Hàn Trung Trí vừa nhìn thấy Hi Văn mặc váy đầm ngắn xinh đẹp, bộ dạng nhỏ nhắn đứng trước mặt của mình, mềm mại, đáng yêu biết bao nhiêu, trong lòng của ông ta không biết có bao nhiêu gấp gáp, ánh mắt không thể bình tĩnh nữa, trên khuôn mặt lớn tuổi có chút vội vã, ông ta muốn bớt làm cao, nhưng dáng vẻ thật sự không bỏ được, nhiều năm đã như vậy, là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhượng bộ với người nào, chỉ đành phải đứng đó, nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo cũng thật sự không nhìn nổi bộ dáng của cha như vậy, mỉm cười đi tới trước mặt của Hi Văn, dịu dàng nói: "Hi Văn nghe lời, gọi ông nội"
Hi Văn chu miệng!
Không khí lập tức trầm xuống, người Hàn gia và tất cả người giúp việc cũng lo lắng nhìn Hi Văn.
Lẽ ra Hạ Tuyết không dám tiến lên vì cô rất sợ Hàn Trung Trí, nhưng thấy tình huống như thế, vội vã đi đến trước mặt của con gái, ngồi xổm xuống, ôm chặt con gái, muốn khuyên nhủ.
"Cô đừng khuyên cháu gái của tôi, con bé là cháu gái của tôi, tự nhiên có một ngày, sẽ gọi tôi".
Hàn Trung Trí rất không khách khí nhìn Hạ Tuyết nói.
Trong lòng của Hạ Tuyết run lên, sửng sốt một chút
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ, vẻ mặt cau lại, thở dốc một hơi.
Quả nhiên, Hi Văn híp mắt, trên mặt như xuất hiện cả đống thuốc nổ, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trung Trí, đột nhiên dùng hết sức lực của mình kêu to: "Mẹ ……….
.
”
"À?" Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu nhìn con gái, ngây ngốc đáp lời!
"Chúng ta về nhà!!" Hi Văn đột nhiên rất không khách khí trừng mắt nhìn Hàn Trung Trí, kéo tay mẹ, muốn kéo mẹ đi ra ngoài.
Chuyện này đã dọa Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, bọn họ luống cuống, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, Hàn Văn Hạo cũng bất đắc dĩ nhíu mày, vừa nghĩ muốn khuyên nhủ, Hạ Tuyết lại kéo chặt tay của hắn, cô lại ngồi xổm xuống, kéo con gái, khổ tâm khuyên: "Con muốn làm gì?"
"Ông ta đối với mẹ không tốt!! Tại sao ông ta muốn lớn tiếng với mẹ? Sinh ra con, là lỗi của một mình mẹ sao? Tại sao ông ta không chửi con trai của mình?" Hi Văn miệng lưỡi sắc bén, đưa ngón trỏ chỉ vào Hàn Trung Trí, mắng to!!
Mí mắt Hàn Trung Trí giật giật, ho khan một tiếng, thật sự rất mất mặt, quay đầu đi chỗ khác, rồi lại có chút gấp rút, kéo tay của vợ, Trang Minh Nguyệt hiểu ý, lập tức đứng trước mặt Hi Văn, sốt ruột nói: "Bảo bối, cháu đừng để ý, ý của ông nội không phải như vậy, từ trước đến giờ, ông nội nói chuyện đều là như vậy".
"Vậy cũng không ai nói ông ta sửa đi?" Hi Văn quay mặt, trừng mắt nhìn bà nội nghiêm túc hỏi!
"Ách" nhất thời Trang Minh Nguyệt sửng sốt, không biết nên làm sao, Lý thẩm và các người giúp việc cũng xôn xao, khϊếp sợ nhìn về phía Hi Văn.
"Hi Văn!!" Hạ Tuyết lập tức nhìn con gái quát khẽ: "Người phải thay đổi đầu tiên là con!! Con còn không biết lễ phép như vậy nữa, không nghe lời, đó chính là lỗi của mẹ! Là mẹ không dạy dỗ con tốt! Con như thế là đang bảo vệ mẹ sao? Con đang làm mất mặt của mẹ, con không thể ngoan một chút sao?"
Hi Văn chu miệng!!
"Con có muốn cùng PAPA trở về Pháp không? Con có muốn chúng ta ở chung một chỗ hay không? Con còn như vậy, mẹ không cần con nữa!!" Hạ Tuyết không nhịn được, nói lời hung ác!!
"Dù sao con cũng là đứa bé không có cha!! Không có mẹ cũng được!!" Hi Văn bướng bỉnh, ai khuyên cũng không được!
"Nói bậy!" Hàn Trung Trí sốt ruột nói với Hi Văn: "Sao cháu có thể là đứa bé không có cha? Cha của cháu không phải ở chỗ này sao?"
"Có cũng như không có!! Các người, ai cũng nhìn mẹ cháu không quen, cháu cũng không nhìn quen người nào!!" Hi Văn bĩu môi, con ngươi trừng lớn, giận đến miệng không ngừng trút giận, gò má phồng lên thổi phù phù!!
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, không nhịn được vươn tay, muốn véo khuôn mặt con gái một cái.
"Không được!! Sẽ đau!" Hàn Trung Trí lập tức nghiêng người tới trước, nhìn Hạ Tuyết nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía Hàn Trung Trí.
Hàn Trung Trí thật không có biện pháp, gương mặt già nua cứng rắn, đành vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, nói: "Cô đã vất vả nhiều năm rồi, cám ơn cô đã mang Hi Văn trở về, cám ơn".
Lời nói cám ơn này, thật đúng là chịu đựng không nổi, Hạ Tuyết khẩn trương không thể nổi, nắm chặt bả vai con gái, nhưng lại vội vàng gật đầu nói: "Không có, không có, đây là việc nên làm".
Hi Văn chợt nhíu mày, ôm vai, mặt ngẩng mặt lên, nhìn trần nhà.
Hạ Tuyết miễng cưỡng quay đầu lại nhìn con gái, nghiến răng muốn cắn mặt của cô bé, nhưng trong đôi mắt lại không nhịn được đau lòng, nở nụ cười.
"Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người không nên chen lấn chung một chỗ, ngồi đi" Trang Minh Nguyệt lập tức giơ tay bảo Hạ Tuyết và Hi Văn ngồi.
Hạ Tuyết kéo con gái ngồi xuống, lúc này mới phát hiện có chút lạnh, hơi run run, chắc là luồng khí lạnh đột nhiên tới, Trang Minh Nguyệt để ý thấy, lập tức căn dặn Lý thẩm: "Lý thẩm, mau đem khăn choàng lông cáo của tôi đưa cho Hạ Tuyết, chuẩn bị lò sưởi tay".
"Vâng" Lý thẩm vội vàng đi lên lầu!
"Không cần đâu, bác gái" Hạ Tuyết lập tức nói.
"Mời tới nhà chúng tôi, giống như về nhà mình, đừng khách sáo, bác sẽ rất thương yêu con …!.
con yên tâm".
Trang Minh Nguyệt thật sự không nhịn được vui mừng nhìn Hạ Tuyết, bà là người ôn hòa, thẳng thắn, coi như gả vào hào môn, bà vẫn là một người rất nhu thuận, nếu đem so sánh giữa Tần Thư Lôi và Hạ Tuyết, nói thật lòng, Trang Minh Nguyệt nhất định thích Hạ Tuyết hơn, bởi vì thoạt nhìn Hạ Tuyết vô cùng thẳng thắn và dễ chung sống, khó tìm nhất chính là ánh mắt thiện lương kia.
Hạ Tuyết cũng không nhịn được, đỏ mặt cảm động mỉm cười.
Hàn Văn Hạo cũng không nhịn được nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Mẹ tôi là người dễ chung sống tốt nhất trên đời này".
"Ừm! Đúng vậy! Cám ơn bác gái thương yêu!" Hạ Tuyết không nhịn được, cười nói.
Tất cả tâm tư của Hàn Trung Trí đều ở trên người của Hi Văn, ông ta nhìn Hi Văn ngồi trên ghế sa lon, vừa mới bắt đầu còn quy củ ngồi xuống, sau đó không nhịn được, cầm một miếng bánh táo đỏ ăn, rất hài lòng, ông ta lập tức nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, lo lắng nói: "Văn Vũ và Văn Kiệt tại sao đến giờ còn chưa về?"
Lý thẩm vội vàng đưa tới khăn choàng, tự mình quấn lên cho Hạ Tuyết, nói: "Sắp trở về rồi, lúc nảy tôi vừa gọi điện thoại cho bọn họ, cậu hai nói sẽ về ngay, cậu ba làm xong ca phẫu thuật sẽ về".
"Được rồi, Hi Văn có đói bụng chưa, nếu không, chúng ta ăn cơm trước?" Hàn Trung Trí lấy lòng nhìn về phía Hi Văn!
Hi Văn ăn bánh táo đỏ, lắc đầu, nói: "Không đói bụng, cháu phải chờ hai chú về ăn cơm! Bọn họ rất vất vả".
"Ồ!" Hàn Trung Trí hết sức kích động ngửa đầu nhìn mọi người, cười nói: "Hi Văn của chúng ta rất hiểu biết, tốt bụng, là đứa bé rất đáng yêu!! Nhỏ như vậy, đã biết chờ các chú về ăn cơm! Rất thông minh!"
Hạ Tuyết nhướng mày, trong lòng vui vẻ nở nụ cười nhìn con gái.
Trên mặt Hi Văn có chút đắc ý, cầm hạt dưa muốn tách đầu!
"Ông nội giúp cháu tách đầu hạt dưa?" Hàn Trung Trí nhìn cháu gái ngồi thật xa, lấy lòng cười nói.
"Không muốn!" Hi Văn đột nhiên quay đầu nhìn bà nội, hỏi: "Bà nội!! Cha của cháu và hai chú, lúc nhỏ ở nơi này sao? Cháu có thể đi thăm nơi này một chút không? Nơi này thật là đẹp, cháu rất thích a"
"Cháu thích à?" Hàn Trung Trí không đợi Trang Minh Nguyệt nói, nóng lòng cười nói: "Ông nội dẫn cháu đi thăm có được không?"
"Cháu không có nói với ông!" Cô bé nói thẳng.
Hàn Trung Trí thất vọng nhìn về phía Hi Văn.
"Tôi đưa Hạ Tuyết và Hi Văn đi lên xem phòng của hai chú và của cha một chút, dù sao bọn hắn cũng chưa về, Hi Văn thích là tốt rồi".
Trang Minh Nguyệt lập tức đứng lên, ý bảo chồng chớ nhúng vào, muốn kéo Hi Văn, Hi Văn cũng sảng khoái đi theo bà nội, Hạ Tuyết ngồi một bên, quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
Lúc này, điện thoại của Hàn Văn Hạo vang lên, hắn mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Em lên trước đi, tôi nghe điện thoại".
"Được" Hạ Tuyết hiểu ý của Trang Minh Nguyệt, biết mình và Hàn Trung Trí khó khăn chung đυ.ng, liền mượn cớ tránh ra, cô vội vã đứng lên, đi theo Trang Minh Nguyệt lên lầu, đi lên thang lầu, tầng hai Hàn gia, phân ra ba nơi, hành lang thật dài, tất cả đều bày biện kiến trúc cổ, trên hành lang đặt Hoa Mẫu Đơn thật xinh đẹp, cao quý ưu nhã, tươi tốt.
"Ồ" Hi Văn đứng hành lang phía bên trái, nhìn thấy cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ là cái hồ nhỏ xinh đẹp, cô bé vui vẻ chạy về phía trước, Trang Minh Nguyệt cũng vội vàng đi theo, Lý thẩm vẫn đứng ở cánh cửa phòng đầu tiên tại hành lang, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Đây là phòng của cậu ba".
"À?" Hạ Tuyết sửng sốt, trong lòng không khỏi động, đứng bên cửa, suy nghĩ đã bay thật xa, cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu rõ thế giới của Hàn Văn Kiệt, hắn để lại ấn tượng cho cô, vĩnh viễn chỉ có nụ cười nhàn nhạt, áo trắng bác sĩ, phòng của hắn sẽ như thế nào?.