Tương Lai Có Được Ở Bên Em

Chương 58

Chương 57: Phiên ngoại
Gia Tuệ Mẫn vừa tỉnh dậy không lâu, chu đáo chỉnh sửa lại y phục cho Dung Nhã, nàng tuy không thể nhìn thấy nhưng mười năm qua đều đã quen. Vậy nên chút chuyện nhỏ này với nàng không hề khó khăn.

Dung Nhã nhu thuận phối hợp theo động tác của Gia Tuệ Mẫn, để nàng dễ dàng thắt cà vạt cho nàng. Trong mắt một mảnh nhu tình, nữ nhân này đều đã chung sống cùng nàng năm năm, hài tử các nàng cũng nhanh chóng lớn lên, nhưng nàng vẫn cảm thấy mọi thứ như chỉ mới hôm qua, nhu tình theo thời gian càng lắng sâu thêm chứ không nhạt đi được.

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy tay Dung Nhã lại loạn động liền chuẩn xác đẩy ra, hờn dỗi nói "Chị càng lúc càng sắc ! Hôm nay không định đi làm hay sao ?". Tối qua Dung Nhã đều muốn nàng đến quên trời quên đất, bây giờ lại như vậy.

Dung Nhã tiếc hận liếʍ liếʍ môi, nàng tuyệt không cảm thấy đủ có được không. Hảo muốn khi dễ lão bà thêm lần nữa. Vậy nên liền trườn người ôm lấy Gia Tuệ Mẫn, mập mờ nói "Không vội, chị hôm nay không nhiều việc, vẫn còn thời gian làm chuyện khác".

Vừa lúc nữ nhi của các nàng, tiểu alpha Dung Hạ Nhiên lại líu ríu chạy vào phòng, quần áo xốc xếch không chịu nổi "Mẫu thân, nhanh !! Muộn học rồi !!!". Gia Tuệ Mẫn chấn kinh, vội vã đẩy Dung Nhã ra khỏi người mình, có điểm hờn trách véo véo eo lão công trừng phạt.

Dung Nhã thật muốn đánh chết cái nha đầu này, chút không gian ngọt ngào của các nàng đều hỏng hết. Nàng không để ý đến quần áo Dung Hạ Nhiên lôi thôi, trực tiếp túm lấy cổ áo, xách lấy như xách gà con "Cái nha đầu nhà ngươi, mẫu thân hôm nay đưa ngươi đến trường, nếu còn nghe ngươi đánh nhau cùng bạn học thì đừng trách ta".

Dung Hạ Nhiên không phục, quơ quào tay chân trong không khí, miệng nhỏ lầm bầm oán hận. Gia Tuệ Mẫn làm sao không đoán được đôi mẫu tử này nháo loạn thế nào, nàng chuẩn xác bắt lấy Dung Hạ Nhiên vào lòng. Không vui khiển trách Dung Nhã "Nhiên nhi còn nhỏ, có gì thì thư thả khuyên bảo, chị làm sao cứ hà khắc với con bé như vậy ?!".

Nếu có một người mẹ cưng chiều con đến vô pháp vô thiên thì đó chỉ có thể là Gia Tuệ Mẫn. Từ lúc Dung Hạ Nhiên ra đời, nàng gần như dành hết mẫu tính của mình để nuôi dạy cái tiểu nha đầu này. Đánh mắng cũng không nỡ, chỉ dùng lời dạy dỗ, vậy nên càng lúc tính tình Dung Hạ Nhiên càng hiếu động, không chỉ thành lập một quân đoàn nhỏ ở lớp học mà còn đánh trận giả cùng mấy lớp nhà trẻ khác. Nháo đến lão sư cũng sợ hãi không thôi.

Dung Nhã làm sao không biết Dung Hạ Nhiên có bao nhiêu trọng yếu với Gia Tuệ Mẫn. Vậy nên chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ cùng tiểu nha đầu kia.

Gia Tuệ Mẫn vỗ vỗ đầu Dung Hạ Nhiên, nhỏ giọng nói "Không được nháo lớn, bằng không mẫu thân, nàng ấy sẽ đánh mông con nở hoa".

Dung Hạ Nhiên gật gật đầu, hôn lên má Gia Tuệ Mẫn biểu hiện bản thân sẽ nhu thuận, chọc Gia Tuệ Mẫn bật cười khanh khách. Dung Nhã đứng bên cạnh đều ghen tỵ đến mặt mày vặn vẹo, hay lắm nha đầu, dám ngang nhiên trước mắt nàng câu dẫn lão bà của nàng. Thù này không báo phi quân tử.

Dung tiểu đồng học sau đó còn chưa kịp hóng mẹ mình vui vẻ, đã bị ác ma mẫu thân túm đi nhà trẻ. Dọc đường còn dùng ánh mắt cá chết nhìn nàng. Dung Hạ Nhiên làm sao không biết tính tình hẹp hòi của mẫu thân, dương dương đắc ý xoa xoa bên má được Gia Tuệ Mẫn hôn khi nãy, mười phần khoe khoang.

Dung Nhã đều nộ không thể át, nhưng vì Gia Tuệ Mẫn mà không nói nặng lời với Dung Hạ Nhiên, tâm tư lại tính toán làm sao đẩy cái nha đầu này qua nhà Dung Tử Diệp chơi, tránh phá hoại chuyện tốt của nàng.

Trận đầu tiên, tiểu đồng học chiến thắng nhưng sắp rơi vào ma trảo của mẫu thân ác ma...

...

Lại nói Gia Tuệ Mẫn cùng mấy cái hầu nữ trong Dung gia còn định nấu mấy món mẫu tử Dung Nhã thích nhất, để khi các nàng một cái kinh hỉ. Chỉ là chuyện còn chưa đâu vào đâu thì Bạch Doanh đang nâng tiểu phúc bảy tháng của mình vào Dung gia khóc nháo gì đó.

Gia Tuệ Mẫn đều là bất đắc dĩ không thôi, nàng tiến ra phòng khách, tiếp tục nghe Bạch Doanh lải nhải như mọi khi.

Năm năm theo đuổi Dung Tử Diệp xem như cũng tìm thấy báo đáp, các nàng đều đã kết hôn cũng nhau, Bạch Doanh cũng đã có thai bảy tháng, mọi sự xem như mỹ mãn.

Nhưng vẫn có thứ vạn nhất, Bạch Doanh tính tình vốn nóng nảy, mang thai rồi càng trở nên nóng nảy mười phần. Không rõ Dung Tử Diệp bên ngoài đã lỡ lời chào hỏi cùng omega nào mà Bạch Doanh cứ đem chuyện đó ra khóc nháo liên tục, kéo cả Gia Tuệ Mẫn cũng đau đầu theo.

"Hức hức... tên gian phu đó... ngay từ đầu tôi đã biết không tốt đẹp gì rồi mà... hức..." Bạch Doanh một bên khóc kể tội cùng Gia Tuệ Mẫn, một bên lại không ngừng ăn bánh ngọt đặt trên bàn.

Gia Tuệ Mẫn cũng thật hết nói nổi, chỉ có thể làm bình hoa ngồi một bên, không có ý an ủi hay tiếp lời Bạch Doanh. Đơn giản là nghe đến quen, lúc trước còn câu được câu không khuyên giải, còn bây giờ nàng chẳng còn hơi sức mà quản Bạch Doanh nhàm chán này.

Nhưng Bạch Doanh chỉ mới khóc nháo được một nửa thì Dung Tử Diệp đã sắc mặt tăm tối tiến vào. Nàng không quản đến Gia Tuệ Mẫn còn đang ngồi bên cạnh đã kéo tay Bạch Doanh rời đi.

Bỏ lại Gia Tuệ Mẫn phía sau đạm nhiên như mọi khi, duy chỉ có đám hầu gái trong Dung gia lại sợ điếng người với tiếng khóc long trời lở đất của Bạch Doanh dọc đường đi. Hảo đáng sợ, dù không phải lần đầu chứng kiến nhưng vẫn đáng sợ, nhị thiếu phu nhân làm người ta mở rộng tầm mắt mà.

"Tên gian phu trời đánh này !! Oa oa cô lại ăn hϊếp người ta... hức hức... Ly hôn đi !! Tôi ghét cô... oa oa bỏ ra... !!!... Ưʍ... ưʍ..."

Về đoạn sau là gì, khỏi nói cũng đã biết...

...

Gia Tuệ Mẫn xoa xoa mi tâm mệt mỏi thì đứng dậy, may mắn Dung Mạch nhiều năm trước đã dọn ra ngoại ô, chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, bằng không nãi nãi mà ở lại Dung gia cũng bị đôi phu phụ này chọc đến điên thôi. À đúng rồi, còn có mẫu tử Dung Hạ Nhiên, nàng hảo đau đầu có được không.

Tối đó Dung Nhã đúng giờ đến đón Dung Hạ Nhiên, vạn hạnh, hôm nay tiểu ma đầu nhà nàng không đánh nhau nữa. Nhưng lại là tin khác, Dung tiểu đồng học cư nhiên dẫn cả một đám tiểu đồng bọn trốn học !!! Lão sư phải mất cả buổi học mới túm lại được đám tiểu quỷ này !!!

Dung Nhã làm sao không biết được tính tình của Dung Hạ Nhiên, cứng đầu khó bảo, ngoài trừ cười nhạt cũng chẳng thể nói gì hơn. Chỉ là... trong lòng vẫn suy tính đêm nay về nhất định phải đánh mông cái nha đầu này nở hoa.

Gia Tuệ Mẫn lúc biết tin nữ nhi nhà mình làm bậy thì thở dài, tối  đó vô luận nàng có khuyên can thế nào thì Dung Hạ Nhiên vẫn bị đánh đến mông nhỏ sưng một vòng. Nhưng cái nha đầu kia cư nhiên cùng rất cốt khí, không hề khóc, sau khi để Dung Nhã đánh đủ còn mười phần nghĩa khí nói "Thù này không báo phi quân tử !!".

Dung Nhã "..."

Gia Tuệ Mẫn "!!!"

Trận thứ hai, tiểu đồng học thất bại đến mông nở hoa nhưng không nản...

...

Sự thật chứng minh tiểu đồng học Dung Hạ Nhiên nói được sẽ làm được. Nửa tháng sau đó, Gia Tuệ Mẫn còn đang vui vẻ trò chuyện cùng tiểu di thì Dung Hạ Nhiên mười phần thần bí tiến đến nói nàng nghe một chuyện.

"Mẹ, đêm qua mẫu thân về muộn, trên áo mẫu thân có vết son"

Gia Tuệ Mẫn lập tức trầm mặc, nàng bảo Dung Hạ Nhiên mang cái áo đó ra cho nàng xem thử. Tuy không thể nhìn thấy nhưng nàng vẫn có thể ngửi được hương son phấn còn sót. Nàng vốn không thích son phấn, Dung Nhã cũng vậy, thế cái áo nhiễm đầy son này là từ đâu ra.

Gia An Khuê ngồi một bên nhẫn cười đến vai run run, lúc nãy cái nha đầu này mượn son của nàng, nàng còn thắc mắc để làm gì. Nguyên lai là muốn chỉnh Dung Nhã, sau lại cảm thán Dung Nhã một đời hô phong hoán vũ lại bị chính nữ nhi mình tính kế, thật đáng thương.

Sau Gia An Khuê lại nghĩ đến hai cái nữ nhân nhà mình, đại Liễu cùng tiểu Liễu, các nàng xác thực có nháo giành ngủ chung với nàng nhưng cũng không đến nỗi nào. Quả là hài tử Dung gia đều háo thắng như nhau a, từ lớn đến nhỏ...

...

Tối đó Dung Nhã vừa bước về nhà thì đã bị lão bà mắng đến cẩu huyết đầy đầu. Cuối cùng để lại một câu "Đêm nay em sẽ ngủ cùng Nhiên nhi" rồi phủi mông bỏ đi. Dung Nhã lập tức như sét đánh không kịp bưng tai, nàng không nghe lầm chứ ?!!

Dung Hạ Nhiên phi thường đắc ý đi vòng quanh Dung Nhã, chậc lưỡi như một cái lão nhân "Haizz thật đáng thương... bị lão bà bỏ rồi..." nói rồi còn định vỗ vỗ vai Dung Nhã an ủi nhưng chợt nhớ mình không cao tới vậy, miễn cưỡng vỗ vỗ vào đầu gối Dung Nhã.

Dung Nhã sắc mặt chỉ có thể dùng khó coi để hình dung, nàng không chút lưu tình nhéo tai tiểu quỷ kia, cắn răng nghiến lợi "Là ngươi giở trò có đúng không hả ?!!".

Dung Hạ Nhiên ôm lấy lỗ tai mình, chớp mắt vô tội "Mẫu thân nói trò gì cơ ?".

Trận thứ ba... được rồi Dung Nhã đại bại, chỉ có thể nằm ôm gối đầu chịu đựng dục hỏa, Mẫn nhi... chị hảo nhớ em...

Còn tiểu đồng học Dung Hạ Nhiên lại được mẹ ôm ngủ, còn kể cố sự nữa, đúng là bất diệc nhạc hồ. Hừ, phải biết mẫu thân nhà nàng chỉ thích độc chiếm lấy mẹ, nàng lâu lắm mới được ngủ cùng mẹ đâu.

Vậy nên trận chiến trong Dung gia đều sắp lên đến đỉnh điểm mà không có hồi kết. Dung Nhã lẫn Dung Hạ Nhiên lúc nào cũng có thể tranh đấu đến long trời lở đất. So với mẫu tử, càng trông giống hai cái hùng hài tử hơn.

Gia Tuệ Mẫn ở giữa đều bị các nàng nháo mệt, nàng là omega có được không. Nhàn rỗi lắm hay sao mà cứ phải theo chân giảng hòa như vậy thế được.

Vậy nên khi phu nhân bạo phát, đại Dung lẫn tiểu Dung đều nhu thuận ngồi nghe giáo huấn, không dám trái lời. Hảo đáng sợ !!!

...

Dung gia sau đó mấy hôm hiếm khi được yên tịnh, Gia Tuệ Mẫn cảm thấy lỗ tai mình cũng được thanh tịnh. Đầu tuần nàng nhận được cuộc gọi của Gia Tịnh Nghi cùng Trịnh Tuyên, đại khái nói rằng muốn quay về thăm nàng.

Mấy năm qua các nàng nắm tay nhau làm một đôi tình lữ du ngoạn khắp nơi, quả thật khiến người khác ngưỡng mộ. Gia Tuệ Mẫn mấy lần bị các nàng bỏ quên cũng giận dỗi không thôi đâu.

Dung Nhã nghe thấy tin đó lại suy tính chuyện khác, cuối cùng không rõ vì cái gì mà bật cười phi thường quỷ dị. Khiến Dung Hạ Nhiên vừa bước vào cửa đã bị vẻ mặt của nàng dọa cho khóc thét bỏ chạy...

Dung Hạ Nhiên "Mẹ ơi !!! Nhà ta có quỷ !! Mau, xách chổi đuổi quỷ mau lên !!!"

Dung Nhã "!!!"

...

Sau đó Gia Tịnh Nghi thật sự đến Dung gia thăm Gia Tuệ Mẫn, Trịnh Tuyên còn đang bận bịu xách mấy gói quà thì đã thấy tiểu đồng học Dung Hạ Giá chạy ù ra ôm lấy chân mình, thuần thục gọi "Ngoại công, có đồ ăn ngon không a ?!".

Trịnh Tuyên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Dung Hạ Nhiên. Gia Tịnh Nghi bên cạnh cũng bị cái nha đầu kia chọc cười khanh khách.

Chợt Dung Nhã cũng tiến ra, đạm bạc gật đầu nói "Nhạc mẫu hảo".

Gia Tịnh Nghi cũng thản nhiên chào hỏi, sau lại nghe thấy Dung Nhã vô tâm hữu tâm hỏi "Hai người hẳn là rất quý cái nha đầu này đi, tiểu tế cho hai người mượn nó ngoạn mấy hôm giải sầu".

Gia Tịnh Nghi ngẩn người, thế nào như cho mượn chó giải sầu nhỉ ?

Trịnh Tuyên cùng Dung Hạ Nhiên đứng bên cạnh, thế nào lại như vất giẻ lau nhà nhỉ ?

Nhưng còn chưa để ba cái nữ nhân lớn nhỏ trước mắt có phản ứng, Dung Nhã đã nhét hẳn Dung Hạ Nhiên vào lòng Trịnh Tuyên, đẩy đẩy các nàng ra cửa "Đừng ngại, đừng ngại, cứ tự nhiên với nó là được rồi !!".

Vậy nên Dung tiểu đồng học tươi sống bị mẫu thân ác ma tống đi thật xa khỏi sào huyệt. Còn Gia Tịnh Nghi vừa lặn lội đến thăm con gái thì bị đẩy đi, nữ nhi nàng thật không có nhãn lực đâu, chọn loại phu tế gì thế này ?!

Trận thứ n, tiểu đồng học bị đưa đi...

Tối đó Gia Tuệ Mẫn bất an nằm cạnh Dung Nhã, thì thào hỏi "Nhiên nhi thật sự muốn đến chỗ mẹ em sao ?".

Dung Nhã nói dối mà mặt không đỏ, tim không gấp "Ân, hai lão nhân kia vừa trông thấy cái tiểu quỷ đó thì quấn quýt không thôi, cuối cùng kéo nhau đi rồi, hẳn mấy hôm sẽ đem tiểu quỷ đó trả lại thôi".

Gia Tuệ Mẫn vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Dung Nhã đã dùng miệng để ngăn lời nàng...

Một đêm triền miên...

...

Ngược lại ở chỗ Gia Tịnh Nghi, Trịnh Tuyên trằn trọc nằm trên sofa, khóc không ra nước mắt. Nàng bây giờ biết Dung Nhã làm sao gấp rút đẩy tiểu quỷ này đi như vậy rồi, đúng là phá hư chuyện tốt của người khác mà !!!

...

*******

P/s : nay mai bộ mới sẽ lên sàn a, lấp xong cái hố này mừng quá ❤❤❤❤~~~~