Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 21: Tự X cho tôi xem! (kích H)

Trần Thu Hoa dây dưa cả buổi cũng không thật sự bắt đầu làm.

Trải qua vài lần ở chung, cậu cũng mơ hồ nhận ra, dùng đủ mọi cách để bỡn cợt mình, khiến mình nhục nhã đến hận không thể chết đi, cũng chính là thú vui của Đường Cảnh Huy. Cậu muốn thỏa mãn nguyện vọng của đối phương theo bản năng, nhưng thân thể căng cứng làm sao cũng không thể đưa ngón tay vào cái nơi dị dạng giữa hai chân mình.

Đường Cảnh Huy đợi đến mất kiên nhẫn, đơn giản phát chỉ thị: "Vạch cái khe nước ra."

Trần Thu Hoa nghẹn đến mức mặt đều đỏ, cắn răng run cầm cập kéo hai mảnh cánh hoa sang hai bên, phơi bày cái lỗ nhỏ loã lồ cho hắn xem.

Chú sò của cậu sợ hãi co rúm lại, khiến cho cái động ở chính giữa cũng chỉ to bằng ngón út.

"Sao cái miệng nhỏ của cậu vẫn cứ nhỏ như vậy? Bị chủ nhân dần tơi tả nhiều lần như thế mà cũng không lỏng?"

Trần Thu Hoa nắm hai cánh hoa thịt mềm mại của chính mình, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

"Đâm ngón tay vào đi."

Cậu run rẩy dường như không nhét ngón tay vào đúng chỗ được, không dễ dàng tìm đến vị trí cái lỗ, chẳng ngờ vừa mới đưa vào một đốt, đầu ngón tay đã bị đống thịt da^ʍ đang mấp máy khẩn cấp ngậm lấy, cậu nhớ Đường Cảnh Huy nói phía dưới của mình đặc biệt thích mυ'ŧ, hóa ra đó là sự thật...

"Ô..." Cậu quả thực muốn cảm thấy tuyệt vọng với cái thân thể dâʍ đãиɠ của mình.

Bên trong âʍ đa͙σ chặt lạ kỳ, lại không hề dễ chịu, Trần Thu Hoa rất nhanh đã không thể hành động tiếp được nữa, "Không... không vào được..."

"Khô quá." Đường Cảnh Huy sờ sờ cằm, "Đầu tiên làm ra nước trước đi."

Mặt Trần Thu Hoa đầy dấu "?".

Đường Cảnh Huy có chút bó tay, "Xoa âʍ ѵậŧ của cậu, cho đến khi phía dưới phát da^ʍ chảy nước, hiểu chưa?"

Trừ vệ sinh, Trần Thu Hoa chưa bao giờ đυ.ng vào hạt châu của mình. Lúc này cái cục thịt kia đang bướng bỉnh trốn lung tung dưới da, khiến cậu bắt mấy lần không được, xoa nắn loạn xạ, nhưng cũng đủ gợi lên phản ứng của bộ thân thể nhạy cảm này.

Cậu vừa khẽ thở dốc, vừa kìm lòng không đặng giật giật eo hông, giống như con cá bị ném lên bờ.

Hạt châu ở giữa khe thịt dần cứng lại và to ra, nổi lên giữa làn da mềm mại, mỗi lần phần thịt mỏng manh nhạy cảm nhất ở giữa hạt châu bị chà xát qua, cả người cậu đều co giật điên cuồng. Trần Thu Hoa há to miệng, sâu trong yết hầu phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn tiêu hồn, bị sự xấu hổ và cơn kɧoáı ©ảʍ khi thủ da^ʍ trước mặt người khác tra tấn đến không thể nói được gì.

Đầy đầu đều là hình ảnh Đường Cảnh Huy tùy tiện đùa bỡn cơ thể mình trong quá khứ, cậu gần như mê muội không ngừng vuốt ve ấn xoa cái cục thịt kia, giống như là đang dùng tay mình thay thế Đường Cảnh Huy đi dâʍ ɭσạи chính mình, cậu không thể làm chủ được bản thân, một mạch bị cuốn theo sự sung sướиɠ của cơ thể, lý trí đã sớm tan tành dưới sự bùng nổ của quả bom du͙© vọиɠ, sụp đổ thành những mảnh nhỏ.

Thế nên thiếu chút nữa cậu đã không nghe được âm thanh mang theo ý cười của Đường Cảnh Huy: "Cɧó ©áϊ, sò da^ʍ của cậu thèm đến chảy nước miếng kìa."

Thực ra không cần hắn nói, chính Trần Thu Hoa cũng cảm giác được —— âʍ đa͙σ của cậu đã ướt đẫm. Cửa động giống như cái chai trút ngược bị nhổ nút bần, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ồ ạt ra, tử ©υиɠ ở trong cơ thể không an phận co thắt lại, dường như đang chờ mong bộ phận thô to nào đó cắm vào hung mãnh thọc làm.

"A hư ——" Giữa ngón tay và âʍ ѵậŧ có nước trơn, ma sát càng thêm linh hoạt tự nhiên. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng dâng lên, Trần Thu Hoa không thể ức chế phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ.

Thái dương Đường Cảnh Huy nổi cả gân xanh, cắn răng trách một tiếng: "Còn chờ cái gì, mau tự chơi mình đi!"

Trần Thu Hoa hoàn toàn hóa thành một con rối gỗ bị giật dây, nghiêm chỉnh chấp hành từng mệnh lệnh của đối phương. Giây phút ngón giữa thon thon đâm vào, toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ phọt ra, sự lắp đầy thay thế hư không, cơn khát khao chợt được thỏa mãn khiến cảm quan cậu gần như mất khống chế, nhất thời chẳng nhìn được gì, cũng không nghe được gì. Trong cơn đê mê, Trần Thu Hoa cho rằng mình lại đang phát ra tiếng thét chói tai phóng đãng, nhưng trên thực tế Đường Cảnh Huy chỉ nghe được giọng mũi mềm nhũn như con thú nhỏ.

"Ứm..."

Cuối cùng Trần Thu Hoa cũng cắm ngón tay vào âʍ đa͙σ mình, chôn sâu vào cái bộ phận mà mình từng cố gắng xem như không tồn tại!

Con đường thịt thít rất chặt, cậu có thể cảm giác rõ ràng từng chỗ phập phồng của đống thịt mềm, ấm áp mà ướŧ áŧ, triền miên quay xung quanh dị vật ngoại lai, khi thì e lệ né tránh, khi thì nhiệt tình ôm ấp.

Cậu nghĩ, thì ra mỗi lần Đường Cảnh Huy làm mình là cảm giác như vậy sao? Đối phương chính là cao trào hết trận này đến trận khác vì cái bộ phận này sao?

Bỗng nhiên Trần Thu Hoa chẳng chán ghét bản thân mình nữa.

Chỉ cần thân thể như vậy có thể mang đến sung sướиɠ cho người kia, dù là chỉ một chút...

Âm thanh Đường Cảnh Huy mơ hồ truyền đến từ nơi nào đó rất xa, "Thêm một ngón tay nữa."

Trần Thu Hoa chịu đựng sự căng đau trong lỗ nhỏ, khép hai ngón lại cùng cắm vào.

Cậu biết rõ kích thước ngón tay khác xa dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy, nhưng vẫn cảm thấy khoang bụng rất trướng, có thứ gì đó sắp tràn ra.

"A, trướng quá, thật sự trướng lắm, chủ nhân..."

Yếu đuối cầu xin tha thứ cũng không thể đổi lấy một chút đồng tình của đối phương, "Di chuyển đi, bộ mỗi lần tôi cắm vào đều bất động như cá chết sao?"

Trần Thu Hoa ngậm nước mắt, miễn cưỡng thử đẩy đưa bàn tay. Mỗi một lần di động, những thớ thịt mềm đều bị ma sát qua lại, cảm giác quá mức kịch liệt khiến cậu gần như vỡ òa, giống như có vô số điểm nhạy cảm trong động, dù cho đυ.ng tới nơi nào cũng có thể khiến toàn thân co giật với quy mô lớn.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như điện giật.

"Aaa ——"

"Tay còn lại vạch cánh bướm ra, tôi chẳng thấy rõ cậu tự chơi mình như thế nào cả!"

Đường Cảnh Huy ngồi ngay ngắn ở đối diện, trông như nhàn nhã, nhưng thật ra thể xác và tinh thần đều bùng lửa dục.

Hai mắt hắn nhìn chăm chú, sợ bỏ qua bất cứ một hình ảnh phấn khích nào. Trần Thu Hoa cuộn mình sâu trong sô pha, đôi chân rộng mở, chỗ kín bị người ta nhìn không sót gì, cái lỗ nhỏ ướt đẫm ngậm chặt hai ngón tay, thịt sò khi thì bị nhồi vào trong khi thì bị kéo lòi ra ngoài, dâʍ đãиɠ mυ'ŧ mát, từ khe hở có thể loáng thoáng nhìn thấy thịt mềm đỏ tươi đang náo động ở bên trong, rối rắm không nỡ rời đi dị vật.

Đường Cảnh Huy phun ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Đĩ da^ʍ..."

Thần trí Trần Thu Hoa bị du͙© vọиɠ gây mê, vừa mạnh bạo thọc làm âʍ đa͙σ chính mình, vừa kéo rộng lỗ hoa, thậm chí chẳng ai dạy mà cũng biết lấy lòng bàn tay ấn xoa hạt châu của mình, tìm kiếm nhiều an ủi hơn.

Ngón tay xỏ qua cửa thịt phát ra tiếng nước phùn phụt, khiến Đường Cảnh Huy cười nhạo: "Cậu xem cậu da^ʍ, bướm chảy nước đầy đất."

Trần Thu Hoa vô thức đáp lại một cách thành thật nhất: "Chỗ đó vẫn đang chảy, ư hư, dừng không được..."

"Có thể chạm đến tử ©υиɠ của chính mình không?"

Cậu giãy giụa lắc đầu.

Đường Cảnh Huy khinh thường hừ một tiếng, "Ngón tay cậu cũng quá ngắn!"

"R... Rất xin lỗi..."

"Không thì tôi cho cậu một chiếc đũa, cậu thọc thử xem?"

"Đ... Đừng..."

"Cậu dùng chiếc đũa phá miệng tử ©υиɠ, thọc vào bên trong khuấy dâʍ ŧᏂủy̠ lên chịu không?"

"Hu hu hu, chủ nhân..."

Toàn thân Trần Thu Hoa chưng ra mồ hôi nóng, cơ thịt ở bụng và đùi trong không ngừng run rẩy, kêu gọi một cái đỉnh quá sức mãnh liệt nào đó... Cậu biết mình sắp cao trào, sắp bị chính mình đùa bỡn làm nhục đến cao trào.

Ngay tại lúc này, Đường Cảnh Huy đứng dậy từ ghế sô pha đối diện, ngồi xổm trước người Trần Thu Hoa, gí sát mặt vào, mang theo một nụ cười thần bí khó lường.

Hắn cố ý hạ trầm giọng, nói một cách gợϊ ȶìиᏂ: "Lêи đỉиɦ cho tôi xem."

Trần Thu Hoa thất thần nhìn đôi mắt đen đẹp đẽ của đối phương, một dòng điện mãnh liệt thoát ra từ hai nơi âʍ ѵậŧ và âʍ đa͙σ, dọc theo tuỷ sống nhanh chóng truyền lên trên.

"Áaaa ——" Cuối cùng cậu thét chói tai, lêи đỉиɦ.