Chương 37: A Thư, người ta muốn
《 Người mẫu toàn dân 》tên như ý nghĩa, tức là trong dân chúng bình thường chọn giới nữ vóc người tỉ lệ tốt, thông qua huấn luyện dạy dỗ từng bước một, cuối cùng trở thành một người mẫu hợp lệ đi tới đài T. Thì giống như rất nhiều tìm kiếm tài năng, họ chú trọng cũng không phải kết quả và nội dung, mà là đại đa số người đều nóng lòng cũng thích xem một quá trình rễ cỏ lột da thành minh tinh, đây chính là mị lực của tìm kiếm tài năng
Chỉ có điều người trong nghề đều biết, loại tìm kiếm tài năng thông thường này cũng là vì nâng một hoặc mấy người nào đó ra trận. Kiều Mạn Tích đến nhà Trầm Thư Đường đón Trầm Ức, ba người liền cùng đi tới trường quay. Hai người đều là lần đầu tiên tới nơi như thế này, khoảng cách gần thấy được một ít minh tinh. Mắt thấy một lớn một nhỏ kia tò mò nhìn chung quanh, Kiều Mạn Tích cười từ trong túi móc ra hai cục kẹo sữa, cho Trầm Thư Đường một, lại cho Trầm Ức một
"Hai cô nhóc các em phải theo sát tôi, đừng một chút đi tản ra" Kiều Mạn Tích biết Trầm Thư Đường không muốn người nhà của nàng biết quan hệ của cô và mình, cho nên ở vào thời điểm này cô tận lực biểu hiện như một đại gia trưởng, với tư cách nhà đầu tư, Kiều Mạn Tích ở đây có địa vị tuyệt đối, mắt thấy những công nhân viên kia đi ngang qua thấy được Kiều Mạn Tích đều sẽ khẽ gật đầu hành lễ, cũng không có thiếu minh tinh và người mẫu tới tới lui lui thấy được Kiều Mạn Tích thì hai mắt tỏa ánh sáng
Trầm Thư Đường đi theo bên người Kiều Mạn Tích lâu rồi, nàng biết rõ Kiều Mạn Tích tự thân chính là một điểm phát sáng, không phải minh tinh lại còn chói mắt hơn minh tinh. Có lẽ vì không dẫn đến chú ý, cô chỉ mặc váy thu eo màu đen thông thường, bên ngoài khoác một cái áo lông màu trắng, nhưng mặc dù là ăn mặc thấp điệu như vậy, lại cũng bị cô mặc cực kỳ xinh đẹp. Cô mang giày cao gót màu đỏ, trên mặt mang theo kính râm, lộ ra mặt trái xoan trắng nõn và bờ môi đỏ rực
Trầm Thư Đường và Trầm Ức ở sau lưng nàng đi tới, lại cảm thấy họ thì giống như người hầu nhấc theo làn váy cho nữ vương. Mà trên thực tế, dáng vẻ của Kiều Mạn Tích giờ khắc này xác thực giống như nữ vương. Trong lòng Trầm Thư Đường kính nể Kiều Mạn Tích, nhưng trong lòng lại nghĩ đến dáng dấp sáng nay cô vùi ở trong l*иg ngực của mình giống như con mèo để chính mình đút kẹo cho cô, Kiều Mạn Tích dáng vẻ kia và cô lúc này đúng không giống, là dáng dấp chỉ thuộc về mình
"Bên kia chính là người mẫu tham gia thi đấu lần này, có một ít là đã có chút danh tiếng, đương nhiên còn có người thường chân chính" Kiều Mạn Tích chỉ vào một đám người mẫu nhỏ bên kia, nhẹ giọng nói ra. Cô biết trong những người này thì có quán quân đã chọn trong nội bộ, Hạ Minh cũng đã sớm chào hỏi với mình. Nhìn theo Trầm Thư Đường và Trầm Ức đi đến một bên khác xem show thời trang trong sảnh phát sóng, Kiều Mạn Tích nhướng mày, đánh giá đám người mẫu kia, thì ở lúc này, một người từ bên cạnh mình đi tới, trên người mang theo mùi vị nước hoa, nặng mà không chán, Kiều Mạn Tích theo bản năng quay đầu lại, nhìn lên gương mặt của một nữ nhân
Nữ nhân rất cao, giờ khắc này ăn mặc giày đáy bằng, lại xấp xỉ cùng với chính mình mang giày cao gót. Nàng ta đem tóc tết thành đuôi ngựa ở sau gáy, dung nhan đẹp đẽ,thấy được bảng hiệu trước ngực của nàng ta, số 069, Bùi Nhan. Cái tên này cô ngược lại là có ấn tượng, dù sao cũng là người mẫu của công ty chính mình, vóc người đẹp, nội tình được, ưu thế lớn nhất chính là tuổi trẻ. Tuy bây giờ trang điểm để nàng ta nhìn qua thành thục lại yêu diễm, nhưng Kiều Mạn Tích biết, người này trước mặt có thể mới 18 tuổi
"Kiều tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu" Bùi Nhan nhìn gương mặt Kiều Mạn Tích gần trong gang tấc, hơi cười nhạt, nàng ta đưa tay ra, mà Kiều Mạn Tích cũng mang tính tượng trưng đưa tay nắm lấy, lại phát hiện Bùi Nhan không chút biến sắc dùng ngón tay ngoắc ngoắc lòng bàn tay của chính mình. Ám chỉ như vậy đối với Kiều Mạn Tích mà nói cũng không xa lạ, cô hơi híp mắt, quan sát tỉ mỉ Bùi Nhan, mà người sau cũng đang đánh giá cô
Đúng như bên ngoài từng nói, Kiều Mạn Tích rất đẹp, cái đẹp trên người cô hoàn toàn phô trương, không chút nào biết được thu liễm. Yêu mị lại không dung tục, càng không phải là loại hình vừa nhìn qua thì sẽ quên, cái đẹp của Kiều Mạn Tích ở chỗ để người đã gặp qua là không quên được, chỉ là nhìn cô thì sẽ muốn nhìn thêm mấy cái, cho tới tầm mắt không cách nào từ trên người cô dời đi. Cô cường đại giống như nữ vương thống lĩnh tất cả, buồn cười lên rồi lại sẽ mang theo chút lười biếng và ý xấu
Người đại diện trước đó thì nói với chính mình, tiếp xúc nhiều hơn Kiều Mạn Tích, tuyệt đối sẽ có kinh hỉ không tưởng tượng nổi. Người đại diện thậm chí không nói cho chính mình biết bề ngoài đặc thù của Kiều Mạn Tích, nhưng vừa rồi ở trong đám người nhìn lướt qua, không cần suy nghĩ nhiều, Bùi Nhan liền biết người này là Kiều Mạn Tích
"Ừm, hy vọng ghi hình thuận lợi" Kiều Mạn Tích tuy nhìn ra dụng ý Bùi Nhan đối với mình, nhưng cô còn không có đối với người trước mắt này sản sinh tính thú khác. Dù sao trước khi không biết rõ lý lịch đối phương, cô không phải là người nào đều ăn. Yêu cầu của Kiều Mạn Tích đối với bạn tình rất cao, người có thể vào mắt cô, xưa nay thì không nhiều
"Nhận chúc lành của người" Nếu đã nhìn ra Kiều Mạn Tích không muốn tiến một bước phát triển, giờ khắc này Bùi Nhan cũng không có ý định dây dưa thêm, thấy nàng ta xoay người rời đi, Kiều Mạn Tích sờ sờ cằm, chính mình đây là lại bị người câu dẫn à? Cô dễ nhìn như vậy, xuất hiện ở đây thật sự là nguy hiểm nha, tiểu Đường Đường của cô đi nơi nào? Làm sao còn chưa tới bảo vệ cô? Kiều Mạn Tích bĩu môi, có chút bất mãn suy nghĩ, nếu như bị người khác ở đây biết ý nghĩ trong lòng của Kiều Mạn Tích giờ khắc này, chỉ sợ cũng chỉ có một câu vô liêm sỉ mới có thể tặng cô
Ghi hình rất nhanh cũng rất thành công, chỉ có điều Kiều Mạn Tích cũng không kiên trì xem xong loại chương trình tẻ nhạt này, cũng chính là sau khi để Trầm Thư Đường và Trầm Ức nhìn cái mới mẻ thì dẫn hai người rời đi. Đây là lần đầu tiên Kiều Mạn Tích dẫn Trầm Ức đi ra ngoài, cô nhìn ra tiểu cô nương này rất thông minh, hơn nữa tầm mắt hiếu kì một mực ở trên người mình, Kiều Mạn Tích không nhịn được sờ sờ đầu em ấy
"Tiểu Ức, là bởi vì tôi dễ nhìn, cho nên em luôn nhìn tôi sao?" Kiều Mạn Tích cũng không ngại đùa giỡn tiểu khả ái chưa thành niên này một chút, còn là ngay ở trước mặt của Trầm Thư Đường
"Không có, em chỉ là cảm thấy Kiều tổng chị rất lợi hại thôi"
Trầm Ức chán ghét bị sờ đầu, luôn làm cho em ấy có loại ảo giác cô nhóc. Kỳ thực Trầm Ức đã lên trung học cơ sở biết được rất nhiều, em ấy đều là cảm thấy giữa Kiều Mạn Tích và Trầm Thư Đường cũng không như cấp trên và thuộc hạ đơn giản như vậy, hơn nữa tỷ tỷ nhà mình là tính cách gì em ấy cực kỳ hiểu rõ, ở lúc gặp phải Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường không khỏi cười quá vui vẻ
"Nga? tiểu Ức chỉ là như vậy thì biết tôi rất lợi hại?" Kiều Mạn Tích thừa dịp thời điểm Trầm Thư Đường đi mua cafe cho họ không nhịn được đi bóp khuôn mặt nhỏ của Trầm Ức, cô đem mặt của Trầm Ức bóp thành các loại hình dáng, khi Trầm Thư Đường nhìn sang không quên mang theo một cử chỉ yeah so với Trầm Ức, ấu trĩ mà vô vị. Nhưng Trầm Thư Đường thấy được lại cười đến vô cùng vui vẻ, Kiều Mạn Tích cho nàng một hôn gió
Đem tương tác của hai người nhìn ở trong mắt, Trầm Ức không trả lời vấn đề của Kiều Mạn Tích, chỉ là cúi đầu không biết đang suy tư điều gì. Kỳ thực nửa câu nói sau, em ấy muốn nói. Em ấy muốn nói cho Kiều Mạn Tích biết trước đây Trầm Thư Đường rất ít cười, chị ấy vẫn luôn phát sầu vì tiền chữa bệnh của mẹ và chăm sóc mình, cả thời gian nghỉ ngơi đều không có. Nhưng mà chị thật sự rất lợi hại, có thể làm cho chị ấy cười vui vẻ như vậy
Trầm Ức nhíu mày, luôn cảm thấy có chút nghi vấn quanh quẩn ở trong lòng em ấy, cuối cùng uống một hớp trà sữa Trầm Thư Đường đưa tới, mùi vị ngọt ngào để em ấy tạm thời quên những nghi vấn kia. Ừm, sau này lại hỏi tỷ tỷ thì được rồi
Ba người cùng ăn cơm, Trầm Thư Đường đề nghị muốn dẫn Trầm Ức về căn nhà gần trường học của mình kia, Kiều Mạn Tích tự nhiên sẽ đưa họ trở về trước. Vốn dĩ cô là dự định đêm nay cùng Trầm Thư Đường làm chút chuyện đã lâu không làm kia, nhưng hôm nay Trầm Ức đến rồi, tự nhiên cô không dễ lưu lại nơi này nữa. Kiều Mạn Tích đưa hai người về nhà, chính mình lái xe thì đi, nhìn theo xe của cô biến mất ở trong bóng đêm, nụ cười trên mặt của Trầm Thư Đường luôn rất nhạt, trước sau treo ở trên mặt
"Chị, chị rất yêu thích Kiều Mạn Tích sao?" Buổi tối trước khi ngủ, hai tỷ muội rất lâu không gặp cùng nhau nằm tán gẫu. Trầm Ức hỏi Kiều Mạn Tích không có chút nào kinh ngạc như vậy, dù sao nàng biết lòng của em gái mình luôn đều tinh tế đến muốn chết, hơn nữa rất thông minh. Nhìn ra đầu mối cũng không phải kỳ quái, nhưng nàng biết, em gái hỏi như vậy chính là còn không có xác định
"Ừm, chị ấy giúp chị rất nhiều, hơn nữa càng là tiếp xúc, lại càng có thể phát hiện chị ấy là người có mị lực" Trầm Thư Đường không chút nào keo kiệt ca ngợi Kiều Mạn Tích, nếu như có thể, nàng đồng ý có thể đem tất cả từ ngữ tốt đẹp của mình đều đặt ở trên người Kiều Mạn Tích. Yêu thích một người, đại khái chính là như vậy
"Nga, nhưng mà em luôn cảm thấy, ánh mắt của chị nhìn chị ấy, rất kỳ quái, không giống như là nhìn người khác như vậy, có lẽ là em đã nghĩ nhiều rồi đi" Trầm Ức thấp giọng nói ra, đã không dự định nói chuyện nữa, em ấy ngày mai còn phải đi học, muốn ngủ sớm mới phải. Nhìn em gái đã xoay mình ngủ rồi, Trầm Thư Đường bất đắc dĩ thay em ấy đắp kín chăn, lại không khỏi suy nghĩ
Ánh mắt của chính mình nhìn Kiều Mạn Tích, thật sự rất kỳ lạ sao? có là vậy đi, dù sao nhìn người yêu thích, và nhìn người khác cảm giác không giống
Sáng sớm ngày thứ hai, Trầm Thư Đường dậy rất sớm làm ba phần bữa sáng, nàng biết Kiều Mạn Tích chút nữa sẽ qua, dù sao văn kiện cô đặt ở trong nhà còn không có lấy đi, hai người cũng gửi wechat nói là chút nữa gặp. Trầm Ức cũng không có phát hiện bữa sáng phần thứ ba bị Trầm Thư Đường giấu đi, chỉ ăn phần kia của chính mình thì rời khỏi rồi
Trầm Ức chân trước mới vừa đi, Kiều Mạn Tích cũng đã quẹt thẻ đi vào, Trầm Thư Đường còn không kịp nói cái gì thì đã bị Kiều Mạn Tích không thể chờ đợi đè ở trên cửa cùng nhau hôn môi, hai người hôn rất nóng lòng, rõ ràng chỉ tách ra một đêm, lại như là tách ra một năm lâu như vậy. Cảm thấy Kiều Mạn Tích không ngừng mà dùng cái lưỡi câu lấy đầu lưỡi của mình, Trầm Thư Đường bị cô hôn đến toàn thân phát nóng, không nhịn được khẽ hừ một tiếng
"Kiều Mạn Tích, trước tiên...... Trước tiên về phòng" Trầm Thư Đường thấp giọng nói ra, Kiều Mạn Tích cũng hiểu, kéo lấy nàng cùng nhau nàng đi đến hướng phòng khách, cô mang theo Trầm Thư Đường ngã vào trên ghế sofa, dùng cẳng chân ôm lấy mông của nàng, để nàng ép đến hướng mình
"Tiểu Đường Đường tối hôm qua có nhớ tôi hay không? Tôi là rất nhớ em đó" Kiều Mạn Tích xác thực là nhớ Trầm Thư Đường, không chỉ là lòng, càng là thân thể
"Kiều Mạn Tích, bây giờ vẫn là sáng sớm, chị chút nữa phải đi làm" Trầm Thư Đường nhìn ra Kiều Mạn Tích là muốn đi làm, vả lại hơn phân nữa còn phải mở họp. Thân là tổng tài, bình thường Kiều Mạn Tích đi làm có thể tùy tiện mặc quần áo cô muốn mặc, nhưng một khi có hội nghị quan trọng cô thì sẽ mặc chính trang. Kỳ thực Trầm Thư Đường rất thích nhìn dáng vẻ Kiều Mạn Tích mặc chính trang, Tây phục gọt giũa vừa vặn, quần bó gợi cảm bao bọc lấy cái mông tròn trịa vểnh lên của cô, điểm chết người là chính là cặp tất màu đen kia. Kiều Mạn Tích hiểu được mặc chế phục thế nào có cảm giác mê hoặc nhất, có lúc thậm chí thêm một cái cà vạt nhỏ, nhìn qua cấm dục mà mê người
"Tôi biết, nhưng mà mở hội phải buổi chiều mới mở, chúng ta còn có thời gian một buổi sáng không phải sao? A Thư, người ta muốn" Trời mới biết Kiều Mạn Tích chờ đợi thời điểm này đợi bao lâu, trận này nàng đúng là không trêu hoa ghẹo nguyệt, dù sao kỹ thuật của Trầm Thư Đường càng ngày càng tốt rồi, cũng đem mình hầu hạ đến mức rất thoả mãn. Cô rất yêu thích cảm giác Trầm Thư Đường ở trên giường cho mình, cho nên gần đây cũng chỉ muốn cùng Trầm Thư Đường làm, tối hôm qua không thể ăn được, Kiều Mạn Tích quả thực là dục cầu bất mãn đến muốn chết, tóm lại, Trầm Thư Đường không đút no chính mình nữa, cô thì muốn cắn người rồi
"Được, vậy....vậy em sẽ nhanh chóng giúp chị làm tốt" Trầm Thư Đường đỏ mặt, thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, nàng chu đáo đem tất sợi của Kiều Mạn Tích cởi đi gấp kỹ, đem qυầи ɭóŧ nhỏ bên trong quần bó của Kiều Mạn Tích cởi bỏ. Nhìn vải vóc màu tím đã bị thấm ướt, Trầm Thư Đường hơi đỏ mặt, mà hốc mắt của Kiều Mạn Tích đã ướŧ áŧ nhìn mình, như là đợi chờ mình "Sủng ái"
Trầm Thư Đường bỗng nhiên rất muốn dùng miệng để Kiều Mạn Tích thỏa mãn, bởi vì giờ khắc này Kiều Mạn Tích thật sự quá mê người, mắt thấy Trầm Thư Đường đem mặt chôn ở trong quần bó của chính mình, khi địa phương yếu ớt bị miệng của nàng ngậm lấy, Kiều Mạn Tích thỏa mãn ngước đầu lên, không hề che giấu chút nào lên tiếng ngâm khẽ, biểu đạt thoải mái của chính mình
Nhưng vào lúc này, cửa không có khóa chặt bỗng nhiên xuất hiện một người, nhìn Trầm Ức trợn mắt ngoác mồm đứng ở đó, Kiều Mạn Tích thấy được em ấy, lại không muốn ở thời điểm này bị cắt đứt. Kiều Mạn Tích thoải mái lờ đi ánh mắt đốt người của Trầm Ức, thậm chí còn tự mình thúc giục Trầm Thư Đường mau hơn chút nữa, đem ngón tay cũng đưa vào
Đối với Kiều Mạn Tích mà nói, bây giờ quan trọng nhất là cao triều, ai cũng đừng hòng đánh gãy cô
Hết chương 37
Edit: bà Tích này tối này chứ muốn suốt. Hic