Nhân Tình Người Cũ

Chương 12

Bà Thực thấy cúc khóc thì an ủi cúc rằng:

- Con đã là con nuôi của ba mẹ rồi, thì đừng bận tâm người khác nói gì. Còn cái thuỳ để mẹ bảo nó cho rõ ràng.

Nhưng ông đức thì không hiền như thế, ông giật lấy điện thoại mà gằn giọng quát lớn:

- Con không phải sợ, nhà này là nhà của bố. Bố là chủ gia đình, mọi thứ do bố quyết, nó không thể cậy mấy cái đồng tiền mà láo toét được. Con cứ về đây chơi với bố xem đứa nào nói gì.

Nghe cái giọng ngùn ngụt lửa giận của ông mà cúc thầm nghĩ:” thôi xong, thế nào cũng có chuyện cho xem”

Và y như rằng, tối đó thuỳ lại gọi điện cho cúc. Chị ta chửi cúc:

- Tại sao mày nói với bố mẹ là tao cấm mày không được về đây hả. Mày cố tình để tao bị ghét đúng không?

- Tôi nói điêu cho chị à, hôm trước chính chị nói như thế nên hôm nay tôi mới từ chối làm con nuôi cho đúng ý chị. Chị còn điều gì chưa hài lòng hay sao?

Thuỳ nghiến răng ken két vào nhau mà chửi:

- mày được lắm, mày giỏi thì cứ mách đi, mách nữa vào. Còn tao nhắc lại, tao cấm mày không được liên lạc với chồng tao.

Cúc ôn tồn bảo:

- Chị thuỳ này, chồng chị nhắn tin tôi không trả lời. Nhưng mà hiện tại tôi vẫn đang là con nuôi của bố mẹ, là em gái Trung. Chẳng lẽ anh trai gái mà em gái không có quyền nghe máy hay sao? Còn chị thích cấm thì nên về mà cấm chồng chị. Chị nhắn anh ta là đừng liên lạc với tôi nữa. Làm ơn để cho tôi yên. Đừng có tối ngày lẽo đẽo đằng sau mà bảo anh yêu em hơn vợ anh, rồi lại anh hối hận lắm.

Nói rồi cúc tắt máy chẳng thèm đôi co lại. Con thú hoang như chị ta chắc là đang nổi máu điên. Nói chuyện chỉ chuốc thêm bực vào người.

Gọi cúc không nghe chị ta lại chuyển qua nhắn tin. Đủ những lời lẽ thoá mạ được một cô giáo viên mầm non gửi đên cho cúc. Thật không thể tin nổi đây là một cô giáo, lại là con gái của ông làm trong uỷ ban nhân dân tỉnh.

Chị ta hết bảo cúc khốn nạn lại quay sang gọi cúc là chó. Cúc chỉ nhắn lại rằng

- chị thuỳ này, tôi và chị từng ăn cùng mâm, lại từng ngủ chung giường với chồng chị. Chị nói tôi là chó, thế chị là gì. Còn nếu chị bảo chị là người thì tôi xin thưa, là người mà ăn cùng chó, ngủ cùng chó. Lại còn xài lại đực của chó chắc chị nhục hơn chó mất.

Chị ta tức tối mà gửi đến cúc liên hoàn tin nhắn chửi bới. Cúc chỉ lặng lẽ đọc chứ không hề trả lời thêm bất cứ tin nào. Cúc thích thú với cái suy nghĩ rằng chị ta đang nổi máu điên. Mà chị ta càng điên, cúc lại càng hả hê.

Múc đích của cúc chỉ là làm cho chị ta phải tức tối, nay đạt được rồi lẽ ra phải vui. Vậy mà ngoài một chút hả hê ban đầu, thì cúc chẳng thể nào vui nổi.

Chị ta vẫn chưa chịu ngưng, từng tin nhắn chửi bới thách thức vẫn được gửi đến máy cúc. Cho đến tin:

- con ch.ó sợ rúc xó nào rồi, mày nghĩ mày là ai mà chơi với tao. Mày tự tin với tình yêu của mày thế thì chứng minh tao xem nào. Giỏi thì cướp lại trung từ tay tao đi. Tao và trung quen nhau đã lâu, học cùng nhau từ cái thời cởi chuồng tắm mưa, nên tao cũng hiểu rõ con người trung. Tao tin anh ấy sẽ không bao giờ bỏ tao, với một con đàn bà khốn kiếp như mày thì lại càng không.

Chị ta đang thử thách sự kiên nhẫn của cúc hay sao? Cúc nghiến răng đến nỗi gân xanh trên trán nổi cả lên. Bấm máy gọi lại cho chị ta, ngay lập tức thuỳ bắt mát.

Cúc lạnh lùng hỏi:

- Chị thách thức tôi?

Chỉ ta cũng chẳng vừa mà khẳng định:

- Tao thách mày đấy, mày nghĩ mày cướp được Trung hay sao. Nực cười, đã nghèo còn mắc bệnh ảo tưởng.

- Ai khóc ai cười còn chưa biết, đừng vội khinh thường người khác.

Thuỳ phá lên cười mà mỉa mai:

- Nhanh hộ tao cái, chờ lâu sốt ruột lắm.

Chị ta dám thách thức cúc, nếu cúc mà nhịn nữa chắc chắn chị ta sẽ nghĩ cúc hèn. Được lắm, nhất định cúc sẽ khiến chị ta phải khóc vì hối hận đã nói ra những lời hôm nay.

Trung, tôi không muốn cướp anh về bên mình, vì loại đàn ông như anh tôi khinh thường. Nhưng nhất định tôi sẽ khiến cho.vợ chồng anh tan nát. Hoặc chí ít là liên tục mà cãi vã nhau. Hai người cứ chờ đấy. Tôi nói được nhất định sẽ làm được.

Thế là cúc lại lao vào cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ với trung. Tự biến mình thành kẻ thứ 3 đáng nguyền rủa. Khi ấy cúc không quan tâm, đúng hơn là cúc chẳng có thời gian mà nghĩ xa xôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại cúc mới thấy hối hận. Hối hận vì cái quyết định điên rồ đó đã khiến cho cuộc đời cúc phải đánh đổi quá nhiều thứ.

Đầu tiên là việc học hành của cúc sa sút, cũng may là mấy kỳ trước điểm của cúc khá tót nên cô vẫn có thê làm luận văn chứ không phải thi tốt nghiệp.

Tiếp đến là từ ngày lao vào vòng xoáy hận thù cúc thay đổi hẳn. hay cáu gắt, khó gần hơn nên cũng bị bạn bè xa lánh.

Ngày ấy thay vì thực tập ở Hà Nội thì cúc lại lặn lội về tận thái bình thực tập. Người xin giúp cúc không ai khác là Trung. Ban đầu nghe cúc đề nghị anh ta im lặng không nói gì. Nhưng sau dần nghe những lời mật ngọt cúc rót vảo tai rằng:

- Em chỉ muốn được gần anh mà anh không muốn hay sao?

- Nhưng ở đây sợ người ta không đồng ý nhận em thì sao?

- Thế nên em mới nhờ anh, em biết anh quen biết rộng chắc chắn sẽ giúp được em mà. Anh nha, em thật sự muốn ở gần anh như ngày trước. Vì yêu an hem đã chấp nhận thiệt thòi, chập nhận là cái bóng sau lưng anh, không đòi hỏi danh phận. Vậy mà một chút thế này anh cũng chẳng thể lo nổi cho em hay sao?

Với sự hờn dỗi của cô nhân tình nhỏ, tất nhiên là trung đồng ý. Anh ta cũng phải tốn một ít tiền và nhờ vả lạy lục người ta thì mới xin được cho cúc ở một công ty nhỏ. Vì thật ra ở đây Trung cũng không quen biết nhiều, nhưng vì chiều ý nhân tình nên anh ta phải cắn răng mà chi tiền.

Quãng thời gian ấy đương nhiên cúc vẫn là con nuôi của bố mẹ Trung, nhưng cúc chỉ gọi điện hỏi thăm chứ không về đó nữa. Cúc viện lý do rằng năm cuối bận nên không về được. Nhưng thật ra là cúc không dám đối mặt với họ.

Hiện tại họ chưa biết những gì mà cúc đang làm với gia đình nhỏ của con trai họ, nên vẫn yêu quý cúc. Nhưng nếu biết rồi, thì họ sẽ phản ứng ra sao. Mà dù họ không biết thì cúc cũng cảm thấy áy náy. Cảm thấy bản thân mình không xứng với sự yêu quý của họ nên không một lần dám đặt chân về miền quê ấy nữa.

Ngày nộp danh sách công ty thực tập cho giáo viên chủ nhiệm, Phượng dã chủ động nói chuyện lại với cúc. Trước đó nhiều lần cúc hỏi chuyện nhưng Phượng đều quay mặt đi mà không thèm trả lời. Nay biết cúc thực tập tại công ty TNHH Hoàng Long, có trụ sở ở thành phố Thài Bình thì Phượng vội vàng kéo tay cúc ra hành lang mà hỏi:

- Cúc, ở trên này nhiều công ty như thế, sao lại về thái bình thực tập?

Cúc nhìn phượng mà ấp úng trả lời:

- À, đúng là trên này nhiều… nhưng mà … nhưng mà toàn công ty lớn.. khó xin.. nên tao…

- Thôi mày không phải nói dối, mày định về đó để gằng thằng đó chứ gì? Mày vẫn chưa chịu tỉnh ngộ hay sao, tao cứ ngỡ vì nó làm phiền mày nhiều quá nên mày mới mù quáng. Thật không ngờ, mày lại như thế, tự bản thân mày còn về đó đeo bám hắn. Tao thất vọng về mày lắm cúc ạ

Nhìn ánh mắt tràn đấy thất vọng và bất lực của Phượng mà cúc bật khóc. Cúc níu lấy tay phượng mà bảo:

- Phượng ơi, tao biết là sai, nhưng mà.. nhưng mà tao xin lỗi.. mày hiểu cho tao được không.

Thấy cúc khóc, phượng cũng có chút mủi lòng, ôm cúc phượng dịu giọng nói:

- Bây giờ thay đổi vẫn còn kịp đấy. Mày xin cô cho đổi lại địa điểm thực tập đi. Tỉnh lại di cúc, mày lao vào hận thù để được gì? Cứ cho là mày khiến vợ chồng thằng Trung tan vỡ thật đi, nhưng rồi mày liệu có vui được không? Thanh xuân, danh dự của mày đánh đổi vì 1 phút hả hê ngắn ngủi liệu có đáng. Mày đang đánh mất chính mình đấy mày hiểu không. Hãy nghĩ lại đi, nghĩ đến bố mẹ mày, nghĩ đến anh Cường, họ chắc sẽ buồn lắm nếu biết mày thế này.

Nghe nhắc đến bố mẹ, cúc vội hoảng sợ mà bảo:

- Phượng, đừng đừng nói gì với gia đình tao nhé.

- Mày nghĩ tao là người như thế nào mà nói thế, nếu muốn nói liệu tao có để đến bây giờ hay không? Tao vẫn luôn xem mày như một người thân trong gia đình, nên nhìn mày thế này tao đau lòng lắm. Có thế nào vì tao mà dừng lại không cúc. Mày nhìn đi, mày trở thành kẻ đáng khinh của xã hội, kẻ mà nếu cái xã hội này biết việc làm của mày họ sẽ không ngừng phỉ nhổ vào mặt mày. Rồi sau này ai dám yêu và cưới một người như thế. Còn Trung, anh ta có chăng cũng chỉ mệt mỏi vì vài cuộc cãi vã với vợ chứ có mất gì đâu. Kể cả có bỏ vợ này, anh ta vẫn dễ dàng mà lấy được người khác. Không đáng đâu cúc, không đáng một chút nào cả.

- Phượng à, tao xin lỗi.

Lau khô giọt nước mắt trên má cúc, Phượng nhẹ nhàng bảo:

- Dừng lại nhé, chỉ cần mày dừng lại, tao sẽ về ở với mày, tao với mày lại như xưa được không? Chuyển đi tao cũng nhớ và thương mày nhiều lắm, nhưng tao cũng chỉ muốn mày sớm tỉnh ngộ mà thôi. Hứa với tao sẽ dừng lại đi, hứa đi cúc.

Cúc vẫn không ngừng khóc mà lắc đầu, phía bên trong có một vài người tò mò đang ngó ra. Phượng sợ mọi người xì xào bàn tán nên bảo.

- Nín đi, lát nữa tao sẽ về phòng cùng mày, mày nghĩ kỹ đi rồi lúc đấy cho tao câu trả lời nhé. Thôi bây giờ vào đi không chúng nó để ý.

Cúc lau vội giọt nước mắt rồi lầm lũi bước vào. Cả buổi sau đó cúc chẳng thể nào tập trung nổi. Đầu óc cúc cứ như thể trên mây trên gió đến nỗi cô giáo phải quát:

- Cúc, có nghe thấy cô nói gì không hả?

- Dạ, em, em xin lỗi cô ạ.

- Gần đây em học hành cực kỳ chểnh mảng. Nếu mệt thì về nhà nghỉ, cô không chấp nhận trong tiết của cô mà nằm gục mặt xuống bàn như thế. Em không muốn học thì cũng phải biết tôn trọng cô một chút chứ.

Cúc vội vàng xin lỗi cô giáo rồi sốc lại tinh thần, nhưng có cố gắng đến đâu cúc cũng chẳng thể nào để tâm vào lời giảng của cô giáo. Bài học ngày hôm nay cứ vào tai phải, lại ra luôn tai trái.

Cúc chỉ mong cho nhanh nhanh hết giờ để còn về, chứ cúc thật sự thấy mệt mỏi lắm rồi.

Hết tiết Phượng giữ lời cũng cúc về phòng trọ nói chuyện, thấy phượng mấy con chim lợn trong xóm lại thò đầu ra nói đều. Nhưng cả cúc và Phượng đều chẳng thèm bận tâm. Khích đểu vài câu mà không thấy ai trả lời bọn họ cũng nhanh chóng về phòng.

Khi chỉ còn mình Phượng với cúc, phương nghiêm túc hỏi:

- Cúc, mày nghĩ kỹ chưa, quyết định thế nào?

- Tao, cho tao thêm chút thời gian, ban nãy đau đầu quá nên chưa nghĩ được gì.

Phượng thở dài bảo:

- Đươc rồi, đằng nào chiều nay cũng được nghỉ, vậy nên hôm nay tao sẽ ở đây với mày. Giờ tao đi chợ nấu cơm, mày ngồi đó suy nghĩ thật kỹ vào rồi trả lời cho tao. Hết ngày mai là hết hạn đăng ký danh sách thực tập rồi đấy

Cúc khẽ gật đầu, còn Phượng thì nhanh chóng dời đi, bữa ăn của sinh viên vẫn giản dị với một bát canh nhỏ, một ít thịt rang và nồi cơm đang nghi ngút khói bên cạnh.

Lâu rồi cúc chẳng được ăn cơm do phượng nấu, hương vị của món ăn vẫn thế. Chỉ có cúc là chẳng còn vô tư hồn nhiên như xưa. Bởi vậy cúc chẳng thể nào cảm nhận được vị ngon của món ăn.

Ăn xong Phượng lại hỏi xem cúc nghĩ xong chưa, cúc buồn bã nhìn Phượng mà lắc đầu.

- Tao chưa.

- Uk thôi đi ngủ một giấc cho tỉnh táo rồi nghĩ, tao sẽ chờ câu trả lời của mày từ giờ đến tối. Mong là mày đừng làm tao thất vọng.

Cúc không đáp mà khẽ kéo chăn đắp lên người, mắt thì nhắm nhưng đầu lại đang lo nghĩ bao nhiêu việc nên chẳng ngủ nổi. Phương bên cạnh có lẽ cũng không ngủ được, nhưng vì muốn để cúc yên tĩnh suy nghĩ nên không nói gì.

Cúc không tin vợ chồng Trung có thể sống với nhau lâu dài, dù biết là bản thân sẽ thiệt thòi. Nhưng cứ lâu lâu lại nhận được tin nhắn thách thức từ thuỳ khiến cúc thật sự không chịu nổi.

Bây giờ mà bỏ cuộc giữa chừng, nhất định cô ta sẽ cười nhạo vào mặt cúc. Cả tên trung nữa, hắn dễ dàng gì đã buông tha cho cúc kia chứ.

Nhưng nếu tiếp tục, thì cúc sẽ lại mất tình bạn với Phượng một lần nữa. Lần này chắc cả đời Phượng sẽ chẳng thèm nói chuyện với cúc nữa mất.

Mà cũng còn có 1 ngày nữa, liệu có kịp xin thực tập ở nơi khác hay không. Ôi đau đầu quá đi mất, cúc phải làm sao đây cơ chứ?

Khi cúc đang mải suy nghĩ còn chưa biết phải lựa chọn ra sao, thì bất ngờ điện thoại cúc đổ chuông. Một dãy số quen thuộc gọi tới, liếc sang bên cạnh thấy Phượng cũng đang tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại cúc.

Số này cúc không lưu, nhưng nhìn qua cúc cũng có thể biết được đầu dây bên kia là ai. Và nội dung cuộc gọi này sẽ là gì, cúc lưỡng lự không muốn nghe vì không muốn phượng thêm thất vọng.

Mà phượng bên cạnh lại cứ nhìn xoáy sâu vào màn hình không chớp mắt. Hồi chuông vừa kết thúc, một cuộc gọi tiếp lại đến…