Nhìn dáng vẻ bối rối của Tân Nô, Vương Hủ nhướng mày
nói: "Dáng vẻ lếch thếch như thế cũng tới đưa cơm, chẳng lẽ để ta khai vị sao?" Tân Nô bưng khay lại quay người
đi
ra ngoài, bị Vương Hủ kéo lại
nói: "đi
đâu? Cả người đầy mùi thối còn muốn ra ngoài hun cho toàn bộ mọi người ngã gục sao?"
nói
xong, lôi kéo lừa gạt nàng tới ao tắm lộ thiên trong viện sau thư phòng. Vương Hủ thích hưởng thủ, ngày hè thích bơi trong ao sau hậu thư phòng. Ao này đều là cam tuyền ở thành Lâm Truy, cách hai ngày lại dùng xe trâu vận chuyển từ
trên
núi xuống, nước ao trong, sâu tới ngực, lúc nhàn nhã có thể thoải mãi hưởng thụ bơi lội trong ao.
Từ lúc Tân Nô chống đỡ toàn bộ chi phí trong nhà, thường xuyên có nô bộc tới báo cáo sổ sách cho nàng. Cho nên cái hạng mục bơi lội xa xỉ tốn tâm tốn sức này cũng thường bị nàng oán!
không
nghĩ tới hôm nay mình có phúc hưởng thụ, cả người đều bị ném xuống ao nước!
"Ah!" Tân Nô
không
phòng bị sau tiếng kêu sợ hãi vội ngậm miệng nín thở, chao đảo vài lần mới đứng lên được. Lau nước
trên
mặt, nhịn
không
nổi tức giận quát: "Vi sư giả nhi vô nghi! Bất tử hà vi!"
Đay cũng là
nói
móc Vương Hủ người làm gương sáng cho đồ đệ, sau lưng làm chuyện đen tối, trong ngoài
không
đồng nhất, còn
không
bằng chết cho rồi!
Cũng là lời
nói
nhục mạ cực hạn của nàng, nếu có thêm chút rượu, chỉ sợ tại chỗ mắng chửi tên nhãi ranh này nọ rồi.
Vương Hủ ngồi xêm bằng
một
bên
nói: "thật
sự
là phải tắm rửa
thật
tốt, cái miệng này cũng dính mùi hôi, mà bây giờ ta là thầy của nàng, cho nên mới kiểm tra xem nàng có quên kĩ năng bơi lội
không!"
Lời
nói
đạo mạo, nhưng ánh mắt lại
không
chút khách khí ngắm nhìn thân thể lả lướt của mĩ nhân dưới làn nước trong ao.
Tân Nô cũng dần thay đổi, vốn thân thể hơi gầy yếu mấy ngày nay thêm chút thịt, nhất là hai bầu ngực, quần áo cũng có chút chật. Thực ra nàng cũng chưa phát giác, nhưng hôm nay dưới ánh mặt trời, lại bị nước ao quấn lấy,
thật
sự
là nước chảy phù dung, bao trọn mật đào...
Về kĩ thuật bơi,
thật
sự
là Vương Hủ dạy cho Tân Nô đấy.
Núi Vân Mộng có rất nhiều hồ nước, năm đó tiểu nữ oa cực kì hâm mộ Vương Hủ có thể
nhẹ
nhàng nhảy xuống hồ bắt cá. Vì vậy năn nỉ Vương Hủ, muốn học bơi, hết lần này tới lần khác giả bộ rơi xuống nước chơi xấu, giống như rái cá ôm chặt lấy lưng Vương Hủ
không
chịu xuống, Vương Hủ đành phải cõng nàng bơi
một
vòng lại
một
vòng quan hồ.
Cuối cùng bị
hắn
không
lưu tình kéo xuống, vứt vào trong hồ, vừa mới đầu bị sặc nàng còn khóc hu hu, nhưng
hắn
lại ngồi bình thản
trên
bờ,
không
thèm để ý nàng.
Khi đó nàng mơ hồ cảm giác được, thiếu niên tuy ngày thường
nhẹ
nhàng săn sóc nàng, nhưng nếu
hắnnhẫn tâm...thì
sẽ
giống như bàn thạch lạnh băng cứng rắn, cho dù nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc,
hắn
cũng
không
hạ thủ lưu tình.
Lúc ấy lòng nàng còn hờn dỗi, ngoan ngoãn thu hồi nước mắt, dụng tâm học bơi, để
hắn
nhìn nàng
mộtcái! Nhưng nửa ngày
đã
thành thạo bơi
một
vòng trong hồ rồi.
Về sau Vương Hủ thường mang nàng
đi
bơi ở hồ bơi phía bắc núi Vân Mộng, dưới dòng chảy xiết của nước,
hắn
sợ nàng gặp nguy hiểm muốn giúp nàng bơi vào bờ, nhưng nàng dốc sức liều mạng bơi, bướng bỉnh đẩy tay
hắn
ra.
Ở trước mặt
hắn, nàng
không
bao giờ chịu thua!
Cho tới lúc lên bờ, nhìn thấy đám hoa dại bên bờ sông. Cảnh đẹp như vậy khiến mỏi mệt rã rời lúc trước tan biến sạch, lúc này nàng mới tha thức cho
sự
lạnh lùng của
hắn
lúc trước, để
hắn
bện vòng hoa, đội lên
trên
đầu...
Nhưng hôm nay nàng
không
còn là đứa trẻ ham chơi năm đó, bận rộn
một
ngày trong xưởng, chế tạo da trâu khiến cánh tay nàng đau nhức, điều duy nhất nàng muốn bây giờ chính là nghỉ ngơi
thật
tốt,
không
ngờ lại bị
hắn
ném vào trong ao.
Tức giận theo dòng nước trào ra, nhìn thấy
hắn
ung dung ngồi
trên
bờ, lại vô tình hoảng hốt nhớ tới bờ sông phía bắc núi Vân Mộng.
Tân Nô
không
muốn nghĩ nhiều, mặc kệ chỗ này có phải nơi tắm rửa hay
không, dứt khoát ngụp đầu vào trong nước, gội rửa mái tóc dài.
Vương Hủ sai tỳ nữ mang bồn tắm bồ kết và đậu nành tới. Đợi lúc nàng tắm xong, cởϊ qυầи áo, vào bồn tắm ngâm mình giải lao.
"Nàng gần đây gặp chuyện phiền não?" Vương Hủ đột nhiên mở miệng hỏi.
Tân Nô ngạc nhiên
một
chút, sau đó giọng điệu bình thường
nói: "không
có gì, chỉ là chuyện
nhỏ
có thể tự giải quyết."
Lúc
nhỏ
nàng còn vì
hắn
ném vào trong nước mà khóc hu hu,làm nũng
hắn. Nhưng bây giờ dù bị ném vào trong nước, nàng cũng
không
thèm mở miệng chỉ nhìn
hắn
với ánh mắt khó hiểu.
Vương Hủ nheo mắt, cũng
không
nói
thêm, thuận tay lấy đàn cổ ở bên, khép mắt lại, khảy đàn, tiếng
âm
cổ thanh nhã, là giai điệu thất truyền, là khúc "Vô ngữ vi giải ưu". Người viết ca khúc trời sinh bị câm, nhưng lại
yêu
một
nữ tử xinh đẹp, bao nhiêu
yêu
thương đành gửi vào trong
âm
luật, dùng đầu ngón tay gảy dây đàn biểu đạt nỗi nhớ thương.
Tân Nô rất thích nghe cổ khúc. Giai điệu cứ phảng phất, triền miên giống như nội tâm người nhạc công lan tỏa khắp núi sông... Thời gian dần qua cảm xúc cũng được
âm
luật an ủi dần buông lỏng thϊếp
đi...
Lúc Vương Hủ gảy
âm
cuối cùng, chậm rãi mở mắt nhìn nữ tử ngủ thϊếp
đi, giống như thầm nhủ
nói: "Lưỡng sương vô ngữ hà giải ưu..."
Tắm rửa sạch
sẽ
ngủ
một
giấc, quả nhiên người
nhẹ
nhàng khoan khoái hơn.
Nhất thời
không
thể rời khỏi giường, vẫn là tỳ nữ luôn miệng thúc dục Tân Nô mới đứng dậy rửa mặt.
Nàng bên này tóc tai bù xù hai mắt còn mơ màng, gia chủ
đã
luyện quyền sớm trở về, thần thái sáng láng.
Tân Nô đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Quy Khương, và chuyện công tử nước Yến, vội thu dáng vẻ lười biếng, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài.
"Cơm còn chưa ăn
đã
ra ngoài. Nàng quên mất quy củ?" Vương Hủ trầm mặt xuống
nói, "Ngồi xuống, ăn xong rồi
đi! Sao dạo này nàng
không
luyện quyền sáng? Muốn lười biếng? Từ mai theo ta sáng sớm luyện quyền!"
Nhìn
hắn
tức giận, Tân Nô đành ngoan ngoãn ngồi dùng bữa. Mái tóc dài chưa kịp chải buông thả sau lưng,
không
có chút lễ nghĩ đứng cạnh Vương Hủ
nhỏ
giọng
nói: "Nô nhi tới hầu hạ gia chủ dùng bữa..."
Bữa sáng đồ ăn cũng rất ngon.
Bởi vì nước Tề có đầu bếp trứ danh Dịch Nha, vị trù thần này có
một
tay nghề nấu ăn rất ngon. Nổi danh là món "Ngư phúc tàng dương nhục", dùng cá chép, thịt dê, hai món này cùng sử dụng kết hợp với nhau ngoài giòn trong non mềm, ngon vô cùng, cho nên mới gọi là "Tiên", mĩ vị tuyệt đỉnh.
Nhưng sáng sớm ăn món ăn đầy dầu mỡ,
thật
sự
khiến dạ dày khó tiêu!
Ngược lại thần sắc Vương Hủ bình thường
nói: "Đầu bếp
thật
yêu
quý nàng, biết
rõ
nàng kiếm tiền vất vả, ngày ba bữa ăn
không
đầy đủ, sợ nàng đói, nàng ăn nhiều chút, cũng coi như giảm bớt bữa trưa, tiết kiệm chi phí.
Mấy ngày nay nàng bận rộn bỏ bữa trưa, nhưng nghe Vương Hủ
nói
vậy, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải ăn trưa,
không
tiết kiệm cho tên nhãi khoản bạc này!
Đợi lúc ăn tới bụng phình ra, Tân Nô mới uống sữa đậu tráng miệng, rồi trở về phòng, thay đổi xiêm y trang điểm.
Nhưng lúc chuẩn bị
đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngửi thoáng cổ tay áo mình, cuối cùng lấy hương liệu Cơ Oánh tặng mình, bôi dưới cổ tay áo, đợi mùi hương tản ra, mới yên tâm
một
chút.
Nàng trang điểm xong xuôi mới phát
hiện
không
biết Vương Hủ tới từ lúc nào
đang
đứng cạnh cửa sổ, mặt
không
biểu cảm, có chút sâu xa khó hiểu nhìn nàng.
Tân Nô nghi hoặc nhìn lại gương,
không
thấy gì bất ổn, liền thi lễ cáo từ gia chủ.
Đột nhiên Vương Hủ đưa tay, lau son
trên
môi nàng, lạnh lùng bổ sung: "Về sau sáng sớm chuyện đầu tiên phải làm là rửa mặt trang điểm, nếu dám để tóc tai bù xù hầu hạ ta dùng cơm, ta
sẽ
đuổi nàng tới chuồng heo, ở cùng đám heo con!"
Tân Nô
không
hiểu
hắn
lên cơn gì, cúi giọng đáp "Vâng!" rồi vội vàng xuất phủ.
Muốn gặp thái tử nước Yến,
không
thể
không
nhờ Mạnh Thường Quân đáp cầu dắt mối.
Lúc Tân Nô tới dịch quán, Mạnh Thường Quân
đã
sớm chờ bên ngoài. Tân Nô đội mũ sa bước xuống xe,
một
cơn gió thoảng qua, lộ ra gương mặt phù dung của mĩ nhân, cơn gió cũng mang theo mùi hương làm say lòng người.
Thiếu niên nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy như ngàn vạn đóa hoa cũng
không
thể đẹp như nàng.
Tân Nô gọi
hắn
mấy lần, đều
không
có phản ứng, liền nhịn
không
được cất cao giọng: "Quân muốn ở chỗ này ngây người tu hành
một
ngày? Nếu vậy ta trước tiên quay về..."
Điền Văn xấu hổ phản ứng kịp
đi
qua, vội vàng
nói: "Tân cơ chớ
đi, yến hội có người nàng muốn gặp, còn cần ta dẫn kiến..."
Quy Khương ở bên cười
nói?: "Tân cơ
nói
đùa thôi, còn chưa ăn uống rượu ngon, sao lại để bụng rỗng rời
đi? Kính xin quân dẫn đường, thay chúng ta dẫn kiến!"