Xuyên Nhanh: Tiết Tháo Ở Đâu

Quyển 5 - Chương 37: Sư thúc không biết xấu hổ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Một đêm xuân, triền miên không dứt, người đàn ông vừa mới khai trai như hổ như sói, ăn tiểu cô nương từ đầu đến chân ăn sạch đến một chút cặn cũng không chừa chút nào, kết quả là Hạ Như Yên ngủ thẳng một mạch đến lúc mặt trời lên cao, đến tận khi gần qua buổi trưa mới tỉnh lại.

Lông mi nàng hơi run rẩy, chỉ cảm thấy trên ngực ẩm ướt, hai núʍ ѵú như có gì đó trơn trượt khẩy khẩy, chốc lát lại bị mυ'ŧ mạnh, dòng điện tê dại theo đầṳ ѵú một đường đi xuống, dừng lại ở huyệt tối bên dưới, khiến huyệt nhỏ âm thầm trở nên ẩm ướt.

“Ưʍ. . .

.”

Hạ Như Yên nhắm hai mắt, tay mềm mại giơ lên không có chút sức lực khoác lên đầu nam nhân, muốn đẩy tên vô lại đang làm xằng bậy trên ngực mình đẩy ra, có thể do nàng mềm nhũn không sức mạnh đẩy mà tựa như đang xoa nhẹ, khiến nam nhân lại được như cổ vũ. Hình Thiếu Ngôn một bên ra sức liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú nhỏ, một bên tay len lỏi xuống bên dưới tiểu huyệt, chưa vuốt ve mấy lần liền cảm thấy bên dưới ẩm ướt trơn tru như ý.

Nam nhân đẩy hai bên cánh hoa, đầu ngón tay mang theo mật dịch vuốt ve nhẹ nhẹ tiểu hạch bên trên, Hạ Như Yên bị hắn vuốt ve cơ thể run lên từng trận, chân nhỏ vung lên mấy lần, trong miệng run rẩy gọi : “Sư, sư thúc. . . Đừng. . . . . .”

Trong tai Hình Thiếu Ngôn, thiếu nữ nói không, thật ra ngược lại chính là muốn, ngón tay hắn lập tức gia tăng sức mạnh, miệng cắи ʍút̼ càng thêm hăng say, Hạ Như Yên cả đêm hôm qua bị hắn làm bận rộn một đêm, vào lúc này vừa mới ngủ dậy, nào có chút sức lực phản kháng? Nàng rầm rì kháng nghị, lại không có khả năng khiến miệng và tay nam nhân kia ngừng lại, lúc này đến nói nàng cũng không thể nói rõ, chỉ tùy ý nam nhân tách hai chân nàng ra đem côn ŧᏂịŧ to lớn cắm vào.

“Ừ ~ Ưm a . . . . Sư thúc. . . ừ~ quá lớn. . .”

Hai chân Hạ Như Yên bị Hình Thiếu Ngôn gác lên vai, côn ŧᏂịŧ thẳng một đường cắm trọn vào trong tiểu huyệt, khiến bụng nhỏ của nàng nhô ra một khối. Hạ Như Yên bị đυ.ng đến nỗi xương cốt như muốn tan vỡ, cặp ngực trắng nõn xinh xắn lúc ẩn lúc hiện, nam nhân bên trên nhìn thấy mắt lại càng thêm đỏ, hắn đem hai chân nàng nâng lên đẩy mạnh một cái, ngay lập tức cả người Hạ Như Yên bị gấp lại, hắn cúi người ép lên trên, vừa không ngừng đâm nàng bên dưới, đồng thời bên trên vùi đầu gặm cắn bầu ngực nàng. Vốn hai núʍ ѵú đã bị gặm đến sưng đỏ giờ khắc này đã vô cùng mẫn cảm, lại bị hắn lần nữa mυ'ŧ vào trong miệng, kɧoáı ©ảʍ khiến Hạ Như Yên không nhịn được cất giọng thét lên.

Tiểu hoa huyệt của nàng bên dưới bị côn ŧᏂịŧ to lớn của nam nhân đâm vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục không ngừng trào ra ngoài, khiến nơi giao hợp giữa hai người vừa ướt vừa dính. Nàng chỉ cảm thấy không thể thở nổi, hai nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng dưới tư thế này đặc biệt được kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều, dươиɠ ѵậŧ nam nhân mỗi lần ra vào đều có đề ép lên bàng quang của nàng, vốn ngủ qua một đêm đã tích tụ rất nhiều, lúc này lại bị hắn làm như vậy, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy cơ hồ bản thân lập tức có thể tè ra quần.

Nàng hốt hoảng đẩy đầu nam nhân mang theo tiếng khóc nức nở, gọi : “Sư thúc, sư thúc, dừng một chút đi, ta, ta muốn đi ra ngoài. . .”

Bởi vì ngượng ngùng, hai chữ sau nàng nói năng lung tung, Hình Thiếu Ngôn căn bản không nghe nàng nói cái gì, chỉ cho rằng tiểu cô nương lại bị hắn làm đến mức không ngừng nói không muốn, trong lòng đắc ý cực kỳ, lập tức dốc thêm sức lực càng gia tăng thêm tốc độ, bên trong gian phòng âm thanh va chạm bành bạch không ngừng vang lên không dứt bên tai.

Nam nhân không chỉ không ngừng lại trái lại tốc độ còn nhanh thêm, bụng Hạ Như Yên cuồn cuộn lên mắc tè vô cùng, hoa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng tăng thêm cảm giác muốn đi tè, nàng tóm chặt khăn trải giường, kháng nghị không có kết quả cuối cùng không chịu đựng được hét ầm lên: “Không muốn không muốn! Sư thúc . . .aaaaaaaa!”

Theo tiếng kêu của nàng, một dòng nước ấm bắn ra từ nơi giao hợp của hai người, ào ào tưới lên người Hình Thiếu Ngôn, hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn mình bị bắn ướt tung tóe, mũi giật giật nói: “Yên nhi, nàng vừa tiểu?”

Hạ Như Yên xấu hổ đến mức muốn ngất đi, nàng đã nói không muốn, người này còn mặt dày mày dạn quấn quít nàng không buông, hiện tại đã thành ra vậy, nàng,nàng. . .Thực sự nàng muốn tức chết mà!!!

Tiểu cô nương mếu máo, thút tha thút thít bật khóc lên, nàng kéo chăn qua che mặt lại, chen chân đá nam nhân ngu ngốc, khóc lóc hô: “Ngươi cút! Ngươi cút đi!”

Hình Thiếu Ngôn bị nàng đá mới phục hồi tinh thần, đã biết rằng . . . hắn làm tiểu cô nương nhà người ta đến mức tiểu ra quần? Hắn còn chưa kịp suy nghĩ xem trong lòng có tư vị gì đã bị Hạ Như Yên khóc to làm cho hoảng hồn, vội vã đến gần ôm nàng dỗ dành: “Là sư thúc sai rồi, Yên Nhi đừng khóc, đừng khóc. . .”

“Ngươi cút ngay! Tên khốn nạn! Cút cút đi!”

Hạ Như Yên được hắn ôm chặt lấy, đầu bị ghì chặt vào khiến hô hấp có chút khó khăn, chỉ có thể giơ tay ra đánh hắn, Hình Thiếu Ngôn da dày thịt béo cơ bản không sợ nàng dùng chút móng vuốt mèo đánh hắn, ngược lại lấy tay lén lút sờ lên da thịt non mịn của nàng. Hắn ngẩng đầu nghiêm túc chịu tội, thừa dịp tiểu cô nương phát hỏa đưa tay vào kéo nàng từ trong chăn ra, sau đó nâng một chân nàng lên, đem du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn của mình một lần nữa nhét vào. Hạ Như Yên bị hắn đâm run run một cái, không dám tin, trợn mắt lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi! Ngươi! Cái tên cầm thú này!”

Đến lúc này còn có thể suy nghĩ làm cái loại chuyện đó, không phải cầm thú thì là cái gì chứ? Hạ Như Yên lại nâng nắm đấm lên đánh hắn, liền bị nam nhân thúc mạnh một cái khiến cả người mềm nhũn, Hình Thiếu Ngôn cười hắc hắc hôn miệng nhỏ của nàng, da mặt dày nói: “Yên Nhi vừa nãy không phải rất sung sướиɠ sao? Đến nỗi bị sư thúc làm đến tiểu ra.”

Nam nhân này đúng là không biết xấu hổ đến cùng cực rồi, hắn vừa nói bên dưới còn không ngừng ra vào liên tục, Hạ Như Yên muốn dùng chút sức lực đánh hắn cũng không thể, chỉ có thể kìm nén nước mắt há miệng run rẩy mắng hắn vô liêm sỉ, những câu này đối với Hình Thiếu Ngôn chỉ là những lời bâng quơ mà thôi, hắn ngậm lấy lỗ tai thiếu nữ, dùng đầu lưỡi liếʍ tai nàng, còn không biết xấu hổ nói: “Yên Nhi miệng nhỏ phía dưới của nàng cắn ta thật chặt, có phải muốn hút khô sư thúc không?”

“Ai muốn hút ngươi? Đồ không biết xấu hổ! Cút ra ngoài!”

“Khà khà khà, dươиɠ ѵậŧ sư thúc bị hút chặt, muốn ra cũng không thể ra~”

“Hình Thiếu Ngôn! Tại sao ngươi lại hạ lưu như vậy!!???”

“Yên Nhi không thích ta hạ lưu chút sao?”

“Ta chán ghét ngươi chết mất. . . .aaaaaaa . . .đừng, đừng đâm vào chỗ đó!”

“Có thích sư thúc hạ lưu không?”

“Ưm ~ ưm ~ Không, không thích. . . .”

“Thật sự không thích?”

“Ưm a ~ Ưm ~ a, thích ~~”

Hai người quấn nhau một lúc đã qua buổi trưa, Hình Thiếu Ngôn lau khô cơ thể gọi tiểu nhị mang nước qua, hai người tắm rửa sạch sẽ xong xuôi mới đẩy cửa ra ngoài. Hạ Như Yên đi đứng còn có chút yếu ớt, tuy thân thể tập võ, nhưng lại không thể chịu nổi sự dằn vặt của Hình Thiếu Ngôn, nhà cũ bén lửa quả nhiên đáng sợ, Hạ Như Yên một bên xoa bóp eo, một bên tức giận nghĩ.

Chờ đến lúc hai người ăn cơm xong, hổ đá đã sớm ngoan ngoãn sớm đợi hai người ở của phòng chứa cũi, hổ đá nhìn thấy Hạ Như Yên lập tức thân thiết nghênh đón, vừa lắc đầu vừa quẫy đuôi, Hình Thiếu Ngôn bên cạnh nhìn thấy liền nảy sinh ghen tị, chua xót nói: “Yên nhi nàng đối với nó so với ta còn ôn nhu hơn.”

Hạ Như Yên liếc hắn một cái nói: “Hổ nhỏ so với người còn đáng yêu hơn nhiều,người lấy cái gì mà so với nó?”

Hình Thiếu Ngôn bị đã kích lớn, nhìn về phía hổ đá với ánh mắt sắc như dao găm, đáng tiếc hổ đá không hiểu, còn nghiêng đầu về phía hắn, Hình Thiếu Ngôn giận dỗi không có chỗ trút, ôm lấy Hạ Như Yên đặt lên trên lưng hổ đá, vỗ mạnh lưng đó nói: “Đi thôi.”

Thi Hữu Vi vẫn như cũ đi theo phía sau, chẳng qua hắn hiện tại đã được Hình Thiếu Ngôn đưa cho Tật Hành Phù*, không cần tiếp tục như ban đầu cật lực đuổi theo như chó, chỉ cùng bọn hò duy trì một khoảng cách nhất định, nhìn từ xa tựa như có hai tảng đá di chuyển trước sau, nơi đi qua bụi đất mù mịt, người ven đường không thấy rõ còn tưởng rằng bão cát cuốn tới.

(*)Tất Hành Phù : bùa đi nhanh.

Mấy ngày kế tiếp Hình Thiếu Ngôn khôi phục trạng thái như cũ, hắn cùng Hạ Như Yên vẫn ngồi trên lưng hổ đá, nếu không phải sờ sờ eo của nàng thì chính là bóp ngực nàng, còn động một chút là nắm cây gậy lớn kia cách một lớp quần đâm nàng, có một lần còn có ý định chơi ‘ hổ chấn’, khiến Hạ Như Yên sự đến mức suýt chút lăn xuống đất. Cuối cùng nàng uy hϊếp nếu như hắn làm xằng bậy sẽ cáo trạng với sư phụ, hắn mới yên phận một chút.

Cứ thế một đường cãi nhau, cộng thêm tối nào cũng bị Hình Thiếu Ngôn dằn vặt lăn qua lộn lại, đến lúc nhìn thấy cửa lớn phái Đồng Sơn, Hạ Như Yên kích động đến mức muốn khóc lên, ở địa bàn của người khác cuối cùng nàng cũng không cần cùng Hình Thiếu Ngôn ở cùng một chỗ rồi, dạo này buông thả du͙© vọиɠ quá mức đến nỗi nàng cảm thấy rất nhanh thận mình sẽ bị hư mất, nếu như biết trước sau khi Hình Thiếu Ngôn gỡ bỏ lệnh cấm sẽ không cần mặt mũi như thế, nàng lúc trước có đánh chết cũng không tìm hắn nói chuyện rõ ràng!

Đứng trước cửa lớn, Hạ Như Yên lệ nóng quanh tròng dang rộng hai tay, phái Đồng Sơn! Ta đến rồi! Đầu mối chính của nhiệm vụ! Ta đến rồi! ! !