Xuyên Nhanh: Tiết Tháo Ở Đâu

Quyển 3 - Chương 24: Vú nuôi

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Hạ Như Yên bám lên mép thùng tắm, tấm lưng trần bóng loáng như ẩn như hiện trong sương mù, từ ngực nàng trở xuống chìm trong làn nước, mông hơi vểnh ra đằng sau, một bàn tay to nắm chặt eo nàng, trong khe mông có một cây dươиɠ ѵậŧ thô to đang chậm rãi ra vào.

"Ừm..."

Hạ Như Yên cắn nhẹ đầu ngón tay mình, chỉ cảm thấy huyệt nhỏ vừa trướng vừa tê dại, thứ kia của người đàn ông quá lớn, căng đến mức toàn thân nàng đều run rẩy.

"Yên nương, đừng cắn chặt như vậy..."

Tùng Ngọc vừa trực tiếp di chuyển vòng eo, vừa đưa tay vươn ra đằng trước sờ nắn bầu vυ' của nàng, hai vυ' cô gái đầy đặn nở nang, một bàn tay không nắm hết được, hắn ước lượng hai bầu vυ' nõn nà trong nước, xoa nắn hai đầṳ ѵú nhỏ bên trên, khiến Hạ Như Yên không ngừng thở dốc.

"Ừm ~ Rõ, ràng là ngươi quá lớn..."

Hạ Như Yên chỉ cảm thấy trong huyệt nhỏ sắp tan ra đến nơi, nước ấm và sức mạnh của người đàn ông chiếm giữ toàn bộ thân thể nàng, bên ngoài nóng bức như vậy, bên trong lại nóng bỏng như vậy, dươиɠ ѵậŧ của Tùng Ngọc vừa cứng lại vừa dài, mỗi lần đều đυ.ng vào tử ©υиɠ nhỏ của nàng, đâm đến mức trong lòng Hạ Như Yên trực tiếp hốt hoảng.

"Yên nương, bên trong nàng thật thoải mái... Hút sướиɠ quá..."

Tùng Ngọc vừa cảm thán vừa tăng tốc độ nhanh hơn một chút, da thịt va chạm làm vô số bọt nước bắn lên, tung tóe trên người cả hai, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không tê dại, không có chỗ nào không run rẩy, nàng vểnh mông lên cao hơn một chút, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm bổng.

Lửa dục của Tùng Ngọc bị tiếng rên của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng ngày càng bốc cao, cũng không nhịn được nữa, khép mông lại một cái bắt đầu nhanh chóng đút vào, tiếng kêu quyến rũ của cô gái cũng trầm bổng theo tốc độ và sức mạnh của hắn, hắn cảm thấy mình chưa từng nghe thấy giai điệu nào tuyệt vời đến vậy, máu huyết trong thân thể càng thêm sôi trào, không quan tâm gì khác liều mạng va chạm vào mật huyệt mềm mại, dường như muốn trút hết tất cả sức mạnh vào bên trong.

Trong lúc ra vào còn có chút nước theo gậy thịt chui vào, trong huyệt nhỏ ùng ục ùng ục, Hạ Như Yên xấu hổ đến mức trên mặt nóng rát, nàng uốn éo mông muốn trốn về phía trước, nhưng thùng tắm chỉ rộng có ngần đó, nàng còn có thể trốn đi đâu được chứ? Ngược lại bị người đàn ông tách mở khe mông ra rộng hơn nữa, làm càng hăng say hơn.

Hai người quấn quýt trong thùng tắm một lúc, Tùng Ngọc lại ôm Hạ Như Yên chiến đấu liên tục khắp nơi, lên đến trên giường, hắn để cô gái nằm sấp xuống, mông vểnh lên thật cao, bản thân mình vẫn từ đằng sau đâm vào làm huyệt nhỏ của nàng.

Tư thế này khiến Tùng Ngọc nhìn thấy thật rõ ràng thứ khổng lồ của hắn xâm phạm nàng như thế nào, miệng huyệt trắng nõn cố hết sức phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của hắn như thế nào, trong lúc rút ra cắm vào dâʍ ɖị©ɧ cũng bị gậy thịt mang ra theo, chảy xuống hai tinh hoàn của hắn.

Hạ Như Yên bị hắn làm đến mức run lẩy bẩy, giọng nói run rẩy gọi hắn: "Tùng Ngọc, Tùng Ngọc, nhanh quá rồi..."

Tốc độ của Tùng Ngọc không giảm, một lòng muốn mở một con đường đánh thẳng vào sâu trong cánh cửa kia, hắn thấp giọng thở hổn hển đáp lại nàng: "Không thể chậm lại được, Yên nương, bên trong nàng thật thoải mái, ta không thể chậm lại được."

Hắn vừa nói vừa rút dươиɠ ѵậŧ ra, chỉ chừa lại đỉnh qυყ đầυ ở bên trong, sau đó lại hung hăng cắm vào, Hạ Như Yên bị hắn đâm cho hét lớn một tiếng, mà miệng tử ©υиɠ non mềm này cũng bị va chạm dữ dội kia đẩy vào đến mức tách ra một khe hở nhỏ.

Cảm nhận được cửa ngọc đã thả lỏng, trong lòng Tùng Ngọc vui mừng, hắn trở nên tàn nhẫn thẳng eo lên đập vào, dươиɠ ѵậŧ như lưỡi dao bổ xuống, thịt mềm quấn quýt, đâm vào thân thể Hạ Như Yên, giọng nói của nàng đã mang theo tiếng khóc nức nở từ lâu, không còn chút sức lực nào nắm chặt khăn trải giường kêu lên: "Tùng Ngọc, Tùng Ngọc, sâu quá, đừng mà..."

"Được mà, Yên nương, ta sắp tiến vào rồi, phải làm đến tận tử ©υиɠ nhỏ của nàng, nàng nhìn xem, nó đang mυ'ŧ ta, có cảm thấy không?"

Tùng Ngọc đưa tay vươn đến bụng nhỏ của cô gái ấn mạnh một cái, Hạ Như Yên nháy mắt đã thét chói tai tiết ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ của hắn quá lớn, mỗi lần cắm vào bên trong, bụng dưới của cô gái sẽ trồi lên, mà lúc này đây chỉ cần hắn ấn nhẹ một cái, kɧoáı ©ảʍ cực hạn đã tăng lên gấp bội, khiến Hạ Như Yên chẳng nói ra nổi một câu.

"A... Đừng mà..."

Hạ Như Yên nằm lì trên giường, nước mắt lã chã, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cuối cùng đâm thủng tử ©υиɠ nhỏ, mỗi lần qυყ đầυ ra vào đều ma sát với miệng tử ©υиɠ, loại kɧoáı ©ảʍ mất hồn mất vía này khiến nàng gần như hôn mê, nếu biết rằng ở lại sẽ bị bắt nạt thành ra như vậy, nàng nói thế nào cũng sẽ phải quay về!"

Nhưng Tùng Ngọc không hề biết được suy nghĩ của người trong lòng, hắn càng ngày càng hưng phấn, mỗi lần đều mạnh hơn nữa, miệng tử ©υиɠ giống như một cái miệng nhỏ, mỗi lần đều ngậm chặt mυ'ŧ lấy đầu dươиɠ ѵậŧ của hắn, thịt mềm mấp máy ma sát với thân gậy thịt, quả thật khiến hắn sảng khoái đến tận xương cụt.

Chỗ giao hợp của hai người đã lầy lội từ lâu, người đàn ông cần cù cày cấy, cô gái lại chỉ có thể vểnh mông lộ ra cửa hoa mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, hắn cứng bao nhiêu thì nàng mềm bấy nhiêu, sức lực mạnh mẽ cùng với du͙© vọиɠ bùng nổ nghiền nát Hạ Như Yên thành một vũng nước, hoa huyệt đầy đặn không ngừng phun ra mật dịch trong suốt, mà da thịt va chạm lại khiến cho mật dịch văng ra tung tóe.

Thưởng thức hình ảnh da^ʍ mỹ trước mắt, làm nơi động huyệt mất hồn nhất, Tùng Ngọc sảng khoái đến mức gần như bay thẳng lên trời, hắn không để tâm đến tiếng kêu khóc cầu xin tha thứ của Hạ Như Yên, thật sự làm nàng đến mức cao trào liên tục, đến cuối cùng, nàng khóc đến mức khàn cổ họng, cuối cùng hắn mới thả lòng tinh quan, rót chất dịch trắng đυ.c vào sâu bên trong tử ©υиɠ nhỏ của nàng.

Hạ Như Yên nằm trên giường không còn muốn nhúc nhích một chút nào, trong tiếng thở dốc của nàng còn mang theo tiếng khóc, nước mắt vẫn không ngừng từ vành mắt tràn ra như trước, Tùng Ngọc nhìn thấy dáng vẻ nàng sau khi bị xâm phạm vừa thấy đã yêu, dươиɠ ѵậŧ vốn dĩ đã yên ắng xuống lại lặng lẽ dựng đứng lên.

Cảm nhận được người đàn ông lại sắp bùng phát du͙© vọиɠ một lần nữa, Hạ Như Yên sợ đến mức dùng cả hai tay hai chân bò ra mép giường, Tùng Ngọc dở khóc dở cười ôm eo nàng dỗ dành nói: "Không làm nữa không làm nữa, Yên nương đừng sợ, chúng ta đi ngủ, có được không?"

Lúc này Hạ Như Yên mới ngừng động tác, nàng tức giận nhéo hắn một cái, lại bị người đàn ông ngăn lại hôn cho thở hổn hển, cuối cùng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ say.

Lần này ngủ đến tận khi trời sáng, Hạ Như Yên di chuyển thân dưới trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chỉ chốc lát sau đã cảm nhận được trong cơ thể mình có thứ gì đó đang dần dần trở nên cứng hơn to hơn, nàng nhất thời giật mình một cái, nhưng đã muộn rồi, người đàn ông ôm chặt eo nàng từ đằng sau, bắt đầu chậm rãi di chuyển.

"Yên nương..." Tùng Ngọc mυ'ŧ nhẹ vành tai nàng, giọng nói khàn khàn mê người: "Muốn làm nàng..."

Hạ Như Yên bị hắn làm cho mềm cả người, nàng rêи ɾỉ nũng nịu đáp lại: "Ngươi, không phải ngươi đang làm đó sao... A..."

"Ừm... Muốn làm nàng... Yên nương... Rất thích..."

Người đàn ông vừa nói vừa làm đến mức cô gái mất hồn một lần nữa, sau khi hắn ăn một lần xong còn chưa đủ thỏa mãn, lại xếp hai chân ngọc của Hạ Như Yên lên, đè nàng xuống ăn thêm một lần nữa, cộng thêm những thứ còn để lại trong bụng nàng đêm qua, bắn đến mức bụng nhỏ của Hạ Như Yên trướng phồng lên.

Tùng Ngọc lúc này mới thỏa mãn ôm cô gái cọ sát: "Yên nương, đêm qua ta còn mơ thấy nàng, nàng ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn của ta di chuyển bên trên, nàng di chuyển rất chậm, nhưng lại không để cho ta tự mình làm, thật hư hỏng."

Hạ Như Yên oán hận cắn cánh tay hắn, giọng mũi dày đặc mắng: "Sáng sớm ra đã phát tình, chàng mới hư hỏng ấy."

Tùng Ngọc cười hì hì vươn tay sờ bầu vυ' nàng: "Có Yên nương bên cạnh, gia có thể phát tình bất cứ lúc nào."

Dường như vì muốn làm nổi bật lời nói của hắn, cây dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn kia lại đứng dậy, chọc vào khe mông Hạ Như Yên như hổ rình mồi, dọa nàng sợ hãi đến mức hét ầm lên: "Tùng Ngọc! Nếu hôm nay chàng còn bắt nạt ta nữa, ta sẽ không đến nữa đâu!"

Tùng Ngọc vội vàng dịch ra đằng sau, nhưng thứ kia của hắn quá dài, vẫn có thể chọc vào mông Hạ Như Yên, hắn chỉ đành phải xoay người rời giường, miệng dỗ dành nói: "Không làm nữa không làm nữa, ta đi gọi người mang nước vào nhé."

Đợi hắn mặc quần áo xong xuôi đi ra ngoài, Hạ Như Yên mới quấn chăn ngồi dậy, nàng lập tức thầm nói không xong rồi, thứ mà người đàn ông bắn ra bên trong nàng liên tục không ngừng chảy ra ngoài, trong nháy mắt đã làm khăn trải giường bẩn mất một mảng nhỏ.

Đợi Tùng Ngọc bưng nước bước vào, đặt chậu nước lên trên kệ, đang định đi gọi Hạ Như Yên, đã nhìn thấy nàng quỳ trên giường, dùng qυầи ɭóŧ che kín chân tâm, nhìn thấy người đàn ông đi tới, nàng vừa ngượng vừa vội kêu to: "Chàng, chàng đi lấy mấy chiếc khăn vào đây."

"Yên nương làm sao vậy?" Tùng Ngọc vô cùng kinh ngạc đi tới hỏi.

Hạ Như Yên tức giận đến mức muốn đánh hắn, hung dữ trừng mắt lườm hắn một cái nói: "Còn không phải tại chàng, đều ra hết bên trong..."

Lời kế tiếp không cần nói hết, Tùng Ngọc cũng đã hiểu, vành tai hắn nhất thời hơi đỏ lên, sờ mũi một cái, đi tới tủ quần áo lấy mấy chiếc khăn ra, lót vào giữa hai chân Hạ Như Yên, nuốt nước bọt nói: "Yên nương, ta giúp nàng làm có được không?"

"Không được! Chàng đi gọi người múc nước đi, ta muốn đi tắm!"

Hạ Như Yên thở hổn hển đẩy tay hắn ra, lấy qυầи ɭóŧ ra, một giọt trắng đυ.c từ chân tâm của nàng chảy xuống, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba, liên tục không ngừng chảy ra bên ngoài, Tùng Ngọc nhìn đến mức không dời mắt được, giữa háng lập tức dựng lên một chiếc lều nhỏ.

Hạ Như Yên không chú ý đến sự thay đổi của Tùng Ngọc, đang định vươn tay ra, lại bị người đàn ông đến gần ôm vào lòng, một bàn tay Tùng Ngọc nâng bắp đùi nàng lên, một bàn tay lại chủ động móc hoa huyệt ra giúp nàng.

"Yên nương, ta giúp nàng."

Tùng Ngọc vừa làm vừa hôn vành tai nàng, Hạ Như Yên run lên, đã bị ngón tay của hắn làm cho rêи ɾỉ.

"Chàng buông ta ra... Không cần chàng làm..."

Giọng của nữ nhân run rẩy, ngón tay của Tùng Ngọc tách hai cánh hoa ra dò xét vào bên trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt từ bên trong huyệt nhỏ chảy ra, ngón tay thon dài lại chui vào huyệt nhỏ còn dính ướt, những ngón tay nhàn rỗi khác thỉnh thoảng còn xoa ấn vân vê hạt châu nhỏ đang nổi lên trong khe thịt.

"Huyệt nhỏ của Yên nương nhỏ như vậy, bên trong lại rất biết giả vờ, lần sau tướng công sẽ rót nhiều hơn một chút có được không?"

Tùng Ngọc cắn vành tai nàng nỉ non, cả khuôn mặt Hạ Như Yên đều nóng lên, toàn thân nàng mềm nhũn không còn chút sức lực nào, mặc cho người đàn ông tàn phá bừa bãi trong chân tâm nàng, rõ ràng vừa mới cao trào rất nhiều lần rồi, lúc này lại bị khơi lên tìиɧ ɖu͙©.

Dọn dẹp tất cả xong xuôi, Hạ Như Yên thế mà lại tiểu ra một lần nữa trong tay người đàn ông, nàng tức giận vùi đầu trong chăn không để ý đến hắn, Tùng Ngọc ngược lại vô cùng đắc ý, đi ra ngoài gọi người đưa nước đến đây, hắn súc miệng lau mặt xong xuôi, mới đến gần dỗ dành nàng.

Đợi dỗ dành người trong lòng xong xuôi, nước ấm cũng đã đưa tới, Tùng Ngọc bị đuổi ra khỏi phòng, đứng bên ngoài phòng nghe tiếng nước chảy bên trong, khiến hắn ngứa ngáy như có ai đang gãi trong lòng hắn, cuối cùng dứt khoát chạy ra ngoài gọi người chuẩn bị cơm nước.

Lúc Hạ Như Yên đi ra đúng lúc cơm được dọn lên, Tùng Ngọc ân cần nhận lấy vải bông trong tay nàng, cẩn thận lau tóc cho nàng. Hạ Như Yên ngồi trên ghế đẩu, đột nhiên nhớ đến Bình An, lúc này đã sắp đến trưa rồi, chắc chắn Bình An đã đến trường học từ lâu, nàng mở miệng hỏi Tùng Ngọc: "Đậu Hoa Nhi đưa An ca nhi đến trường học sao?"

"Đi rồi, đợi chúng ta ăn cơm xong, đúng lúc đi đưa cơm cho An ca nhi."

"Ừm."

Lau khô tóc xong, hai người ngồi xuống ăn cơm, sau đó đến trường học đưa cơm cho Bình An, Bình An bé nhỏ nhìn thấy Tùng Ngọc cùng đi theo, nép vào lòng Hạ Như Yên, mắt không chớp nhìn hắn.

Tùng Ngọc nhìn thằng bé đang nhìn mình chằm chằm, cười nói: "An ca nhi nhìn gì ta vậy?"

Lúc này đang ở trong đình hóng mát ở vườn hoa của trường học, xung quanh không có ai khác, tiểu Bình An thấy hắn hỏi vậy, chậm rãi hỏi ngược lại: "Tối hôm qua nương và Đại gia ở cùng nhau sao?"

Nhóc vừa nói ra những lời này, hai người lớn nhất thời sững lại, trên mặt Hạ Như Yên nóng bừng, chọc nhẹ vào trán tiểu Bình An sẵng giọng nói: "Trẻ con hỏi cái này làm gì hả?"

Bình An ngửa đầu ấm ức nhìn mẹ mình: "Nương, sau này nương đều sẽ ngủ với Đại gia, không ngủ với con nữa sao?"

Hạ Như Yên bị nhóc hỏi đến mức mặt mũi nóng đến phát hoảng, vội vàng nói: "Sao có thể như vậy được, sau này ngày nào nương cũng ngủ với con."

Lúc này Bình An mới vui vẻ vùi đầu vào lòng nương mình cọ sát, miệng hân hoan nói: "Nương là tốt nhất." Ánh mắt lại len lén từ trong khe hở nhìn trộm Tùng Ngọc.

Tùng Ngọc bắt được tia gian xảo trong mắt thằng nhóc kia, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, không ngờ An ca nhi còn nhỏ tuổi mà đã ghen tỵ nhiều đến vậy, xem ra hắn phải lấy lòng vị tiểu tổ tông này cho thật cẩn thận, nếu không sẽ không có cơ hội gần gũi với mỹ nhân đâu.