Nắng Mai Sáng Rọi Nơi Ca (Khúc Dưới Của Chồng Mỗi Ngày Đều Bất Đồng)

Quyển 1 - Chương 13: Lý do thực sự (H)

Lý Hành Ca không hiểu vì sao cái tên Hướng Tư Thần này lại có nhiều cách chơi phong phú như vậy, nhất là sau khi nghe Hướng Tư Thần thừa nhận hắn là do dã thú nuôi lớn, rõ ràng thời gian hắn làm nhân loại cũng mới ngắn ngủi có mười năm thôi, sao lại biết còn nhiều hơn cả cậu!

"Ngoan, đừng khóc." Hướng Tư Thần lau lau nước mắt cho cậu, hỏi: "Thật sự đau như vậy?"

Cậu vừa khóc vừa lắc đầu: "... Cũng không phải..."

À, là sướиɠ tới khóc. Hướng Tư Thần khoái trá tiếp tục động tác trên tay.

Dươиɠ ѵậŧ hồng phấn của Lý Hành Ca khi cương cũng được 13 - 14 cm. Lý Hành Ca cúi đầu xuống nhìn mào gà của mình bị đối phương bóp nhẹ, ép cho lỗ tiểu mở ra, sau đó dùng nhiệt kế chầm chậm đâm vào. Lỗ tiểu ở hoa huyệt đã bị nhiệt kế bịt lại nong ra, bây giờ lỗ tiểu trên dươиɠ ѵậŧ cũng bị nhiệt kế từ từ chiếm lĩnh, cậu cảm giác dường như tất cả các lỗ trên người mình đều bị phong bế, chỉ thấy những cái vạch trên nhiệt kế dần biến mất từng chút từng chút một.

"Hướng tiên sinh... Chuyện này không có chút ích lợi nào cho việc giao phối..."

"Phải không? Chẳng phải cậu chê không được lêи đỉиɦ sao? Đừng nói dối, bây giờ bên trong cái lỗ nhỏ xinh của cậu cảm giác như thế nào?"

Cậu quay mặt qua một bên, không có không biết ngượng mà đi trả lời câu hỏi đó. Lỗ hoa co rụt, lúc nhiệt kế ngừng tiến vào thì lại phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠. Trong thoáng chốc cậu cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì rất quan trọng, nhưng nɧu͙© ɖu͙© không hổ là thuốc mê, Lý Hành Ca bị thụt mấy cái đã không biết tối nay là ngày mấy.

Tuy rằng thời gian duy trì của Hướng Tư Thần không dài, nhưng khoảng cách giữa hai lần bắn rất ngắn, dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn thọc ở bên trong làm đứt quãng, không để ý đã ba tiếng trôi qua.

"Hướng tiên sinh..." Cậu bị cây gậy thịt có gai đâm đến khó có thể nói chuyện, mãi mới chờ được một khoảng nghỉ ngơi khi đối phương bắn xong bận thở dốc, vội nói: "Tôi mệt quá, có thể ngủ hay không?"

"Cậu cứ việc ngủ, tôi cứ việc chơi."

Gò mông Lý Hành Ca giật giật, tội nghiệp nói: "Nhưng chân tôi đã tê rần... tư thế này không có ngủ được..." Huống chi bên dưới còn bị cắm mà!

Hướng Tư Thần giúp cậu trở mình, hai người mặt đối mặt nằm ở trên giường.

"Aaa... Đauu..." Xoay chuyển tư thế khiến cho mấy cái gai thịt bên trong ghim vào hoa huyệt xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, thốn đến co giật.

Hướng Tư Thần sờ sờ bụng Lý Hành Ca hỏi: "Hay là tôi cắm đằng sau nhé?"

Cậu vội vàng lắc đầu: "Xin ngài! Xin ngài tiếp tục làm ở chỗ này đi!" Phía trước đã bị thương, làm sao có thể để thêm một chỗ bị thương nữa. Nhưng nằm như vậy, hai niệu đạo còn bị cắm nhiệt kế căng căng rất khó chịu, cậu lại uất ức hỏi: "Có thể... lấy nhiệt kế ra không?"

"Ngoan, cậu ngủ một lúc tôi sẽ rút ra cho cậu."

Cậu thực sự quá buồn ngủ, nhất là sau mấy lần cao trào vừa mệt vừa muốn thϊếp đi, cho dù thỉnh thoảng thân thể đạt được kɧoáı ©ảʍ cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ, yếu ớt mất hết sức lực mà lầm bầm: "Hình như... đã quên chuyện quan trọng gì đó..." Sau đó chìm vào giấc ngủ.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của đối phương, Hướng Tư Thần cũng ngáp liên tục, trước đó có chích một mũi tiêu viêm nên bây giờ mắt trĩu nặng, nhưng thân thể này không thể giải quyết hết vấn đề động dục thì sẽ không còn cách nào khôi phục lại bình thường. Hướng Tư Thần bóp bóp bộ ngực bằng phẳng của nhóc mặt đơ, lại tiếp tục cần cù cày cấy như con trâu nước.

"Hây... Thật sự muốn ép tôi cạn kiệt tinh lực..."

Trên thảo nguyên, vua sư tử ngáp một cái, "phịch" một tiếng nằm xuống ngủ ngon bên cạnh sư tử biến dị. Mà sư tử cái đang mang thai, nhân lúc bóng đêm, lặng lẽ rời đi.

Lý Hành Ca mơ thấy mình không khống chế được tiểu dầm ở trên giường, sợ tới mức thình lình choàng tỉnh từ trong mộng. Chầm chậm mở mắt ra, ánh đèn vô cùng nhức mắt, cậu còn tưởng là ban ngày, trong phòng y tế vang lên tiếng ngáy "khò khò". Thế mà người kia lại dám cắm trong thân thể cậu rồi ngủ mất!

Cậu đẩy hắn, đẩy không ra, cau mày vỗ vỗ cái tên dã thú ngủ như chết này: "Hướng tiên sinh... Ngài tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh..." Cậu rất nghẹn, muốn tè ra quần, cái tên bịp bợm ấy đã nói lát nữa sẽ lấy ra cho cậu, nhưng hai cây nhiệt kế nọ đến giờ vẫn còn trương trướng lấp kín cái lỗ tiểu của cậu, lấp cả hai.

"Ừm... Hướng tiên sinh, ngài tỉnh lại đi!" Cậu nhịn đến chỗ ấy cũng phát đau, bụng dưới cũng phát đau. Ga giường bị dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình tưới ướt nhẹp, lúc này còn chưa khô, nghẹn đến cực hạn, cậu cũng không cân nhắc xấu hổ hay không, nghĩ dù sao người này đã ngủ rồi, coi như mình lỡ làm nhễu vài giọt cũng không ai biết, dù sao... dù sao giường đã bị mình làm ướt sũng như vậy.

Các ngón tay thon dài với những chiếc móng được cắt gọt sạch sẽ dò xuống phía dưới, gắng sức đẩy thân thể đang đè lên người mình, cầm gậy thịt vẫn đang căng cứng, "cậu em" vốn trắng nõn nà hiện tại cũng vì kìm nén mà hơi tím bầm. Cậu cắn răng một cái, nắm được cái đuôi nhiệt kế, chầm chậm kéo ra ngoài.

"Á..." Không ngờ khi rút ra còn đau hơn cả cắm vào, nhưng cậu không biết hôm nay mình xảy ra chuyện gì, càng đau lại càng hưng phấn, lỗ hoa vốn đã tiến vào trạng thái ngủ đông bây giờ ngọ nguậy thức tỉnh kêu gào muốn bị làm. Nướ© ŧıểυ nghẹn rất khó chịu, cậu cắn răng quyết tâm rút nhiệt kế ra cái một, trong đau đớn có một cỗ kɧoáı ©ảʍ dâng tràn, lỗ hoa thả lỏng phun nước. Ngực cậu phập phồng thở hổn hển, duỗi tay mò sang cái bàn bên cạnh tìm ống đựng nhiệt kế hay ống đựng bút rỗng các loại, cầm qua làm vật chứa tạm.

Không biết do nghẹn lâu hay vì nằm trên giường mà Lý Hành Ca không thể tiểu được, cuống quýt đến nước mắt cũng sắp rớt xuống. Cậu vặn vẹo người muốn đứng dậy nhưng lại bị cái tên từng cường hóa nọ đè lên, thực sự khó mà nhúc nhích nổi. Trong lúc giãy dụa, vì huyệt đạo co rút tấn công tứ phía khiến cho cái gậy thịt kia lại bắn vào.

"Ông tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!" Cậu sốt ruột, vừa gắng sức tiểu ra, vừa đánh lên người gã ấy. Không phải bình thường ngủ rất nông hả, sao đêm nay lại ngủ như chết vậy!

Thực sự không còn cách nào, cậu cắn cắn môi, tay tiếp tục dò xuống mò tới cây nhiệt kế ở chỗ lỗ hoa, do dự một chút, chầm chậm rút ra.

Cơn nhói cùng với kɧoáı ©ảʍ khiến cậu rêи ɾỉ, ngón chân cuộn tròn, cặp mông căng cứng, "Ư... ư..." Cuối cùng: "Áaaaaaa~~~"

Khoảnh khắc rút ra không chỉ có nướ© ŧıểυ, kɧoáı ©ảʍ tích góp từng chút trong lúc ngủ say bây giờ cùng nhau bùng nổ! Lỗ hoa và lỗ tiểu đồng thời phun nước, mà cái dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn tiểu không được cũng bắn ra luồng dịch trắng đυ.c, cả người run rẩy hai cái, dạng chân co giật, hít sâu mấy hơi để ổn định hô hấp.

"Tim cậu đập rất nhanh, đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"

"Ông dậy rồi?!" Trống ngực vừa mới hoãn xuống lại một lần nữa "thịch thịch thịch thịch" nhảy lên đến tận cổ họng. Hành vi quá mức sắc tình ấy khiến cậu thẹn quá hoá giận, hung dữ đánh cái tên đang nâng người lên đùa bỡn bộ ngực cậu.

"Tôi muốn về phòng tắm rửa!"

"Ề, một mình lén lút triều thổi rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Ngay cả "ngài" cũng biến thành "ông" rồi?" Hắn hẩy hẩy eo, thúc thúc vào trong, tiếng nước "òm ọp" vang lên, toàn bộ bầu không khí lại trở nên vô cùng da^ʍ mỹ, Hướng Tư Thần trêu ghẹo nói: "Lý Hành Ca, cậu đã mấy tuổi mà còn đái dầm? Cái lỗ da^ʍ bé xinh nằm ở trên giường lén lút đi tiểu sướиɠ không hả?"

Cậu che mặt lắc đầu, đái dầm cái gì, thật sự quá nhục nhã.

Gậy thịt lại đẩy đưa trong lỗ nhỏ, nơi ấy vốn có màu hồng phấn bây giờ bị chơi trong thời gian dài như vậy đã trở nên đỏ tươi ướt mem như sắp bị làm hỏng. Trên giường, nướ© ŧıểυ trộn lẫn với dịch thể của hai người trông có vẻ vô cùng dâʍ ɭσạи. Ban nãy Hướng Tư Thần vẫn còn thiêm thϊếp mà bây giờ nháy mắt lại dồi dào tinh lực, hắn cúi người hôn hôn bộ ngực của nhóc mặt đơ, tiếp tục chòng ghẹo: "Xấu hổ không? Đi tiểu cũng lêи đỉиɦ, thế trước kia cậu đi vệ sinh phải lêи đỉиɦ mấy lần?"

"Đó là bởi vì... ngài cắm ở bên trong..."

"Che mặt cái gì, để tôi nhìn xem vẻ mặt của bé sư tử cái có hưởng thụ hay không nào~" Cưỡng ép người ta giở tay ra, để lộ gương mặt đang khóc vô cùng uất ức, Hướng Tư Thần vui như điên, lau lau nước mắt cho cậu: "Ôi... Khóc cũng làm tôi đau lòng... Ngoan, tiểu cũng tiểu rồi, cậu ngủ tiếp đi, tôi tiếp tục làm."

Lý Hành Ca lắc đầu mang theo tiếng khóc nức nở: "Không được... còn cắm nữa sẽ hỏng mất thôi..."

"Thuốc tăng cường sức mạnh là của các người."

Lý Hành Ca chớp chớp đôi mắt ướt nhòa, im lặng ngậm miệng, hít hít cái mũi nhìn Hướng Tư Thần: "Bụng đã bị bắn đầy... ngài nhẹ một chút..."

Chiêu này thật sự là trăm phát trăm trúng! Hướng Tư Thần vui sướиɠ tiếp tục hì hục, Lý Hành Ca bị làm lắc lư, tấm phản nhỏ vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Chiều hôm sau, cái cơ quan sinh dục họ Mèo chôn trong âʍ đa͙σ Lý Hành Ca cuối cùng cũng trở nên to dài, nhưng cậu vẫn bị gã đàn ông kia đè xuống làm cho đến khi hắn bắn một cú sau cùng. Lý Hành Ca tức mà không trút giận được, không còn sức nói câu nào, hôn mê bất tỉnh.

Khi hai người đặt chân lên thảo nguyên lần nữa thì đã là chuyện của ngày thứ ba. Sáng sớm, Lý Hành Ca xụ mặt soạn trang bị, phía trên là Hướng Tư Thần líu ra líu rít không ngừng nói hai ngày nay cậu dâʍ đãиɠ thế nào thế nào. "Phịch" ném dây thừng trong tay xuống, cậu chất vấn: "Hướng tiên sinh, vấn đề trước đó ngài vẫn chưa trả lời tôi, với lại, không liên lạc được với Lôi và Minh, trên đảo này rất nguy hiểm."

Đã "ăn" cái miệng ngắn của người ta rồi, Hướng Tư Thần cảm thấy vấn đề này không thể tránh được, nhún nhún vai: "Lúc tôi còn chưa trở lại xã hội loài người, đã từng theo đuổi sư tử cái kia..."

Mặt Lý Hành Ca càng lạnh như băng, toàn thân tỏa ra áp suất thấp, buông công việc trong tay xuống, đi về hướng khu ký túc xá.

"Ôi ôi ôi, cậu làm sao vậy, không phải nói muốn mang sư tử về à?" Hướng Tư Thần vội đuổi theo kéo cái bàn tay lạnh băng ấy. Nhóc này, lạnh mà cũng không biết mặc nhiều quần áo hơn.

"Về tắm rửa."

"Chẳng phải cậu đã tắm rồi sao?"

"Không muốn giao chéo với động vật hoang dã gây nhiễm trùng!"

Ớ! Đây là?

"Ấy ấy ấy, Lý tiên sinh nè, có phải ngài đã hiểu lầm cái gì rồi? Từng theo đuổi không có nghĩa là từng giao phối! Tôi chẳng đánh lại mấy con sư tử khác, không theo đuổi kịp đâu!"

Vậy sao ông còn bất chấp nguy hiểm muốn thò chân vào!

Dường như biết suy nghĩ trong lòng Lý Hành Ca, Hướng Tư Thần ôm cậu vào lòng, cằm đặt lên bả vai cậu, hôn hôn lỗ tai cậu, nói: "Ngày đó tôi điên, rõ ràng lúc còn là dã thú đã rất hiểu quy tắc của thảo nguyên, nhưng làm con người mười năm, tôi dùng tình cảm nhân loại để suy nghĩ, coi nó là người quen cũ, thấy nó bị làm hại, nhịn không được bước vào vòng chiến. Khi cậu đến, loại cảm tình này lại càng thêm mãnh liệt, tôi cảm thấy mình giống như anh hùng đang bảo vệ bạn gái. Nhất thời khó nói rõ với cậu... vì chính tôi cũng không hiểu nữa..."

"Tôi không phải sư tử cái."

"Cậu không phải." Hắn cọ cọ mặt cậu, nói tiếp: "Cậu là bé yêu tinh."

Lửa giận của Lý Hành Ca vừa mới nguôi xuống lại một lần nữa dấy lên, đập một cái lên vết thương Hướng Tư Thần!

"Gràoooo ——" tiếng gào xẹt ngang qua chân trời.

Tà dương buông trên con sông dài, ráng chiều nhuộm miền đồng cỏ thành một mảnh trời đẫm máu. Vua sư tử cũ bảo vệ lãnh địa thất bại, kéo theo vết thương biến thành kẻ lưu lạc. Vết thương khiến nó rất yếu, không bắt được con mồi lại càng suy yếu hơn. Nó khập khiễng loạng choạng, bộ lông xác xơ, thân thể tàn phế, dường như gầy đi, di chuyển đến dưới một thân cây nghỉ ngơi.

Rồi sau đấy chỉ trong nháy mắt, "vụt" một cái, có thứ gì đó đã treo đại miêu bị thương lên cây, chân sư tử đạp mấy cái, chết lặng yên không một tiếng động.

Ráng chiều dần nhạt phai, một ngày gϊếŧ chóc đã chấm dứt, đêm tối lặng lẽ bao trùm.

Trong căn cứ, Lý Hành Ca sai Hướng Tư Thần giúp cậu làm việc, còn mình thì dọn một băng ghế mềm, ngồi bên cạnh giám sát, phần dưới của cậu nhức thốn không chịu nổi. Đều là do cái tên ham ăn biếng làm này hãm hại!

"Trên đảo nguy cơ tứ phía, ngài không thể cứ thế xem nơi đây như là khu nghỉ dưỡng!"

Hướng Tư Thần huýt sáo, cụp mắt cười cười, suồng sã bóp mông cậu một cái, nói: "Aizzz, đó là nguy cơ của Tam Khu mấy người, liên quan gì tôi chứ? Tôi vốn là đến để ra mắt nhà vợ."

Tức quá đi mất! Nhưng chẳng biết nói gì để thể hiện sự oán giận! "Rác rưởi!"

"Cái gì?" Hướng Tư Thần giống như vừa mới phát hiện ra đại lục mới, khum bàn tay để lên lỗ tai, cố ý hỏi lại: "Cậu mới vừa nói cái gì?"

Lý Hành Ca bực mình, không giám sát nữa, đi thẳng về ký túc xá. Tên rác rưởi đáng ghét!