cao cổ, cảm thụ sự thất thần một lần nữa, dươиɠ ѵậŧ và hoa huyệt đồng thời bắn ra.
Hươu cao cổ liếʍ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống đực, nó tức giận, bốn chân chạm đất, đi lòng vòng rít gào quanh thân cây. Lý Hành Ca suy yếu thở phì phò, chẳng còn tí sức nào, nhưng cậu vẫn nghiêm túc, không nhịn được nhắc nhở: "Gắn... gắn ký hiệu theo dõi cho nó... lát nữa... sẽ bắt về..."
Hươu cao cổ rất dịu ngoan, loại động vật biến dị này không cần l*иg giam xách tay, chỉ cần đánh dấu trên người nó, sau đó lái xe tới, tròng dây thừng lên, dựng thành xe kéo tạm thời là được.
Hai người nghỉ ngơi một lúc trên tàng cây, tranh thủ thời gian chuẩn bị về căn cứ.
Quả nhiên, đi đường bằng hai chân không phải sở trường của Lý Hành Ca, cho dù ba lô đã bị Hướng Tư Thần giành lấy, cậu vẫn mệt mỏi, hai chân run rẩy, không có chí khí dừng lại uống nước: "Tôi đi hết nổi rồi... nghỉ một lát đi..." Nói xong định ngồi xuống đất.
Hướng Tư Thần vội vàng kéo Lý Hành Ca lại: "Chờ chút." Sau đó ném cái túi trên mặt đất, nói: "Ngồi lên túi, đừng xem thường đống cỏ dại bên dưới, không chừng còn có cả một tiểu vương quốc, chẳng hạn như...~" Lý Hành Ca sợ sâu, hắn biết chuyện này sau khi kinh qua vụ rắn biến dị. Thật là không thể tưởng tượng được, cứ ngỡ nhóc mặt đơ mình đầy học thuật này không sợ trời không sợ đất chứ.
Mới nghỉ ngơi không bao lâu, hướng mà bọn họ cần phải đến để lấy xe lại truyền đến âm thanh một trận rối loạn. Hướng Tư Thần vận dụng năng lực đã được tăng cường, nhún một cái như con linh dương nhảy, phóng nhanh như gió chạy về hướng đó. Giữa làn bụi đất mịt mù đằng xa vang lên tiếng rống giận của sư tử và tiếng đe dọa không hề dễ nghe của linh cẩu. Linh dương đầu bò bị hoảng sợ, chạy như điên đến chỗ mà bọn họ dừng xe lúc nãy. Hướng Tư Thần thoáng nhìn con đường cũ họ đã đi qua, nơi ấy tụ tập không ít linh cẩu. Xem ra mấy anh chàng chuyên khoét hậu môn* trên thảo nguyên này đã xung đột với bá chủ sư tử.
*Khoét hậu môn là chiến thuật tấn công hữu hiệu của linh cẩu, chuyên tấn công vào hậu môn con mồi, xé hậu môn, cắn ruột lôi ra, con mồi chết ngay tức khắc.
Đàn linh dương đầu bò hoảng sợ cũng không phải là chuyện hay, bốn vó cường tráng của chúng và tốc độ chạy ầm ầm dứt khoát có thể giẫm nát hai người bọn họ. Tình huống cấp bách, Hướng Tư Thần vội vàng trở về, chạy xa xa la to: "Đeo túi lên lưng, chúng ta trốn mau."
Lý Hành Ca cũng nghe được âm thanh đinh tai nhức óc càng ngày càng gần, mới vừa đứng dậy đeo ba lô đã bị Hướng Tư Thần vác lên vai, chạy vào sâu trong thảo nguyên, đi ngược với hướng mà bọn họ muốn tới.
"Ông chạy theo đường ven biển phía đông đi... nơi ấy có một con đường được vòng bảo vệ cách ly với thế giới hoang dã... muốn đi qua thì trên người chỉ có thể mang theo vật vô cơ nhân tạo... khu bờ biển chính là một cửa vào khác của căn cứ." Bị ép nằm vắt trên vai, Lý Hành Ca nói chuyện rất gian nan, đứt đoạn đứt đoạn, suýt chút nữa đã nôn ra, nói chi là dâʍ ɖị©ɧ phía dưới vẫn luôn trào ra ngoài vì xóc nảy.
Hướng Tư Thần nghe thấy tiếng đàn linh dương đầu bò càng lúc càng xa mới thả người nào đó đã choáng váng ra, mệt thở hổn hển: "Đàn linh dương đầu bò thật đáng sợ! Một bầy chạy như điên, nếu không nhanh chân chúng ta đã bị giẫm bẹp thành cái đĩa thịt. Thà tình nguyện đánh lộn với sư tử tôi cũng không muốn đυ.ng độ một bầy động vật ăn cỏ đang hoảng sợ, tốc độ đó... Hô..."
"Sao vậy? Lối đi bị chặn hả?"
"Một bầy linh cẩu, đừng trêu là hơn, loại động vật này vừa thù dai lại đáng ghét như ruồi bọ, chúng xung đột chính diện với sư tử."
Thấy mặt trời sắp xuống núi, Lý Hành Ca có chút lo lắng: "Buổi tối không thích hợp để lên đường, chúng ta cần phải hạ trại."
"Ban nãy tôi nhìn thấy phía nam có một cây bánh mì* rất già, đêm nay ở đó đi, trên mặt đất không an toàn. Cậu nói đường ven biển an toàn hả?"
*Cây bao báp. Bên Trung nó gọi vậy, còn ở Việt Nam mình thì cây bánh mì là cây khác.
"Rất an toàn." Lý Hành Ca ấn mở bản đồ của hòn đảo chính bằng vòng tay: "Căn cứ xây ở một góc ven biển trên hòn đảo chính để kiểm soát vùng biển và thảo nguyên của Tam Khu, thế nhưng khí hậu hai nơi không giống nhau nên phải cách ly. Ông xem --" Cậu chỉ chỉ vào một con đường, nói: "Nơi này chuyên dùng cho nhân viên công tác, bên trong không có bất kỳ động vật nào, chỉ có người mang theo vật vô cơ nhân tạo mới có thể đi qua vòng bảo vệ, cho nên động vật muốn đi qua thì phải đeo thùng nhựa các loại, do vậy khu hoang dã bọn tôi có quy định không thể để đồ vật văn minh xuất hiện, chỉ khi công việc của nhân viên chuyên nghiệp yêu cầu mới có thể đi vào, sau khi xong phải xử lý cẩn thận."
Hướng Tư Thần nhìn bản đồ, nhớ rõ phương hướng, gật đầu: "Được rồi."
"Vậy..." Lý Hành Ca có chút ngượng ngùng: "Có thể nhanh nhanh đến nơi ở tạm không? Quần của tôi ướt..."
Người nào đó... lại cứng.