Thành tích thi tốt nghiệp của Lý Thủ Nhất đã có, không có phát huy vượt qua trình độ, cũng không có thi rớt, trung quy trung củ, vừa vặn có thể vào đại học ở bản địa mà ban đầu Liễu Tịnh Thanh đã chọn thay Lý Thủ Nhất.
Nếu như hết thảy không có ngoài ý muốn, Lý Thủ Nhất có lẽ sẽ rất vui mừng, nhưng sau khi biết thành tích, trong lòng Lý Thủ Nhất lại không có nửa điểm gợn sóng, thật giống như đây chẳng qua là một chuyện không quan trọng.
Ngược lại Liễu Tịnh Thanh có chút vui vẻ. Cô thích chuyện của Lý Thủ Nhất giống như mình mong muốn, không hy vọng có chuyện phát sinh ngoài mong đợi.
Thời điểm chọn chí nguyện, trường học không hề nghi vấn là Liễu Tịnh Thanh giúp Lý Thủ Nhất chọn, chuyên ngành cũng giúp Lý Thủ Nhất chọn.
" Quản Lý Nhân Sự, được không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.
"Không có vấn đề." Đối với tương lai, Lý Thủ Nhất vẫn còn trạng thái rất mù mờ, nàng không có lý do để phản đối, toàn dựa theo Liễu Tịnh Thanh làm chủ, nhưng trong lòng lại có âm thanh nho nhỏ đang nói với chính mình, không thể như vậy.
Lúc đến trường học nộp đơn chí nguyện, Lý Thủ Nhất gặp được Phương Văn Thanh.
"Thế nào, sách đọc hay không?" Phương Văn Thanh hỏi. Cô vốn là muốn kiểm tra Lý Thủ Nhất, bất quá bị ba mẹ cô kéo đi du lịch cùng, bởi vì cô thường xuyên cầm điện thoại di động trên đường đi du lịch, điện thoại của cô bị tịch thu, cho nên không có biện pháp kiểm tra Lý Thủ Nhất.
"Tại sao cậu muốn cho mình đọc những thứ sách này chứ?" Lý Thủ Nhất bất mãn hỏi. Nàng cảm thấy từ sau khi đọc những cuốn sách này, nảy sinh ra ý tưởng như vậy với Liễu Tịnh Thanh, trong lòng nàng giống như cất giấu một bí mật không gặp được ánh sáng, rất trầm trọng, cũng rất khó chịu, những thứ này đều là Phuwog Văn Thanh làm hại.
"Cậu không thích mẹ kế của cậu, đọc những sách này có quan hệ sao, nhất định là thích, bị mình đâm trúng bí mật mới thẹn quá hóa giận!" Phương Văn Thanh mặt đầy khẳng định nói. Cô liền nghĩ đến không phải ai cũng có tam quan cởi mở như mình, Lý Thủ Nhất nhìn ra chính là tên bảo thủ cứng nhắc, nhìn dáng vẻ dường hình như còn chưa có qua được cái cửa ải trong lòng, Lý Thủ Nhất trừ mặt đẹp ra, thật ra là đứa rất không mạnh mẽ.
"Cậu nói bậy!" Lý Thủ Nhất hơi đỏ mặt, bí mật cứ như vậy bị Phương Văn Thanh chọt thủng dễ như trở bàn tay, trong lòng Lý Thủ Nhất có chút bối rối.
"Cậu lấy mẹ kế cậu ra thề, nói cậu không có nửa điểm ý tưởng không an phận đối với Liễu Tịnh Thanh, nếu không cả đời Liễu Tịnh Thanh đều sống không vui vẻ." Phương Văn Thanh hùng hổ dọa người nói.
"Cậu bệnh thần kinh, mình mới sẽ không tùy tiện lấy Liễu Tịnh Thanh ra thề." Lý Thủ Nhất hơi xù lông nói, phải biết thường ngày nàng đều là không dám nói chuyện với Phương Văn Thanh như vậy.
"Thích thì thích, dám thích thì dám thừa nhận, có tặc tâm không có tặc đảm, hèn yếu." Phương Văn Thanh khịt mũi khinh bỉ nói.
"Cậu nói được trái lại thật đơn giản, cậu căn bản cũng không biết tính chất phức tạp của vấn đề. Tôi cái gì đều không có, ăn của chị ấy, xài của chị ấy, ba tôi còn thiếu chị ấy cả cục nợ, tôi lấy cái gì thích chị ấy, nếu quả thật tôi có mang cảm tình như vậy với chị ấy chính là khinh nhờn. Cha mẹ chị ấy thương chị ấy như vậy, chỉ có chị ấy một đứa con gái, tuyệt đối sẽ không chấp nhận cảm tình như vậy. Bọn họ lại đối xử với tôi tốt như vậy, tôi không thể lấy oán trả ơn. Hơn nữa tôi đều hy vọng hơn ai hết, chị ấy được hạnh phúc, tôi sẽ khắc chế tốt tình cảm của mình, sẽ không khiến cho chị ấy có một tia khó xử." Lý Thủ Nhất trừng mắt giận dữ nhìn Phương Văn Thanh nói. Thật ra thì nàng cũng không biết tại sao mình tức giận.
"Nói thẳng thừng, bất quá là ăn nhờ ở đậu lòng tự ti quấy phá thôi. Thực tế chính là phiền toái, truyện tranh chính là đơn giản thô bạo, trực tiếp đẩy ngã xong chuyện, nào có kèm thêm nhiều gánh nặng diễn tâm lý như vậy. Bất quá, cậu có nghĩ tới chưa, Liễu Tịnh Thanh cũng có thể thích cậu, nếu không phải có chút cảm tình với cậu, mình mới không tin cô ấy sẽ đối với cậu tốt như vậy." Phương Văn Thanh cảm thấy Lý Thủ Nhất ngày thường nhìn rất tốt, không nghĩ tới lòng tự ti trong lòng nặng như vậy, Liễu Tịnh Thanh và ân tình của Liễu gia, hiển nhiên giống như một ngọn núi lớn, Lý Thủ Nhất hoàn toàn bị ân nghĩa bắt làm nô dịch, Lý Thủ Nhất không thể động đậy.
"Chị ấy làm sao có thể thích mình chứ? Chị ấy chẳng qua là đối xử với mình như người nhà." Lý Thủ Nhất cảm thấy Liễu Tịnh Thanh đối với mình hết thảy đều là hợp lý và bình thường, không pha lẫn nửa điểm tạp chất. Nếu như có cũng là tự mình nghĩ lệch chứ không phải bản ý của Liễu Tịnh Thanh. Hơn nữa ăn nhờ ở đậu bốn chữ này hơi đâm đau tâm của nàng, nàng nghĩ có lẽ là Phương Văn Thanh nói đúng.
"Được rồi, cho dù cô ấy thích cậu, hơn phân nửa là cậu cũng trốn chạy, loại chuyện vấn đề tâm lý này trừ phi chữa khỏi thì thôi, nếu không đều là bom hẹn giờ, cũng không biết các người giày vò kiểu gì. Cậu nhớ khi nào tu thành chánh quả gọi điện báo cho mình biết, cho dù không tu thành chánh quả, có vấn đề tâm lý cũng có thể hỏi ý kiến mình, mình chọn tâm lý học." Lúc này Phương Văn Thanh cấp chết cũng hết cách rồi, ai bảo Lý Thủ Nhất không cố sức như vậy. Nghỉ hè vừa qua, cô ghi danh vào trường đại học tốt nhất thủ đô, Lý Thủ Nhất nhất định sẽ chọn trường bản xứ, đến lúc đó lại không thể nhìn tận mắt quá trình mẹ con cấm kỵ phát triển, nghĩ nghĩ, Phương Văn Thanh đều cảm thấy thật tiếc nuối, thiệt thòi cô ra sức trợ công như vậy.
"Cậu đi Bắc Kinh?" Đột nhiên trong lòng Lý Thủ Nhất hình thành một ý nghĩ, nàng muốn ghi danh đại học đến vùng khác. Nàng cảm giác mình lại ở lại bên người Liễu Tịnh Thanh, nàng khó bảo đảm sẽ không để bại lộ bí mật ý đồ không an phận của mình, nàng cũng mong muốn mình có thể độc lập lớn lên, mà không phải là đi con đường Liễu Tịnh Thanh vì mình an bài. Nếu như nợ Liễu Tịnh Thanh còn không trả xong, Lý Thủ Nhất hy vọng có thể nợ ít một chút, nợ ít một chút là có thêm một chút cơ hội. Lý Thủ Nhất biết cảm tình mình đối với Liễu Tịnh Thanh không phải là lửa trên tàn thuốc, căn bản gạt không rụng. Có một ngày, nàng cũng hy vọng nội tâm mình đủ cường đại, lúc không sợ sệt xuất hiện ở trước mặt Liễu Tịnh Thanh; hiện tại trong lòng nàng rất sợ.
"Ừ, làm sao cậu cũng muốn ghi danh ở vùng khác, Liễu Tịnh Thanh sẽ không vui đâu." Phương Văn Thanh nói. Cô cũng cảm thấy Lý Thủ Nhất ghi danh vùng khác rất tốt, Lý Thủ Nhất có thể thoát khỏi cái loại không khí ăn nhờ ở đậu đó, ít nhất đối với hai ông bà Liễu gia sẽ không có áp lực lớn như vậy. Nếu như xa cách ra rồi còn thích mẹ kế, tựa hồ chính là chân ái, theo hướng này Phương Văn Thanh cảm thấy chuyển phương hướng có lẽ cũng không quá xấu, bất quá mẹ kế cửa ải này không dễ qua.
"Ừ, mình muốn ghi danh trường học vùng khác, cậu giúp mình chọn một trường." Lý Thủ Nhất từ sau khi gặp được Liễu Tịnh Thanh cũng chưa từng quyết định chuyện quan trọng như vậy, ghi danh đại học vùng khác, vừa nghĩ tới cách xa Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất cảm giác cũng rất không nỡ, cũng rất bất an, nhưng lại rất kiên quyết. Nàng muốn phụ trách cuộc đời chính mình, loại cảm giác này chưa từng có mãnh liệt như vậy.
"Chắc chắn chứ?" Phương Văn Thanh không xác định hỏi.
Lý Thủ Nhất gật đầu.
"Vậy cũng tốt, mình giúp cậu chọn một trường." Phương Văn Thanh lật sách báo chí nguyện, chọn một trường bình thường, chỉ cho Lý Thủ Nhất "Trường học này khá thích hợp, thành tích của cậu chắc có thể vào, chuyên ngành tự cậu chọn một cái."
Lý Thủ Nhất nhìn một vòng, chọn một ngành mình có nguyện vọng hơi mãnh liệt một chút, chỉ là khi đang sửa đổi chí nguyện, tay Lý Thủ Nhất cũng phát run. Nàng không dám tưởng tượng sau khi Liễu Tịnh Thanh biết sẽ phản ứng như thế nào.
"Mình cảm thấy cậu có muốn thương lượng với mẹ kế cậu một chút hay không, cảm giác hậu quả việc tiên trảm hậu tấu, cậu sẽ chịu không nổi." Phương Văn Thanh thiện ý nhắc nhở. Mặc dù biết mặc dù biết khi mẹ kế biết Lý Thủ Nhất muốn đi học đại học ở vùng khác, khẳng định sẽ hụt hẫng, nhưng mà Lý Thủ Nhất cái đồ nhát cáy này, lần này lá gan cũng lớn rồi.
Lý Thủ Nhất nào có gan để cho Liễu Tịnh Thanh biết, mặc dù giấu diếm càng quá đáng, nhưng mà nàng chính là làm đà điểu.