Xuyên Nhanh: Tiết Tháo Ở Đâu

Quyển 5 - Chương 36: Sư thúc không biết xấu hổ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Trong phòng ánh nến chập chờn, trên giường truyền đến từng hồi âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều của thiếu nữ, tấm rèm buông xuống một nửa, thoắt ẩn thoắt hiện cảnh xuân kiều diễm bên trong. Thiếu nữ non trẻ nằm trên giường, đôi mắt mê ly, hai gò má đỏ ửng, miệng anh đào khép mở phát ra từng âm thanh nức nở nhỏ vụn.

Trên đôi gò bồng tròn đầy của thiếu nữ hiện đầy vết đỏ ám muội, núʍ ѵú run rẩy dựng thẳng đứng vừa nhìn đã biết được yêu thương đến tàn nhẫn, hồng hồng đỏ đỏ còn chút sưng, bên trên còn mơ hồ hiện lên vệt nước ám muội.

Lúc này, hai chân nàng mở rộng ra, cái mông nhỏ được nam nhân nâng trong tay, Hình Thiếu Ngôn vùi đầu giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi liếʍ láp âm hạch nhỏ. Viên ngọc nhỏ mềm mại bị lưỡi to thô ráp gẩy liên tục, có khi còn bị hàm răng nhẹ nhàng mài ép, dòng điện từ đầu lưỡi nam nhân tạo ra, chạy dọc một đường từ bụng dưới Hạ Như Yên chạy thẳng lên trên, nàng đá lung tung hai chân nhỏ rầm rì gọi: “Sư thúc, sư thúc. . . Không muốn. . . .ô ô ô. . .”

Hình Thiếu Ngôn lúc này sao còn nghe lọt tai lời của nàng, hắn ngậm tiểu hạch mυ'ŧ mạnh, tiểu cô nương liền thét lên, bên dưới ngay lập tức phun ra một luồng nước ngọt ngào. Hắn lau chiếc cằm bị phun đến ướt nhẹp, lại tiếp tục vùi đầu thưởng thức tiểu hoa huyệt của nàng, đầu lưỡi nam nhân như linh xà, không ngừng khuấy đảo bên trong mật huyệt, khiến Hạ Như Yên kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức một lần nữa dâʍ ŧᏂủy̠ lại phun ra ào ạt.

Hình Thiếu Ngôn nuốt toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới của thiếu nữ, sau đó mới rướn người lên, đỡ lấy cự vật đã sớm sưng to đến đau đớn, từng tấc từng tấc tiến vào. Lúc này, khuôn mặt nhỏ của Hạ Như Yên đã ướt đẫm nước mắt, nàng nức nở chịu đựng sự xâm nhập của nam nhân bên trên, vừa to lớn, vừa nóng bỏng, dường như muốn đem cả thân thể nàng thiêu đốt. Bởi vì đã qua mấy lần cao trào, hai chân của nàng một chút sức lực cũng không có, được nam nhân tách ra hai bên, đem cự vật to lớn rắn chắc như chày sắt mạnh mẽ ra vào.

“Ôi. . . Căng quá. . .Sư thúc, sư thúc. . . . Không nuốt được. . .hu hu hu. . . . .”

Hạ Như Yên thút thít kêu lên, khe âʍ đa͙σ co rút không ngừng như muốn từ chối dươиɠ ѵậŧ to lớn của nam nhân tiến vào, Hình Thiếu Ngôn bị nàng mυ'ŧ chặt đến phát điên, cuối người ngậm lấy miệng nhỏ mê người của nàng, sau đó mạnh mẽ thúc eo, dươиɠ ѵậŧ to lớn tiến hẳn vào trong âʍ đa͙σ nhỏ bé.

“A. . . .”

Hạ Như Yên mở to hai mắt nhưng không hét lên được, miệng của nàng đã bị nam nhân chiếm giữ, không ngừng gặm cắn, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi tê dại của nàng, phía dưới côn ŧᏂịŧ to lớn kia không ngừng dùng khí thế hùng hổ xông vào thân thể nàng, vừa mới đi vào, qυყ đầυ đã đυ.ng phải cổ tử ©υиɠ yếu ớt của nàng.

Hình Thiếu Ngôn không hề ngừng lại chút nào, đè chặt thiếu nữ dưới thân, dùng dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm nàng liên tục, âʍ đa͙σ chặt khít của nàng siết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn quá chặt, suýt chút nữa hắn đã không thể kiềm được mà xuất ra bên trong nàng. Hắn một lần lại một lần dùng sức va chạm tiểu huyệt no đủ của nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ ào ạt tràn ra văng tứ phía, khiến nơi giao hợp của hai người bị làm cho ướt đẫm.

Hạ Như Yên bị hắn làm đến run rẩy cả người, không ngừng khóc thút thít nói rằng không muốn, nhưng tên này có chỗ nào cho phép nàng từ chối đâu chứ? Hình Thiếu Ngôn đã cấm dục quá lâu, sớm đã nhịn đến cực hạn, hiện tại được nàng vén lên, quả thực không khác gì núi lửa bạo phát, dươиɠ ѵậŧ lớn của hắn nhét vào trong hoa huyệt của nàng, hưởng thụ cảm giác như có ngàn vạn chiếc môi nhỏ xinh hôn lên, cùng thớ thịt quyến rũ bên trong âʍ ɦộ mυ'ŧ chặt lấy, hắn rút cả cây ra lại lần nữa đưa cả cây tiến thẳng vào, hai thịt viên bên dưới theo động tác va chạm nơi cúc hoa mềm mại của thiếu nữ vang lên âm thanh bành bạch. Hắn toàn tâm toàn ý muốn phá tan nơi sâu thẳm nhất của tiểu huyệt này, nên dốc sức chui vào bên trong, cơ quan sinh dục hẹp dài ép Hạ Như Yên đến mức bụng dưới căng trướng ê ẩm, nhìn từ bên ngoài còn có thể thấy rõ dấu vết có vật đang di chuyển không ngừng bên trong.

Hạ Như Yên bị hắn làm cho liên tiếp đạt cao trào đến hai ba lần, hai chân nàng không ngừng run bần bật, chỉ cảm thấy dường như cả cơ thể này không còn là của mình nữa, nam nhân càng làm càng mạnh mẽ, cuối cùng cú thúc mạnh mẽ thành công phá tan miệng tử ©υиɠ mềm mại, Hạ Như Yên hét lên một tiếng đưa tay đẩy hắn, trong miệng khóc sướt mướt gọi: “ Không được! Sư thúc! Hu hu hu. . . Không muốn, quá sâu. . . . . .”

Hình Thiếu Ngôn đến gần hôn nàng, ngậm vành tai nàng mυ'ŧ vào, tiếng nói nam nhân khàn khàn rơi vào tai nàng, khiến nàng cả người mềm nhũn.

“Yên Nhi nói dối, rõ ràng mυ'ŧ chặt ta như thế, có phải rất thích cách sư thúc làm nàng không?”

Hạ Như Yên bị lời nói thô tục khiến cho xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ ửng, nàng giơ nắm tay lên muốn đánh hắn, không ngờ nam nhân bên trên đột ngột gia tăng tốc độ làm cho nàng không còn chút sức lực để nhấc tay lên. Hình Thiếu Ngôn nắm eo Hạ Như Yên ôm cả người nàng lên, để nàng cưỡi lên phần hông của hắn, sau đó nhẹ nhàng nâng mông nhỏ bắt đầu vuốt ve lên xuống dươиɠ ѵậŧ của hắn. Hạ Như Yên bị hắn làm cho giật mình đến mắt nổ đom đóm, bận bịu đưa tay ra ôm lấy cổ của hắn, hai bầu ngực căng tròn trắng mịn theo động tác lên xuống không ngừng lay động, ma sát nhẹ nhàng lên l*иg ngực nam nhân. Hai đầṳ ѵú ma sát trên ngực nam nhân, rất nhanh đã cứng lên như hai hòn đá nhỏ.

“Ừm ~ ừ á ~ sư thúc, quá sâu. . .

Không được rồi. . . .”

Hạ Như Yên thở gấp, tư thế này khi ra vào đặc biệt sâu, qυყ đầυ của nam nhân toàn bộ đều cắm sâu tận vào miệng tử ©υиɠ, mỗi lần ra vào qυყ đầυ cùng miệng tử ©υиɠ đều ma sát chặt chẽ với nhau, Hạ Như Yên cảm thấy bản thân như người bị điện giật, tất cả mọi vị trí trên cơ thể đều trở nên tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ theo côn ŧᏂịŧ ra vào chảy không ngừng, khiến mông nhỏ của nàng ướt đẫm.

“Yên Nhi, Yên Nhi, nàng khiến sư thúc muốn phát điên rồi. . . .”

Hình Thiếu Ngôn hôn lung tung lên mặt thiếu nữ, trên tay lại tăng tốc độ, miệng nhỏ bên dưới mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, quả thật muốn rút đi toàn bộ linh hồn của hắn. Hắn một lần nữa lại đưa nàng đẩy ngã trên giường, đem đôi chân ngọc của thiếu thử ép sát lên trên ngực, sau đó bên dưới mạnh mẽ thúc liên tục âʍ đa͙σ mềm nhỏ của nàng.

Hạ Như Yên không nhịn được cả người run cầm cập, một lần lại một lần lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ khiến khăn trải giường ướt đẫm khắp nơi, nam nhân bên trên vẫn chăm chỉ không ngừng ra vào, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng cảm giác bản thân sắp ngất xỉu, Hình Thiếu Ngôn rốt cuộc cũng ấn chặt cửa tiểu huyệt, xuất ra tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào bên trong nàng.

“Hu hu. . . .”

Hạ Như Yên trải qua một trận vừa nóng bỏng vừa như muốn chết đi sống lại, núp ở trong ngực nam nhân không ngừng run rẩy nức nở, thân thể nhỏ bé, mềm nhũn của nàng không ngừng run rẩy, vừa bắn ra trong nàng, Hình Thiếu Ngôn rất nhanh sau đó lại nổi lên phản ứng.

“Người tại sao lại. . . Không được! Không ổn rồi! Ngày hôm nay ta không muốn nữa.”

Hạ Như Yên sợ đến mặt mày biến sắc, liên tục lui về phía sau, Hình Thiếu Ngôn vội vàng ôm nàng lại dỗ dành, nói: “Được, được, hôm nay không làm, Yên nhi đừng sợ. . . .”

Nghe thấy lời bảo đảm của nam nhân, Hạ Như Yên lúc này mới bình tĩnh lại, nàng dựa vào l*иg ngực nam nhân, híp mắt lại chuẩn bị ngủ, vừa định nhắm mắt, lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước đó, nàng đưa tay chọt chọt l*иg lực Hình Thiếu Ngôn, nói: “Còn không thành thật thú tội!”

“Cái, cái gì?”

Hình Thiếu Ngôn không biết nàng đang nói đến chuyện gì, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, Hạ Như Yên nheo mắt lại, tóm lấy mặt hắn nhéo nhéo, nói: “Người nói xem? Mấy ngày trước tại sao lại tránh mặt ta? Buổi tối cũng không cùng ta ngủ chung, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay nhất định người phải nói rõ cho ta nghe.”

Tiểu cô nương đã ép hỏi đến mức này, Hình Thiếu Ngôn cũng không dám giấu giếm thêm nữa, hơn nữa hai người cũng vừa trải qua một trận mây mưa, hắn tuy rằng là do mất khống chế nhưng vẫn không khiến nàng bị thương, nhất thời cũng không còn sợ nữa, liền thản nhiên khai báo nguyên do trong đó.

Hạ Như Yên không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy, nàng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút ấm lòng, còn có cái gì hơn được người đàn ông đem mình nâng trong lòng bàn tay, chỉ vì trong lúc vô tình tổn thương nàng, liền tự trách rất lâu, càng nghĩ lại càng cảm thấy đáng thương. Nàng chủ động ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, nói: “Sư thúc, ta không trách người.”

“ . . . Nhưng ta tự trách chính mình. . .”

Hình Thiếu Ngôn xoa nhẹ gò má thiếu nữ, giọng nói khàn khàn: “Ta sợ bản thân tổn hại đến nàng, Yên nhi, nàng thật sự không biết ta xem trọng nàng bao nhiêu. . . .”

Chân tình của hắn Hạ Như Yên nhìn ra rõ ràng, tâm trạng cảm động, không khỏi kề mặt sát l*иg ngực hắn cọ cọ: “Hiện tại ta đã biết rồi, sư thúc sau này không cần vì chuyện này mà tự trách nữa, cũng không được vì chuyện như vậy mà tránh mặt ta, bằng không lần tới ta sẽ không cho người cơ hội giải thích đâu.”

Nàng chỉ cần nói một nửa, nam nhân lập tức liền hiểu ý, vội la lên: “Sẽ không, sau này sẽ không bao giờ, Yên nhi tha thứ cho ta lần này được không?”

Hạ Như Yên cười, cắn hầu kết của hắn một cái, nói: “Được rồi ~ Lần này ta tha thứ cho người~~”

Hai người giải trừ khúc mắc, tâm tình đều thả lỏng không ít, một cắn này của nàng, khiến Hình Thiếu Ngôn rục rịch ngóc đầu dậy, hắn vốn vẫn chưa rút ra, vào lúc này vật kia lấy tốc độ cực nhanh phục hồi tinh thần, Hạ Như Yên còn chưa kịp giật mình, đã bị hắn giơ một chân lên, lại bắt đầu động tác ra vào.

“A. . . .Sư thúc. . .Không muốn. . . . .”

“ Yên nhi cho ta thêm một lần nữa có được không? Sư thúc nín nhịn như vậy khó chịu chết rồi. . . .”

“ Đáng đời! Ai cho người. . . .Ưm a ~~ thúc vào nơi đó. . . .”

“ Nơi nào? Có phải chỗ này?”

“ Ừm a~ người còn đẩy. . .”

“ Yên Nhi rõ ràng rất thích. . . .”

“. . . Không biết xấu hổ!”