Chương 27: hồ ly tinh
Đỗ Thi Thi khóc đến như mưa "Dung Nhã !! Em buông nữ nhân đó ra đi, cô ta đã hung dữ với em vậy mà !!! Đi với tôi mau lên !!".Dung Nhã vẫn như trước quấn lấy Gia Tuệ Mẫn không kẽ hở, bên ngoài vẫn bi thương lắc đầu liên tục cầu buông tha, nhưng bên trong lại thầm chiếm tiện nghi của Gia Tuệ Mẫn.
"Không !! Đần à, cô ta hảo đáng sợ, mau cứu tôi đi ! Nữ nhân này chắc chắn có bệnh đó !!"
Gia Tuệ Mẫn đều đã bị lôi kéo đến một đầu mồ hôi, nàng túm chặt lấy góc bàn, muốn lên tiếng cắt đứt thì lại bị hai nữ nhân kia đánh gãy. Nội tâm nàng gào thét liên tục, nàng thề nàng không quen biết hai cái nữ nhân thần kinh này, làm ơn ai đó cứu nàng giùm !!!
Trong mắt của đám học sinh xem náo nhiệt xung quanh lại biến thành thế này, Đỗ hoa khôi không ngừng túm lấy cổ áo nữ thần lôi kéo như... kéo chó. Vừa kéo vừa khóc như bị ai đòi nợ, nữ thần liều chết quấn lấy Gia đồng học, hoa dung thất sắc, biểu hiện như đang bị chó dí. Còn Gia đồng học lại túm lấy bàn học vang lên chói tai, sắc mặt dị thường khó coi, như thể sắp gϊếŧ luôn hai cái nữ nhân bên cạnh. Cả ba làm thành một chuỗi hồ lô, kéo qua kéo lại không biết chán. Đúng là chơi đến tận hứng.
"Dung Nhã, tôi đưa em đi, em đừng sợ !! Cái hung thần ác sát này sẽ không dám làm gì em đâu !!!"
"Tôi đã nói tôi không làm con dâu nuôi từ bé, cô bỏ ra ngay, đồ nữ nhân bệnh hoạn này !!! Đần à, cứu tôi mau lên !!"
Gia Tuệ Mẫn lần đầu tiên bạo phát trong đời, lạnh lùng thốt "Bỏ ra mau lên !!".
Tức khắc Đỗ Thi Thi cùng Dung Nhã lại như bị phù chú mà bỏ tay ra, Đỗ Thi Thi thì đứng một bên cắn môi ấm ức, còn Dung Nhã lại như một cái học sinh nghiêm cẩn mà hai tay đặt lên bàn, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm.
Gia Tuệ Mẫn ghét bỏ phủi phủi lại quần áo đã bị nhăn nhúm của mình, nghĩ đến Đỗ Thi Thi vừa động chạm vào người Dung Nhã, mạc danh kì diệu nộ khí bừng bừng, nàng lạnh lùng nhìn Đỗ Thi Thi "Cô đến đây là làm gì ?".
Đỗ Thi Thi còn đang định lên tiếng chỉ trích hành động "bạo lực" lúc nãy của Gia Tuệ Mẫn. Nhưng nàng ta còn chưa kịp lên tiến thì một giọng nữ trong trẻo khác đã cắt ngang "Còn gì nữa, chạy đến đây là để đào góc tường nhà người ta rồi !".
Chỉ thấy Bạch Doanh từng bước uyển chuyển tiến đến, chen giữa tầm nhìn của Đỗ Thi Thi, hừ lạnh đầy khinh thường. Loại người này không nên làm bẩn mắt bằng hữu nàng, cứ để nàng hạ thủ là được rồi.
Đỗ Thi Thi cắn răng nghiến lợi nhìn Bạch Doanh, gắt lên qua kẽ răng "Ai mượn cô xen vào, cút chỗ khác cho tôi !!".
Bạch Doanh ôm ngực giả giả vờ vờ sợ hãi nói "Ai da, Đỗ học tỷ hôm nay không hiền thục như mọi khi hay sao ?! Thật làm người ta sợ hãi a" thấy sắc mặt Đỗ Thi Thi khó coi thì phi thường vui vẻ, nàng tiếp lời giễu cợt "Tôi nói Đỗ Thi Thi, cô hai ba ngày lại chạy đến chỗ tôi so cái này so cái kia tôi không ngại, nhưng cô làm thế nào mà cứ gây sự với Mẫn nhà tôi ?".
Gia Tuệ Mẫn thấy Bạch Doanh đã ra mặt thì thở dài, nàng biết rõ tính tình của nàng ấy, hiện tại hẳn là đang tức giận gì đó, chỉ trách Đỗ Thi Thi xuất hiện không đúng lúc, bị lôi ra làm chỗ trút giận.
Đỗ Thi Thi giận mà không thể nói, nàng thở hổn hển "Bạch Doanh !! Cô hôm nay là phát bệnh gì mà gây sự với tôi hả ?!!".
Bạch Doanh cười khẽ, nàng là đang một thân ngứa ngáy, ai bảo nữ nhân này xuất hiện rất không đúng lúc, bị nàng hạ thủ cũng là đáng đời.
Khẽ hất mái tóc mình, nàng cao ngạo nói "Gây sự ? Cô thật đủ buồn cười, cô gây sự cùng bằng hữu tôi thì xem như hiển nhiên, còn tôi đến thì cô làm như bản thân bị ủy khuất là thế nào ?".
Đỗ Thi Thi á khẩu, nữ nhân này ăn trúng phải thứ gì mà đột nhiên trở nên sắc bén đến như vậy đâu. Nàng nghiến răng nói "Đó là tôi muốn giúp Dung đồng học, cô không thấy bằng hữu cô đang hành hạ người khác hay sao, đúng là một cái omega bạo lực đến đáng sợ !" nói rồi còn hung hăng nhìn Gia Tuệ Mẫn, như thể nàng đã phạm vào thiên đại chi tội.
Gia Tuệ Mẫn nhún vai, cười khẽ với Đỗ Thi Thi, như thể đang chọc tức đối phương. Càng làm Đỗ Thi Thi đỏ mắt, tức chết nàng rồi !
Bạch Doanh thấy Đỗ Thi Thi như vậy thì không vui "Này, tôi là đang nói chuyện với cô, cô lại nhìn đi đâu vậy ? Đúng là một điểm lịch sự cũng không có !".
Đỗ Thi Thi chuyển sánh mắt sang chỗ Bạch Doanh, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, đoán chừng giờ này trên người Bạch Doanh đã thủng được vài trăm lỗ.
"Rốt cuộc cô là muốn cái gì ?! Tôi là đang nói chuyện cùng Gia Tuệ Mẫn, cô xen vào rồi gây sự đủ kiểu là thế nào ?!!"
Bạch Doanh dường như không bị dáng vẻ hung thần ác sát của Đỗ Thi Thi làm sợ, nàng cười cợt "Đỗ học tỷ thật quan tâm đến chuyện nhà người khác, đây dù thế nào cũng là bạn gái của Mẫn nhà tôi, cậu ấy muốn đánh muốn mắng thế nào cũng là chuyện của cậu ấy, cô xen vào để làm gì ?".
Dung Nhã không biết từ bao giờ lấy ra một gói khoai tây chiên, đưa cho Gia Tuệ Mẫn. Cả hai vừa ăn vừa xem kịch đến tận hứng.
"... Lại nói a, cô không phải khi trước theo đuổi tên Lục Lâm gì đó hay sao, bây giờ tôi thấy hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, quá hợp với nhau, sao không về một nhà luôn đi, thật rỗi hơi hết kẻ này đến kẻ khác chạy đến đây làm người ta chướng mắt..."
Gia Tuệ Mẫn bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Bạch Doanh là đang giận chuyện của Lục Lâm khi nãy, đáng thương cho Đỗ Thi Thi, chẳng biết chuyện gì cũng bị giận chó đánh mèo.
Đỗ Thi Thi sắc mặt giận đến xanh mét, mấy lần muốn lên tiếng cãi lại đều bị Bạch Doanh đánh gãy. Đã vậy Bạch Doanh càng mắng càng hăng, mắng đến Đỗ Thi Thi một đầu nước bọt, mặt mày đều bị nước bọt làm ướt đến chật vật, muốn tránh cũng không tránh được. Còn đâu hình tượng hoa khôi mà nàng ta vất vả gây dựng.
Một cái nam sinh thấy dáng vẻ như vậy của Đỗ Thi Thi cũng cảm thấy thương cảm, nhân lúc Bạch Doanh dừng lại nghỉ lấy hơi thì trao cho nàng một cái khăn tay. Hoa khôi và vân vân sau bão táp nước bọt đều hảo đáng thương.
Còn Bạch Doanh bên đây thì đặt Dung Nhã cho uống nước nghỉ mệt, cố vấn chiến thuật các kiểu. Quả thật chẳng thể tin được đây là nữ thần ngày đầu xuất hiện trong lớp. Hình tượng đã tan nát đến không thể nhìn thẳng.
Gia Tuệ Mẫn sau khi ăn xong gói khoai tây chiên liền nhanh chóng quay lại xem sách của mình. Để lại không gian cho mấy cái nữ nhân bên kia muốn nháo hay gì đó đều mặc kệ.
Đỗ Thi Thi cảm thấy lần đầu tiên trong đời gặp loại chuyện thế này, vừa thẹn vừa giận, nàng ta hung hăng chà lau mặt mình, nữ nhân chết tiệt, nước bọt của ả ta cứ như mưa vậy, ướt cả kiểu tóc mới làm của nàng.
Bạch Doanh không hổ là Bạch tiểu thư điêu ngoa, chỉ năm phút sau đó đã dễ dàng một cước tống Đỗ hoa khôi đi. Mười phần đắc ý mà hất tóc, hôm nay ân, tiết trời không tệ. Bên ngoài đột nhiên mây đen kéo đến u ám như đòi mạng.
Mọi người xung quanh lại vì Đỗ Thi Thi cảm khái trong lòng, thật đáng thương. Một cái omega tươi sống bị đem thành bao cát để trút giận.
Dung Nhã đều cười đến khóe mắt phiếm lệ quang, quả thật sau này đối phó với tình địch nàng cứ lôi chó nhỏ nhà đần ra đối phó, hảo hiệu quả.
Bạch Doanh vốn còn đang vui vẻ không thôi, nhưng chẳng biết làm sao mà lại lạnh sóng lưng liên tục, hình như có kẻ đang nói xấu sau lưng mình. Hình như còn xem nàng là chó nhỏ, tên nào lại lớn gan đến thế đâu.
Bạch tiểu thư không ngừng quay trái phải, dáng vẻ nộ khí chưa tan, mọi người xung quanh liền co rúm như gà mắc mưa. Như thể sợ hãi Đỗ Thi Thi thứ hai chính là họ.
Gia Tuệ Mẫn vẫn không hay biết chuyện đã đến đâu, tiếp tục xem sách của mình, mà Dung Nhã lại tiếp tục bồi bên nàng, khi thì rót nước khi thì xoa xoa vai. Nói túm lại hai người các nàng đều thân mật đến khó mà cắt rời.
Chợt túi áo của Dung Nhã khẽ run, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, Dung Nhã có điểm nhíu mày mà nhìn người đang gọi đến. Là nãi nãi, nàng ấy thế nào lại gọi cho nàng vào lúc này đâu.
Gia Tuệ Mẫn cùng nhạy bén nhận ra dị thường, nàng quay sang nhìn Dung Nhã, đôi đồng tử thuần đen ẩn sau gọng kính có chút gợn sóng. Dung Nhã cười khẽ trấn an nàng "Không sao...".
Sau đó ấn nút nghe, Gia Tuệ Mẫn cũng không rõ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy sắc mặt Dung Nhà càng lúc càng ngưng trọng. Tâm trạng nàng cũng theo đó mà run rẩy. Lần đầu tiên nàng cảm thấy Dung Nhã gần sát bên mình nhưng lại xa cách đến vời vợi, muốn cũng chẳng thể chạm đến.
Dung Nhã có điểm bất an, nàng tắt máy nhìn màn hình điện thoại tối tăm mà ngẩn người. Cuối cùng vẫn là Gia Tuệ Mẫm vờ lơ đãng gọi nàng về "Cậu thất thần gì vậy ?".
Dung Nhã thấy thái độ quan tâm nhưng lại cố tình lạnh nhạt của Gia Tuệ Mẫn thì cười khẽ, nàng kiềm không được mà đặt lên má Gia Tuệ Mẫn một nụ hôn nhẹ, cũng chưa để đối phương có phản kháng đã nói "Tôi có chút chuyện phải đi, lát nữa sẽ để người của tôi đưa cậu về".
Gia Tuệ Mẫn rõ ràng muốn giữ đối phương lại, nhưng không thốt ra được một lời níu kéo, nàng nhìn Dung Nhã chăm chú một lúc mới nói "Không cần phiền như vậy, tôi cũng Doanh Doanh về là được rồi".
Dung Nhã nghe vậy cũng gật đầu ưng thuận, dặn dò Gia Tuệ Mẫn thêm vào lời liền rời đi. Nhìn bóng lưng cao ngất của Dung Nhã ly khai, Gia Tuệ Mẫn có điểm hoảng hốt. Chút thần trí vốn tĩnh lặng cũng như vậy mà tan rã.
Phảng phất một thứ quan trọng gì đó trong tim nàng cứ thế bị đối phương mang đi, vừa xót nhưng cũng hụt hẫng.
Gia Tuệ Mẫn còn đang ngẩn người thì Bạch Doanh đã không rõ từ bao giờ tiếp cận sau lưng nàng, mờ ám mười phần nói "Lão công nhà cậu bị hồ ly tinh khác gọi đi rồi sao ?".
Gia Tuệ Mẫn giật mình, có điểm chột dạ mà trách mắng Bạch Doanh "Ăn nói linh tinh, cậu đừng lấy lòng ta đo dạ người".
Bạch Doanh lót giày trên đất, ngồi cạnh bàn học của Gia Tuệ Mẫn, lấy hai tay chống má, dáng vẻ như một cái mẫu thân dạy dỗ con gái nói "Linh tinh cái gì, Mẫn à, tôi nói cậu nghe nữ nhân hoàn mỹ như Dung Nhã không phải muốn là có, ngoài kia omega thèm Dung Nhã đến nhỏ dãi ba thước. Cậu chính là có phúc mà không biết hưởng đó, phải nhanh chóng nắm chắt lấy đối phương mới là thông minh".
Tâm Gia Tuệ Mẫn nghe thấy lời này của Bạch Doanh thì có chút gợn sóng, lại sợ bị nhìn ra nên cố tình quay đi tiếp tục xem sách để che giấu đi, nhàn nhạt nói "Nói như cậu, omega đều như lang như hổ thế sao".
Bạch Doanh đều gấp đến một đầu mồ hôi, nghe thấy lời của Gia Tuệ Mẫn chỉ hận không một đòn gõ tỉnh đối phương "Bà cô của tôi, omega bây giờ có bao nhiêu lớn gan cậu không biết được đâu, để câu dẫn một cái alpha như Dung Nhã, bọn họ chỉ hận không trèo lên giường ngay, cậu có được bảo vật thì phải biết giữ chứ, thế nào còn ngồi đây nói mấy lời nhàm chán này a ?!!".
Gia Tuệ Mẫn đều bị tâm phiền ý loạn, muốn phản bác lời Bạch Doanh nhưng lại không biết nên nói lời nào cho đúng.
Bạch Doanh thấy nét mặt mờ mịt của Gia Tuệ Mẫn đều là tiếc rèn sắt không thành thép, nàng từ dưới đất bò dậy, trèo lên ghế ngồi cạnh Gia Tuệ Mẫn, thấp giọng khuyên nhủ "Cậu a, suốt ngày chỉ biết đọc sách, giờ thì hay rồi, lão công mình bị câu dẫn ngay trước mắt cũng không hay không biết".
Gia Tuệ Mẫn nhàm chán liếc nàng, không khách khí nói "Lão công gì ?".
Bạch Doanh thực sự chỉ hận không một giày đập cho Gia Tuệ Mẫn bỏ cái tính tình lạnh nhạt này, nàng hung hăng nói "Nếu không phải lão công, lúc nãy ai đã bênh vực không cho tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thế hả ?".
Gia Tuệ Mẫn nghe vậy thì chột dạ không phản bác nữa, muốn tập trung xem sách nhưng lại không còn tâm tư, nàng mệt mỏi nâng tay sửa lại gọng kính, yếu ớt hỏi Bạch Doanh "Nếu vậy... theo cậu, tôi nên làm sao đâu ?".
Bạch Doanh cũng thừa biết Gia Tuệ Mẫn trong mấy loại chuyện tình cảm này đều ngây thơ đến đáng thương, chỉ có thể thấp giọng thì thầm "Cậu cùng Dung Nhã đã đi đến đâu rồi... khụ khụ... ý tứ tôi là cái kia...".
Gia Tuệ Mẫn ăn ngay nói thật "Tôi cùng cậu ấy đã hôn nhau, cậu ấy đã sờ qua ngực tôi, tuyến thể sau gáy có trông qua, nhưng chưa tiêu kí".
Bạch Doanh nghẹn họng trân trối, đã tiến triển đến bậc này rồi sao. Thế nào nàng lại không biết gì, Gia Tuệ Mẫn, cậu đúng là có sắc quên bạn, lúc trước không phải chuyện gì cũng nói với tôi đầu tiên hay sao.
Trong lòng thì bi thương lên án Gia Tuệ Mẫn như vậy, nhưng bên ngoài Bạch Doanh vẫn tiếp tục bát quái "Được rồi, nếu vậy Dung Nhã đã hứa hẹn gì với cậu chưa ?".
Gia Tuệ Mẫn không hiểu được ý tứ của Bạch Doanh nên chỉ có thể lắc đầu, Bạch Doanh thở dài sau đó nhẹ nhàng nói "Cậu thật là... haizz, thôi bỏ đi, hiện tại cậu nếu đã có tình cảm với Dung Nhã thì phải nhanh chóng nắm bắt lấy hiểu không, đừng để nàng ta bị cái omega khác lôi đi thì hối tiếc không kịp".
Gia đồng học nghiêm túc học hỏi, dáng vẻ mười phần chuyên chú, yên lặng một lúc mới nghiêm trọng hỏi "Thế nào là có tình cảm ?".
Bạch Doanh nghe xong lời đó thì cộp một tiếng đập đầu xuống mặt bàn, nàng thế nào lại có một đứa bạn đần thế này ?!!
*********
Tiểu kịch trường =))
Gia Tuệ Mẫn "Điên à, cậu có hồ ly tinh bên ngoài hay sao ?"
Dung Nhã "Điên chỉ nuôi đần thôi"
Gia Tuệ Mẫn "Cậu bị omega khác câu dẫn đi sao ?"
Dung Nhã "Điên chỉ bị mỗi đần câu dẫn đi thôi"
...
Mặc Mặc "..." ta chỉ có thể ngồi xem các ngươi ân ái các kiểu hay sao.