Vốn dĩ Nhĩ Đông Thần hiểu lầm cô sa đọa, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện cô cố làm ra vẻ tiêu sái thực ra rất kì cục, vậy là anh có thể khẳng định cô không tự hiểu nổi tình cảm của mình, anh lại đau lòng, vừa buồn cười, những kỉ niệm lại ùa về không ít.
Là những kỉ niệm đó không quên hết, cho nên mới nóng ruột nóng gan đi tìm? Là một phần áy náy, cho nên mới nhớ mãi không quên, mong muốn bồi thường món nợ cũ? Là người đầu tiên xoay người rời đi không phải anh, cho nên mới mơ hồ không cam lòng?
Mấy năm qua, không chỉ một lần anh tự hỏi nguyên nhân không quên được cô, mỗi lần cũng khẳng định những nguyên nhân kể trên đều mang tính khả thi.
Anh còn nhớ rõ có một lần nhìn thấy cô nói chuyện điện thoại với một người bạn, nhìn thấy cô bình thường thẳng thắn, một mặt nhăn nhó dứt khoát, với một trình độ nào đó mà nói, nàng tính cách của cô rất kì cục , suy nghĩ tới cô hiện tại một chút, bởi vì canh cánh trong lòng mà thay đổi, hình như cũng không khiến người ta ngoài ý muốn rồi.
Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, là kỳ cục thẳng thắn, hay thẳng thắn kì cục, cô hấp dẫn anh, chỉ vì cô là Tất Hạnh Trừng.
Cho nên, cô nói cô thay đổi, anh cũng không cho là nhiều.
Thời gian cùng kinh nghiệm thực sự sẽ thay đổi một con người, nhưng bản chất sẽ không dễ dàng dì thay đổi, Nhĩ Đông Thần xác nhận điểm này trên người cô.
Từ chối nhã nhặn lời mời của nhân viên tới từ Disney, Tất Hạnh Trừng mệt mỏi phờ phạc nằm trên giường, đầu óc trống rỗng, có khả năng sẽ bị loạn.
Còn nhớ rõ năm đó cô ngây thơ trong sáng, lúc có nụ hôn đầu tiên, thiếu chút nữa nhân tiện trải nghiệm ban đầu, cô và Nhĩ Đông Thần ở trong phòng làm việc của xã đoàn.
Anh đang băn khoăn mấy tấm hình có nên sửa hay không, mà lúc ấy cô cũng đang ngẫn người. . . . . .
"Tất Hạnh Trừng tiểu thư, hồi hồn đi!"
"A! Thật xin lỗi, em có chút hoảng hồn, khi nãy anh nói gì vậy?"
"Mặt của em thật là đỏ, vẫn nhớ chuyện hôm qua sao?" Anh đưa ngón tay ra chọc chọc một bên má cô, còn làm ra bộ dạng bị phỏng.
"Em, em nào có? Anh đừng có nói bậy!"
"Ha ha! Bộ dáng em xấu hổ rất đang yêu, anh thật muốn một hớp ăn hết em." Anh mừng rỡ tiếp tục trêu cô.
Cô nhíu mày, vẻ mặt hoang mang, "Cho nên. . . . . . Anh đề nghị chúng ta có cơ hội giải thích, là muốn tìm cơ hội đem em ăn hết?"
". . . . . . Ha ha! Em cũng quá trực tiếp đi! Như vậy anh sẽ cho là, em đang mong đợi chuyện đó!"
"Anh lại nói bậy! Em chỉ là, chỉ là. . . . . ." Cô hoàn toàn không biết làm sao, nói xong đều không rõ mình đang nói gì.
"Đàng hoàng nói, nói anh không muốn là gạt người, nhưng chỉ cần em không muốn, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em."
Anh nghiêm túc bảo đảm, cô lại sinh ra một nghi vấn khác, "Vậy anh có thể sẽ đi tìm người khác để giải quyết? Ách. . . . . . Em thấy trên TV đều diễn như vậy ah~ ."
"Phốc! Em thật đáng yêu, chỉ là, em cũng sẽ lo lắng?"
"Thôi, em không muốn nói cái này!"
"Tức giận? Được rồi! Đùa với em thôi, em yên tâm, anh sẽ không đi tìm người khác."
Phụ nữ khi yêu rất dễ bị dụ dỗ, đối phương nói miệng không bằng chứng, nhưng vẫn dễ dàng tin tưởng, "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, bởi vì anh chỉ muốn ăn hết em."
"Đừng nói những lời như vậy!" Chỉ là. . . . . . phụ nữ đắm chìm trong tình yêu thực ngu dốt, còn có rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ, "Chỉ là, nếu anh phát hiện ăn em không ngon thì phải làm sao?"
"Ha ha, anh thực sự bị em đánh bại mất rồi!"
Đối thoại của bọn họ tạm thời kết thúc khi anh không ngừng cười thật to, cùng với bộ dạng cực kì xấu hổ của cô, nhớ tới sự trẻ trung năm đó, Tất Hạnh Trừng bất giác nở nụ cười.
Lúc ấy nội tâm cô còn tự hỏi không biết có chỗ nào buồn cười, bây giờ nghĩ lại, cô lúc ấy không che giấu nổi ngu ngốc, đích thực làm người ta cười sặc sụa.
Thật ra thì cẩn thận nhớ lại, Nhĩ Đông Thần có vóc người cao lớn lại đẹp trai, thời gian dài chung đυ.ng, cô yêu anh cũng không có gì kì lạ, điều cô nghi hoặc chính là, anh sao có thể động lòng với cô? Trước kia cũng vậy hiện tại cũng vậy.
Anh nói anh thích thẳng thắn không giả bộ, cô cho rằng lý do này quá đơn giản, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt, phần tâm ý này hoàn toàn khác với mọi người vậy? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, co phải cô đem vấn đề phức tạp hóa quá không, thích chính là thích, yêu chính là yêu, tùy ý chí, không có đáp án tiêu chuẩn, cũng không cần hỏi đáp sáng tạo.
Cô đoán rằng Nhĩ Đông Thần cố ý để Dâu Tây cho cô biết tin tức, dẫn dụ cô chủ động đi xem bóp da của anh, bày ra một thế cục như vậy, khiến cô cảm động, khiến cô mềm lòng, nhưng, anh sẽ nhàm chán như vậy sao?
Cho dù như thế , tấm hình cô cầm máy ảnh cười rực rỡ kia, xác thực lưu lại dấu vết thời gian, anh thời gian dài như vậy vẫn để cô bên người, hoặc là. . . . . . Để ở trong lòng?
Dấu chấm hỏi, đúng vậy, là dấu chấm hỏi.
Là một ngày bị rắn cắn sao? Cô vẫn không thể khẳng định.
Hiện tại mỗi lần cùng Nhĩ Đông Thần làʍ t̠ìиɦ, Tất Hạnh Trừng cùn sẽ lo sợ trước mặt ai đó biểu diễn xuân cung sống, cho nên không thể chuyên tâm, khi anh phát hiện cô không chuyên tâm, càng va chạm kịch liệt hơn, hoặc là hành hạ cô khiến cô hồi hồn, mặc dù chiêu thức anh dùng vạn thử vạn linh, kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, tỉnh táo lại, cô vẫn không có cảm giác an toàn như cũ.
Mấy ngày nữa phải trở về Đài Loan rồi, đại biểu cho việc công tác của bọn họ sẽ ngừng sao, đây phải chăng bọn họ cũng sẽ kéo dài khoảng cách?
Ban đầu, là cô muốn anh hối hận, mới cố gắng để cho mình trở nên mê người, để cho anh nhìn thấy, ăn không được, hối hận cũng không xong, ảo não cực kỳ, kết quả mở đầu thuận lợi, không bao lâu lại đổi giọng, kịch bản so với trước kia của cô đã đi ngược 180 độ.
Hiện tại để cho anh thấy được, cũng ăn vào, còn khiến cô thất thủ vứt xuống vực sâu vạn trượng, tiền mất tật mang, ai! Tiếp theo cô nên làm gì mới phải đây?
Trước đêm về Đài Loan, Nhĩ Đông Thần đặc biệt chuẩn bị hai chai rượu đỏ đến tìm Tất Hạnh Trừng, nói là mở tiệc chúc mừng chỉ riêng hai người họ.
Mùi rượi nhàn nhạt mê người thoang thoảng trong không khí, mượn cảm giác say, cô chủ động ôm anh, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh, không biết vì sao, hôm nay cô lại có suy nghĩ sau này kết thúc phiền muộn.
Đến trước khi tách ra một phút, cô mới biết cô không có nghĩ nhiều đến kết thúc, nhưng cũng không biết có nên tiếp tục hay không?
Cô chủ động khiến anh vui mừng, môi lưỡi dịu dàng quấn lấy nhau, cho đến khi cô vô lực chống đỡ, chỉ còn lại tiếng thở dốc, chiếc lưỡi mạnh mẽ lại quét ngang cổ cô.
Anh cố ý lè lưỡi, đầu tiên là làm ướt một đường ở cổ cô, hai tay vội vàng thăm dò vào áo cô, không cần tốn nhiều sức đã tìm được một khối mềm mại, một thứ trở ngại cảm giác của anh; tiếp tục tìm xuống địa phương mềm mại, một lần tiến công đỉnh nụ hoa kiều diễm, anh lại dùng động tác liềm láp, giống như thứ trước mặt là khối băng để anh làm tan chảy, lại dùng tốc độ nhanh nhất, làm tan chảy khối băng tuyết kia.
Cô không địch nổi nhiệt tình của anh, toàn thân mềm nhũn, ý thức bay bổng, ý niệm duy nhất của cô là, tại sao anh lại có thể dễ dàng nắm quyền chủ động?
"Sau khi chụp hình kết thúc. . . . . . anh có kế hoạch gì không?" Cô còn sót lại một tia ý chí, thật không dễ dàng để hỏi anh câu này.
Thật ra thì. . . . . . Vấn đề này nên do cô trả lời mới đúng, Nhĩ Đông Thần dịu dàng tách hai chân cô ra, bá đạo ngồi thẳng trong đó, nâng bắp đùi cô lên, cúi người nửa chống lên người cô.
Anh lại dùng đầu lưỡi trêu đùa hai vυ'. . . . . . Đáng ghét! Biết rõ cô không chịu được trêu chọc như vậy, "Ừ. . . . . . Tại sao không nói lời nào?"