Từ đó về sau, Trần Thu Hoa chỉ cần bị kêu đến, đều sẽ ở lại qua đêm tại nhà Đường Cảnh Huy.
Bình thường hôm sau còn đi làm, do vậy trước khi đi cần phải chuẩn bị quần áo để thay, nên mỗi lần Trần Thu Hoa xuất hiện còn mang theo một cái balo to đùng màu xanh da trời, giống như cậu đến đây để đi du lịch ngắn ngài vậy.
Đường Cảnh Huy nhìn mà ngứa răng, cuối cùng có một ngày nhịn không được nói: "Cậu vác tới vác đi không thấy phiền sao, cứ để quần áo ở đây không phải là được rồi à."
Trần Thu Hoa quay đầu cứng ngắt như người máy, cả người đều nơm nớp lo sợ, "C... Có thể chứ?"
Đường Cảnh Huy "xùy" một tiếng, "Đến cả cái giường mà tôi cũng chia cho cậu một nửa, tủ quần áo thì có là gì!"
Thực ra lời này của hắn hoàn toàn xuất phát từ bản năng, cũng không định biểu đạt hàm nghĩa sâu xa gì.
Nhưng không ngờ sau khi Trần Thu Hoa nghe xong, gương mặt quen thói căng thẳng và bất an mỗi khi đối mặt với Đường Cảnh Huy lại dần dần trở nên thả lỏng mềm mại đi.
Đường Cảnh Huy có chút thất thần nghĩ, biểu tình đó đại khái chính là cái mang tên "hạnh phúc" chăng...
Rất nhiều năm sau, Đường Cảnh Huy vẫn ngẫu nhiên nhớ lại màn này.
Mỗi khi nghĩ đến nụ cười ấm áp ấy của Trần Thu Hoa, hắn cảm giác thật giống như lại được đối phương yêu một cách cuồng nhiệt và ngây ngô như cái thuở ban đầu.
Rất nhanh, Trần Thu Hoa nhận ra mình thất thố, vội giả vờ thu dọn đồ đạc, sắp xếp ngăn nắp qυầи ɭóŧ, tất và áo sơmi linh tinh.
Khi cậu nhón chân móc đồ vest của mình vào tủ quần áo của Đường Cảnh Huy, hắn ở sau lưng cậu thấy được hai cái lỗ tai hồng hồng.
... Thật sự muốn đè cậu ta ra làm ngay tức khắc, ngay tại chỗ...
Đường Cảnh Huy vừa nghĩ như vậy, vừa "chậc" một tiếng, ngã người ra sau chìm vào chiếc giường lớn.
Thứ sáu, trước khi tan làm, Đường Cảnh Huy gửi tin nhắn cho Trần Thu Hoa, bảo cậu tối nay đến nhà hắn.
Đợi rất lâu, thế mà không thấy người kia trả lời.
Phải biết từ trước đến nay đối với tin nhắn của hắn, Trần Thu Hoa nhất định sẽ trả lời trong mười giây.
Trong lòng Đường Cảnh Huy bùng lửa, vừa định trực tiếp gọi điện thoại qua, ngoài phòng đã truyền đến tiếng gõ cửa đứt quãng.
Âm thanh này hắn đã quá quen.
Ngay cả bản thân Đường Cảnh Huy cũng chưa ý thức được bao nhiêu cảm xúc không vui của hắn đã tiêu tán trong nháy mắt, yên lòng cố tình đợi một lúc mới mở miệng cho người kia vào.
Trần Thu Hoa xuất hiện từ phía sau cánh cửa, đầu tiên là thật cẩn thận gọi một tiếng "Đường tổng", thấy đối phương nhướng mày, nhanh chóng sửa miệng: "Chủ... chủ nhân."
Đường Cảnh Huy khoanh tay tựa vào ghế sô pha, mặt cười như không cười, "Sao, cɧó ©áϊ lại nứиɠ à?"
Lần trước bọn họ ước định —— thực ra là Đường Cảnh Huy đơn phương bắt ép người ta —— sau này chỉ cần thân thể Trần Thu Hoa có nhu cầu làʍ t̠ìиɦ thì phải lập tức nói cho hắn biết.
Bây giờ dù hiểu rõ hắn đang ghẹo mình, Trần Thu Hoa vẫn xấu hổ đến mức ngay cả bả vai cũng rút lại.
"Không... không có n... nứиɠ..."
"Thế thì làm sao?"
Trần Thu Hoa tiến đến gần vài bước, dùng ngữ khí yếu ớt thương lượng: "Chủ nhân, tối nay tôi muốn đi tham gia họp lớp."
"Họp lớp gì?"
"Là bạn bè đại học, hàng năm vào thời gian này đều tụ họp một lần."
Đường Cảnh Huy đã đi du học từ hồi trung học nên chưa từng tham gia họp lớp với bạn bè trong nước lần nào, đối với chuyện này hắn rất tò mò.
"Các cậu gặp mặt thường nói chuyện gì?"
"Tôi không biết..."
"Hửm?"
Trần Thu Hoa sốt sắng giải thích, "Đây là lần đầu tiên tôi tham gia."
Trần Thu Hoa học giỏi từ nhỏ, nhân cách tốt, chỉ là về phương diện thể dục thì không thế nào tươi sáng được, nhưng cũng đủ để trở thành đối tượng được thầy cô bạn bè hoan nghênh. Có điều là trong số những người này, cậu không có bạn thân thật sự.
Thậm chí vừa tốt nghiệp đã bỏ trốn mất dạng, cả họp trường cũng chưa bao giờ tham gia.
Bởi vì nhận thức sai lầm về bản thân, cậu sợ thân thiết với bất kỳ ai.
Cho dù chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào, chỉ dựa vào thường thức xã hội, cậu cũng hiểu rõ quan hệ của mình và Đường Cảnh Huy nhìn kiểu gì cũng không bình thường, chẳng phải cấp trên cấp dưới thông thường, chẳng thể nói là bạn tình, người yêu thì càng không phải... Nhưng chính loại quan hệ gần như dị dạng này mới khiến Trần Thu Hoa có thể nhìn lại chính mình một lần nữa.
Gặp Đường Cảnh Huy, thể xác và tinh thần của Trần Thu Hoa mới được thống nhất.
Cuối cùng cậu cũng có thể nổi dũng khí, vươn đôi tay có lẽ gầy yếu, nghênh đón cuộc đời vốn thuộc về mình.
Đường Cảnh Huy đại khái cũng có thể tưởng tượng được một người song tính cất giấu bí mật trong người có cuộc sống sân trường như thế nào, vì thế vẻ mặt bất giác mang theo chút thông cảm, "Đi đi, gặp gỡ nhiều bạn bè là chuyện tốt."
Trần Thu Hoa ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy buổi tối…?"
"Họp mặt xong rồi đến."
"Nếu như quá muộn thì..."
Đường Cảnh Huy trừng mắt, "Muộn bao nhiêu cậu cũng lết lại đây cho tôi!"
Xem xong trận bóng, Đường Cảnh Huy ngủ lúc nào không hay.
Công ty Mã Long nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, một người quản lý rất vất vả, may mắn hắn bẩm sinh tài giói, tinh lực tràn đầy, hơn nữa tính cách rất vô tư mới hoàn toàn không cảm thấy áp lực như núi đè.
Đường Cảnh Huy đang ngủ thì cảm giác có người lôi kéo mình, không nhịn được mở mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên lưng Trần Thu Hoa. Người kia cố gắng câu lấy đầu gối mình, run cầm cập thử vài lần, nhưng vẫn không đứng dậy được.
Đường Cảnh Huy mơ màng lầm bầm một câu: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi định dìu anh lên giường ngủ." Trần Thu Hoa mang vẻ mặt cầu xin mà quay đầu, "Nhưng tôi cõng anh không nổi..."
"TᏂασ!"
Lúc này Đường Cảnh Huy mới tỉnh táo lại, vừa định trừng mắt nhìn Trần Thu Hoa, lại thấy mặt của đối phương đỏ một cách kỳ cục, hiển nhiên là bộ dáng đã uống rượu.
Hắn giật cả mình, "Không phải cậu mẫn cảm với cồn sao?"
"Chỉ uống có một ly bia thôi." Trần Thu Hoa dùng hai ngón tay làm dấu lượng bia mình uống, "Tôi muốn đi trước, bọn họ không tha..."
Đương nhiên Đường Cảnh Huy biết lý do cậu nhất định muốn về sớm, có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, "Ngốc!"
Có lẽ là vì sau khi về đến nhà trong lòng thả lỏng nên Trần Thu Hoa vốn nhìn như bình thường nay ở trong phòng tắm bắt đầu có dấu hiệu say, thành ra Đường Cảnh Huy suýt chút không ôm được cái cơ thể mềm nhũn, trượt tới trượt lui của cậu.
"Ngoan chút!"
"Nóng… nóng quá à..." Trần Thu Hoa rên ư ử, vươn tay vặn nước lạnh, bị Đường Cảnh Huy đánh vào mu bàn tay.
"Cậu muốn bị cảm hay sao!" Đường Cảnh Huy tức giận đến nghiến răng, "Tốt nhất đợi lát nữa tôi cᏂị©Ꮒ cậu, cậu cũng có tinh thần như vậy!"
Trận tắm rửa gà bay chó sủa qua đi, Đường Cảnh Huy ném Trần Thu Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào giường lớn, chính mình cũng phủ lên.
"Đưa đầu lưỡi ra."
Trần Thu Hoa ngây ngốc chớp mắt mấy cái, thật lâu mới ngoan ngoãn thè cái lưỡi đỏ tươi ra.
Đường Cảnh Huy ngậm lấy nó, dùng lực mυ'ŧ vào, cuốn nó vào khoang miệng của mình mà tận tình múa loạn, liếʍ láp hàm trên nhạy cảm của đối phương.
Trần Thu Hoa đang say lâng lâng, hô hấp dồn dập, sau vài cái hôn, rất nhanh đã thở không nổi, "Um a…" Cậu khẽ rêи ɾỉ, bám chặt bả vai Đường Cảnh Huy, giống như đang xin giúp đỡ, "Chủ nhân, chảy ra..."
Đường Cảnh Huy ngẩn người, "Cái gì chảy ra?"
Hơi thở nóng hổi của Trần Thu Hoa phả vào tai hắn, giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc, quả thực giống như đang làm nũng: "Cái lỗ nhỏ... ra nước..."
Huyệt thái dương Đường Cảnh Huy nhảy dựng, dươиɠ ѵậŧ giật giật vài cái giữa hai chân.
"Đυ...." Hắn nhịn không được trầm giọng chửi một câu.
Đột nhiên Đường Cảnh Huy vô cùng mong chờ đêm này.