Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 39

Trong nhận thức của Nhϊếp chính vương điện hạ, trước giờ chỉ có cướp đoạt, không có cân nhắc. Bất 1 cứ lúc nào cảm thấy muốn cũng sẽ thẳng tay cướp bóc! Thế nên, hắn cũng làm như thế thật! Hắn khom người, chế ngự môi nàng! Sau đó, hắn sững sờ, Lạc Tử Dạ cũng sững sờ. Cảm giác này rất vi diệu, cánh môi mềm mại chạm vào nhau, giống như có dòng điện chạy qua khiến người ta không khống chế nổi. Cảm xúc này cũng rất2kỳ dị, vì chuyện như thế này, hẳn là chỉ có đôi nam nữ yêu nhau mới làm thôi, nhưng hai người đàn ông” bọn họ vốn có mối quan hệ ác liệt như thế này lại...?

Trên đây là tiếng lòng của Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ!

Mẹ kiếp, bị ma ám rồi phải không? Chắc chắn là mình điên rồi, trời ạ, chọc mù hai mắt ta đi! Sáng hôm nay ta không uống thuốc nên mới nhìn thấy ảo giác như thế này đúng không? A, trước mắt6ta có một màn sương mù dày đặc, đã không nhìn rõ phương hướng bước tới nữa rồi - Trên đây là tiếng lòng của Diêm Liệt!

Đám hạ nhân bế trà kỷ, bình rượu, điểm tâm suýt nữa ngã sõng soài! Điều khác với Diêm Liệt này, họ lại không cảm thấy sau khi nhìn cảnh tượng này thì không còn nhìn rõ phương hướng bước tới, mà họ chỉ cảm thấy chắc Vương đã lạc mất phương hướng của đời người rồi nên mới làm ra chuyện như thế này!

Mặt3Lạc Tử Dạ xanh mét, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình này biến hóa như thế nào! Đúng là nàng thích trai đẹp, nhưng chưa được nàng cho phép mà hắn lại dám hôn nàng như thế này có phải là hơi quá rồi không? Nhất là trong nhận thức hiện giờ của Phượng Vô Trù, mình là một thằng đàn ông, thế mà hắn vẫn hôn nàng như vậy, là vì muốn nhân tiện sỉ nhục nhân cách của nàng sao?

Nghĩ vậy, một ngọn lửa giận bùng lên trong9lòng nàng! Tiếp theo nên làm thế nào đây? Tát cho hắn một cái, thể hiện rằng mình là người đàn ông trinh tiết, hay là hồn ngược lại hắn một cách điên cuồng, liều mạng cướp đoạt, khiến hắn biết rằng ai là công ai là thụ, biết rõ sự lợi hại của mình?

Cũng tại thời điểm này, trong đầu nàng lại xuất hiện hai con người nhỏ nói chuyện. Một người nói: “Hôn hắn đi, hôn hắn đi! Phải ra sức mà dạy cho hắn biết, thời khắc ngươi4biến thành tổng công đến rồi!” Người kia lại nói: “Thằng kia nói quá chuẩn!”

Thế nên, không chờ hắn phản ứng, nàng lập tức bổ nhào tới, ngậm lấy môi hắn, kịch liệt hôn ngược lại. Thể nhưng, làm một cô em “thuần khiết” đến nụ hôn đầu còn chưa tặng được cho ai, nàng cũng chẳng biết hôn thế nào. Vì vậy, nàng chỉ biết điên cuồng mà cắn bừa, trong lòng thầm gào thét, hắn dám sỉ nhục nàng, nàng sẽ áp đảo hắn! Giáo huấn hắn! Khiển cho tên khốn nạn Phượng Vô Trù này trở thành “thụ” dưới thân mình! Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Diêm Liệt vô cùng đau khổ, không biết là nên xông lên xách cổ Thái tử kéo ra ngoài, hay là giả vờ ngất xỉu để người khác lôi mình ra nữa, mắt không thấy, lòng không phiền. Chuyện này rốt cuộc là thế quái nào đây, dù cho Vương có ý với Thái tử thật đi chăng nữa, thì tốc độ phát triển kiểu này có phải là cũng nhanh quá rồi không?!

Hơn nữa, đây thực sự là hai người đàn ông hàng thật giá thật cơ mà! Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy, lẽ nào hai mươi sáu năm cuộc đời, Vương chưa từng động lòng với cô gái nào, là vì Vương thích đàn ông sao?

Ôi trời đất ơi! Từ từ đã, Vương thích đàn ông ư?! Vậy liệu có lúc nào Vương từng ngấp nghé người đàn ông anh tuấn phóng khoáng như mình đây không?! Diêm Liệt nhanh chóng hồi tưởng lại những khoảng thời gian mà mình với Vương từng trải qua, từ mỗi ánh mắt giao hòa giữa họ với nhau, cho đến từng câu nói. Hắn phát hiện ra rằng dường như mỗi cảnh tượng đều không hề có vấn đề gì cả, nhưng lại như vô cùng có vấn đề. Trong lúc tinh thần hoảng loạn hồi tưởng lại, nỗi nghi hoặc dâng cao, hắn cảm thấy chuyện cũ quả thực chỉ cần nghĩ lại đã thấy kinh.

Mà lúc này, Phượng Vô Trù cũng ngây ngốc. Hắn hôn nàng là do bản năng trỗi dậy, thấy nàng nói hươu nói vượn, hắn liền muốn hôn nàng, chà đạp cánh môi kia. Nhưng, hắn dường như đã quên mất, hai người họ đều là đàn ông.

Trong lòng Phượng Vô Trù rất rõ ràng rằng đàn ông mà hôn đàn ông là không hề bình thường chút nào! Thế nhưng, khi Lạc Tử Dạ kịch liệt phản kích lại, hắn lại có một cảm giác chết tiệt rằng chuyện này quá bình thường! Hắn cũng hiểu rõ lúc này Lạc Tử Dạ chỉ là phản kích lại chứ không phải hôn đáp lại. Trong đôi mắt ma mị của hắn như dâng lên một dòng nước ngầm, ào ào chảy xiết, hắn ngậm chặt lấy môi nàng, bắt đầu tranh đoạt và đọ sức!

Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, nếu nhìn thấy cảnh tượng này ở những người khác, thì đây quả là một hình ảnh vô cùng duy mỹ, ấm áp. Thế nhưng nhìn hai người này, thì thực sự chẳng khác gì đang đánh trận!

Quả Quả đứng trát vách tường đã sớm ngẩn người từ lâu, mắt ngấn lệ quay đầu nhìn hai người họ. Cổ họng the thé lại bắt đầu hát bài hát vô cùng thể lương do Quả gia vô sự tự thông sáng tác ra: “Gió Bắc thổi qua, bông hoa tuyết bay bay ”

Tiếng hát này rất to, khiến tình cảnh nơi đây trở nên vô cùng quỷ dị! Hai người đàn ông ôm hôn nhau vốn cũng đã kỳ quặc lắm rồi! Giờ còn thêm một con chim hát bài hát thế thương bên cạnh thế này, Diêm Liệt lại cảm thấy, quả thật Quả Quả đang hát ra chính tiếng lòng của mình rồi! Lực tấn công của Phượng Vô Trù biểu hiện ở bất cứ phương diện nào cũng đều vô cùng mạnh mẽ! Lạc Tử Dạ dần cảm thấy mình có chút không đấu lại được hắn, thế nhưng nàng cũng không định dễ dàng nhận thua như vậy. Nàng đạp một chân lên chiếc trường kỷ mà hắn đang ngồi, túm chặt lấy vạt áo của hắn, ra sức tấn công, hình thành một tư thế hắn nửa nằm trên trường kỷ, nàng thì đè lên người hắn!

Diêm Liệt và đám hạ nhân đều cho rằng phi lễ chớ nên nhìn, thế nhưng Vương không hạ lệnh cho họ lui xuống, nên họ cũng không dám động đậy.

Thích hắn sao? Đã là mỹ nam thì Lạc Tử Dạ đều thích, nhưng nụ hôn này tuyệt đối không phải vì thích, hắn vô lễ tấn công nàng như vậy, nàng phản kích lại, cố gắng áp đảo hắn để hắn biết sự lợi hại của nàng. Chỉ đơn giản vậy thôi!

Hành động này của nàng khiến ánh mắt hắn trầm xuống, qua nụ hôn kịch liệt này, hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn vài phần! Hắn túm lấy nàng, đang định giam nàng dưới thân mình, thì đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên ở cách đó không xa...

Cả hiện trường đều dừng lại! Chiếc quạt trong tay Hiên Thương Dật Phong rơi xuống! Minh Dận Thanh trợn trừng hai mắt nhìn Lạc Tử Dạ như đang áp đảo Phượng Vô Trù... Chỉ vỏn vẹn có một giây này thôi, hai người họ đã đủ cảm thấy tam quan của mình vỡ nát, thế giới quan cũng bị lật đổ rồi! Hiện giờ là Phượng Vô Trù đang nằm, còn Lạc Tử Dạ đè lên à?!

Đám hạ nhân đưa hai người họ vào cũng sững sờ tại chỗ, Vương đã dặn dò họ, đêm nay nếu có khách tới, thì đều cho vào. Vì thế nên họ không thông báo, cứ thế đưa thằng Hiên Thương Phong vương và Phương Minh Minh vương vào, như thế này... như thế này liệu có làm hỏng chuyện gì không?!

Không, đây không phải là trọng điểm!

Trọng điểm là, rõ ràng Vương và Thái tử là hai người đàn ông, vì sao lại thành thế này?! A, không, trọng điểm lớn hơn nữa là, vì sao Vương lại ở bên dưới?!

Nhìn thế nào cũng thấy Vương không thể bị người khác áp đảo mới phải chứ!

Lạc Tử Dạ quay sang nhìn về phía âm thanh kia, toàn thân cũng ngày như phỗng. Sau đó, Long Ngạo Địch cũng bước từ ngoài cửa vào dưới sự dẫn đường của đám hạ nhân. Mà khi Long Ngạo Địch nhìn thấy cảnh tượng này, cả người hắn đều cứng đờ ra, khóe môi giật run lên vài lần, trong khoảnh khắc đó, hắn chợt hiểu rõ vì sao Lạc Tử Dạ cứ năm lần bảy lượt muốn mình gả cho nàng, còn cái gì mà nàng công hắn thụ!

Ngay cả Phượng Vô Trù còn bị Lạc Tử Dạ áp đảo, thì sau này làm sao mình còn đứng thẳng lưng, nghĩa chính ngôn từ dùng tôn nghiêm của nam giới để đuối nàng cút đi được nữa!

Gân xanh trên trán Phượng Vô Trù nảy lên! Chuyện phát triển thành thế này thực sự là nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn biết đêm nay chắc chắn những người này sẽ đến, vì chuyện Thiên Tử Lệnh, là do sợ rằng Lạc Tử Dạ ở đây, mình sẽ tiện tay cướp đi Thiên Tử Lệnh! Nhưng hắn không ngờ được rằng mình lại hôn Lạc Tử Dạ, càng không ngờ được rằng đến cuối cùng tình thế lại sẽ phát triển thành thế này!

Trong lòng Lạc Tử Dạ còn khó chấp nhận hơn cả hắn, rõ ràng là để cứu vãn lại tôn nghiêm của mình, nhưng bị các trai đẹp nhìn thấy hết cả rồi! Thật đúng là nước mắt rơi đến ba nghìn trượng! Nàng vội vàng bật dậy, quay đầu xua tay nói: “Không phải như vậy đâu, trai đẹp ơi, mọi người nghe ta giải thích!”