Kim Chủ Nan Vi

Chương 53: Quan hệ giữa họ có lẽ chỉ là bao nuôi?

Chương 53: Quan hệ giữa họ có lẽ chỉ là bao nuôi?

"Tiểu Ức, giúp chị đem cái này dọn đi, còn dư lại thì gần không nhiều rồi" Sáng sớm, Trầm Thư Đường thì cùng Trầm Ức ở trong phòng mới thu dọn đồ đạc. Mẹ Trầm xuất viện, Trầm Thư Đường tìm được cái cớ nói đây là nhà công ty phân xuống, liền thuận theo lý thuyết đem mẹ Trầm và Trầm Ức mang đến trong phòng mới. Nơi này cũng không phải căn nhà Kiều Mạn Tích mới bắt đầu cho nàng kia, bởi vì căn nhà kia quá mức xa hoa, Trầm Thư Đường không muốn nhận cũng không thể nhận

Nàng nói với Kiều Mạn Tích không cần phải cho nàng cái gì nữa, nhưng Kiều Mạn Tích lại cố ý muốn cho mẹ Trầm và Trầm Ức đặt mua phòng mới, nhưng lại không lai chuyển được Trầm Thư Đường, cuối cùng cũng chỉ có thể lùi một bước chọn một nơi tương đối thông thường một chút. Trong này tổng cộng ba gian phòng, còn có hai phòng khách và hành lang, mỗi gian phòng đều phối phòng tắm và phòng rửa tay đơn độc

Trầm Thư Đường cũng không phải không chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẹ Trầm, hôm nay trong quá trình dọn nhà, nàng luôn chờ đợi mẹ Trầm hỏi mình, nhưng mãi đến tận đem đồ vật đều bố trí xong, mẹ Trầm vẫn là không nói một lời. Điều này làm cho Trầm Thư Đường trái lại càng thêm bất an, nàng và Trầm Ức đem đồ vật để xong, lại đem gian phòng đơn giản thu thập một hồi, đêm nay là có thể vào ở rồi.

Nhìn căn nhà thu thập chỉnh tề này, Trầm Thư Đường cầm điện thoại di động, mở ra wechat nói cám ơn với Kiều Mạn Tích, qua rất lâu cũng không thể có được trả lời. Trầm Thư Đường trước sau như một tự nói với mình, Kiều Mạn Tích gần đây rất bận, công việc cũng không thoát thân được, dù cho đã bận rộn chừng mấy ngày, thậm chí ngay cả tin tức về chính mình cũng không thời gian trả lời, nhưng Trầm Thư Đường vẫn là đang mong đợi

Nàng khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu chỉ thấy Trầm Ức đứng ở một bên cau mày nhìn chính mình, nàng biết em gái mình thông minh cực kì, coi như mình hôm nay rất nỗ lực đang duy trì dáng vẻ bình thường, chỉ sợ cũng bị em ấy nhìn ra rồi

"Tỷ, chị và Kiều tỷ tỷ cãi nhau sao? Hôm nay chị hình như không có tinh thần gì" Từ sau khi cùng Kiều Mạn Tích gặp qua mấy lần, Trầm Ức đã thân mật gọi cô Kiều tỷ tỷ, Trầm Thư Đường nghe được hai chữ cãi nhau hơi ngây người. Cãi nhau sao? Nghiêm chỉnh mà nói, nàng tựa hồ không có cãi nhau với Kiều Mạn Tích, thậm chí Kiều Mạn Tích còn tặng nàng nhà, cũng hầu như đối với nàng cười, chỉ là thái độ lại không giống với trước đây

Lần trước sau khi Kiều Mạn Tích đến Trầm Thư Đường mấy ngày nay cũng không thể gặp lại được cô nữa, thứ nhất là gửi tin tức không có được trả lời, thứ hai Trầm Thư Đường cũng nhát gan trực tiếp đi Kiều thị tìm cô. Nàng đúng là hi vọng Kiều Mạn Tích có thể ầm ĩ với nàng một trận, giống như là một cặp tình nhân thông thường, chị ấy chửi mình cũng tốt, đánh mình cũng thôi, nhưng Kiều Mạn Tích đối với mình mãi mãi cũng chỉ có tốt, nhưng phần tốt kia...lại tùy ý tốt như vậy

"Tiểu Ức, chị không cãi nhau với chị ấy, chỉ là chị ấy gần đây có chút bận bịu, chị không thể thấy được chị ấy, có chút nhớ nhung chị ấy"

"Nhưng mà cảm giác của chị cũng không giống như đơn thuần nhớ chị ấy, tỷ, chị ấy để chị khó chịu sao?" Giống như Trầm Thư Đường, tâm tư của Trầm Ức cũng là tinh tế đến mức tận cùng, hai tỷ muội từ nhỏ đã không có phụ thân, mà mẹ Trầm thân thể lại không tốt, họ chính là đối tượng bộc lộ duy nhất của lẫn nhau. Trầm Thư Đường trong lòng có sao không, Trầm Ức rõ ràng nhất

"Tiểu Ức, không phải chị ấy để chị khó chịu, chỉ là bản thân chị không nghĩ ra một ít chuyện mà thôi. Em biết không, chị ấy và chúng ta không giống nhau" Trầm Thư Đường nhớ Kiều Mạn Tích, dần dần đỏ cả vành mắt, nàng so với ai khác đều rõ ràng mình và Kiều Mạn Tích so ra, như mây bùn. tất cả của chị ấy đều hoàn mỹ như vậy, nhưng toàn bộ chính mình bây giờ có thể có được, lại đều là chị ấy cho

Trầm Thư Đường không muốn nhận đồ của Kiều Mạn Tích nữa, cũng tỷ như nhà xe còn có tiền mỗi tháng chị ấy cho mình, Trầm Thư Đường cũng dần dần không muốn nhận nữa. Vốn dĩ nàng chỉ là muốn đem mẫu thân trị hết bệnh mà thôi, hiện tại mẫu thân xuất viện, mình cũng sẽ không có lý do nhận cái gì nữa. Trầm Thư Đường nỗ lực muốn có được một phần bình đẳng, nhưng tất cả hành động của Kiều Mạn Tích, lại lần lượt đang nhắc nhở nàng, quan hệ giữa họ, có lẽ chỉ là bao nuôi? thì như hiện tại, Kiều Mạn Tích không chủ động liên hệ với mình, chính mình cả cơ hội tìm chị ấy hoặc là nói..... Thân phận tìm chị ấy cũng không có

Trầm Thư Đường không muốn khóc, bởi vì nàng không muốn để cho người nhà của mình vì chính mình lo lắng cái gì, nhưng nàng phục hồi tinh thần lại, trên mặt lại tràn đầy nước mắt, thấy được Trầm Ức khó chịu nhìn mình, Trầm Thư Đường nặn ra nụ cười, lại ở sau khi Trầm Ức đưa tay thay nàng đem nước mắt lau đi, gắng gượng kiên cường triệt để sụp đổ

"Tỷ, nếu như thật sự khó chịu như vậy, thì rời khỏi chị ấy đi. Căn phòng lớn này em và mẹ đều không cần, tiền gì em sẽ nỗ lực kiếm, giúp chị trả lại hết cho chị ấy, chị đừng bị chị ấy khi dễ" Trầm Ức nhẹ giọng nói qua, thanh âm của tuổi trẻ lại mang theo quật cường, nghe em ấy nói như vậy, Trầm Thư Đường lắc đầu một cái. Nàng và Kiều Mạn Tích dây dưa đã sớm không phải tiền rồi, mà là đồ vật tiền không mua được

"Tiểu Ức, chị không phải là bởi vì tiền không thể rời khỏi, chị yêu chị ấy, không phải ảo giác, không phải phụ thuộc, càng không phải là bởi vì chị ấy có tiền hoặc là thế nào. Chị yêu đến không có cách nào rời khỏi chị ấy, có lẽ có một ngày, chị ấy thì sẽ thích chị" Trầm Thư Đường cười lên, nàng lau đi nước mắt, mà trùng hợp lúc này mẹ Trầm đi tới, bà ấy nhìn thấy hai tỷ muội nước mắt trên mặt không nói gì, cũng chỉ là sờ sờ đầu của Trầm Thư Đường

"Lúc trước nhỏ như vậy, bây giờ Đường Đường cũng đã cao hơn mẹ rồi. Mẹ không cầu con làm đại sự kinh thiên động địa gì, chỉ cần con vui vẻ mẹ thì yên tâm rồi" mẹ Trầm không hỏi nhiều để Trầm Thư Đường thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mẹ nhất định là nhìn ra gì đó, nhưng bà ấy lựa chọn trầm mặc không nói, đây mới là thái độ đối với Trầm Thư Đường tốt nhất ở hiện tại

"Mẹ, cám ơn mẹ" Trầm Thư Đường ôm chặt mẹ Trầm, nàng cảm giác mình có lẽ lại có thêm chút dũng khí. Đối xử Kiều Mạn Tích, có lẽ nàng cũng nên thử chủ động một ít. Trầm Thư Đường đem một chút chuyện cuối cùng xử lý xong, lại đem chìa khóa cho Trầm Ức và mẹ Trầm, lúc này mới rời khỏi. Nàng ra thang máy, đứng ở dưới lầu gần tiểu khu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kiều Mạn Tích, mà điện thoại ở trong bất ngờ lại thông

"Tiểu Đường Đường, nhớ tôi không?" Thanh âm của Kiều Mạn Tích nghe vào rất hay, bên trong lười biếng mang theo chút ý cười. Nghe được lời của cô, Trầm Thư Đường không nhịn được cười lên, nàng nắm thật chặt y phục trên người, chậm rãi đi về phía nhà

"Ân, Kiều Mạn Tích, em nhớ chị, buổi trưa có ăn cơm không? Em và mẹ học một ít món ăn mới, chị có muốn lại đây hay không?" Trầm Thư Đường đỏ mặt, lần đầu tiên nói dối với Kiều Mạn Tích, kỳ thực nàng cũng không có học được món ăn mới, chỉ là có một ít chưa từng làm cho Kiều Mạn Tích, nàng muốn gặp cô, dùng một lời nói dối không cao minh lắm

"Đêm nay e sợ không được"

"Phải không, vậy...chị khi nào rãnh?" Trầm Thư Đường quá trẻ, vẫn sẽ không che giấu mất mác của nàng, nghe thấy trong giọng nói của nàng rõ ràng thất vọng, Kiều Mạn Tích cười cười, âm thanh thông qua điện thoại truyền tới

"Tiểu Đường Đường đang mất mác sao? Tôi chỉ là đêm nay có chuyện muốn làm, qua mấy ngày thế nào?" Kiều Mạn Tích đã mở miệng, nghe cô nói mấy ngày có thể tới, Trầm Thư Đường gật gật đầu, trong nháy mắt thì quét sạch sa sút vừa rồi, nàng cúp điện thoại, cười yếu ớt đi về phía nhà. Kiều Mạn Tích rất chu đáo, mua nhà cho mẹ Trầm họ cách nhà bây giờ của mình rất gần, nàng một đường chạy chậm, khắp khuôn mặt là nụ cười

Một câu nói của Kiều Mạn Tích, dễ như trở bàn tay thì có thể đem nàng dẫn đến thiên đường, cũng hoặc là đưa vào địa ngục

Treo điện thoại của Trầm Thư Đường, Kiều Mạn Tích tiếp tục vung lên nụ cười, cô nhìn Bùi Nhan đứng đối diện, người sau hiểu ý, chậm rãi quỳ gối trước mặt Kiều Mạn Tích, thay cô bỏ đi giày cao gót trên chân, dùng tay vuốt nhẽ bàn chân nhỏ trắng nõn sạch sẽ của cô, há mồm ngậm lấy ngón chân vẽ sơn màu đỏ

"Ngươi không hỏi ta vừa rồi ai gọi điện thoại?" Kiều Mạn Tích nhìn Bùi Nhan khẽ liếʍ lấy chân của mình, đá trên bờ vai của cô ấy, đem cô ấy đá văng ra

"Kiều tổng cùng ai gọi điện thoại là tự do của Kiều tổng, mà tôi chỉ phụ trách cho chị vui vẻ là được rồi" Bùi Nhan mê luyến nhìn Kiều Mạn Tích, vào giờ phút này, nữ nhân xinh đẹp đến không gì tả nổi này thì ngồi ở trên sofa, trên bờ môi đỏ rực của cô ngậm một điếu thuốc, cặp mắt phượng hẹp dài lười biếng kia từ trên xuống dưới nhìn chính mình. Bùi Nhan có thể đọc hiểu xem thường bên trong, nhưng cô ấy cũng không để ý

"Ngươi rất biết lấy lòng người, lại không phải loại ta sẽ thích. Ngươi biết quy củ của ta, nếu như ngươi gạt ta sẽ có hậu quả gì, chính ngươi biết rõ"

"Tôi biết Kiều tổng không thích người không sạch sẽ, tôi có thể chứng minh, tôi còn không có từng làm với người khác. Kiều tổng không tin, có thể tự mình thử xem"

Mặc dù bị Kiều Mạn Tích đá xa, Bùi Nhan vẫn là lại bò về, nhìn đến cô ấy quỳ trên mặt đất như là tiểu cẩu liếʍ mắt cá chân chính mình như thế, Kiều Mạn Tích cười cười, khơi lên cằm của cô ấy, dẫn cô ấy đến trước người

"Ngươi vẫn tính thú vị, ở trước mặt ta làm, chứng minh ngươi không từng làm với người khác. Để ta thoả mãn, chúng ta thì có khả năng tiếp tục nữa" Kiều Mạn Tích ngoài miệng nói ra lời tàn nhẫn mà vô tình, đưa ra yêu cầu quá đáng thậm chí đạp lên tôn nghiêm. Nhưng dù cho như thế, cô vẫn là đẹp như cây thuốc phiện, khiến người ta có lý do si mê tiếp

Hết chương 53

Tác giả có lời bảo bối: Khụ khụ, tiểu tam nào đó thành công thượng vị. Tiểu Đường Đường là thật nhỏ phi thường yêu Kiều tao tao rồi, thời điểm viết chương này, liền nhớ lại trước đây nghe ca từ của một ca khúc, là thật phù hợp nội tâm của Trầm Thư Đường mà viết. Trầm Thư Đường xưa nay cũng không mềm yếu, chính là bởi vì như vậy, nàng mới có thể rơi vào kết quả như thế, tựa hồ bây giờ nói chút lộ kịch này, cho nên ta còn là không nói nhiều. Mọi người tiếp tục xem tiếp đi.

Nhưng mà rõ ràng là tiết mục như thế nhưng ta vẫn là yêu Kiều tao tao như vậy, có lẽ bên trong Kiều tao tao là một trong nhưng khuê nữ lăng nhăng của ta, nhưng nàng thực sự là khuê nữ ta yêu nhất a, rõ ràng tao khí như vậy lại còn để ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nếu có một cơ hội đánh vỡ tường mạng, ta nhất định phải đi ăn chân của Kiều tao tao

Kỳ thực ta muốn hỏi mọi người một vấn đề, mọi người có thích liếʍ chân hay không đây? Chính là liếʍ chân của ngự yỷ mỹ nữ cấp bậc Kiều tao tao này không cảm thấy siêu cấp có vui vẻ sao? Nhưng mà ta hỏi rất nhiều người họ cư nhiên đều không thích liếʍ chân. Ta chỉ có thể nói, họ căn bản không có tư tưởng của tuổi ấu thơ! Liếʍ chân của mỹ nữ, đây chính là ảo tưởng tươi đẹp nhất của nhân loại đê tiện nhất! Nghĩ đến chính mình như con cún quỳ trên mặt đất liếʍ chân của mỹ nữ, sau đó mỹ nữ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ngươi lại cho ngươi một cái bạt tay, trời ạ, nghĩ tới tình cảnh đây bảo bảo thì hít thở không thông! Ta nghĩ, cộng đồng cùng sở thích với ta chắc không chỉ một mình ta chứ? Giơ lên hai tay của các ngươi để ta thấy các ngươi tồn tại!

Edit: có ai như bà bạo không giơ tay đi