Kim Chủ Nan Vi

Chương 88: Ngươi ôm ta thêm chút

Chương 88: Ngươi ôm ta thêm chút

Kiều Mạn Tích sau khi đi Trầm Thư Đường đương nhiên sẽ không tiếp tục làm bữa tối không ai sẽ ăn nữa, nàng đem món ăn mua được để về trong tủ lạnh, sững sờ ngồi ở trên ghế sofa, nhìn bình rượu trống đi đờ ra, trong óc tới tới lui lui nụ hôn vừa rồi Kiều Mạn Tích trở về phòng. Chuyện như vậy họ không xa lạ gì, trước đây Kiều Mạn Tích nhiệt tình, hai người đều là yêu thích dính lấy chung với nhau, mà hôn môi càng là thông thạo

Nhưng bây giờ, họ không có bất cứ quan hệ gì, chính mình không còn là học sinh đại học bị cô bao nuôi, mà cô… Cũng không phải Kiều Mạn Tích được mình thích kia. Trầm Thư Đường không hiểu Kiều Mạn Tích bây giờ, hoặc là nói chưa từng tìm hiểu qua. Nàng không hiểu người này tại sao phải chất vấn mình và ai đi ra ngoài, lại tại sao phải đột nhiên hôn chính mình. Tuy trong lòng tồn tại chút rung động, nhưng Trầm Thư Đường đem phần rung động kia quy về kích động và du͙© vọиɠ của là nhân loại

Không chỉ là chính mình, đổi thành bất luận người nào yêu thích nữ nhân, sợ là cũng không biện pháp chống lại Kiều Mạn Tích

Tìm xong lý do cho mình, Trầm Thư Đường cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng không có hỗn loạn, thậm chí ở lúc vừa rồi bị Kiều Mạn Tích hôn môi không có nửa điểm nhớ lại tháng ngày ngọt ngào trước đây, đây là đủ rồi. Nàng muốn thường xuyên duy trì tỉnh táo, không để cho mình làm ra chuyện thương tổn chính mình nữa. Kiều Mạn Tích loại cạm bẫy kia, rơi vào một lần đã đủ rồi

Sau khi nghĩ kỹ, Trầm Thư Đường thu thập xong phòng, tắm rửa sạch sẽ liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai bắt đầu có thiết kế mới phải bận, còn phải họp, nghĩ đến những công việc này, Trầm Thư Đường chậm rãi vào giấc. Nửa đêm, điện thoại bỗng nhiên chấn động lên, Trầm Thư Đường ngủ cạn, có một chút động tĩnh đều sẽ đánh thức nàng. Nàng mở ra điện thoại, ánh sáng trên mặt chăn làm chói con mắt, mắt trái phản xạ có điều kiện chảy ra nước mắt. Mắt trái của nàng rất sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh sáng mạnh hay là địa phương quá mờ đều sẽ ảnh hưởng tầm mắt của nàng

Nhìn thời gian phía trên biểu hiện, mới hơn sáu giờ sáng, điện thoại đến chính là một số xa lạ, Trầm Thư Đường cúp điện thoại liền chuẩn bị ngủ tiếp, cũng không qua bao lâu cú điện thoại kia lại một lần gọi đến, lần này Trầm Thư Đường xác nhận không phải gọi nhầm lúc này mới chậm rãi nhận

“Alo, xin chào”

“Xin chào, vị tiểu thư này, xin hỏi cô có quen biết một vị tên là Kiều Mạn Tích không”

“Ừm…quen biết”

“Là như thế này, vị tiểu thư này hiện ở bệnh viện Lan Lâm, nếu cô là bạn của cô ấy xin mời phiền phức thông báo người nhà của cô ấy đến”

Người của điện thoại bên kia nói xong liền cúp điện thoại, mà Trầm Thư Đường dùng đầy đủ nửa phút mới phản ứng được. Kiều Mạn Tích, bệnh viện, hai chữ then chốt ở trong óc lóe qua, để Trầm Thư Đường vội vàng đứng dậy, nàng tùy tiện rửa mặt, thay đổi bộ quần áo lại mang theo thẻ ngân hàng liền chạy xe đến bệnh viện. Đến trước lễ tân bệnh viện, nàng báo tên của Kiều Mạn Tích, sau khi có được số phòng bệnh lại vội vàng chạy tới

Trầm Thư Đường không biết Kiều Mạn Tích đi ra ngoài uống rượu làm sao sẽ vào bệnh viện, là cùng người động thủ chịu thiệt? Ý nghĩ này vừa ra, Trầm Thư Đường thì lập tức bác bỏ, dù sao nàng biết lấy giáo dưỡng của Kiều Mạn Tích, nàng nhiều nhất là trào phúng trào phúng vài câu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện cùng người động thủ kia, có lẽ nữa, chính là cô uống nhiều bị tổn thương? Đang đuổi tới trước phòng bệnh, Trầm Thư Đường đã nhiều lần suy đoán, đến cửa phòng bệnh, nhìn bác sĩ đi ra, nàng vội đi qua hỏi

“Xin chào, tôi là bạn của Kiều Mạn Tích, cô ấy làm sao vậy?”

“Vấn đề không lớn, nhưng mà vấn đề nhỏ rất nhiều. Dạ dày xuất huyết, dinh dưỡng không đầy đủ, ngộ độc rượu nhẹ, viêm dạ dày và ruột cấp tính. Nếu như vị bằng hữu này của cô lại tiếp tục uống nữa, dạ dày của cô ấy cũng đừng cần” Bác sĩ trầm mặt nói, hắn gặp qua không ít người uống rượu uống ra sự cố, nhưng có thể uống như thế vẫn là lần đầu tiên thấy

Nhìn theo hàng mẫu và số độ của rượu trong báo cáo biểu hiện, rượu đỏ, rượu trắng, rượu hỗn hợp, cơ hồ tất cả rượu đều bị Kiều Mạn Tích ở một buổi tối uống từng cái. Nhân viên phục vụ đưa cô tới, nói là Kiều Mạn Tích một buổi tối đều đang không ngừng mà uống rượu, quán bar sắp đóng cửa mới chịu đi, kết quả người mới vừa đi vài bước liền trực tiếp té xỉu ở cửa

Trầm Thư Đường cảm ơn bác sĩ, đem tiền thuốc trả lại người của quán bar, lại làm thủ tục nằm viện, lúc này mới trở lại phòng bệnh. Ở đây trên giường bệnh mầu trắng, Kiều Mạn Tích ăn mặc đồng phục bệnh nhân nằm ở đó. Trầm Thư Đường đứng bên giường, yên tĩnh không hề có một tiếng động nhìn cô. Kiều Mạn Tích như vậy chưa từng thấy, thậm chí ở trong giấc mộng, trong ảo tưởng, cũng không từng gặp cô dáng vẻ yếu ớt như vậy

Sắc mặt của cô là không trắng bệch của bình thường, quá lâu không làm sao cố gắng ăn đồ ăn, cằm của cô đều nhọn sắp giống như thay đổi khuôn mặt, cổ tay lộ ở bên ngoài đang truyền dịch, cổ tay lạnh lẽo kia, một màn đều là xương. Trầm Thư Đường siết chặt tay, thậm chí có loại cảm giác hô hấp không thông. Nàng không hiểu Kiều Mạn Tích tại sao phải như vậy, cô thì không thể…. Khiến người ta bớt lo chút sao?

Trầm Thư Đường ở trong lòng oán giận Kiều Mạn Tích, lại cẩn thận cầm lấy ghế tựa ngồi ở bên giường, dùng tay vuốt mặt cô, liên tục nhiều lần, từng cái mềm nhẹ xoa xoa. Sức mạnh này như là lông chim rơi vào trên mặt nước, nhẹ tựa hồ muốn tan ra. Trầm Thư Đường sờ soạng một hồi lâu, lúc này mới thu tay về, thở dài một hơi

Kiều Mạn Tích khi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là khó chịu, loại khó chịu này cô không nói ra được cảm giác cụ thể, chính là toàn thân đều không có khí lực, đặc biệt là phần dạ dày và cái bụng, dù sao chính là vị trí chính giữa thân thể, đau đến cô ngay cả hít thở cũng khó khăn. Đau đầu sau khi say rượu đau đầu tìm tới, thuốc tê sau khi giải phẫu cũng qua, Kiều Mạn Tích đau đến sắc mặt tái nhợt, lúc này mới phản ứng lại chính mình là ở trong bệnh viện

“Ngô…” Kiều Mạn Tích rên khẽ một tiếng, ngón tay đều đang đều run. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác này. Dù sao cũng là nuông chiều từ bé, Kiều Mạn Tích trong nhà chưa bao giờ thiếu người chăm sóc cô, bình thường một chút nhỏ phong hàn và cảm mạo đều có rất ít, mà thân thể của cô xưa nay đều là nhân viên chuyên nghiệp giúp cô kiểm tra, cũng là sẽ không có bệnh nặng tai họa lớn nữa

Nhưng một năm này, là Kiều Mạn Tích sống sờ sờ đem thân thể của mình dằn vặt xong rồi, nàng biết mình ngày hôm qua uống rất nhiều rượu, cũng biết ở trước khi té xỉu dạ dày kia đều đau muốn xé rách là chuyện gì xảy ra. Lại không nghĩ rằng lúc này tỉnh lại, cư nhiên cũng đau như thế. Kiều Mạn Tích khó chịu đỏ cả mắt, đặc biệt là nhìn phòng bệnh không có một bóng người thì càng thêm khó chịu

Vừa lúc đó, Trầm Thư Đường đi ra ngoài mua đồ cuối cùng trở lại, nàng mới vừa vào thì thấy được Kiều Mạn Tích bưng dạ dày co rúc ở đó, trên mặt hiện đầy mồ hôi mỏng. Trầm Thư Đường còn tưởng rằng cô là làm rách vết thương, vội vàng đi tới

“Cô tỉnh rồi? Làm sao vậy? Nơi nào khó chịu? Tôi hiện tại giúp cô kêu bác sĩ” Trầm Thư Đường nói qua, ấn xuống một cái tiếng chuông của đầu giường, rất nhanh bác sĩ thì chạy tới. Kết quả kiểm tra cuối cùng là, không có việc lớn gì, vết dao không nứt ra, chính là thuốc tê qua đi, thêm vào viêm dạ dày và ruột, hiện tại khó chịu, nhịn một chút thì trôi qua

Bác sĩ nói tới hời hợt, nhưng Kiều Mạn Tích nằm ở đó, lại như con rối hình người bị rút đi tất cả khí lực, cả ánh mắt đều là dại ra. Nhìn những người kia đi rồi, Trầm Thư Đường cau mày nhìn Kiều Mạn Tích một chút, cô dùng cánh tay che lấy con mắt, cơ hồ che khuất hơn nửa khuôn mặt, để cho mình không thấy rõ vẻ mặt của cô. Trầm Thư Đường không biết nên nói cái gì, dù sao tối hôm qua hai người gặp mặt một lần cuối cùng, là lấy kết cuộc không vui như vậy mà kết thúc

“Bác sĩ nói cô hiện tại không thể ăn đồ ăn, chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, cô muốn ăn cái gì? Tôi chút nữa đi giúp cô mua chút” Sau một lát, Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói qua, nhưng Kiều Mạn Tích lại luôn bụm mặt không nói lời nào, Trầm Thư Đường cho rằng cô còn đang giận dỗi, trong lúc nhất thời cũng có chút tức giận. Nàng không hiểu Kiều Mạn Tích đến cùng đang làm cái gì, rõ ràng người đều vì uống rượu vào bệnh viện, cô còn không chịu thu liễm sao? Kiều Mạn Tích không phải không người hiểu chuyện, nhưng cô bây giờ lại như đứa trẻ tùy hứng

“Kiều Mạn Tích, tôi biết cô đối với tôi còn có chút ý kiến, nhưng bây giờ cô còn bệnh, đừng phát cáu được không? Xin lỗi, ngày hôm qua nếu như tôi nói sai cái gì, tôi xin lỗi cô, cô có biết hay không, cô uống nữa, thân thể của cô thì xong rồi” Trầm Thư Đường biết đối với Kiều Mạn Tích bây giờ mình không thể mắng, không thể thét, chỉ có thể dùng ngữ khí dỗ để nói với cô. Thấy Kiều Mạn Tích còn không động, Trầm Thư Đường không nhịn được đưa tay đem tay của cô lấy xuống, lúc này mới phát hiện cô căn bản không có khí lực gì, vừa nắm thì đem cái tay kia nắm xuống

Nhưng Kiều Mạn Tích lúc này, lại làm cho Trầm Thư Đường ngây ngẩn cả người. Hốc mắt của cô đỏ lên, nhưng tuyệt đối không phải khóc, như là đang cực lực nhẫn nại cái gì. Đôi môi tái nhợt bị cô cắn ra dấu vết, bờ môi cô phát run, đỏ lấy con mắt nhìn chính mình, dáng dấp đáng thương kia lại khiến người ta đau lòng, Trầm Thư Đường chỉ nhìn một chút liền cảm thấy mũi ê ẩm

“Cô làm sao vậy? Có phải là lại khó chịu?” Trầm Thư Đường vội vàng lại muốn ấn chuông, nhưng Kiều Mạn Tích chỉ là lắc đầu một cái, dùng tay kéo lấy y phục của nàng

“Trầm Thư Đường, ta muốn nôn” Thanh âm của Kiều Mạn Tích rất nhỏ, hơn nữa hiện ra khàn khàn, nghe vào cực kỳ đáng thương, lại phối hợp nét mặt bây giờ của cô, lòng của Trầm Thư Đường một chút thì mềm nhũn. Nàng vội vàng đem ra thùng rác trên đất đưa đến bên miệng của Kiều Mạn Tích, lại đem cô nâng dậy, nửa ôm lấy cô

Quả nhiên, sau khi thấy được thùng, thân thể Kiều Mạn Tích run rẩy, liền nôn ra ngoài, chỉ là cô có thể nôn ra đều là rượu và dịch mật lưu lại, còn xen lẫn một ít máu. Sau khi nhìn cô nôn xong, Trầm Thư Đường cho cô nước súc miệng, con mắt của Kiều Mạn Tích còn đỏ hơn hồi nãy nữa, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch, cô cuộn lấy thân thể, tay đè ở trên dạ dày, cảm thấy sau khi nôn xong, dạ dày càng đau rồi.

“Rất khó chịu?” Nhìn dáng vẻ của Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường dù là oán giận nhiều nữa, đến giờ phút này cuối cùng tan thành mây khói. Nàng lại ấn lấy chuông hỏi bác sĩ xảy ra chuyện gì, bác sĩ nói là bình thường, có máu cũng là bởi vì máu không sạch lưu lại của dạ dày, nói chung chính là một chữ, nhịn. Nhịn lấy đau, trôi qua thì tốt rồi

Kiều Mạn Tích sống 30 năm, cho tới bây giờ không lĩnh hội qua cảm giác đau như thế, cũng chưa hề biết chính mình đối với lực nhịn đau cư nhiên thấp như vậy. Đặc biệt là biết sau khi nôn sẽ càng đau, cô cả nôn cũng không muốn nôn, cứ như vậy luôn kìm nén

“Kiều Mạn Tích, nôn ra sẽ khá một chút” Trầm Thư Đường nhìn dáng vẻ của Kiều Mạn Tích cũng sốt ruột theo, nhưng Kiều Mạn Tích sợ phần đau kia, chính là nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn. Cô nằm ở trên giường, cảm thấy càng là nằm lại càng muốn ói, liền giẫy giụa thân thể muốn ngồi dậy, thấy được động tác của cô, Trầm Thư Đường vội vàng qua ôm lấy cô. Kiều Mạn Tích cứ như vậy vùi ở trong lòng nàng, ngửi lấy mùi mộc hương nhàn nhạt của nàng, khó chịu của thân thể cũng cuối cùng an tĩnh một chút

“Trầm Thư Đường…” Kiều Mạn Tích thấp giọng nỉ non, âm thanh mệt mỏi, thân thể cũng mềm đến như cây bông

“Ân, làm sao vậy”

“Không có gì…. Chính là cảm thấy, ngồi hình như không khó chịu như vậy, ngươi ôm ta thêm chút, ta không muốn nôn, đau không chịu nổi”

Kiều Mạn Tích nhỏ giọng nói qua, thanh âm khàn khàn mang theo lười biếng nhất quán, lại trộn lẫn chút ý tứ khẩn cầu nhỏ đến có thể bỏ qua. Nghe được lời của cô, Trầm Thư Đường vuốt phía sau lưng cô gật gật đầu, không nhịn được đem cô ôm càng chặt

“Không có chuyện gì, cô muốn ngồi thì ngồi, ôm bao lâu đều được”

Hết chương 88