Đây chỉ là truyện thôi, với lại Trần Thu Hoa là người song tính, không biết có sinh con được không nên mới chơi cái trò này được, các cô gái đừng bắt chước nhé.
---
Đường Cảnh Huy dùng hai tay ghìm chặt bả vai Trần Thu Hoa, dươиɠ ѵậŧ gần như là không hề rút ra khỏi âʍ đa͙σ mà tung hoành ở nơi sâu nhất, xuyên phá tầng tầng lớp lớp tường thịt bảo vệ, cú nào cú nấy cũng hung ác nện lên bộ phận thần bí phía cuối con đường.
Miệng sò của Trần Thu Hoa thít chặt lại, siết lấy gốc dươиɠ ѵậŧ, cảm giác bị người ta chà đạp bấy nhầy từ khe thịt đến cổ tử ©υиɠ khiến cậu điên cuồng, dẫn đến toàn bộ lỗ thịt đều mấp máy liên hồi.
"Bướm của cưng thật nhiều thịt, vắt dươиɠ ѵậŧ chủ nhân thật sướиɠ."
Đường Cảnh Huy cảm thấy chỗ đó của Trần Thu Hoa tuyệt diệu vô cùng, chặt khít mà vẫn đủ co dãn, những nếp gấp bên trong rất đông đúc, lúc lấy ngón tay sờ cũng phải kinh ngạc vì kết cấu phức tạp của nó, nhiệt độ thì nóng rực, hơn nữa nước nhiều, thọc đại vài cái là có thể làm nó hộc sữa, thúc nhanh chút là có thể đánh bông đống sữa đó thành bọt trắng, mỗi lần ra vào đều vang dội những tiếng nước da^ʍ mị.
"Á... á... á... á... á... á... á... á... á... ——" Mặc dù lúc ở trên giường, Trần Thu Hoa hay rầm rì rêи ɾỉ, nhưng liên tục phát ra tiếng kêu da^ʍ cao vυ't như thế này thì vẫn là rất hiếm thấy.
Cậu bị chơi thành một con thú cái không còn lý trí, há to miệng thở dốc, nước mắt nước miếng chảy đầy mặt, dâng đầy trong mắt đều là ánh sáng mờ mịt si mê.
Đường Cảnh Huy nắm bắt thời cơ tài tình, ngay khi cảm xúc của Trần Thu Hoa sắp vỡ òa thì hắn thả chậm tốc độ lại.
Hắn hơi nhấc hông, nhìn đến chỗ giao hợp của hai người, khoái trá cười cười, "Hai tép thịt của cưng vun thật cao."
Hắn biết điều đó một nửa là vì bị thân dưới của mình dập kịch liệt, một nửa là vì đối phương thật sự bùng phát cơn hứng tình nên toàn bộ chỗ đó đều sung huyết cả lên.
"Nào, tự sờ đi."
Đường Cảnh Huy kéo tay Trần Thu Hoa mò đến giữa hai chân cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát làn da nhẵn nhụi không lông, Trần Thu Hoa nhạy cảm run rẩy, ngay cả cơ thịt trên bắp đùi cũng giần giật.
"Thế nào, có giống cái bánh mì kẹp một cây hot dog cỡ lớn không?"
"N... Nát mất..."
"Không nát đâu, đây là do bướm của cưng tỏ vẻ thích bị chim của tôi chơi nó, lêи đỉиɦ xong sẽ lập tức khôi phục bình thường."
Trần Thu Hoa lại mắt điếc tai ngơ, hỗn loạn nói: "Đừng... Đừng làm hỏng mà, muốn để dành chỗ đó cho chủ nhân..."
Đường Cảnh Huy cười hôn hôn trán cậu, "Ngoan lắm."
Trần Thu Hoa rất gầy, chút thịt duy nhất đều tụ trên mông, bụng chỉ có một lớp da mỏng manh, không có mỡ, lúc Đường Cảnh Huy thúc thật mạnh vào đều có thể thấy được có thứ gì đó đội lên.
Đường Cảnh Huy vuốt vuốt chú chim nhỏ nửa cương của Trần Thu Hoa, sau đó đặt bàn tay hắn lên bụng cậu, nhấn mạnh xuống, động tác như vậy khiến không gian bên trong cái ống thịt càng hẹp, vốn đã chật chội nay càng chật chội hơn, mà tử ©υиɠ nho nhỏ trốn sâu bên trong cũng tương đối cố định vị trí, không hề dâʍ đãиɠ nhích tới nhích lui.
Động tác của Đường Cảnh Huy khiến Trần Thu Hoa có chút bất an, dươиɠ ѵậŧ đối phương quá dài, lúc thúc toàn bộ vào âʍ đa͙σ, cậu sợ nó sẽ chọc thủng cơ thể mình.
Trần Thu Hoa nơm nớp lo sợ nhìn qua, lại bắt gặp một đôi mắt mang theo ý cười ôn nhu.
"Đừng sợ." Đường Cảnh Huy nhẹ nhàng thả những nụ hôn lên chóp mũi, lỗ tai và hai má cậu, dùng đôi môi mổ hôn từng tấc da thịt nóng bỏng của cậu, mang theo một chút trấn an. Trần Thu Hoa cơ hồ tê dại trong nháy mắt —— cậu thật sự rất thích, rất quý trọng tất cả sự dịu dàng mà Đường Cảnh Huy ban cho, dù đối phương chỉ keo kiệt bố thí một chút, cậu cũng sẽ mở lỗ chân lông toàn thân nhiệt liệt nghênh đón.
Bởi vì sự ôn nhu này sẽ mang đến một loại ảo giác cho cậu, cái loại mà có lẽ không phải không còn gì khác trong mối quan hệ này.
Cho dù vọng tưởng giống như thật mà là giả như vậy, cậu cũng cảm thấy thỏa mãn.
Hai chân Trần Thu Hoa dạng ra hết cỡ, rộng đến mức gân cốt mềm mại cũng cảm thấy miễn cưỡng. Đường Cảnh Huy dùng hôn môi và âu yếm thưởng cho sự phối hợp của cậu như thường lệ, hông lại bắt đầu nhấp nhiệt tình.
Cú nào của hắn cũng dập rất chất lượng, qυყ đầυ giã chính xác vào chỗ lõm ở cửa tử ©υиɠ, từng chút từng chút cạy ra cái miệng nhỏ đóng kín. Mấy lần trước hắn cũng vui vẻ đùa bỡn bộ phận này của Trần Thu Hoa, lần nào bắn tinh cũng nhất định phải chen qυყ đầυ vào trong cổ tử ©υиɠ mới chịu xuất, nhưng hôm nay hắn muốn nhiều hơn nữa.
Trần Thu Hoa thở nặng nhọc, cố mở to mắt nhìn Đường Cảnh Huy, giống như người kia là nơi phát ra dũng khí của mình.
"Chủ nhân muốn thọc vào bên trong, ȶᏂασ tử ©υиɠ của cưng." Đường Cảnh Huy cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, cố ý hạ giọng nói thật trầm, "Cɧó ©áϊ, mở cổng ra cho chủ nhân."
Trần Thu Hoa trực tiếp lêи đỉиɦ chỉ bằng ánh mắt và giọng nói khiến người ta ý loạn tình mê ấy.
Cái bánh vòng cuối âʍ đa͙σ hé ra, phun một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng, dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy đón lấy dòng dịch nóng rực ấy, thúc một cú thật ác, xâm nhập tận nơi sâu nhất.
Qυყ đầυ vừa chui qua vòng thịt thì lập tức bị bó chặt, cổ tử ©υиɠ kẹp cứng rãnh mũ mang đến cảm giác bó buộc tuyệt diệu, lỗ chuông nhạy cảm tìm được đáy tử ©υиɠ, mã mắt tham lam mυ'ŧ hôn vách niêm màng.
"Hừ ——" Ngay cả Đường Cảnh Huy cũng nhịn không được phát ra tiếng gầm ghè cực gợϊ ȶìиᏂ.
Sao lại sướиɠ như vậy! Hắn thường xuyên cảm thấy thân thể Trần Thu Hoa giống như một ma vật, dù hắn có chiếm đoạt như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Bởi vì bị làm quá sâu, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người ép chặt vào nhau, mép thịt vốn đã căng phồng cũng bị nén đến dẹp lép.
Cảm giác cửa tử ©υиɠ bị nong vừa đau vừa sướиɠ, giống như trở lại lần đầu tiên bị phá trinh mấy tháng trước, Trần Thu Hoa hỗn loạn lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng kêu ô ô.
"Chủ nhân, chọc thủng, aaa..."
Nhưng có một điều không còn giống như trước là, bây giờ Đường Cảnh Huy không còn chỉ lo sướиɠ một mình nữa.
Hắn cúi đầu, thân mật dùng má chà chà lên mặt Trần Thu Hoa, "Cɧó ©áϊ rất tuyệt, chủ nhân đã hoàn toàn đi vào."
Trần Thu Hoa đổ mồ hôi đầy đầu, ngực phập phồng suy yếu.
"Tử ©υиɠ của cưng thật nhỏ, cũng sắp chứa không nổi đại qυყ đầυ của chủ nhân."
Đường Cảnh Huy cầm cánh tay cậu câu ra sau gáy mình, "Ôm tôi, ôm chặt chút." Sau đó ám chỉ nháy mắt mấy cái, "Tôi sợ ȶᏂασ cưng văng thủng vách."
Còn không kịp suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa của những lời này, Trần Thu Hoa đã lập tức bị kéo vào cơn lốc tìиɧ ɖu͙©.
Rõ ràng dươиɠ ѵậŧ bị tử ©υиɠ siết quá chặt, ấy thế mà Đường Cảnh Huy vẫn có thể tung hoành, dươиɠ ѵậŧ hắn kéo túi thịt trong cái hang nhỏ làm vận động pít-tông, bộ phận yếu ớt nào đó vừa bị kéo xuống sắp tới giới hạn sinh lý, rồi lại bị một cú thúc hung mãnh nhồi về chỗ sâu trong ổ bụng.
Mỗi tấc tường thịt trong tử ©υиɠ đều dán chặt vào dươиɠ ѵậŧ, dây dưa ma sát với nhau, sau khi sung huyết thì chỗ đó càng trở nên nhạy cảm hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong cũng bị qυყ đầυ không an phận lăn mình khuấy loạn, khiến bộ phận vốn không dễ bị quấy rầy ấy hoàn toàn dính mùi và thể dịch của giống đực, bị chà đạp, bị đùa bỡn tới bến, giống y như chủ nhân của nó.
Tốc độ dập của Đường Cảnh Huy cực nhanh, rút ra cắm vào gần như là liên thanh, toàn bộ khoang bụng của Trần Thu Hoa đều bị chấn động kịch liệt.
Qυყ đầυ tả đột hữu xung trong trong tử ©υиɠ, thúc vách tường thành những hình dạng khác nhau theo những góc độ khác nhau, mạch máu trên thân dươиɠ ѵậŧ nổi rõ lên, chà mạnh vào vách âʍ đa͙σ, dươиɠ ѵậŧ nhỏ bé của Trần Thu Hoa bị kẹp giữa hai người, vừa tung lên tung xuống vừa vung vẩy tuyến dịch, trọn bộ vùиɠ ҡíи đều phải gánh chịu sự khuấy động liên tục với tần số cao.
Trần Thu Hoa gần như bị làm đến ngu muội, đồng tử tan rã.
Đường Cảnh Huy đóng đinh nửa người dưới của cậu lên dươиɠ ѵậŧ mình, cuồng dã mà dập háng. Sau trăm cú thúc dũng mãnh mất kiểm soát, Trần Thu Hoa bỗng nhiên co thắt tử ©υиɠ kịch liệt, âʍ đa͙σ giật bần bật, lại một lần nữa bị người ta hϊếp đến cao trào. Mà Đường Cảnh Huy cũng vô cùng thỏa mãn bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong đó.
Hai người áp sát vào nhau tận hưởng cơn cực khoái dài dằng dặc giống như sắp chết này.
Tay chân Trần Thu Hoa vẫn còn khẽ run, hiển nhiên là chưa hoàn toàn khôi phục, Đường Cảnh Huy nhẹ nhàng vuốt ve làn da bị du͙© vọиɠ hấp hơi nóng hổi của Trần Thu Hoa như đang an ủi.
"Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"
Trần Thu Hoa thẹn thùng gật đầu, còn nói: "Nhưng bên trong trướng lắm..."
Không biết có phải ảo giác hay không mà Trần Thu Hoa cảm thấy trong bụng nặng trĩu, cậu nằm xụi lơ trên giường, hai tay vô thức ôm lấy cái bụng tròn tròn của mình.
"Một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ, có thể không trướng sao." Đường Cảnh Huy lại xấu xa thúc vài cái, "Cưng có tự đếm được cái lìn của cưng cao trào mấy lần không?"
Trần Thu Hoa yếu ớt đấm bả vai hắn, "Vậy ngài rút ra trước đi."
"Tôi còn chưa làm xong đâu, sao phải rút ra chứ!" Mặt Đường Cảnh Huy ra chiều đương nhiên.
Trần Thu Hoa há miệng thở dốc, cuối cùng đành bó tay bất lực, buông mọi tranh cãi.
Dưới sự làʍ t̠ìиɦ liên tục, vυ' Trần Thu Hoa lại phồng ra, đầṳ ѵú dựng đứng một cách rõ rệt, ngay cả quầng thâm bên vυ' cũng nhô lên từ thịt nhũ, căng bóng đến nỗi không còn cái độ thô ráp sần sùi của đầu nhũ đàn ông bình thường nữa, làn da chỗ quầng vυ' trở nên trơn nhẵn.
Toàn bộ vυ' biến thành ba tầng, thịt vυ', quầng vυ', cuối cùng là đầṳ ѵú, tầng sau cao hơn tầng trước.
Đường Cảnh Huy dùng đầu ngón tay đánh qua đánh lại vài cái, cười cười nói: "Núʍ ѵú nhọn nhọn."
"Bây giờ cậu quả thực giống một thiếu nữ mới lớn bị đàn ông chơi cho lớn bụng."
Trần Thu Hoa nhỏ giọng lầm bầm: "Đó là phạm tội."
Đường Cảnh Huy giả vờ không nghe thấy, dứt khoát ra lệnh: "Ưỡn ngực lên."
Trần Thu Hoa lập tức nghe lời, gắng ưỡn thật cao, sau đó lại mềm nhũn xuống, không còn sức lực nữa, cậu quẫn bách đấu tranh một lúc, cuối cùng cam chịu xin khoan dung: "Chủ nhân, ngài ôm tôi một cái đi."
"Mẹ, sao cɧó ©áϊ lại hư như vậy!" Đường Cảnh Huy căm tức ninh đầṳ ѵú cậu, rất nhanh lại ôn nhu ngậm vào miệng, liếʍ láp triền miên.
Đợi giai đoạn "trơ" qua đi, hai người lại làm lần nữa.
Đường Cảnh Huy nhất quyết không rút ra, cứ để trạng thái dính liền nhau mà ôm Trần Thu Hoa, đặt cậu tựa vào đầu giường, còn chêm vài cái gối sau lưng.
Hắn xoa bóp cặp mông thịt mềm mụp nóng bừng của đối phương, làm sao cũng cảm thấy đã tay, không muốn buông ra, "Sao cưng lại hăng hái như vậy?" Rồi tàn nhẫn thúc vào chỗ hiểm.
Hắn không cần phải nhìn Trần Thu Hoa, chỉ dựa vào phản ứng của âʍ đa͙σ cũng biết cậu có thích hay không.
Chẳng hiểu do thân thể người này phản ứng quá mức thẳng thắn, quá mức thành thật, hay là do phản ứng của chính bản thân hắn đã vô thức tự điều chỉnh cho ăn khớp với tất cả cảm thụ của cậu.
Nếu không chạm vào cửa sau thì dươиɠ ѵậŧ Trần Thu Hoa không thể bắn tinh được, Đường Cảnh Huy cũng không làm khó cậu, hắn sờ soạng một lúc rồi nói: "Ngày mai sẽ cho chỗ này của cậu bắn sạch sẽ, còn hôm nay ráng chịu trước đi."
"Aaaa ——" Nhưng Trần Thu Hoa đã không còn nghe được gì, cậu thất thố lớn tiếng rêи ɾỉ, chất lỏng tích đầy trong cơ thể rỉ ra từ khe hở giao hợp, khiến cú va chạm nào của hai người cũng mang theo tiếng nước ọp ẹp ọp ẹp.
Lúc đầu Đường Cảnh Huy còn khống chế được tiết tấu chín nông một sâu, sau đó thì không nhịn được nữa, lại mất kiểm soát, eo hông hắn vốn mạnh mẽ, lúc làm không lao lực chút nào, tử ©υиɠ nho nhỏ bị qυყ đầυ và thể dịch nong cho căng ra, phồng lên, gần như biến hình.
Cả người Trần Thu Hoa từ trong ra ngoài đều bị làm miệt mài trong suốt thời gian dài, thể lực đã sớm chống đỡ hết nổi, dưới sự thúc giục của du͙© vọиɠ, còn phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ: "Á~ làm nhanh quá, trướng chết, bên trong sắp nổ rồi..."
Đương nhiên Đường Cảnh Huy không thèm để ý, ngược lại càng hành hạ viên trân châu của cậu nghiêm trọng hơn.
Trong lúc con đường hoa hồng đang bị nhồi đầy, bị lặp đi lặp lại hành động da^ʍ ô, mà âʍ ѵậŧ còn bị thô bạo vặn bóp, ai chưa từng thử qua cảm giác này sẽ không thể nào hiểu hết được. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hai đầu trong ngoài giáp công Trần Thu Hoa khiến cậu trợn trắng cả mắt, lập tức đạt đến song trọng cao trào.
Mà Đường Cảnh Huy tiếp tục hì hục cày cấy hồi lâu trong tử ©υиɠ, hoàn toàn hưởng đủ cảm giác cung giao đã ghiền, mới sung sướиɠ xuất tinh.
Trong cơn kɧoáı ©ảʍ đê mê, hắn mơ hồ nhìn đến gương mặt vừa chật vật vừa đáng yêu của Trần Thu Hoa, bỗng nhiên vong tình hôn lên.
Đợi Trần Thu Hoa tỉnh táo lại từ biển dục, sự khó chịu trong thân thể mới dần dần hiện ra, tử ©υиɠ đau nhức, hơn nữa lại còn trướng vô cùng.
Cậu xoa xoa cái ót của gã đang nằm úp sấp trên l*иg ngực mình không chịu dậy, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân mau rút ra đi, phía dưới của tôi có chút không thoải mái."
Đường Cảnh Huy lập tức ngẩng đầu lên, "Sẽ không thật sự chơi hư chứ?"
Sắc mặt Trần Thu Hoa vốn đang trắng bệch, nghe vậy vẫn cong khóe môi lên, "Không có sao, chỉ là bị nong khó chịu."
Đường Cảnh Huy không nói gì nữa, ghì xương chậu cậu lại, nhẹ nhàng rút dươиɠ ѵậŧ của mình, cổ tử ©υиɠ kẹp quá chặt, hắn cẩn thận di chuyển, cuối cùng nhổ cái "bóc" ra ngoài giống như khui sâm-banh.
Cuối cùng thì cự vật chặn đường suốt cả đêm cũng rời đi, dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích trữ trong tử ©υиɠ và âʍ đa͙σ gần như bắn phụt ra ngoài, ảo giác bài tiết mất khống chế khiến Trần Thu Hoa run rẩy, trong bụng lại lập tức dễ chịu không ít.
Đường Cảnh Huy vạch hai mép thịt béo của cậu ra nhìn một lúc, lỗ thịt sưng đỏ nhưng không chảy máu.
Trần Thu Hoa cắn cắn môi dưới, chủ động kéo cánh tay hắn, "Tôi tốt hơn nhiều rồi."
Đường Cảnh Huy liếc mắt nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, "Cậu phun đầy giường tôi, dĩ nhiên tốt hơn nhiều."