Mê Muội

Chương 41: Anh hôn tôi, được không?

Editor:Hanna

Beta:Heulwen

Mộ Từ làm ầm ĩ không chịu phối hợp một chút nào, quay đầu tránh né nụ hôn của Thẩm Như Quy, tay cũng không thành thật hết đánh lại đấm.

Thẩm Như Quy thấy cô ồn ào quá phiền phức nên dừng lại, cũng không động đậy, một đôi mắt đen nặng nề như bị sương mù bao phủ cứ trầm mặc nhìn cô từ trên cao xuống dưới.

Mộ Từ say đến nỗi không còn lý trí, mặc dù mở to mắt cũng chỉ nhìn thấy một vệt màu đỏ mơ hồ.

Cô không thèm quan tâm đến Thẩm Như Quy, nghiêng đầu, tìm tư thế thoải mái để ngủ.

Trong phòng tắm khí nóng mờ mịt, hơi nước mông lung.

Toàn thân Mộ Từ ướt sũng, sau khi áo len hút nước vào thì trở nên rất nặng, dường như có một cánh tay vô hình túm cô dìm xuống chỗ sâu trong bồn tắm.

Mãi đến khi nước sắp vượt qua miệng Mộ Từ, Thẩm Như Quy không thể chịu được nữa mới vớt cô lên, cởϊ qυầи áo giúp cô.

Áo khoác, áo len, quần…

Từng cái từng cái quần áo dày nặng bị ném đầy trên sàn nhà tắm, da thịt Mộ Từ rất trắng, sau khi say rượu thì toàn bộ cơ thể đều ửng hồng quyến rũ.

Giống như đang lột vỏ quả vải, sau khi Thẩm Như Quy lột ra vỏ ngoài, lộ ra phần thịt quả mọng nước mềm mại, dưới đèn nước ánh long lanh, ngọt lịm.

Nhẹ nhàng chạm một cái đã run rẩy, như thể đang mời gọi một người đã ở sa mạc khô hạn gần nửa tháng ‘đến đây, hãy cắn một miếng, rất ngọt đấy.’

“Đừng cởϊ qυầи áo của tôi.” Mộ từ đang trong trạng thái gần như không có tinh thần cảnh giác đột nhiên như xác chết vùng dậy, tát một tát vào không khí: “Anh dám sờ tôi…”

Thẩm Như Quy mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô gái say khướt kia.

A, sờ em thì làm sao?

Thẩm Như Quy kéo xuống áσ ɭóŧ đang treo trên cánh tay Mộ Từ, bàn tay mát lạnh bao lấy nhũ hoa nhỏ bên trái rồi tùy ý vuốt ve, nắn bóp lúc mạnh lúc nhẹ.

Có vẻ lớn hơn một chút.

“Đồ khốn nạn, dám sờ tôi…”

Thẩm Như Quy cúi đầu cắn lấy đầu ti dựng đứng trong không khí, thậm chí đầu lưỡi mềm mại có thể cảm nhận được viên tròn nhỏ hồng hào đang run rẩy trên da thịt.

Đáng yêu muốn chết.

Mộ Từ bị đè trong bồn tắm không thể nhúc nhích, tiếng mắng người phì phò biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào như khóc như không: “Anh chết chắc rồi… Thẩm Như Quy nhất định, nhất định sẽ đánh chết anh!”

Thẩm Như Quy

ngẩn ra hai giây ‘Cô gái ngốc nghếch này còn mẹ nó thật sự nhận sai người?’

“Mộ Từ.” Tay Thẩm Như Quy sờ lên cần cổ thon dài của cô, tiếng nói trầm trầm u oán: “Em mở to mắt ra cho tôi.”

“…Làm gì?”

Thẩm Như Quy kiềm chế tức giận, mở vòi hoa sen xối thẳng vào mặt Mộ Từ, nước rất lạnh, Mộ Từ hơi tỉnh táo lại, Thẩm Như Quy mới dừng tay, môi mỏng khẽ mím lại, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Nào, ngoan. Nhìn cho rõ, tôi là ai.”

Mộ Từ nhìn đi nhìn lại, cũng vẫn chỉ thấy nét mặt mơ hồ của người đàn ông, nhưng ngoại trừ Thẩm Như Quy ra, còn có ai có sở thích biếи ŧɦái như vậy.

“Ưm, là anh…”

“Vậy, anh làm chính mình đi.”

Thẩm Như Quy: “…”

Mộ Từ nghẹn đến mức khó chịu, lúc này đầu óc mơ hồ cái gì cũng đều dám nói, không hề cảm thấy xấu hổ: “Thẩm Như Quy, tôi muốn, đi tiểu, đi tiểu…”

Thẩm Như Quy: “…”

Ông đây đang nuôi bạn gái hay con gái?

Tuy rằng đây là việc đáng hổ thẹn nhưng Thẩm Như Quy vẫn ôm Mộ Từ từ bồn tắm ra đặt ngồi lên trên bồn cầu.

Mộ Từ mềm nhũn như không xương, ngồi không vững, đầu gục xuống hạ thể Thẩm Như Quy, nhờ anh chống đỡ trọng tâm cơ thể, trong miệng lẩm bẩm cái gì nghe khó hiểu, hơi thở nóng bỏng, đôi môi lúc đóng lúc mở cọ xát lớp vải bên ngoài quần tây.

Mà phía bên dưới chính là bao vây lấy côn ŧᏂịŧ của Thẩm Như Quy.

Phòng tắm rộng rãi yên tĩnh vang lên tiếng nước chảy trong trẻo của một dòng nước nhỏ.

Toàn thân Thẩm Như Quy cứng đờ, sắc mặt tối sầm khó coi, huyệt thái dương đập thình thịch.

Một giây trước hai người còn giương cung bạt kiếm với nhau, một giây sau trở nên yên lặng.

Mặt gương trên tường phủ một tầng hơi nước ẩm ướt, sương mù mênh mông, quần áo Thẩm Như Quy cũng ướt sũng, áo sơ mi dính sát da thịt, một vài cái cúc áo bị xé toạc, từng múi cơ bụng rõ ràng rắn chắc nửa ẩn nửa hiện, cơ thể Mộ Từ trần trụi bóng loáng, mặt chôn ở hạ bộ của anh, xương bướm xinh đẹp sau lưng gần như vỗ cánh bay lên.

Tiếng nước chảy róc rách là hình ảnh này da^ʍ mỹ không nói nên lời.

Mộ Từ nhịn một lúc lâu nên đi tiểu đứt quãng mất hai phút mới xong.

Đây có lẽ là hai phút mà Thảm Như Quy muốn bóp chết cô nhất từ trước đến giờ.

Thẩm Như Quy mặt đen như phân rửa sạch sẽ hạ thể cho Mộ Từ , lấy một cái khăn tắm quấn cô thành một cái bánh chưng, ném lên trên giường, chính mình quay trở lại phòng tắm để tắm nước lạnh.

Sau khi tắm xong anh nghĩ con sói nhỏ mắt trắng vô lương tâm đã sớm ngủ say, kết quả lại chưa có ngủ, vẫn còn đang rầm rì.

Khăn tắm đã sớm rơi ra, cảnh đẹp không thể che giấu, cô lại còn không sợ chết vặn vẹo cơ thể.

Âm thanh thầm thì như mê hoặc tận xương tủy, một tiếng lại một tiếng, lúc cao lúc thấp, câu hồn phách người khác.

Bước chân của Thẩm Như Quy đông cứng tại chỗ.

Vừa dội nước lạnh sạch sẽ, du͙© vọиɠ tiềm ẩn trong cơ thể lại có thể dễ như trở bàn tay bị đánh thức một lần nữa, yết hầu lăn lộn lên xuống, đột nhiên hô hấp nóng bỏng nặng nề, trong đôi mắt đen như có ánh lửa bốc cháy hừng hực.

Mộ Từ ở trên giường lăn lộn đến mép giường, ngã xuống mặt thảm nghe tiếng ‘bụp bụp’.

Không biết là đau đớn hay bị dọa sợ, cô khóc nức nở, âm thanh nhỏ nhẹ như khóc như không.

Thẩm Như Quy đột nhiên tỉnh táo, đi nhanh tới bế cô lên,

bọc cô vào trong chăn: “Ngã đau không?”

Mộ Từ yên lặng vài giây, bỗng nhiên

khóc thành tiếng.

“Khó chịu… Tôi khó chịu…”

Cô chỉ có lộ ra cái đầu ở bên ngoài chăn, sắc mặt ửng hồng,mắt không mở ra được, nước mắt không ngừng chảy ra, tóc ướt dính vào mặt.

Mặc dù đáng thương nhưng cũng lại là sự mê hoặc không tiếng động.

Thẩm Như Quy véo cằm cô, hung tợn mắng: “Đáng đời, ai bảo em uống rượu?”

Mộ Từ không cảm thấy đau, khóc đến càng đáng thương.

“Tôi là người lớn, lúc không vui, uống chút rượu thì làm sao?”

Thẩm Như Quy nhìn cô chằm chằm, mắt đen sâu thẳm như đáy hồ nước trở nên tối tăm đến đáng sợ.

Một khi những ý niệm ngo ngoe rục rịch được khơi dậy, sẽ càng cháy càng lớn, sẽ lại khiến cô bị thương.

【 Thẩm Như Quy, tôi sợ anh. 】

Giọng nói lạnh lùng của cô lại vang vọng bên tai, Thẩm Như Quy lau mặt cho cô, tìm được điều khiển từ xa của điều hòa đang nằm trên bàn, tăng nhiệt độ lên cao vài độ.

Khi anh quay người lại, Mộ Từ vốn đang ngồi xếp bằng đã ngã trên giường, tóc ướt rối bời, lộ ra một đôi mắt như được tẩy rửa qua.

Cô đang nhìn anh, nhưng trong mắt cô lại không có bóng hình của anh.

Một lúc lâu sau, Thẩm Như Quy cầm máy sấy đi qua đó, ngồi xuống mép giường.

Mộ Từ vô thức cọ cọ vào cánh tay mát lạnh của người đàn ông, giọng nói ngây thơ và đứt quãng như bị bóp nghẹt, thấp như tiếng thì thầm, gần như không nghe thấy được.

Vì sao không có ai yêu mình?

Cô chỉ khóc, tiếng khóc nhỏ vụn, dừng ở bên tai Thẩm Như Quy lại là một loại phong tình khác biệt.

“Khóc cái gì?” Thẩm Như Quy bật máy sấy, ngón tay thon dài luôn vào mái tóc ướt của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng bới lên, lần đầu tiên giúp một cô gái sấy tóc, rõ ràng rất mới lạ, nhưng giọng điệu lại không dễ nghe: “Em khóc cũng vô dụng, tôi sẽ không đau lòng vì em.”

Mộ Từ không biết lấy sức lực từ nơi nào, bỗng nhiên lật người lại, đẩy ngã Thẩm Như Quy.

Sau khi ngồi trên người anh, lại mềm nhũn thành một vũng nước, giống như con mèo nhỏ ghé vào ngực anh, ‘hu hu’ nức nở rồi lại rên ‘hừ hừ’.

Mộ Từ vẫn chưa mặc quần áo, Thẩm Như Quy có thể cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại đến từ ngực của cô, hô hấp bỗng ngừng trệ trong một giây, như thể đang bốc cháy, Mộ Từ còn không sợ chết cọ cọ hạ thể đang thèm muốn du͙© vọиɠ.

Toàn thân Mộ Từ đều khó chịu, cơ thể Thẩm Như Quy mang theo hơi lạnh, bị cô coi là gấu bông để ôm.

“.....Tôi, tôi đáng yêu không?”

Thẩm như ngoài cười nhưng trong lòng không có ý cười: “Có biết xấu hổ không?”

Đáng yêu muốn chết, ngày ngày đều muốn em.

Mộ Từ bị châm chọc vừa cười vừa khóc, hơi thở

nóng rực đều phả lên cổ Thẩm Như Quy.

Cô bắt đầu làm loạn trên người anh, luồn tay vào trong áo ngủ từ chỗ hở, không hề có quy luật mà gặm nhấm cổ anh, yết hầu…

Như ngọn lửa bất ngờ bùng nổ, chút lý trí ít ỏi còn lại bị đốt sạch sẽ.

Thẩm Như Quy kéo cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ ném cô lên trên giường, rồi ngay lập tức anh lật người lại che phủ phía trên.

Môi lưỡi dây dưa, cực nóng giao hòa, cơn sóng tình ái cuộn trào.

Nhưng… tất cả những điều này đều là Thẩm Như Quy đơn phương.

Mộ Từ hoàn toàn bị động, đôi mắt thâm trầm của Thẩm Như Quy nhuốm đầy tơ máu, chỉ hôn môi và vuốt ve đã không thể thỏa mãn, muốn cắm sâu vào, nước sữa hòa nhau.

Tay anh một đường đi thẳng xuống, sờ đến miệng huyệt non mềm.

Động tác bỗng dưng ngừng lại.

Mộ Từ nằm bên dưới anh vẫn khô khốc, không có nửa phần động tình, cơ thể run rẩy vì không cam lòng, hai mắt nhắm chặt, môi bị cắn đến trắng bệch, đây là ép buộc chính mình phải thừa nhận.

Rõ ràng là cô tự tìm đường chết đến dụ dỗ anh, lại lạnh như

băng, không phản ứng dù chỉ một chút với anh.

【 Thẩm Như Quy, tôi sợ anh. 】

Mặc dù lần đầu tiên đã bị chơi đến đạt cao trào không ngừng nhưng Mộ Từ cũng không có biện pháp khiến mình quên đi đêm hôm đó.

Họng súng cứng rắn lạnh lẽo rút ra cắm vào trong hoa huyệt của cô, lặp đi lặp lại đâm nát nơi mẫn cảm nhất, trong khi ngón trỏ của Thẩm Như Quy vẫn luôn đặt trên cò súng, chỉ cần ấn nhẹ một cái, viên đạn sẽ lập tức xuyên qua cơ thể của cô.

Mộ Từ uống say, có lẽ ngày mai tỉnh lại cũng không thể nhớ rõ, rõ ràng Thẩm Như Quy có thể muốn gì làm nấy, nếu muốn, anh không đeo bao vẫn nhiều lần bắn bên trong, tự mình chơi đến sảng khoái là được, không cần biết cô có đau hay không.

Đúng vậy, đáng lẽ Thẩm Như Quy không cần phải lo lắng về điều đó. Mối quan hệ của anh và Mộ Từ chính là kim chủ và người bị bao dưỡng. Mộ Từ làm gì có tư cách nói ‘không’.

“Tiểu Từ, đừng sợ anh.” Tiếng nói của anh khàn khàn rối loạn.

Khẽ hôn lên mắt, mũi, môi của Mộ Từ một cách dịu dàng thành kính.

Cướp về một bảo bối bằng sứ, nhất định phải giấu đi.

Trong đêm khuya vắng lặng,

Thẩm

Như Quy buông xuống lòng tự trọng, lộ ra sự mềm yếu duy nhất trước mặt Mộ Từ, người đang say khướt không còn biết gì.

Bởi vì biết rằng khi tỉnh rượu cô sẽ quên.

“Anh hứa, lần này anh sẽ không làm em đau, sẽ khiến em thoải mái.”

“…Không thoải mái…”

“Vậy anh hôn em, được không?”

Thẩm Như Quy kiêu ngạo như vậy lại đang dỗ dành Mộ Từ.

Nếu Mộ Từ tỉnh táo, nhất định sẽ nghi ngờ Thẩm Như Quy là bị quỷ nhập hồn, hoặc cảm thấy đây là một nhân cách phân liệt của anh.

Thẩm Như Quy lấy ra dây ruy băng đỏ được giấu trong ngăn kéo rồi buộc vào che mắt của Mộ Từ, sau đó tách hai chân cô ra.

Nơi bí mật của Mộ Từ rất sạch sẽ, không có lông, khe thịt có màu hồng nhạt rất đẹp.

Cô gái nhỏ hai mươi tuổi, nơi nào cũng là báu vật.

Thẩm Như Quy bị ma nhập.