Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 168: Một giấc mơ dài

Có những tình huống đột ngột xảy ra khiến người ta luống cuống không biết phải phản ứng thế nào mới đúng. Ví dụ như tình huống mà Hồng gặp phải hiện tại.

“Cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ…”

Hồng cố gắng lay gọi, nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn xung quanh, cổng bệnh viện bình thường lắm người qua lại hôm nay có vẻ lại vắng hơn. Người nào người nấy cắm đầu đi, dường như bận rộn lắm, và dường như không muốn dây phải chuyện phiền phức.

“Làm thế nào bây giờ…”

Trước khi cô ra viện, bác sĩ đã dặn dò là phải tránh xúc động mạnh, vì không có lợi cho sự phát triển của đứa bé trong bụng. Khi cô ngã xuống, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, Hồng cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Sinh khí từ trong cơ thể của Tâm trôi đi từng chút một. Hồng gấp đến phát khóc, liên tục hoảng loạn nhìn xung quanh, mong rằng có một ai đó dừng lại giúp đỡ.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chị ấy lại bị thế này?”

Giọng nam có vẻ sốt sắng vang lên sau lưng Hồng, quay đầu sang nhìn, là một người lạ. Hồng có thể chắc chắn chưa gặp người này bao giờ, nhưng nét mặt chân mày lại mang đến một cảm giác gì đó rất quen thuộc.

“Anh là ai? Anh có quen Tâm à?”

Người vừa xuất hiện là Huy. Cậu ta “phụng chỉ hành sự”, đến bệnh viện xem Hoàng như thế nào, nào ngờ vừa đến cổng bệnh viện đã thấy Tâm nằm bất tỉnh ở đó.

“Tôi là em trai của Lục Huy Hoàng, cũng là em chồng của chị ấy, ừm, trên danh nghĩa. Trên thực tế thì quan hệ giữa chúng tôi có thể xem như là bạn bè.”

Vừa nói, cậu ta vừa ngồi xổm xuống, cúi người muốn ôm người đang bất tỉnh lên. Trùng hợp làm sao, rất nhiều lần cô gặp chuyện bất trắc, cậu ta đều kịp thời xuất hiện.

Thì ra thật sự là người quen của Tâm, Hồng hơi thây đổi tư thế để giúp cậu ta dễ dàng ôm người, vừa đỡ Tâm vừa nhỏ giọng oán giận khi nghĩ đến những việc vừa xảy ra.

“Hừ, anh của anh thật đúng là loại không ra gì. Đã lừa dối tình cảm của cô ấy rồi lại còn trơ trẽn ôm ấp nhau trong bệnh viện. Chắc cô ấy quá tức giận, vừa ra khỏi bệnh viện đã bất tỉnh.”

Máu từ người cô chảy ra nhuộm đỏ một bên vạt áo của Huy, nhưng cậu ta không quan tâm. Cậu ta chỉ quan tâm tới an nguy của cô, và của đứa trẻ trong bụng cô. Hơn ai hết, người đã một lần bắt gặp cảnh cô tự sát không thành là cậu ta hiểu rõ, đứa trẻ này quan trọng với cô đến thế nào.

Đó chính là sợi dây níu giữ cô ở lại với thế giới này. Nói cách khác, nếu đứa trẻ không còn, cô sẽ không còn muốn sống nữa.

Nhẹ nhàng ôm cô lên, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng cấp cứu, đến khi đặt người xuống phòng bệnh rồi, cậu ta mới đi ra ngoài cửa, ngồi thụp xuống băng ghế bên ngoài. Quay sang hỏi han Hồng vài câu.

“Hồi nãy chưa hỏi rõ, cô nói Lục Huy Hoàng ôm ấp người khác trong bệnh viện, là ôm ấp ai?”

Hồng thở phì phò, cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Là Tô Thùy Dương chứ còn ai vào đây nữa. Loại người không có gia giáo, phá hoại hạnh phúc gia đình chính em gái của mình. Còn anh trai của anh nữa ấy, lợi dụng cô ấy sinh con cho hắn, sau lưng vẫn lén lút qua lại với con yêu tinh kia.”

Rút từ trong túi áo ra một gói giấy ướt, đưa cho Hồng lau mồ hôi, cậu ta trầm ngâm không nói. Trong đầu có vô vàn thắc mắc. Chính cậu ta hiểu rõ, người anh trai đó vốn là một người đào hoa, nhưng đào hoa đến đâu thì cũng giữ trong lòng mình một tình yêu thần thánh, chỉ trao cho duy nhất một người.

Thời gian trước, nhìn biểu hiện của hắn, cậu ta cho rằng Tâm chính là người đó, chỉ là hắn vẫn chưa nhận ra nên từ chối thừa nhận tình cảm của chính mình. Tới khi hắn nhận ra, cậu ta tưởng rằng mọi chuyện đã ổn. Cuối cùng cô cũng có hạnh phúc thuộc về mình.

Không ngờ…

“Cô lau mồ hôi trên mặt đi, bây giờ quan trọng nhất là an nguy của chị ấy và đứa nhỏ trong bụng. Tôi chỉ sợ nếu đứa nhỏ có mệnh hệ gì, chị ấy cũng không muốn sống nữa.”

Lời này là tâm sự của cả hai người. Hồng cũng không giấu được tiếng thở dài. Là bạn thân của cô, Hồng đã thấy vẻ mặt hạnh phúc khi cô nhắc tới đứa con trong bụng. Nếu đứa trẻ không còn… không ai dám nghĩ tới hậu quả phía sau.

Thời gian chờ đợi đằng đẵng trôi qua.

“Người nhà bệnh nhân Tô Thanh Tâm đâu ạ? Là hai người à? Một trong hai người, hoặc cả hai vào phòng hành chính khoa đi ạ, bác sĩ có lời muốn nói.”

Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là lo lắng. Bác sĩ có lời muốn nói, có phải là tình trạng nguy hiểm, lành ít dữ nhiều?

Thấp thỏm lo âu đi vào trong phòng hành chính, chỉ có một vị bác sĩ nữ lớn tuổi đang ngồi bên trong, cúi đầu đọc bệnh án. Thấy hai người có vẻ lo lắng liền thở dài, lên tiếng gọi:

“Người nhà bệnh nhân Tâm đúng không? Hai cháu ngồi đi. Hai cháu có quan hệ thế nào với bệnh nhân? Có thể thay mặt kí giấy không?”

Không dám chần chờ một giây nào, Huy lên tiếng:

“Cháu là em chồng chị ấy, còn đây là bạn thân.”

Có lẽ là không nghĩ tới quan hệ của hai người với Tâm lại là như vậy. Trong mắt người bác sĩ lớn tuổi, cái ánh mắt quan tâm và lo lắng của Huy khi nhìn vào cô, càng giống quan hệ người yêu hoặc vợ chồng hơn là chị dâu – em chồng.

“Vậy chồng bệnh nhân đâu?”

Hồng định nói gì đó, nhưng Huy đã nói trước:

“Chồng chị ấy… bị thương, vừa tỉnh lại sau phẫu thuật, cũng đang nằm trong bệnh viện này. Tình trạng của chị ấy thế nào rồi ạ?”

Thở dài một hơi, Hồng hiểu rằng cậu ta không muốn nói quá nhiều với người ngoài, dù sao thể diện của nhà họ Lục cũng cần giữ. Lại nghe bác sĩ nói về tình trạng của cô.

“Bệnh nhân chỉ là mệt mỏi quá độ, cộng thêm thần kinh căng thẳng, dẫn tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên hệ thần kinh, ngất đi thôi. Nghỉ ngơi vài ngày, sau đó chú ý điều dưỡng thân thể thì sẽ hồi phục được. Chỉ có điều…”

Phần phía trước làm hai người đồng thời thở ra một hơi như trút được gánh nặng, nhưng phần phía sau mới là lý do khiến bác sĩ phải gọi hai người vào nói chuyện.

“… Chỉ có điều đứa bé không giữ được. Thai dưới mười hai tuần tuổi có nguy cơ sảy rất cao, cần phải đặc biệt cẩn thận, nhất là với tình trạng sức khỏe như bệnh nhân Tâm. Bây giờ tình trạng xuất huyết và nhiễm trùng khá nặng nề, cần phải phẫu thuật nong và nạo tử ©υиɠ. Nếu không có mặt chồng ở đây thì cháu là em chồng kí thay cũng được. Đây là giấy cam đoan chấp nhận rủi ro khi làm phẫu thuật.”

Bàn tay Huy run run cầm lấy tờ giấy mỏng manh trên bàn. Giấy trắng mực đen, một tờ giấy mỏng manh lại là điểm cuối cùng kết thúc sinh mạng của một đứa trẻ.

“Đứa bé đã mất rồi, khi bị xuất huyết là một phần phôi thai đã bị tống ra ngoài, nhưng hiện tại trong tử ©υиɠ của cô ấy còn một phần nữa. Thông thường thì cơ thể sẽ tự đào thải sau một hoặc hai tuần, nhưng với tình trạng hiện tại, rất nguy hiểm cho tính mạng của cô ấy nếu không phẫu thuật sớm.”

Chẳng còn cách nào khác ngoài đặt bút kí vào giấy cam đoan.

Từ khi rời khỏi phòng hành chính, hai người không nói với nhau lời nào nữa. Trong lòng hai người đều biết rõ đứa bé vì sao mà mất, cũng vì thế mà cảm thấy không đáng thay cho Tâm.

“Tạm thời đừng nói với chị ấy chuyện đứa bé. Để tâm trạng chị ấy ổn định thêm chút nữa đã. Tôi sợ bây giờ nói ra, chị ấy biết được sự thật sẽ không chịu nổi, lại làm chuyện ngu ngốc.”

Hồng gật đầu, sắc mặt nặng nề. Suy nghĩ của hai người không hẹn mà gặp, chuyện này nhất định phải giấu cô, giấu được lúc nào thì hay lúc đấy.

Không khí lại chìm vào im lặng, không ai nói với ai câu nào nữa.

Đột nhiên, như không chịu nổi bầu không khí tĩnh lặng và nặng nề đến ngột ngạt khó thở này, Huy đứng dậy.

“Tôi ra ngoài hút thuốc một lát.”

Ngồi trên băng ghế chờ rất dài bên ngoài phòng phẫu thuật, lẳng lặng nhìn đèn phía trên cánh cửa tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt, Hồng thở dài, không nói gì với cậu ta.

Cậu ta cũng không chờ đợi câu trả lời, chỉ đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài. Trên vạt áo vẫn còn vệt máu khô.

Tâm vừa mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, có một đứa trẻ ôm lấy chân cô gọi mẹ. Hoàng đứng bên cạnh nhìn một lớn một bé mỉm cười dịu dàng. Trời xanh mây trắng, thảm cỏ xanh mượt dưới chân. Khung cảnh một nhà ba người ấm áp và hạnh phúc.

Bất chợt, Hoàng rút một con dao ra đâm vào bả vai mình, sau đó hắn nhìn cô, nét mặt dữ tợn. Bầu trời trong xanh chuyển sang màu đỏ như màu máu, đất dưới chân rung chuyển.

Cô sợ hãi cúi xuống muốn bế đứa bé lên, thì mặt đất dưới chân nứt ra một khe lớn, vừa đủ để nuốt chửng thân hình nhỏ bé của đứa trẻ.

“Khôngggg!”

Cô hét lên, bật dậy khỏi giường.

Ga giường màu trắng, xung quanh cũng một màu trắng toát. Một mùi thuốc sát trùng gay mũi sộc vào cổ họng khiến cô buồn nôn. Từ bụng dưới truyền đến cơn đau nhè nhẹ.

“Cậu đã tỉnh rồi? Mơ thấy ác mộng à? Bình tĩnh một chút, đừng sợ, không sao rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi, không sao, không sao, nhé.”

Bên ngoài, trời tối đen như mực. Người nằm ngủ gục bên cạnh giường bệnh giật mình bởi tiếng kêu thất thanh, cũng tỉnh dậy, sắc mặt trắng nhợt do không nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dỗ dành như dỗ trẻ con.

Cô nhìn bạn thân đang ngồi bên cạnh, lại nhìn xuống bụng dưới của mình, sờ sờ lên bụng.

“Con tớ đâu?”

Hồng né tránh ánh mắt của cô, cười gượng:

“Con cậu… không phải đang ở trong bụng sao… sao lại hỏi tớ…”

Cô vẫn nhớ cảm giác bất lực và sợ hãi khi tận mắt nhìn thấy đứa trẻ rơi xuống vực sâu trong giấc mơ ban nãy. Cơn đau nơi bụng dưới và thái độ kì lạ của Hồng khiến cô nhạy cảm nhận ra có gì đó bât thường.

“Cậu nói thật với tớ đi… đứa bé có còn không?”

Thật khó khăn để hỏi ra một câu như vậy, nhưng càng khó khăn hơn cho người được hỏi, để đưa ra câu trả lời hợp lý trong hoàn cảnh này.

Hồng cúi đầu, không nói gì. Cô thở dài, hỏi tiếp.

“Hồng, cậu là bạn thân nhất của tớ, trước giờ tớ luôn coi cậu là chị em của mình. Xảy ra chuyện cậu không được giấu tớ, nói thật cho tớ biết, có phải đứa bé không còn nữa đúng không?”

Biết rằng không thể giấu được nữa, Hồng ngập ngừng thêm vài giây rồi cũng đành nói thật:

“Tớ không cố ý muốn giấu cậu, nhưng sợ cậu không chịu đựng nổi. Sáng nay cậu đột nhiên ngất xỉu, chảy máu, tình cờ gặp Huy đi ngang qua nên hai người bọn tớ đưa cậu vào đây. Cậu thì không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đứa bé không giữ được. Lúc vào đến đây đã mất rồi.”

Hồng nói mà không dám nhìn thẳng vào bạn thân của mình, sợ rằng sẽ nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt của cô. Nhưng lúc này, cô không đau, chỉ thấy thẫn thờ và trống rỗng, giống như nắm một nắm tay đầy cát, cố gắng giữ chặt, nhưng cát vẫn lặng lẽ trôi đi.

Đến khi nhìn lại, hai tay trống trơn, không còn gì cả.