Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 130: Quan Âm Hàng Lâm (1)

Hưu hưu hưu!

Theo Tôn Ngộ Không dứt lời, giữa không trung, nương theo cát bay đá chạy, từng cơn yêu phong dập dìu, chợt từng đạo từng đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, hóa thành mười mấy người dáng dấp nam nữ già trẻ.

Những người này tất nhiên Giang Lưu không nhận ra, bất quá, một vị lão tăng cầm đầu, lại làm cho Giang Lưu ngây ngẩn cả người.

- Ngươi, ngươi là, Kim Trì trưởng lão?

nhìn lão tăng cầm đầu mặc Cà Sa màu đỏ sậm, ma khí trên thân ngập trời, Giang Lưu ngây ngẩn cả người, khó có thể tin nói ra.

- Trụ trì?

bên cạnh tăng chúng Quan Âm thiền viện khác, nhìn dáng dấp Kim Trì, đồng dạng khó có thể tin kêu lên.

Kim Trì Nhập ma, dung mạo nhìn tựa hồ không có thay đổi gì, thế nhưng, khí chất cả người thoạt nhìn đa hoàn toàn khác biệt.

- Chậc chậc chậc, chiến trận thật lớn a, một Hùng Yêu Thiên Tiên Cảnh Giới, mười ba tiểu yêu cảnh giới Yêu Vương, liền muốn làm càn trước mặt lão Tôn ta?

tuy nói Tôn Ngộ Không vừa gầy vừa lùn, phảng phất hài đồng chỉ có sáu bảy tuổi, thế nhưng hai mắt phóng xuất ánh lửa kim sắc, nhìn nhìn những bóng người xuất hiện này, miệng cười nhạo nói.

Tuy trào phúng những yêu vật này thực lực không đáng chú ý, khi nói chuyện bộ dáng hầu tử ma quyền sát chưởng, hiển nhiên ngứa tay cực kì.

- Hừ, bất quá chỉ là một cái Bật Mã Ôn mà thôi, cũng dám hồ xuy đại khí

thua người không thua trận, tuy nói Hắc Hùng Tinh cũng không cảm thấy mình có thể đánh được Tôn Ngộ Không, thế nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận thua, miệng đồng dạng không khách khí trào phúng nói ra.

- Đúng nha, ta cũng cảm thấy lời đồn không thể tin, một hầu tử vừa gầy vừa lùn như vậy, thật có bản lãnh lớn sao?

theo Hắc Hùng Tinh dứt lời, Hoa Xà Yêu cũng mở miệng, không chút khách khí trào phúng nói ra.

Đối với Tôn Ngộ Không mà nói, hắn thích nghe nói nhất là cái gì? Tự nhiên là lời nói lấy lòng, tự nhiên, ghét nhất là cái gì?

mở miệng Câu Bật Mã Ôn này, để cho Tôn Ngộ Không xù lông, tay sờ mó trong lỗ tai, Kim Cô Bổng sáng loáng đón gió dài ra:

- Này, bọn gia hỏa các ngươi này nếu tự tìm đường chết, lão Tôn ta liền thành toàn các ngươi! .

khi nói chuyện, thả người nhảy một cái, Tôn Ngộ Không hướng thẳng đến Hắc Hùng Tinh nhào tới, Kim Cô Bổng trong tay đập xuống giữa đầu, khí thế vạn quân.

Nhìn Tôn Ngộ Không trực tiếp đánh tới, Hắc Hùng Tinh phản ứng thực sự rất nhanh, tay vừa nhấc, một cây trường thương xuất hiện trong tay, chống hướng phía Kim Cô Bổng.

Từ trên thể hình đến xem, Hắc Hùng Tinh vừa cao vừa cường tráng, mà Tôn Ngộ Không vừa gầy vừa lùn, hoàn toàn chính là một hầu tử hướng phía một Đại Hắc Hùng nhào tới.

Phanh một tiếng, Tôn Ngộ Không trực tiếp đè ép Hắc Hùng Tinh lui lại, hai chân trên mặt đất mài ra hai đầu vết tích thật dài.

Tê, thấy cảnh này, tất cả mười ba Yêu Vương bên cạnh đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắc Hùng lão đại thân mang thượng cổ huyết mạch, lực lớn vô song, thế nhưng, tại trên lực lượng đắc ý nhất, thế mà bị áp chế?

Khó có thể tin, lực lượng một hầu tử thế mà có thể thằng một đầu Hắc Hùng! ? Đây chính là Tề Thiên Đại Thánh trong truyền thuyết! ?

Bất quá, mặc dù trong lòng cảm thấy giật mình, tràng diện trước mắt hầu tử nhỏ gầy này đè ép cao Đại Hắc Hùng tinh, nhưng những Yêu Vương này phản ứng thực sự rất nhanh, từng cái cấp tốc xuất thủ nghênh đón.

Đã sớm chế định tốt sách lược tác chiến, mọi người cùng nhau giúp Hắc Hùng Tinh dây dưa Tôn Ngộ Không là được rồi, chưa hề nghĩ tới để cho hắn đơn đả độc đấu.

Chỉ là, những Yêu Vương này giật mình trước khí lực Tôn Ngộ Không, thế nhưng, Tôn Ngộ Không lại càng thêm giật mình nhìn Hắc Hùng trước mặt mình, sợ hãi than nói:

- Ngươi cái Hắc Hùng này, khí lực thật rất lớn a, chỉ từ khí lực mà nói, so ra đã vượt Thái Ất cảnh tiên nhân rồi.

Tiên đạo ba cảnh, Thiên Tiên, Thái Ất, Đại La, mỗi một cảnh giới đều một trời một vực, tu vi chỉ cần chênh lệch một tiểu cảnh giới thì còn lớn hơn chênh lệch giữa các đại cảnh giới ở phàm giới nhiều.

Thế nhưng, một Hùng Yêu Thiên Tiên Cảnh Giới, khí lực thế mà có thể cùng Thái Ất Chân Tiên cảnh so sánh? Cũng khó trách Tôn Ngộ Không giật mình như vậy.

Bên cạnh Giang Lưu nghe Tôn Ngộ Không nói, trong lòng đồng dạng sợ hãi thán phục, đến cảnh giới Tiên Nhân, điểm kinh nghiệm thăng cấp cần thiết quả thực lớn vô cùng, tự nhiên, chênh lệch tu vi cũng phi thường khoa trương, khí lực Hắc Hùng kia thế mà có thể vượt qua một đại cảnh giới?

Thiên phú dị bẩm như vậy, khó trách trong nguyên tác liền xem như Quan Âm cũng động tâm, trực tiếp tham ô, nhận Hắc Hùng Tinh thành thủ sơn đại thần chính mình.

Phải biết, trong nguyên tác một người khác bị thu thế nhưng là Hồng hài nhi, đường đường con trai độc nhất Ngưu Ma Vương, trời sinh liền có thể ngự sử Tam Muội Chân Hỏa a.

Như thế xem ra, tại trong lòng Quan Âm, giá trị Hắc Hùng hẳn là có thể cùng Hồng hài nhi so sánh?

Bất quá, kịch chiến bên cạnh, Giang Lưu cũng không quá nhiều chú ý, ánh mắt của hắn vẫn rơi trên người Kim Trì, so ra mà nói, Giang Lưu biết rõ ràng tình huống Kim Trì.

Hắn thật là một ngày tam biến a, trước đó còn khóc ròng ròng hướng mình ăn năn, thế nhưng một cái chớp mắt lại thay đổi, thủ đoạn Phật Môn trong bóng tối này, thật đáng sợ như vậy?

- Kim Trì trưởng lão, ngươi đây là

hơi hơi trầm mặc chốc lát, Giang Lưu mở miệng nói.

Hô!

Chỉ là, Giang Lưu còn chưa nói hết lời, thân hình Kim Trì khẽ động, liền đã đi tới trước mặt hắn.

Thủ chưởng vừa nhấc, ma diễm ngập trời, hướng thẳng đến Giang Lưu chụp lại, một thân tu vi, rõ ràng đã là Phản Hư cảnh, có thể so Yêu Vương.

Tu vi như thế, Giang Lưu thế nào dám tiếp? Trong nháy mắt bắt đầu đặc hiệu Thiểm Linh Mang Hài, loé lên một cái, tránh khỏi, trong lòng kinh ngạc.

Tự nhận là không hề có chỗ lầm lỗi với hắn a? Cái thái độ không gϊếŧ chính mình thề không bỏ qua này là chuyện gì xảy ra? Cả cơ hội nói chuyện cũng không cho chính mình.

- Quả nhiên có bảo bối kề người!

Thấy Giang Lưu di động trong nháy mắt tránh thoát công kích mình, trong lòng Kim Trì hận ý càng sâu.

Huyền Trang này cũng không phải vật gì tốt, trước đó chính mình hỏi hắn có bảo bối gì, cho mình mở mang tầm mắt, thế nhưng hắn giấu? Hắn lại nói chính mình căn bản không có bảo bối trên người, nhưng bây giờ đây là chuyện gì? Vừa rồi năng lực di chuyển, không phải là bởi vì tác dụng tự thân pháp bảo sao?

Trong lòng thầm giận, Kim Trì cảm thấy phi thường phẫn nộ đối với Giang Lưu, thủ chưởng vừa nhấc, hướng về phía Giang Lưu mở ra, ma khí cường đại phun trào lên, hấp lực đáng sợ, để cho Giang Lưu khó mà ổn định thân hình, thân hình khó mà khống chế bị Kim Trì hút tới.

- Muốn gϊếŧ ta? Chỉ sợ ngươi không có bản sự này!

nhìn trong mắt Kim Trì tràn đầy sát ý, Giang Lưu minh bạch hắn đã thật chuyển động sát ý đối với mình, trong lòng mặc niệm một tiếng Bao Khỏa Không Gian, chợt, Bao Khỏa Không Gian chỉ có chính Giang Lưu nhìn thấy hơi mờ xuất hiện.

Sau đó, thủ chưởng Giang Lưu duỗi ra, từ trong Bao Khỏa Không Gian này lấy Cửu Hoàn Tích Trượng ra.

Cầm Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay, hướng trên mặt đất một trụ, phía trên Cửu Hoàn Tích Trượng tách ra Phật quang rực rỡ, hóa thành một tầng l*иg ánh sáng màu vàng, hoàn toàn che phủ thân hình Giang Lưu trong đó.

Cửu Hoàn Tích Trượng mặc dù là một kiện trang bị bị phong ấn, thế nhưng cũng may không có bị hoàn toàn phong ấn lại, đặc hiệu tương quan vẫn được bảo lưu, mục tiêu cấp 90 trở xuống công kích hoàn toàn vô hiệu.

hiệu quả bá đạo Bực này, liền xem như Đại La Kim Tiên tới, cũng không thể tạo thành tổn thương đối với Giang Lưu.

hấp lực lên trên người Giang Lưu hoàn toàn không có hiệu quả, Kim Trì lại động thủ, phanh phanh phanh, đủ loại công kích liền một mạch không ngừng nện trên l*иg ánh sáng màu vàng này.

Tuy nói quang tráo này nhìn chỉ có một lớp mỏng manh mà thôi, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thể phá vỡ, mặc cho Kim Trì công kích thế nào, đều khó mà rung chuyển mảy may.

- Ha ha ha, nguyên lai đây chính là ngươi nói, chính mình không có bảo bối kề người sao? Nguyên lai từ thời điểm vừa mới bắt đầu, ngươi cũng đang lừa gạt ta.

Công kích rất lâu đều không có tác dụng, Kim Trì cũng biết lấy thủ đoạn của mình là không thể đánh vỡ được quang tráo phòng hộ này, không tiếp tục uổng phí sức lực nữa