Edit: Khánh Nhi
Beta: Heulwen
Người bồi bàn đi ra khỏi toilet, lễ phép nói: “ Tổng giám đốc Cố, cô Mộ không có ở bên trong.”
Ánh mắt của Cố Trạch thâm trầm, siết chặt nắm tay gân xanh nhô lên.
Thuyền đang ở trên sông, người nhất định vẫn còn ở trên thuyền!
Có phải anh ta đối với Mộ Từ quá tốt rồi hay không, nên cô mới có thể không kiêng nể gì, ở dưới mí mắt của anh ta lại dám lén lút đi gặp thằng kia!
Đi ra khoang thuyền, âm thanh của pháo hoa nổ tung lập tức phóng đại lên mấy lần, rất nhiều người đều ở bên ngoài, bước chân dồn dập của Cố Trạch bỗng nhiên dừng lại.
Cách xa mấy mét, người đối diện với Mộ Y, là Mộ Từ.
“Tiểu Từ, em nghe chị giải thích.”
“Đừng giải thích, tôi và các người không có quan hệ, từ khi tôi mười tuổi các người chưa từng lo lắng tôi có thể bị đói chết rồi hay không rồi, hiện tại tôi hai mươi tuổi, càng không cần thiết nữa, bán mình hay là không bán mình đều là tự do của tôi, tôi sống như thế nào, không cần chị tới dạy, cách xa tôi ra một chút đi.”
Mộ Từ mặt mày đầy lạnh nhạt, nói xong liền vòng qua người Mộ Y, cô thấy Cố Trạch, liền ngoan ngoãn đi đến bên người anh ta.
Cố Trạch quét mắt liếc Mộ Y một cái, ngầm có ý cảnh cáo.
“Em đi đâu vậy, anh không tìm thấy em.” Mộ Từ khoác lại áo khoác, ẩn ẩn không có kiên nhẫn: “Cô ta thật sự quá phiền, còn có anh trai của cô ta.”
“Gặp được một vị trưởng bối, là một lão chiến hữu của chú, có hàn huyên vài câu.” Cố Trạch giơ tay lên giúp Mộ Từ vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai: “Cô ấy nói cái gì với em thế?”
“Hỏi tôi có sao không, quan tâm tôi, nói ta đừng quan hệ với mấy người không lành mạnh… Tôi muốn đi gặp bà nội, có thể đi được chưa?”
Mộ Từ cũng không muốn nhắc tới Mộ Y.
Cố Trạch rất rõ ràng chuyện của năm đó, sau khi Ninh Thiến mang theo Mộ Y gả vào Yên gia, cuối cùng cô cũng không trở về đó nữa.
Yên Hình bị điều công tác, hơn nữa còn Mộ Y đính hôn với Hạ Tây Lâu, các cô ở hai tòa thành thị đi tới đi lui thường xuyên gặp nhau rất nhiều, họ đều ở gần nhau, trường hợp tình cờ gặp gỡ này sẽ khó tránh khỏi.
“Mặc kệ cô ấy, về sau anh sẽ đối tốt với em.” Cố Trạch ôm Mộ Từ, ánh mắt ôn hòa: “Hiện tại pháp luật rất nghiêm, mỗi năm cũng chỉ có thể vào đêm giao thừa mới được bắn pháo hoa, không muốn xem thêm một lát sao?”
“Đã xem rồi, đều không khác biệt lắm, vang to đến mức lỗ tai bị đau rồi.” Thần sắc của Mộ Từ uể oải: “Còn rất lạnh, đi thôi.”
Cố Trạch cũng không miễn cưỡng, gọi điện thoại cho người đem du thuyền cập vào bờ, chuẩn bị lên bờ.
Anh ta vốn dĩ muốn cho Mộ Từ vui vẻ một chút, cô lại cảm thấy không thú vị, thì không có ý nghĩa gì nữa.
Hắc Tử nhìn Mộ Từ lên xe của Cố Trạch, xe chạy đi xa, nhịn không được mắng chửi.
“Lão đại, nếu không… Thôi bỏ đi?”
Người như bọn họ, mạng đều treo trên vết đao, ngày mai sống hay chết không ai biết.
Làʍ t̠ìиɦ thì có thể, còn nói chuyện tình cảm thì không có tư cách.
“Con gái lúc mười lăm mười sáu tuổi sẽ thích một người liên tục thật lâu thật lâu thật lâu, mối tình đầu là khó quên nhất, anh Chiêu chính là ví dụ điển hình, anh xem, anh ấy vì cô gái kia ngay cả gia đình cũng từ bỏ, mấy tháng nay xem người ta bảo bối mà dỗ dành, có huynh đệ dám ở sau lưng nói xấu nửa câu, sẽ bị đánh chết, kết quả thì sao, cô gái kia không nghe theo còn đâm một đao vào bụng rồi bỏ đi cùng thằng khác, đàn bà ấy, một khi đã tàn nhẫn lên, đàn ông còn kém xa.”
Hắc Tử mạnh mẽ hít vài hơi thuốc, tát mình một cái.
“Đại ca, thôi bỏ đi.”
Thẩm Như Quy cười lạnh.
Mối tình đầu sao?
Mối tình đầu là cái rắm gì.
Quên đi sao?
Trừ khi ông đây chết.
“Lái xe, đi theo.”
Hắc Tử thở dài một tiếng, cười khổ khởi động xe.
Xe càng đi càng sai đường.
Dạ dày của Mộ Từ sông cuộn biển gầm nhưng lại không được ói ra nên rất không thoải mái, vẫn luôn nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi, không chú ý tới, thẳng đến khi Cố Trạch âm u mà mệnh lệnh cho tài xế dừng xe lại.
“Đi xuống!”
Tài xế không dám hỏi nhiều, sau khi dừng xe lại, vội vàng xuống xe, đi xa mấy mét, đưa lưng về phía sau.
Cửa xe đóng lại, Mộ Từ đã bị Cố Trạch nắm chặt cổ tay ôm vào lòng ngực, mắt đυ.ng vào xương vai của hắn.
Phát điên cái gì thế?
“Mộ Từ!” Cố Trạch thô lỗ mà kéo chiếc áo khoác trên người của Mộ Từ, mắt đỏ au, gắt gao nhìn chằm chằm dấu răng xanh tím sau tai của cô “Em con mẹ nó có phải phạm tiện hay không! Đối xử tốt với em như thế nào cũng vô dụng có phải hay không?”
“Thẩm Như Quy là cái thứ gì, nó ngoắc ngoắc ngón tay em liền dâng mình lên, nói không chừng trước khi làm em đã làm Mộ Y rồi, em không chê dơ sao?”
Mộ Từ theo bản năng mà che chở bụng nhỏ: “Cố Trạch, anh uống nhiều rồi.”
Cô không thèm che dấu phản cảm, hoàn toàn chọc giận ngọn lửa trong lòng của Cố Trạch.
“Anh con mẹ nó là bị ma quỷ ám ảnh rồi!”
Mộ Từ thấy tình thế không đúng, muốn xuống xe, đã bị Cố Trạch nắm tóc đè xuống dưới thân.
“Anh cảm thấy em còn nhỏ, nhịn nhiều năm như vậy đều luyến tiếc chạm vào em, nhưng em thì sao?”
“Lẳиɠ ɭơ! Hạ tiện!”
“Nó làm em như thế nào? Hả? Ở nơi dơ bẳn như WC đều có thể bị làm đến cao trào, em thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không, xe chấn có thích không? Không thích thì chúng ta xuống xe…”
“Chát ——!” Tiếng tát vang lên.
Mộ Từ hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn lên nóc xe, tay để ở dưới váy khớp xương trắng bệch.
“Cố Trạch.”
“Tôi đã từng từng yêu anh.”
Âm thanh của cô nghẹn ngào mơ hồ, dây thanh quản bị đè nén quá mức trong miệng hơi vị máu tanh.
Cố Trạch lẩm bẩm: “… Đã từng?”
Đúng vậy, đã từng.
Cố Trạch đã từng là tất cả trong thời thiếu nữ của Mộ Từ.
“Mười năm trước, anh đã cứu tôi, mười năm sau, anh so với một thằng có ý đồ cưỡиɠ ɠiαи tôi mười năm trước không khác gì.”
Cố Trạch nhớ tới rất nhiều năm trước trong lời của Mộ Từ, trái tim liền đau.
Anh ta bỗng nhiên thanh tỉnh, ôm chặt lấy Mộ Từ, trấn an khẽ hôn lên trán của cô: “Tiểu Từ, anh sai rồi, anh sai rồi, tình yêu của em đâu rồi, tìm trở về,…. tìm trở về, chúng ta còn có thời gian rất dài, anh chỉ đối tốt với mình em.”
“Cố Trạch, anh không xứng để tôi thích.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải đi theo anh, tôi đi cùng cảnh sát, nhưng anh lại lấy bà nội ra uy hϊếp tôi, tôi chỉ có thể nghe theo anh.”
Cố Trạch giải thích: “Không phải anh uy hϊếp em, điều kiện chữa bệnh ở quân khu tốt hơn…”
“Là anh…” Mộ Từ vạch trần hắn: “Cố Trạch, tôi cũng không dễ bị lừa như vậy đâu, trước kia anh bất kể là nói cái gì tôi đều sẽ tin tưởng, là bởi vì thích anh.”
“Chuyện giống như vậy, chẳng lẽ Thẩm Như Quy không có làm qua sao?!”
“Anh ấy thật sự sẽ không làm thương tổn đến bà nội, anh ấy chỉ dọa tôi thôi, muốn tôi phải chịu thua, muốn tôi đừng chọc anh ấy tức giận nữa, nhưng còn anh sẽ làm vậy, Cố Trạch, thật ra tôi rất sợ anh, sợ nhà họ Cố các người.”
“Cố Trạch, anh căn bản không phải yêu tôi, anh chỉ là cảm thấy không cam lòng, trước kia anh chính là như vậy, tựa như làm ăn vậy, miếng đất kia ngươi kỳ thật rất chướng mắt, nhưng nếu có người tranh giành với anh, cho dù anh phải ra giá gấp hai cũng muốn lấy miếng đất vào tay của mình, tôi cũng giống miếng đất kia vậy, anh không phải yêu tôi, mà là vì lòng tự trọng của một người đàn ông nên mới làm thế.”
Cố Trạch một quyền đánh vào cửa xe, nhìn rất dữ tợn đáng sợ.
“Anh không yêu em sao? Em nói anh không yêu em sao? Mộ Từ, ở trong lòng em có phải chỉ có mình Thẩm Như Quy là thật lòng đối với em hay không? Em có biết năm đó vụ tai nạn xe cộ của ba em chính là do nó…”
“Tôi biết.” Mộ Từ che lại đôi mắt, thanh âm nghẹn ngào nói : “Nhưng tôi nguyện ý tha thứ cho anh ấy, không phải anh ấy không tốt, anh ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức ngay cả loại bạch nhãn lang ích kỷ chỉ thích nhận tiền như tôi cũng luyến tiếc anh ấy.”
“Cho dù trăm năm sau gặp được ba ba bị ông ấy trách cứ hay thất vọng vì tôi, tôi cũng muốn tha thứ cho anh ấy.”
Chỉ cần, anh ấy vẫn sống sót từ trong tay Vạn Gia thoát ra, tồn tại đi dưới ánh mặt trời.
Cô nguyện ý chờ.
“Cố Trạch, anh buông tha cho tôi đi, tôi cầu xin anh.”
Hô hấp của Cố Trạch chợt cứng đờ, trước đến nay Mộ Từ đều chưa từng cầu xin hắn.
Mặc dù nhà họ Mộ phá sản, nhưng tận trong xương cốt của cô vẫn là kiêu ngạo, cũng không nguyện ý đi cầu xin người khác.
Bây giờ lại vì Thẩm Như Quy mà ăn nói khép nép cầu xin hắn.
Trong lòng phảng phất bị đập một tảng đá thật lớn, hơn nữa, lục phủ ngũ tạng đều bị bóp đến đau.
“Mộ Từ, em chẳng qua là ỷ vào sự luyến tiếc của anh với em nên mới dám nói như vậy!”
Cố Trạch dời mắt, chật vật xuống xe.
Mộ Từ còn chưa mặc tốt quần áo vào, bỗng nhiên nghe được một tiếng súng vang lên.
Tiếng súng giảm thanh, tiếng vang không lớn.
Tài xế ngã xuống cách xa mấy.
Cố Trạch ngã xuống bên xe.
“Cố… Cố Trạch?” Âm thanh của Mộ Từ thanh âm, cả người lạnh như băng, đầu óc trống rỗng.
Cô lảo đảo xuống xe, còn chưa tới gần Cố Trạch đã bị Thẩm Như Quy một thân sát khí kéo qua bảo hộ ở phía sau.
Khẩu súng trong tay của Thẩm Như Quy, nhắm ngay vị trí trái tim của Cố Trạch.
“Chậc chậc, trí nhớ của tổng giám đốc Cố tại sao lại kém như vậy, tôi đã nói rồi, đừng chạm vào cô ấy.”