Kim Chủ Nan Vi

Chương 38: Chị đang ở đây cùng Kiều tỷ tỷ ᒪàʍ Ŧìиɦ

Chương 38: Chị đang ở đây cùng Kiều tỷ tỷ làʍ t̠ìиɦ

Kiều Mạn Tích thỏa mãn ngâm khẽ và thở thấp chính là động lực lớn nhất của Trầm Thư Đường, mặc dù bây giờ nhìn không được dáng vẻ của Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường cũng có thể ở trong lòng miêu tả ra dáng dấp cô giờ khắc này thì câu người như thế nào. Cảm thấy hai chân của Kiều Mạn Tích không ngừng mà run, biên độ vòng eo đong đưa càng lúc càng lớn, một tiếng khẽ gọi mềm mại, Trầm Thư Đường biết Kiều Mạn Tích bị chính mình đưa lêи đỉиɦ điểm

Nàng không có lập tức rời khỏi, mà là dịu dàng liếʍ láp cánh hoa còn đang run của Kiều Mạn Tích, nhẵn nhụi lại tinh tế đem mỗi tấc nhăn nhúm của cô trấn an tốt, lại chu đáo đem những nhiệt lưu kia liếʍ láp sạch sẽ lại nuốt vào trong miệng. An ủi như vậy chính là một điểm Kiều Mạn Tích hài lòng nhất Trầm Thư Đường, cô không thể chờ đợi được nữa đem Trầm Thư Đường kéo lên, ôm thật chặt thân thể của nàng vượt qua dư vị. Kiều Mạn Tích đột nhiên cảm giác thấy chính mình thực sự là quá xấu xa rồi, rõ ràng em gái chân chính của Trầm Thư Đường còn ở bên ngoài nhìn, nhưng chính mình lại muốn Trầm Thư Đường an ủi "em gái" của cô

"Kiều Mạn Tích, em làm không tệ chứ?" Trầm Thư Đường đã càng rõ ràng làm sao ở trong tình yêu để Kiều Mạn Tích thoả mãn và hài lòng, lúc này thấy được nàng như học sinh tiểu học cầu biểu dương khát vọng nhìn mình, Kiều Mạn Tích hài lòng gật gật đầu, lúc này mới nhớ tới Trầm Ức ở trước cửa, chỉ thấy gò má của cô bé kia đỏ rực, hai mắt lại cũng không tính quá kinh ngạc. Kiều Mạn Tích vỗ vỗ bờ vai của Trầm Thư Đường để nàng nhìn về phía cửa, đúng như dự đoán, sau khi thấy được Trầm Ức, thân thể của Trầm Thư Đường có chút cứng ngắc, lập tức kinh hãi suýt chút nữa từ trên ghế sa lông lăn xuống

"Tiểu.... Ức, sao em lại tới đây? em không phải đi học rồi sao?" Trầm Thư Đường chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị em gái của chính mình gặp phải chuyện này, mà chính mình còn là cùng Kiều Mạn Tích ở chung với nhau. Trầm Thư Đường không biết Trầm Ức ở cửa nhìn bao lâu rồi, càng không biết chuyện vừa rồi của mình và Kiều Mạn Tích ở trong mắt người khác xem ra có bao nhiêu da^ʍ mị. Trầm Thư Đường hiện tại đầy đầu đều là rối loạn, tất cả đều tắt nghẽn, trong xấu hổ và áy náy bị em gái mình thấy chuyện kia, càng hối hận chính mình vừa rồi tại sao không đóng cửa thì làm cùng Kiều Mạn Tích

"Điện thoại di động em rơi ở nơi này, cho nên trở về lấy. Chỉ là không nghĩ tới.... Quấy rối hai người rồi" Mặt mày của Trầm Ức nhăn lại, rõ ràng cho thấy đang suy tư điều gì, Trầm Thư Đường biết bây giờ không thể để cho em ấy đi, chính mình ít nhất phải giao phó một chút với Trầm Ức quan hệ của mình và Kiều Mạn Tích. Nàng quay đầu lại nhìn Kiều Mạn Tích, người sau đã bình tĩnh như thường đi phòng rửa tay chỉnh lý tốt quần áo, cũng mang lại qυầи ɭóŧ và tất

"Tiểu Đường Đường, tôi đi trước, em và tiểu Ức nói chuyện đi." Kiều Mạn Tích đi ra, nhoài người ở bên tai Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói ra, Trầm Thư Đường cảm tạ cô hiểu được giờ khắc này, thấy Kiều Mạn Tích rời khỏi, Trầm Thư Đường thay Trầm Ức gọi điện thoại cho Lão sư xin nghỉ nửa ngày, đem Trầm Ức kéo qua để em ấy ngồi xuống, nhưng nghĩ đến trên ghế sofa vừa rồi phát sinh loại chuyện đó, trong lúc nhất thời đỏ mặt vô thố, lại lại vội vàng dẫn Trầm Ức tới trước bàn cơm của phòng khách

"Chị, mặt chị thật là đỏ nha." Trầm Ức nhìn theo Trầm Thư Đường vô thố, em ấy vẫn là lần đầu tiên thấy được tỷ tỷ làm chuyện gì đều rất ưu tú biểu hiện đến kinh hoảng như vậy. Nghĩ đến vừa rồi thấy cảnh kia, kỳ thực làm em ấy khϊếp sợ cũng không phải tỷ tỷ và Kiều Mạn Tích loại người một trời một vực ở chung một chỗ, mà là ánh mắt của tỷ tỷ khi đang nhìn Kiều Mạn Tích để em ấy khó có thể tin

Trầm Ức đối với ấn tượng của phụ thân rất nhạt, ở thời điểm em ấy không có ký ức, phụ thân tựa hồ cũng đã mất. Cái nhà này, vẫn luôn là mẫu thân và tỷ tỷ chống đỡ. Trầm Ức hiểu rõ Trầm Thư Đường, chị ấy nhìn lên ôn nhu bình tĩnh, nhưng mà tính tình của chị ấy một khi bướng bỉnh lên, là ai đều kéo không được. Chị ấy rất kiên cường, vì chính mình và mẫu thân, đã từ bỏ quá nhiều thứ chị ấy nên có được. Ví dụ như vui vẻ, ví dụ như tự do

Nhưng mà, ở vừa rồi, em ấy thấy được dáng vẻ tỷ tỷ hài lòng, đó vẫn là lần đầu tiên thấy được tầm mắt của Trầm Thư Đường sẽ trở nên ôn nhu và chăm chú như vậy. Trong mắt chị ấy đều là Kiều Mạn Tích, thậm chí hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của xung quanh. Ánh mắt như thế thực ra ngày hôm qua chính mình thì phát hiện rồi, chỉ là vào lúc ấy Trầm Ức còn không biết tại sao, nhưng hôm nay, em ấy biết rồi

Thế nhưng, ở trong mắt của Kiều Mạn Tích, em ấy nhìn không được nhiệt tình và rừng rực giống vậy, Trầm Ức cảm thấy, ít nhất là ở trước mắt em ấy thấy được, tầm mắt Kiều Mạn Tích nhìn Trầm Thư Đường, xa không bằng nặng tình như vậy của Trầm Thư Đường. Trầm Ức Tuổi còn nhỏ nhìn hiểu được, nhưng Trầm Thư Đường người trong cuộc lại chìm đắm ở trong đó

"Tiểu Ức, chị.... Chuyện vừa rồi, chị....."

"Em biết, chị đang ở đây cùng Kiều tỷ tỷ làʍ t̠ìиɦ"

"Không.... Không phải, tiểu Ức, em làm sao có thể...."

Lời của Trầm Ức để mặt của Trầm Thư Đường trực tiếp thành màu đỏ tím, nàng không nghĩ tới em gái mới vừa lên trung học cơ sở lại trực tiếp đem hai chữ kia nói ra, nàng lúng túng ngồi ở đó, hoàn toàn không biết nên làm sao nói tiếp. Thấy được tỷ tỷ hiếm khi bị chính mình cười nhạo đến nói không ra lời, Trầm Ức thực sự cũng không có cách nghĩ đặc biệt gì, cách nghĩ duy nhất cũng chỉ là cảm thấy hai người không thích hợp mà thôi

"Chị rốt cuộc muốn nói cái gì đây? em không phải tiểu hài tử nha, em hiểu hai người đang làm gì. Chỉ là em không hiểu, chị và chị ấy, rốt cuộc là làm sao bắt đầu chứ?" Trầm Ức rất biết bắt trọng điểm, em ấy muốn biết Kiều Mạn Tích người giàu có như vậy làm sao sẽ cùng tỷ tỷ của chính mình ở chung một chỗ, tuy Trầm Ức đối với tướng mạo và phẩm hạnh của Trầm Thư Đường đều có trăm phần trăm tự tin, nhưng mà.... Cảm giác hai người cho người ta, là thật sự không thích hợp

"Tiểu Ức, chị..... Ban đầu chị....." Lần nữa hồi tưởng lại cùng Kiều Mạn Tích gặp gỡ, Trầm Thư Đường cũng nghĩ đến khoảng tháng ngày chính mình gian nan nhất. Việc học phải chú ý, học phí cũng phải lo, nhưng bệnh của mẫu thân không thể không trị, sinh hoạt phí của em gái cũng phải lấy từ chỗ mình, Đó là một khoảng tháng ngày gian khổ nhất đời này của Trầm Thư Đường, mỗi ngày nàng đều có việc làm thêm làm không xong, thời gian ngủ thậm chí chỉ có mấy tiếng mà thôi

Nhưng mà mặc dù là bận rộn thành như vậy, nàng vẫn là không trả nổi tiền chữa bệnh của mẫu thân, cho nên nàng mới có thể quyết định đem thân thể của chính mình bán đi, để gánh vác chi tiêu trong nhà. Những việc này nàng trước đây chưa bao giờ dự định nói cho Trầm Ức biết, nhưng hôm nay, tựa hồ không nói ra, cũng không che giấu được. Nàng đem chuyện gặp gỡ của chính mình và Kiều Mạn Tích đến bây giờ nói cho Trầm Ức biết, Trầm Thư Đường rất lo lắng em gái sẽ ghét bỏ chính mình. Dù sao loại chuyện bị bao dưỡng này, nghe tới chính là người không đứng đắn làm

Nhưng sau khi cả chuyện nói xong, Trầm Thư Đường lại nhìn về phía Trầm Ức, lại phát hiện em gái xưa nay cũng sẽ không khóc nhè cư nhiên đỏ cả vành mắt. Trầm Thư Đường có chút bối rối vội vàng đi ôm lấy Trầm Ức, rồi lại không biết phải an ủi em ấy như thế nào mới tốt

"Tiểu Ức, em đừng khóc, là chị không tốt, là chị làm chuyện không tốt, xin lỗi, xin lỗi" Trầm Thư Đường có chút bối rối, nàng cảm thấy là chuyện của mình để Trầm Ức cảm thấy khó chịu, nhưng Trầm Ức chợt dùng sức ôm lấy nàng, lực đạo lớn đến mức làm cho xương sườn của nàng phát đau

"Chị, chị là ngốc sao? Tại sao phải xin lỗi, chị căn bản không làm sai cái gì a" Trầm Ức càng là nghe Trầm Thư Đường xin lỗi, em ấy thì càng khó chịu. Em ấy luôn biết tỷ tỷ chịu đựng rất nhiều, lại không nghĩ rằng Trầm Thư Đường sẽ có qua loại cách nghĩ bán thân kia, nhớ lại chính là một trận nghĩ đến mà sợ hãi. Nghĩ đến nếu như không có gặp phải Kiều Mạn Tích, tỷ tỷ hiện tại có thể đã sớm vào Tình Quán, Trầm Ức dùng sức ôm lấy Trầm Thư Đường, đau lòng đến hung hăng rơi lệ

"Tiểu Ức, đừng khóc, chị không có chuyện gì, đã qua rồi, tất cả đều qua rồi" Trầm Thư Đường biết Trầm Ức không phải giận chính mình thì yên tâm rồi, nàng ôm lấy em gái hiếm khi yếu thế, viền mắt tràn ra nước mắt rồi lại được nàng miễn cưỡng nhịn trở về. Nàng cảm giác mình cũng không phải thảm nhất, có thể gặp được Kiều Mạn Tích, nàng đã rất hạnh phúc

"Chị, chị yêu thích Kiều Mạn Tích, đúng không?" Sau khi khóc, Trầm Ức cuối cùng cũng có thể hảo hảo bàn chuyện này rồi, từ biểu hiện vừa rồi của Trầm Thư Đường mà nhìn, em ấy biết Trầm Thư Đường đối với Kiều Mạn Tích tuyệt đối không chỉ là quan hệ bao nuôi, tỷ tỷ ngốc này của mình, phỏng chừng đã càng lún sâu rồi chứ?

"Ừm, chị thích chị ấy, rất yêu thích rất yêu thích, tiểu Ức, chị biết chị không xứng với chị ấy, nhưng mà cảm giác yêu thích một người là không khống chế được" Trầm Thư Đường nhắc đến Kiều Mạn Tích, sủng nịch và thỏa mãn trong mắt đều là không dừng lại được. Thấy được dáng vẻ của em ấy, Trầm Ức khẽ cau mày, muốn nói cái gì, rồi lại nhịn lấy

"Chị, nếu như chị ấy đối với chị không tốt hoặc là khi dễ chị, chị nhất định phải nói cho em biết, mẹ em cũng có thể chăm sóc" Trầm Ức thấp giọng nói ra, em ấy sợ nhất chính là Trầm Thư Đường bị Kiều Mạn Tích thương tổn, tuy em ấy không hy vọng có một ngày như vậy

"Sẽ không, chị ấy rất tốt, sẽ không khi dễ chị. tiểu Ức, có lẽ dưới cái nhìn của em, chị đối với chị ấy quá nghiêm túc rồi, nhưng mà yêu thích một người chính là sẽ muốn đối tốt với chị ấy. Chị ấy vui vẻ, chị thì vui vẻ"

Nghĩ đến Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường không nhịn được khơi lên khóe miệng. Mới tách ra một chút, nàng thì bắt đầu nhớ cô rồi. Vẫn may buổi trưa có thể đưa cơm cho cô, nếu không thì phải nhịn đến buổi tối mới có thể gặp cô

Hết chương 38