Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 20: "Vành bóng rổ" VS "Quả bóng rổ" (kích H)

Ngày đó làm xong, Đường Cảnh Huy ngủ rất nhanh. Đợi cho đến khi hắn tỉnh giấc, lại không thấy tung tích Trần Thu Hoa, phòng tắm cũng không giống như đã được dùng qua.

Đường Cảnh Huy hừ một tiếng, "Cɧó ©áϊ mang theo một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ về nhà..."

Hắn có thể tưởng tượng được cái người bị làm đến suýt hôn mê kia chắc chắn sẽ lại nằm sấp trên giường vài ngày, vì thế đại phát từ bi trọn một tuần cũng không gọi đối phương tới.

Nhưng mà kẻ xấu xa như hắn vẫn là vào một ngày nào đó, lúc nghỉ trưa, cố ý đi vào văn phòng bộ tài vụ, cẩn thận quan tâm tiến triển kỹ năng chơi bóng của Trần Thu Hoa một chút.

"Tôi nhớ có một ngôi sao bóng rổ từng nói, lúc anh ta mới tập chơi bóng, cảm giác vành bóng rổ rất nhỏ, cho bóng vào rổ rất khó. Nhưng khi kỹ thuật không ngừng tăng cao, anh ta càng ngày càng cảm giác thực ra vành bóng rất lớn, dùng tư thế nào cũng có thể cho bóng vào."

Đường Cảnh Huy khoác vai Trần Thu Hoa như thân thiết lắm, ""Vành bóng rổ" của cậu cũng vậy, càng luyện thành càng rộng, "bóng" càng dễ đi vào, biết chưa?"

Tiểu Vương ở bên cạnh nghe thấy mà sửng sốt, yếu ớt hỏi: "Đường tổng, Tiểu Trần đánh cầu lông* mà hả..."

*Chữ "chơi bóng" hôm trước Trần Thu Hoa nói có thể dịch là chơi bóng, chơi cầu hoặc đánh cầu.

Cái gì mà vành bóng rổ, cái gì mà cho bóng vào rổ, sao hắn nghe thế nào cũng không hiểu.

Đương nhiên Trần Thu Hoa hiểu rõ đối phương đang ám chỉ cái gì, xấu hổ rúc thành một cục trong cánh tay Đường Cảnh Huy, mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, cả tóc cũng muốn dựng đứng lên, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Thư ký Vương vô cùng ngạc nhiên, "Tôi bảo này Trần Thu Hoa, Đường tổng chỉ là tán gẫu chuyện chơi bóng với cậu thôi, sao cậu lại căng thẳng như ai sắp lột quần áo cậu vậy."

Cuối cùng Trần Thu Hoa cũng thốt lên vài chữ: "Không... không có lột..."

Đồng nghiệp xung quanh nhất thời bùng nổ một trận cười to.

Trong mắt đồng nghiệp, tuy rằng ngày thường Trần Thu Hoa trầm tính ngoan ngoãn, nhưng thật ra rất cẩn thận thông minh, xử lý công việc vô cùng linh hoạt, mọi người chưa từng thấy qua bộ dáng cứng họng, lúng túng của cậu như bây giờ.

Đường Cảnh Huy sợ hắn bắt nạt dữ quá bé cɧó ©áϊ sẽ khóc ngay tại chỗ, vì thế lòng đầy hưng phấn tùy tiện nói đùa hai câu rồi chủ động cáo từ.

Trước khi rời đi, hắn lơ đãng hỏi Trần Thu Hoa một câu: "Đêm nay muốn chơi bóng không?"

Ba giây sau, mới nghe được người nọ khẽ đáp: "Muốn..."

---

Lúc chuông cửa vang lên, Đường Cảnh Huy đang đứng trước bồn cầu chuẩn bị đi WC.

Hắn ảo não thu súng, đi ra ngoài mở cửa cho Trần Thu Hoa.

Vừa định mắng thì ngẩng đầu phát hiện đôi mắt đối phương hồng hồng, giống như mới khóc.

Đường Cảnh Huy giật mình, không nói tiếng nào, cho người nọ vào nhà.

Trần Thu Hoa mang theo một cái túi bảo vệ môi trường khá to, vừa vào cửa thì đặt qua một bên, cũng không giải thích gì thêm. Chẳng biết có phải cậu cố tình làm như không có chuyện gì hay không, tóm lại có vẻ như Trần Thu Hoa hoàn toàn không để ý đến hai mắt sưng đỏ của mình, thái độ vẫn như thường, thậm chí bên cạnh sự cẩn thận từng li từng tí, sự dịu ngoan thông minh... mơ hồ còn có chút hưng phấn.

Đường Cảnh Huy không nói gì.

Hắn yên lặng quan sát Trần Thu Hoa một lúc, sau đó đưa một xâu chìa khóa qua, vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng như xưa: "Sau này tự mở cửa đi."

Nếu về sau cứ nhè lúc người ta đi tiểu mà gõ cửa, ai chịu cho nổi!

Trần Thu Hoa dừng tay lại, như là vô cùng kinh hãi, quay sang mở to mắt nhìn Đường Cảnh Huy không dám tin, quên mất cả cái tật sợ hãi khi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đường Cảnh Huy nhướng mày, "Sao nữa?"

"Hả? À!" Lúc này Trần Thu Hoa mới bừng tỉnh, vội vàng tiếp nhận chìa khóa, cẩn thận đặt trong túi áo sơmi trước ngực, nghĩ nghĩ lại lấy ra, xâu cùng với chùm chìa khóa của mình.

Vẻ mặt cậu mơ hồ mờ mịt như mộng du, ngón tay run đến mức chỉnh xâu chìa khóa cũng lập cà lập cập, bộ dáng kia trông có chút đáng thương.

Tự nhiên Đường Cảnh Huy cảm thấy không thoải mái, vừa mới định nói gì đó đánh vỡ bầu không khí lúc này, người kia lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mím môi ngập ngừng nở nụ cười với mình.

Hắn nghe thấy đối phương loáng thoáng nói một câu: "Cảm ơn."

Lại dừng một chút, "Cảm ơn, chủ nhân."

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Trần Thu Hoa cười với hắn.

Không phải kinh hoảng, không phải ngoan ngoãn, mà là một nụ cười ngượng ngùng lại chân thành.

Tim Đường Cảnh Huy rung động đập bùm bùm.

Giây phút ấy, hắn thầm nghĩ lột sạch quần áo người kia, đâm vào, đâm tận nơi sâu nhất, đâm cho cả tử ©υиɠ của cậu cũng há to miệng.

Muốn làm là làm ngay. Đường Cảnh Huy dùng một cánh tay ôm lấy eo Trần Thu Hoa, rõ ràng đối phương cũng là đàn ông trưởng thành, nhưng lại bị hắn ôm eo nhấc lên như một con gà con.

Trần Thu Hoa không phản ứng kịp, vội vàng ôm cổ Đường Cảnh Huy theo bản năng, "Làm... làm gì vậy?"

Hô hấp dồn dập ấm áp của người nọ phả bên tai, Đường Cảnh Huy hừ một tiếng, không nhẹ không nặng ném người lên cái sô pha đơn bên cạnh, không rõ hắn thao tác như thế nào mà chỉ một giây đã cởi xong thắt lưng, tuột sạch cả quần trong lẫn quần ngoài của cậu.

Trần Thu Hoa muốn che chỗ giữa hai chân, bị Đường Cảnh Huy nhìn chằm chằm, lập tức ngoan ngoãn rút tay về.

Đáng thương kêu: "Chủ nhân..."

Đường Cảnh Huy không để ý đến cậu, tách hai chân cậu gác lên tay vịn hai bên, ngắm cái bộ phận lập tức sẽ bị chơi kia.

Chỗ đó vẫn giống như chưa từng bị khai bao, màu hồng phấn, khe thịt khép quá chặt, chỉ là hai cánh hồng giống như mập ra, hơi dày, nhô lên rõ rệt ngay tại đáy chậu.

Đường Cảnh Huy dùng ba ngón tay kẹp lấy hai cánh hoa của cậu, cười nói: "Lần sau mua cho cậu qυầи ɭóŧ bó sát người, để cho người khác nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được bươm bướm non của cậu kẹp thành cái khe."

Trần Thu Hoa nắm chặt vạt áo sơmi, khúm núm không dám đáp lời.

Đường Cảnh Huy lại cầm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm oặt đang nằm sấp của cậu mà thưởng thức, "Nhưng nếu như vậy, hình dạng chú chim nhỏ này cũng bị lộ ra rõ ràng, đến lúc đó bí mật cậu có cơ quan sinh dục cả hai giới sẽ bại lộ."

"Như thế này đi?" Hắn cầm dươиɠ ѵậŧ nhét vào giữa hai tép thịt béo, để thịt mềm bao lấy côn ŧᏂịŧ bé xinh, làm chỗ đó càng dô ra, "Chúng ta giấu chú chim nhỏ đi, không để người khác nhìn thấy."

"Ừm..." hắn cẩn thận quan sát hiệu quả giấu đồ một chút, "Như vậy người khác chỉ nghĩ cậu có một cái l*и múp đặc biệt da^ʍ, đặc biệt nứиɠ."

Trần Thu Hoa bị vũ nhục, đôi mắt lại đỏ lên, giãy dụa kéo cổ tay áo Đường Cảnh Huy, cẩn thận lấy lòng, "Đừng... đừng cho người khác xem mà..."

"Hửm?"

"Chủ nhân xem một mình không được sao?"

Đường Cảnh Huy thoáng nhướng mi, "Cậu đang cầu xin tôi à?"

"Cầu... cầu xin ngài...

Đường Cảnh Huy nghĩ nghĩ, đột nhiên thu tay lại, ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài đối diện, khoanh tay thưởng thức cảnh đẹp giữa hai chân đang dạng rộng của đối phương một lúc, cuối cùng, ngay lúc Trần Thu Hoa vẫn còn đang nghi hoặc trộm nhìn chăm chú, lãnh khốc ra lệnh: "Vậy tự thủ da^ʍ cho tôi xem!"

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!